Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 13

Chapter 13. Enjoy!
Tiêu đề: Bắt cóc

Lời của tác giả: Còn 6 ngày nữa là tôi sẽ có kỳ nghỉ hè ở đâu đó nên tôi sẽ viết nhiều hơn khi nó bắt đầu. Tôi đang có 6 câu chuyện trong bản nháp của mình mà tôi nóng lòng muốn xuất bản. Và bây giờ, câu chuyện bắt đầu.

————

Kenma's POV

Hôm nay, khi tôi thức dậy thì tôi đã cầm điện thoại của mình. Tôi bắt đầu chơi trò chơi điện tử. Trong khi chơi, tôi đã nghĩ rằng tôi nên để Shoyo sống ở đây với tôi. Nếu cậu ấy sống ở đây với tôi, chúng tôi luôn có thể làm mọi thứ cùng nhau. Tôi dừng việc chơi điện tử của mình và gọi cho Shoyo để xem cậu ấy đang làm gì vì hôm nay là Chủ nhật. Điện thoại của tôi đổ chuông một lúc cho đến khi tôi nghe thấy giọng nói của Shoyo từ đầu dây bên kia.

- "Alo?", Shoyo nói.

"Hey babe," tôi nói.

- "A, Kenma," Shoyo đáp.

"Shoyo, tớ đang suy nghĩ," tôi nói.

"Gì đó?", Shoyo hỏi.

"Cậu nên chuyển đến Tokyo và sống với tớ", tôi nói.

- "Gì cơ? Kenma, tớ không nghĩ đó là một ý kiến ​​hay đâu, nếu cậu đang sống với bố mẹ mình", Shoyo nói.

"Ừm, nhưng chúng ta vẫn có thể sống cùng nhau Shoyo", tôi nói.

- "Xin lỗi Kenma, nhưng tớ không nghĩ mẹ tớ sẽ muốn tớ chuyển đi".

"À, được rồi, không sao đâu", mặc dù tôi nói vậy nhưng thực sự không hài lòng với câu trả lời.

- "Xin lỗi Kenma", Shoyo nói lại thêm một lần nữa.

"Tớ có việc, bye Shoyo," tôi nói.

- "Bye bye", Shoyo nói.

'Mình sẽ đến và bắt cậu ấy khi trời tối,' tôi nghĩ. Tôi quay lại với trò chơi điện tử trên điện thoại của mình.

Tôi nhìn thời gian và nghĩ rằng tôi nên đi bắt tàu. Tôi đã sẵn sàng, bỏ điện thoại vào túi và rời đi. Tôi lên tàu. Sau một thời gian ngồi trên tàu thì cuối cùng tôi cũng đã đến Miyagi, nhưng vì tôi không muốn Shoyo biết rằng tôi đang ở đây, tôi quyết định chỉ đi bộ xung quanh cho đến khi trời tối

————

Buổi tối

Cuối cùng thì cũng đã đến đêm và tôi chắc rằng Shoyo đã ngủ nên tôi bắt đầu hướng nhà cậu ấy mà đi đến đó. Khi tôi đến đây, tôi đã cố gắng xem cửa có mở không nhưng nó đã bị khóa. Tất nhiên là họ sẽ khóa cửa. Tôi đến chỗ có ô cửa sổ và cố gắng hết sức để mở nó.

Khi nó mở ra, tôi đi đến phòng của Shoyo. Cậu ấy không khóa cửa phòng của mình. Biết rằng mình đang ở đây nên tôi cần tìm cách đưa cậu ấy đến Tokyo với tôi. Tôi nghĩ tôi nên gọi cho người bạn từ thuở nhỏ của mình.

Tôi đặt điện thoại của mình ở chế độ im lặng và bắt đầu gọi cho Kuroo.

————

Kuroo: Alo?

Kenma: Này Kuroo, anh có thể đến đón em được không?

Kuroo: Kenma? Gì? Sao vậy? Em đang ở đâu mà cần anh đón và tại sao lại vào giờ muộn thế này?

Kenma: Ở Miyagi.

Kuroo: Gì cơ?! Sao em lại ở đó?

Kenma: Em định đưa Shoyo đến Tokyo.

Kuroo: Ừm, anh nghĩ rằng điều này sẽ là với Bokuto chứ không phải em.

Kenma: Chỉ cần đến đón em thôi.

Kuroo: Fine.

————

Tôi trở lại bên ngoài cùng với Shoyo trong vòng tay của tôi. Sau một thời gian, Kuroo cuối cùng cũng đến. Chúng tôi quay trở lại Tokyo. Chúng tôi trở về nhà của tôi, Kuroo để tôi ở lại nhà của tôi và anh ấy thì về nhà của mình. Tôi vào nhà, mở cửa phòng rồi đến bên chiếc giường đặt Shoyo lên đó. Tôi đổi sang chiếc máy pj của mình và lên giường nằm bên cạnh Shoyo để đi ngủ.

————

Shoyo's POV

Tôi thức dậy và nhìn xung quanh. 'Đây không giống như phòng của mình', tôi nghĩ. Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Kenma đang ngủ. 'Làm cách nào mà mình đến được đây vậy?', tôi tiếp tục tự đặt ra câu hỏi cho mình. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng tay Kenma đã và đang đặt trên eo tôi rất chắc.

"Kenma", tôi gọi nhưng cậu ấy không có chút dấu hiệu nào là sẽ bị lay đến tỉnh. Tôi tiếp tục di chuyển và cố gắng thoát khỏi tay Kenma. Tôi di chuyển rất nhiều, Kenma cuối cùng cũng tỉnh dậy.

- "Hửm? Chào buổi sáng, Shoyo", Kenma nói.

"Chào buổi sáng, Kenma, làm cách nào mà tớ đến được đây vậy?", tôi hỏi cậu ấy

- "Tớ đưa cậu đến đây", Kenma nói.

"Tại sao chứ?", tôi lại hỏi Kenma. Tôi nhìn thời gian và nó đã muộn. Tôi nên đến trường ngay bây giờ. "Kenma, tớ phải đến trường", tôi nói.

- "Cậu nên học ở Nekoma", Kenma nói.

"Kenma, tớ phải đi", tôi nói.

- "Hãy ở lại đây, Shoyo",  Kenma lặp lại như ra lệnh.

"Kenma, xin cậu đó, tớ phải đi", tôi nói.

- "Làm ơn đi Shoyo, hãy ở lại với tớ và sẽ không ai làm tổn thương cậu được nữa", Kenma nói. Tôi đứng dậy và định bỏ đi nhưng Kenma đã nắm lấy tay tôi. "Cậu sẽ ở lại đây, Shoyo", Kenma kiên quyết.

Tôi không thể nói với cậu ấy thêm một lần nữa, vì thế tôi chỉ nên ở lại đây và làm những gì cậu ấy muốn. "Tốt thôi", tôi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro