Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.3

Ra khỏi Phòng trà Komore, họ thấy đám đông qua lại tấp nập trên phố. Lumine nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy bóng dáng ai trông giống Omega.

"Kunikuzushi đã lấy lại được Vision, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy anh ấy bằng Góc Nhìn Nguyên Tố!" Paimon đề nghị.

Cô gái tóc vàng gật đầu và kích hoạt Góc Nhìn Nguyên Tố của mình. Cô nhìn xung quanh và nhận thấy những vệt màu tím do nguyên tố Lôi để lại - từ phía trên bức tường trong sân của Phòng trà Komore kéo ra ngoài đường. Sau khi nói cho Paimon biết điều này, cả hai lập tức đuổi theo con đường đó.

Họ len lỏi qua những con ngõ hẹp, trèo lên tường... qua mái nhà... dưới hàng rào...

Lúc đầu Lumine không nhận ra có gì lạ, nhưng khi nhảy vào sân vườn của một người nào đó, chủ nhà đe dọa sẽ gọi cho Hiệp hội Tenryou, cô đã biết rằng họ lại bị lừa!

Kunikuzushi biết họ sẽ đuổi theo mình nên anh ta đã chạy khắp thành phố theo một cách vô nhân đạo nhất có thể để tra tấn họ!

Nhưng... làm thế nào mà anh ta có thể đi qua tất cả những nơi này?! Dấu vết của nguyên tố Lôi cho thấy rõ ràng Kunikuzushi đã đi vào nhà người này và băng qua sân!

Cô cố gắng hỏi chủ nhà, nhưng người đàn ông không biết gì hết và đá hai người họ ra. Mặc dù biết rằng họ đang bị chơi khăm, nhưng hai người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục lần theo dấu vết của Omega.

Vào thời điểm Lumine và Paimon ra khỏi ngoại ô thành phố, từ đầu đến chân hai người họ đã bám đầy bụi bẩn, trông như thể vừa bước ra từ chiến trường.

"Nghiêm túc thì chuyện gì đang xảy ra thế?" Paimon bực tức gãi đầu. "Làm sao mà anh ta lại chui được qua một cái lỗ nhỏ như vậy chứ?!"

Lumine giũ một vài chiếc lá trên tóc. Cô mở miệng, định trả lời thì một tiếng kêu nho nhỏ thu hút sự chú ý của họ.

Họ quay lại và thấy một chú mèo lông trắng muốt đang ngồi giữa đường, nhìn họ với đôi mắt to màu xanh lam và một chiếc Vision Lôi đang treo lơ lửng trên cổ nó.

"Aaah!!" Paimon chỉ về phía cổ con mèo. "Vision đó!!"

Tiếng hét của cô hẳn đã khiến con mèo giật mình, nó quay đầu bỏ chạy. Lumine vội vã đuổi theo cùng Paimon bay bên cạnh.

Họ chạy qua đồng bằng và băng qua một ngọn đồi.

Con mèo chạy tới địa điểm trong trí nhớ và Lumine biết rằng đó chính là nơi Kunikuzushi đang ở. Suy đoán của cô được xác nhận khi họ phát hiện ra một người đang đứng ở cuối bãi cỏ.

Con mèo lao đến chỗ hình bóng ấy và nhảy vào vòng tay người đó.

Khi Lumine và Paimon đến gần, họ lập tức cứng đờ trước cảnh tượng phía trước.

Kunikuzushi đang mặc bộ quần áo thường ngày với chiếc mũ lớn trên đầu và màn che dài sau lưng. Hắn đứng đó, vuốt ve con mèo trắng, bên cạnh những thân hình ngổn ngang nằm la liệt dưới chân. Từ vị trí và vết thương trên người những ronin này, Lumine chỉ có thể mô tả đây là một vụ thảm sát.

Tất cả những ronin này đều đã chết và cổ họng bị cắt đứt.

Cả một vùng cỏ xung quanh Omega đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Vị trí trung tâm nơi Omega đang đứng là chỗ duy nhất máu không chạm tới. Hắn nghiêng đầu khi nghe tiếng nhà lữ hành tiếp cận, vẻ chán nản hiện rõ trên khuôn mặt.

"Dụ bạn đủ lâu." Hắn ngáp một cái, nói. Khen thưởng cho con mèo bằng một cái vỗ nhẹ vào đầu, hắn lấy Vision lại và thả con mèo xuống mảng cỏ đẫm máu. Con vật đáp xuống đất một cách duyên dáng và sau một tiếng kêu ngoan ngoãn, nó bỏ chạy.

"Ch-chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?" Giọng của Paimon run lên khi cô thu toàn bộ khung cảnh đẫm máu vào tầm mắt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái chết.

Inazuma khác với Mondstadt và Liyue. Hai người lữ hành đã học được điều này một cách khó khăn kể từ khi đặt chân đến quốc gia này.

Ở Liyue và Mondstadt, giết người khác là một tội ác. Ngay cả khi họ chiến đấu với Fatui hoặc Đạo Bảo Đoàn, họ chỉ đánh chúng và đuổi đi chứ không bao giờ giết.

Tuy nhiên, nơi đây là Inazuma, kẻ mạnh mới là kẻ sống sót.

Dù là trong chiến tranh hay trận đấu tay đôi, kẻ chiến thắng đều có quyền lấy đi mạng sống của người thua cuộc. Một khi ngươi rút lưỡi gươm của mình ra, ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết - đó là cách sống của các chiến binh ở Inazuma. Không giết đối thủ không phải là một hành động thương xót, mà là một sự sỉ nhục vì họ thậm chí còn không đáng được chết dưới lưỡi kiếm của kẻ chiến thắng.

Mỗi một quốc gia và cách sống của người dân nơi đó đều phản ánh lý tưởng mà các vị thần theo đuổi. Cách của Inazuma phản ánh lý tưởng của Lôi thần trong mục tiêu theo đuổi vĩnh hằng. Lumine không thể nhận xét nó đúng hay sai vì cô là người ngoài, nhưng những gì cô biết là mình không thể tiếp cận Kunikuzushi.

Khoảnh khắc tiến lại gần, bản năng của Lumine bùng lên, một cảm giác nguy hiểm phát ra từ Kunikuzushi. Cô dùng một tay đẩy Paimon ra phía sau trong khi tay kia chuẩn bị sẵn sàng để triệu hồi thanh kiếm trong trường hợp một cuộc chiến nổ ra.

"Sao thế?" Kunikuzushi nở một nụ cười ma mãnh. Anh ngoắc những ngón tay mảnh khảnh về phía họ. "Lại đây nào. Tôi không cắn đâu~"

Lumine vẫn đứng yên tại chỗ còn Paimon núp sau lưng cô.

Kunikuzushi buông tay xuống, thấy rằng phản ứng của họ chẳng có gì thú vị. Tiếng chuông từ chiếc mũ của hắn kêu leng keng khi hắn nhảy lên không trung - vượt qua những mảng máu và đáp xuống bãi cỏ xanh. Không liếc nhìn họ nữa, hắn quay lưng bước đi.

"Kunikuzushi?" Lumine ngập ngừng gọi.

Omega không trả lời và cũng không dừng lại. Anh chỉ cần nhấc một bàn tay lên, ngoắc một ngón tay bảo họ đi theo.

"...C-có lẽ chúng ta nên quay về?" Paimon thì thầm bên tai Lumine.

Lumine nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kunikuzushi một lúc lâu trước khi chọn đi theo hắn ta.

"Này!"

"Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi." Lumine thì thầm đáp lại. "Hơn nữa, Thoma và Gorou đã nhờ chúng ta chăm sóc anh ấy."

"Nhưng nhưng...!" Paimon phồng má. "Tốt thôi... nhưng nếu anh ta định làm bất cứ điều gì phi nhân đạo, Paimon sẽ để anh ta thử nó trước!"

"Vậy thì tôi trông cậy vào bạn." Lumine cười khúc khích.

Họ đi theo Omega và đảm bảo duy trì khoảng cách an toàn. Lumine không biết Kunikuzushi đang hướng đến đâu, nhưng thời gian trôi qua, bước chân của hắn ngày càng chậm dần cho đến khi dừng lại hoàn toàn.

Hắn nhìn vào khoảng không một lúc lâu trước khi quay lại đối mặt với Lumine và Paimon.

"Tôi tự hỏi... đây là ngây thơ hay ngu ngốc?" Hắn nói, khoanh tay trước ngực khi nhìn về phía hai cô gái.

"Ý anh là gì?"

Kunikuzushi chế nhạo, bước về phía họ.

Paimon một lần nữa nấp sau Lumine, người đang đứng trên khoảng đất của cô ấy. Omega dừng lại cách cô gái tóc vàng một bước chân và nghiêng người về phía trước cho đến khi đầu mũi hai người chỉ cách nhau vài xen-ti-mét.

"Có bao giờ cô nghĩ rằng tôi có thể đang dụ cô đến một nơi vắng vẻ để dễ dàng trừ khử không?"

"Tại sao bạn lại muốn giết tôi?" Lumine hỏi, sợ hãi nhìn vào mắt Omega.

"Tại sao tôi lại không?" Cái nhìn của Kunikuzushi trở nên lạnh lẽo hơn. "Bởi vì cô, tên ngốc mà tôi đã kết đôi suýt chút nữa đã hi sinh mạng sống của mình để cứu cô. Nếu cô chết một cách âm thầm, thì hắn sẽ khỏi cần phải liều mạng chống lại một vị thần như một anh hùng ngốc nghếch nào đó đã từng nữa."

"Nói gì thế hả?!" Paimon bay ra từ phía sau Lumine như một quả bóng giận dữ. "Nếu không có Lumine ở đó, tất cả mọi người sẽ chết!"

"Nếu không có bạn đời của tôi ở đó, Lumine bé bỏng của bạn sẽ chết." Kunikuzushi khịt mũi như thể đó là một trò đùa đáng cười. Anh ta lùi ra xa để không còn xâm phạm không gian cá nhân của nhà lữ hành và đứng thẳng lưng dậy. "Thật nực cười khi bạn nghĩ rằng tôi nên quan tâm đến tất cả những người bạn vừa nói đến. Ngay cả khi Raiden Shogun giết những người của phe kháng chiến, thế thì có liên quan gì đến tôi? Miễn sao tôi có thể đưa Kazuha ra khỏi đó, thì việc sống hay chết của bất kỳ ai khác đều không quan trọng đối với tôi."

"Làm sao bạn có thể nói như thế?!" Paimon há hốc mồm vì không thể tin được. "Gorou và Thoma đã quan tâm đến bạn! Paimon chắc chắn rằng có rất nhiều người phe kháng chiến cũng ngưỡng mộ bạn! Khi chúng tôi ở cùng quân kháng chiến, chúng tôi thường nghe họ kể về bạn và Kazuha"

"Họ coi các bạn như đồng đội." Lumine bổ sung, mắt cô nheo lại và khoé miệng trĩu xuống.

"Một lần nữa, thế thì liên quan gì đến tôi?" Kunikuzushi thở dài một hơi. "Những người yếu đuối như họ đáng lẽ đã phải chết. Họ không là ai cả, ngay cả khi bây giờ họ không chết, thì sau này họ cũng sẽ chết, dù sao thì họ cũng sẽ không bao giờ trở thành một cái gì đó quan trọng. Ít nhất thì họ cũng vinh dự được kết liễu mạng sống bởi một vị thần. Đó là điều đáng giá nhất họ từng có được trong cuộc đời đáng thương của mình."

CHÁT!

"Ểeee! "Paimon gằn giọng, nhìn chằm chằm vào Kunikuzushi, người bị hất đầu sang một bên, rồi đến Lumine, người đang giơ bàn tay trên không trung.

"N-này!!" Paimon nắm lấy chiếc khăn của nhà lữ hành để kéo cô lại. "Paimon biết anh ấy đáng bị như vậy, nhưng làm thế này không phải là quá đà rồi sao?"

"Thế à?" Lumine vẫn trừng trừng nhìn Kunikuzushi. "Theo tôi thấy, có vẻ như anh ấy cần như vậy."

"Và quả thực là em ấy cần." Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Kunikuzushi nheo mắt trước giọng nói. Anh quay lại và thấy Kazuha thong thả bước ra từ sau một cái cây. Dù giọng nói của Alpha nhẹ nhàng và khoáng đạt đến đâu thì trông anh cũng chẳng vui vẻ chút nào khi anh nhìn Omega.

Kunikuzushi ngoảnh đầu đi, không để ý đến Alpha đang đi tới chỗ họ.

"Thật vui khi gặp lại hai bạn, Lumine, Paimon. Tôi đến ngay sau khi nghe được tình hình từ Gorou và Thoma." Kazuha gật đầu với hai người trước khi quay sang người bạn đời của mình với vẻ không tán thành. "Đương nhiên, tôi biết tất cả những gì em đã làm, Kuni."

"Vậy thì sao?" Kunikuzushi cau có, khoanh tay trước ngực.

"Có vẻ như Gorou và Thoma nói đúng về việc họ đang cãi nhau." Paimon thì thầm với Lumine - để rồi bị cô gái tóc vàng vỗ vào cái mồm to của mình. Lumine tự hỏi liệu Paimon có quên rằng Kazuha hoàn toàn có thể nghe thấy hay không.

"Đó là cách tôi sẽ luôn làm, anh nên biết thế ngay từ bây giờ. Nếu anh không muốn những người bạn nhỏ quý giá của mình bị thương, thì đừng có nhờ họ đến bảo vệ tôi."

"Họ không bảo vệ em và tôi cũng không nhờ họ, Kuni. Gorou và Thoma lo lắng cho em như những người bạn. Họ chỉ muốn được giúp đỡ và hỗ trợ em mà thôi."

"Tôi không hề yêu cầu họ lo lắng cho tôi!" Kunikuzushi cáu kỉnh, hắn quay người lại và bỏ đi.

Kazuha thở dài một hơi trước khi quay lại nhìn Lumine và Paimon.

"Tôi xin lỗi, Lumine, Paimon." Kazuha áy náy. "Kuni đã nói những điều không thích hợp... nhưng những lời đó không xuất phát từ tận đáy lòng em ấy. Xin hãy tin tôi. Em ấy... không ở trong trạng thái tinh thần tốt nhất ngay lúc này."

"Kể cả khi anh ta bị ảnh hưởng bởi kì phát tình, nó cũng không thể bào chữa cho những gì anh ta đã nói!" Paimon giận dữ bay ra khỏi vòng tay của Lumine.

"Đó không chỉ là kì phát tình, phải không?" Lumine hỏi, nhìn lại bóng dáng đang xa dần của Kunikuzushi. "Tôi có thể nói rằng anh ấy đang suy nghĩ gì đó trong đầu. Và tất cả những gì anh ấy nói vừa rồi... tôi cảm giác giống như anh ta muốn chọc tức tôi hơn là thực sự có chủ ý như vậy."

"Đó là về những ký ức của em ấy..."

"Sao? Anh ta lại bị mất trí nhớ à?" Paimon hỏi.

"Không, tôi sẽ giải thích sau," Kazuha hứa. "Hiện tại, tôi cần phải đuổi theo em ấy, hi vọng các bạn có thể thông cảm cho tôi."

"Tất nhiên," Lumine gật đầu. "Paimon và tôi sẽ quay lại thăm Gorou, Thoma và Taroumaru."

"Cảm ơn hai bạn, tôi rất biết ơn vì điều đó."

Sau đó, Kazuha vội vã rời đi - lần theo mùi hương của người bạn đời của mình và âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng đó.

Kazuha sẽ không đuổi kịp Kunikuzushi. Anh luôn đảm bảo mình ở đủ xa để khuất tầm nhìn của Omega nhưng cũng đủ gần để Kunikuzushi biết rằng anh đang theo dõi.

Hai tuần trước, khi Kunikuzushi lần đầu tiên mở mắt ra sau khi lấy lại Vision, hắn muốn có một khoảng thời gian để yên tĩnh một mình.

Đối với Kazuha, người đang háo hức chờ Kunikuzushi tỉnh lại, nó giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu.

Anh không biết điều gì đã xảy ra khiến người bạn đời của mình trở nên như vậy, nhưng Kazuha tôn trọng mong muốn của hắn mà không hề nghi ngờ. Kazuha tin tưởng Kunikuzushi. Anh tin Kunikuzushi sẽ nói chuyện với anh về vấn đề của mình khi em ấy sẵn sàng, vì vậy anh rời đi và nhân cơ hội tìm một nơi mà họ có thể trải qua chu kỳ giao phối.

Cuối cùng, khi đến đón bạn đời của mình, anh tới Phòng trà Komore và nghe được những gì Omega đã làm...

"Bởi vì cô, tên ngốc mà tôi đã kết đôi suýt chút nữa đã hi sinh mạng sống của mình để cứu cô. Nếu cô chết một cách âm thầm, thì hắn sẽ khỏi cần phải liều mạng chống lại một vị thần như một anh hùng ngốc nghếch nào đó đã từng nữa."

Những lời anh nghe được lại chảy vào đầu. Cùng với đó là một tiếng kêu xé lòng, một tiếng hét đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

"KAZUHA!!"

Kazuha lưỡng lự bước đi. Ngay cả lúc này đây, âm thanh đó vẫn còn dội lại trong tâm trí và làm rung động trái tim anh.

Samurai tiếp tục dõi theo mùi hương người bạn đời trong làn gió ấm áp. Mùi của Kunikuzushi ngọt ngào hơn nhiều so với bình thường, cho thấy hắn đã ở gần kì phát tình đến mức nào. Mùi đó khiến cổ họng của Kazuha khô khốc đến khó tin và hơi thở của anh trở nên nông hơn bình thường một chút.

Hương thơm ngọt ngào đó cuối cùng dẫn anh đến thác nước ở núi Yougou.

Mùi thơm của Omega đã bị cản trở bởi độ ẩm nặng nề trong không khí, vì vậy Kazuha chuyển sang lắng nghe âm thanh. Tiếng nước chảy là một mớ hỗn độn ồn ào, nhưng từ trong những tiếng động này, anh có thể lờ mờ nhận ra Kunikuzushi và nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo khi chúng được cởi ra.

Anh đi về phía thác nước, dành một chút thời gian để thăm dò khu vực trước khi ngồi xuống mỏm đá. Anh nhanh chóng tìm được Kunikuzushi bên dưới - đứng giữa dòng suối với nước đọng quanh hông. Lưng hắn quay về phía anh với những giọt nước trong veo lăn dài theo đường cong của sống lưng.

Là những người thích lang thang đó đây, việc cắm trại trong vùng hoang dã là điều bình thường đối với họ. Họ tắm ở sông hồ nhiều hơn là trong nhà tắm. Bất cứ khi nào hai người làm vậy, Kazuha sẽ luôn để Kunikuzushi tắm rửa trước trong khi anh đứng ở trên bờ canh gác đề phòng trường hợp có ai đó đến quá gần.

Mặc dù Kazuha trông có vẻ không giống như vậy, nhưng anh vẫn là một Alpha.

Ý nghĩ để một con đực hoặc Alpha khác nhìn thấy cơ thể trần của bạn đời gây ra một cảm giác khó chịu trong lòng. Đôi mắt anh lướt qua cơ thể Omega, lần theo những đường nét mờ nhạt ấy và nhớ lại cơ thể đó linh hoạt như thế nào. Khi Omega ngả đầu ra sau, cổ họng hắn căng ra - giúp Kazuha có thể nhìn rõ dấu ấn mà anh đã để lại trên chiếc cổ đầy mê hoặc đó.

Kunikuzushi giơ tay lên hắt nước lên mặt trước khi luồn các ngón tay vào mái tóc ướt đẫm và vuốt ngược ra sau. Sống lưng hắn cong lại khi đầu ngả ra, cuối cùng đôi mắt màu tử đằng chạm phải đôi mắt đỏ như phong.

Hơi thở của Alpha dồn dập khi Kunikuzushi nghiêng người về phía anh thêm một chút. Hắn từ từ lướt một tay xuống lồng ngực, để lại một vệt nước theo chuyển động của ngón tay. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua núm vú màu hồng, lưỡi hắn thè ra, liếm lên môi dưới một cách quyến rũ.

Những ngón tay của Kazuha cào sâu vào bùn đất khi anh cố gắng kìm nén sự thôi thúc và cơn đói khát nguyên thủy đang trỗi dậy bên trong. Trái tim anh đập thình thịch và cố gắng đưa mắt sang hướng khác. Đây là một trò chơi mà Kunikuzushi luôn làm mỗi lần họ tắm lộ thiên. Omega hoàn toàn nhận thức được việc Kazuha sẽ không bao giờ chạm vào hắn khi đang ở ngoài trời, vì vậy hắn thường trêu chọc anh như thế này.

Bình thường Alpha không gặp vấn đề gì khi đối phó với trò này, nhưng kì động dục đang đến rất gần khiến anh khó khăn hơn trong việc kiểm soát những rung động của mình. Anh không muốn gì hơn là được đi xuống đó, vòng tay ôm lấy Omega của mình và cảm nhận hơi ấm của hắn.

"Haa..." Kazuha thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại để kiểm soát sức nóng bên trong cơ thể. Anh nghe thấy tiếng huýt sáo từ bên dưới và không kìm được mà khẽ nhếch môi khi Omega quay lại tắm rửa.

Vài phút sau, Kazuha nghe được tiếng Kunikuzushi luồn trong nước và bước lên vùng đất khô. Biết rằng bạn đời của mình đã tắm xong, anh nhảy xuống từ vách đá, triệu hồi một luồng gió để đệm cho cú nhảy của mình, đồng thời cũng thổi một luồng gió đến nơi Kunikuzushi.

Kunikuzushi nhắm mắt lại khi cơn gió ập vào người, thổi bay những giọt nước đọng trên cơ thể và làm khô da hắn ngay lập tức. Bằng một động tác nhanh nhẹn, Kazuha rút ra một bộ kimono màu tím đang mang theo và choàng qua vai Omega của mình.

"Hãy mặc cái này" là tất cả những gì anh nói trước khi đi lướt qua Kunikuzushi để nhặt đống quần áo mà hắn để trên một tảng đá lớn.

Kunikuzushi nhìn chằm chằm bộ kimono trên người và cảm thấy thật hoài niệm.

"Anh lấy cái này ở đâu vậy?" Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Từ Tiệm may Ogura." Kazuha trả lời trong khi bọc quần áo cũ của Kunikuzushi lại trong tấm vải màu xanh ô liu và buộc nó quanh lưng. Sau đó, anh đi tới phía sau bạn đời và bắt đầu quấn một chiếc đai màu đỏ tươi quanh eo hắn.

Kunikuzushi đứng yên và giơ hai tay lên, để Alpha mặc quần áo cho mình trong khi hắn tiếp tục xem xét bộ trang phục trên người.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Có một số khác biệt nhỏ, nhưng màu sắc và kiểu dáng của bộ kimono này chắc chắn được làm theo bộ kimono mà hắn có trong quá khứ. Mặc dù nó chỉ là một bộ trang phục hắn mặc trong thời gian ngắn, nhưng Kunikuzushi đã có những kỷ niệm đẹp về thứ này. Khi đó, hắn lấy được bộ kimono từ tay Đạo Bảo Đoàn - những người đã cướp nó của một số thương gia. Bộ kimono màu tím phù hợp với vẻ ngoài và lúc đó hắn cũng đang cần quần áo mới, vì vậy hắn đã mặc một thời gian trước khi bán nó tại một ngôi làng ven biển nào đó để nhanh chóng kiếm tiền.

Đó cũng là bộ kimono hắn mặc vào lần đầu tiên gặp Kazuha.

Mặc dù một số chi tiết đã bị loại bỏ, nhưng rõ ràng Kazuha đặt làm bộ kimono này theo ký ức của anh về trang phục của Kunikuzushi khi đó. Alpha cũng đảm bảo đã thấm đẫm mọi ngóc ngách trong từng sợi vải bằng mùi hương của mình. Cảm giác được mùi hương Alpha bao bọc xung quanh đã phần nào làm dịu đi cơn kích thích đang sục sôi trong hắn.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Kunikuzushi cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể hít thở trở lại.

"...Kuni?"

Kunikuzushi mở mắt ra khi một bàn tay dịu dàng áp vào gò má hơi bỏng rát của hắn. Cái tát của vị lữ khách kia chắc chắn không thể nương tay được.

"Nó có đau không?" Kazuha hỏi.

Kunikuzushi nhìn Alpha. Ngay khi đang suy nghĩ xem có nên dùng nước mắt cá sấu với anh hay không, Kazuha đã véo má Omega và kéo mạnh một cách không thương tiếc.

"Ouch— đồ khốn!" Kunikuzushi thẳng tay tát vào mặt anh. "Làm cái quái gì vậy hả?!"

Kazuha mỉm cười, không nói gì khi quay người lại và quỳ một chân xuống. "Leo lên đi."

"Tôi tự đi được." Kunikuzushi hậm hực quay mũi đi - không có vẻ gì là định trèo lên lưng Alpha.

"Tôi biết là em có thể." Kazuha đồng ý. "Nhưng tôi chưa mang giày cho em. Em có chắc là muốn tự đi bộ không? Bàn chân xinh đẹp của em có thể bị trầy xước và dính đầy bùn đất đấy."

Kunikuzushi nghiêng đầu về phía Alpha trong sự hoài nghi. Hắn nhìn quanh bờ sông và nhận ra Kazuha đã thu dọn quần áo của mình, kể cả đôi giày.

"Anh-!"

"Lên đi, Kunikuzushi." Kazuha nhẹ nhàng nói, giọng không còn vẻ đùa cợt nào.

Kunikuzushi há hốc miệng khi Alpha gọi hắn bằng tên đầy đủ. Hắn nhìn chằm chằm tấm lưng của Kazuha, không thể thấy được khuôn mặt của anh từ góc độ này. Chẳng nói chẳng rằng, hắn cúi xuống, đặt tay lên vai anh rồi thả trọng lượng của mình xuống.

Kazuha móc tay xuống dưới đầu gối Omega và nhấc hắn lên một cách dễ dàng. Sau khi đảm bảo hắn đã ngồi vững trên lưng, anh bắt đầu khởi hành về nơi cần tới.

Trong hai mươi phút tiếp theo, không ai nói với nhau một lời.

Kunikuzushi nằm tựa vào lưng Kazuha, hai chân quấn lấy hông Alpha và vòng tay quanh cổ anh. Hắn ngắm nhìn khung cảnh đang dần lướt qua khi Alpha bước đi với tốc độ ổn định.

Hắn chợt nhớ về ngày họ gặp nhau trên ngọn núi đó. Kazuha cũng đã cõng hắn như thế này để đi qua con đường trên núi. Hồi đó, Kunikuzushi coi anh chẳng khác nào một tên ngốc mà không hề hay biết rằng những âm mưu của hắn đã sớm bị vạch trần.

Tiếng đung đưa nhẹ nhàng và sự tĩnh lặng khiến mi mắt Kunikuzushi ngày càng trĩu nặng. Bất cứ khi nào chúng chạm nhau, hắn sẽ buộc chúng phải mở ra trở lại. Việc áp sát vào cơ thể ấm áp của Kazuha và mùi hương của anh bao bọc xung quanh không giúp hắn tỉnh táo hơn.

Hắn cắn vào bên má trong và giữ chặt môi để kìm lại những cái ngáp vì biết rằng Kazuha sẽ nhận ra ngay khi hắn để lộ dấu hiệu nhỏ nhất. Thật thảm hại khi hắn trở nên yếu ớt như thế này, nếu so sánh với lịch ngủ gần như không tồn tại vào thời điểm trước khi tên samurai nào đó bước vào cuộc đời hắn.

Điều này khiến Kunikuzushi nhận ra rằng mình đã trở nên hư hỏng như thế nào từ khi biết đến Alpha này.

"...Anh đã nghe trộm, phải không?" Kunikuzushi cuối cùng cũng lên tiếng, quyết định bắt chuyện để giữ cho mình tỉnh táo. "Vừa nãy— giữa tôi và nhà lữ hành."

"Em đang đề cập đến phần nào của cuộc trò chuyện?" Kazuha bình tĩnh hỏi lại. "Khi em muốn cô ấy chết, hay khi mà em chế giễu những sinh mạng đã mất?"

Kunikuzushi nghiến răng. Ngay khi hắn định mở miệng nói, Kazuha tiếp tục.

"Tôi không giận em, Kuni." Kazuha dừng bước và quay đầu lại. Cánh tay đang cõng Kunikuzushi của anh đặt Omega nằm xuống sàn, để anh có thể áp trán của họ vào nhau. Hơi thở của Kunikuzushi dồn dập khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ cũng đang nhìn sâu vào mắt hắn.

"Tôi biết em không cố ý nói những lời đó. Chúng ta sẽ nói chuyện, nhưng không phải lúc em mệt mỏi như thế này. Ngủ đi, Kuni. Tôi hứa sẽ ở đây khi em thức dậy."

Kazuha nghiêng người về phía trước và áp môi mình vào người bạn đời, trao một nụ hôn thuần khiết. Sau đó, anh lướt môi mình xuống, trượt xuống làn da trắng như sữa đó, chạm đến cổ Omega và cắn vào vết sẹo kết đôi mà anh để lại.

Kunikuzushi rùng mình, nắm chặt vai Alpha.

Khi Kazuha thả ra, Kunikuzushi thoáng thấy lưỡi Alpha liếm lên môi dưới để thưởng thức dư vị của Omega. Kunikuzushi thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn và hai má nóng lên.

Thật không may, cơ thể hắn đã quá mệt mỏi để có thể có bất kỳ phản ứng nào khác.

Hắn siết chặt tay quanh cổ Kazuha và tựa đầu vào vai Alpha.

Hai tuần - một khoảng thời gian đủ lâu kể từ khi Kunikuzushi được nghỉ ngơi một mình.

Hai tuần trước, họ đã xông vào Thiên Thủ Các cùng với quân kháng chiến.

Hai tuần trước, nhà lữ hành đến từ vùng đất khác đã chiến đấu với Raiden Shogun và kể từ ngày đó, Lệnh Truy Lùng Vision được bãi bỏ.

Hai tuần trước, Kunikuzushi đã lấy lại được Vision... cùng với đó là những ký ức mà hắn đã mất.

Những ký ức tràn về không chỉ khiến hắn nhớ về Alpha của mình mà còn nhớ lại cả một số chuyện không vui. Cảm giác khó chịu về ký ức đó bùng cháy thành cơn giận dữ khi Kunikuzushi tỉnh dậy và nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Kazuha.

Hắn biết mình đang trở nên vô lý, nhưng Kunikuzushi vẫn yêu cầu được ở một mình một thời gian.

Hắn không đưa ra lời giải thích nào cho người bạn đời và Kazuha cũng không chủ động hỏi. Alpha đã nói chuyện với Thoma cho hắn ở lại Phòng trà Komore, sau đó để hắn lại một mình với ba con chó bảo vệ.

Trong suốt hai tuần, anh biến mất khỏi tầm mắt của Kunikuzushi - đợi đến khi Omega sẵn sàng nói chuyện.

Kunikuzushi không có ý định cắt đứt với người bạn đời của mình quá lâu. Hắn chỉ định lạnh nhạt với anh vài ngày, nhưng càng nghĩ càng thấy bối rối. Vài lúc, hắn thậm chí còn quên mất rằng mình phải tức giận với Kazuha.

Lệnh Truy Lùng Vision đã được bãi bỏ.

Họ không còn bị truy nã ở Inazuma nữa.

Hai người họ có thể ở lại đất nước mà họ lớn lên và đi đến bất cứ nơi đâu gió thổi, nhưng Kunikuzushi biết cả hắn và Kazuha đều không còn hứng thú với điều đó nữa. Ở lại với Ngôi Sao Chết Chóc sẽ mở rộng chân trời cũng như mở ra những cơ hội mới cho họ.

Đồng thời, nó cũng sẽ nguy hiểm hơn.

Kunikuzushi vùi mặt vào cổ Kazuha - tiềm thức tự động tìm kiếm sự an ủi khi ký ức đó hiện lại trong tâm trí một lần nữa.

"KAZUHA!!"

Kunikuzushi vẫn còn nhớ giọng nói của mình hoảng sợ đến mức nào khi đưa tay nắm lấy Kazuha - chỉ để những ngón tay chạm vào tia điện ngay khi Kazuha biến mất khỏi vị trí bên cạnh mình. Mặc dù hắn hét to đến thế, nhưng âm thanh ầm ầm của sấm sét khiến hắn tự hỏi liệu Kazuha có nghe thấy không.

Không... Kazuha hẳn đã nghe thấy.

Không đời nào anh không thể.

Anh chỉ đơn giản là không chọn dừng lại.

Kunikuzushi không thể làm gì hơn ngoài đứng đó và sững sờ nhìn vào bóng lưng người bạn đời của mình đứng lên chống lại một vị thần một cách ngu ngốc.

"Tôi đã tới muộn..." Giọng Kazuha vang lên trong đầu hắn.

Hình ảnh sau đó biến thành một đêm mưa bão.

Kunikuzushi lặng lẽ nhìn người bạn đời đang ướt sũng trong cơn mưa lạnh lẽo với phần tóc mái che khuất đôi mắt.

"Tôi đã không thể cứu cậu ấy."

Omega nhìn chằm chằm vào Vision trống rỗng được Alpha nắm chặt trong tay. Anh ghì chặt đến nỗi nó ghim sâu vào lòng bàn tay khiến máu chảy xuống từ các khớp ngón.

Vậy là, người đàn ông ngốc nghếch đó đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro