
Ánh chớp rực rỡ và cơn gió mùa thu (4)
Khi Kunikuzushi lần nữa mở mắt, hắn vẫn đang nằm trong lòng Kazuha.
Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng họ đã trở lại khu rừng và bầu trời cũng chuyển thành màn đêm đen.
"Em ngủ ngon chứ?" Kazuha hỏi, chào hắn với một nụ cười ấm áp.
Kunikuzushi càu nhàu. Hắn lười biếng dụi má mình vào vai Kazuha trong khi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh. Kazuha cảm nhận được cái nhìn của hắn, nhưng anh vẫn luôn nhìn về phía trước và bước chân chưa từng chùn lại.
Sau một lúc lâu, Kunikuzushi không thể chịu đựng bầu không khí im lặng thêm nữa và cuối cùng cũng đặt câu hỏi.
"Anh không có gì muốn nói với tôi à?"
"Có lẽ vậy." Kazuha trả lời. "Lần này, tới lượt em cùng tôi đến một nơi."
"...Được thôi, cho tôi xuống." Kunikuzushi cáu kỉnh và Alpha đặt hắn xuống. Hẵn duỗi thẳng tay chân như một con mèo vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Nơi Kazuha ôm hắn đang nhức nhối. Hắn không hiểu làm thế nào mà Kazuha có thể bế hắn mà cánh tay anh không bị đau.
"Vậy? Anh muốn đi đâu?"
"Ritou."
"Hả?! Thế thì sẽ mất nhiều ngày đấy!" Kunikuzushi la lên.
"Vậy thì tốt nhất chúng ta nên đi sớm." Kazuha cười khúc khích, đi vòng qua Omega và tiếp tục con đường của mình. Kunikuzushi nghiến răng nhưng vẫn đi theo anh. Trên đường đi, Kazuha đi ngang qua một cái cây và vẫy tay một cái, một bình rượu chợt rơi từ cành cây xuống lòng bàn tay.
Kunikuzushi trừng mắt nhìn bình sake của mình trên tay Alpha, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Hành trình đến Ritou kéo dài suốt một tuần. Bởi Kunikuzushi muốn nhanh chóng đến đó, họ hầu như không dừng lại nghỉ ngơi. Cuối cùng khi đến nơi, hắn đã kiệt sức. Omega đội lại chiếc mũ có mạng che lên đầu, che giấu dáng vẻ của mình khi hai người bước vào thành phố.
Lúc này hắn đã quá mệt mỏi để đối phó với người khác.
"Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?" Kunikuzushi hỏi, nhìn xuống bàn tay đang được Kazuha nắm lấy và dẫn hắn băng qua con phố đông đúc. Từ hướng đó, có vẻ như Kazuha đang đi tới bến cảng.
"Em sẽ sớm biết." Kazuha ậm ừ, có vẻ như tâm trạng anh đang tốt. "Nhưng trước khi đến nơi, tôi cần mua một vài thứ đã."
Kunikuzushi không ý kiến.
Khi tới bến cảng, Kazuha nói chuyện với vài ngư dân và lấy bốn con cá khô treo trên một sợi dây. Sau đó, anh ghé cửa hàng tạp hoá mua một giỏ rau và vài loại gia vị.
Rồi cuối cùng Kazuha cũng đưa Kunikuzushi đến nơi cần đến... một ngôi nhà quỷ dị.
Chà... có lẽ nó không dị như nơi mà Kunikuzushi đã lớn lên, nhưng nhìn nó giống như bị bỏ hoang đã lâu.
Xung quanh có những dải băng làm rào chắn, một thông điệp cho những kẻ xâm phạm biết rằng hiện giờ Mạc phủ đã sở hữu nơi này một cách hợp pháp. Tuy nhiên, Kazuha đi vòng qua những thứ đó như thể chúng không tồn tại và bước vào trong.
Kunikuzushi nhướng mày, nhưng hắn vẫn đi theo anh. Hắn nghe nói rằng gia tộc Kaedehara từng lẫy lừng một thời ở Ritou, vậy đây hẳn là nhà của Kazuha. Hắn dạo bước vào trong và đúng như dự đoán, mọi thứ đều phủ đầy bụi và mạng nhện.
"Ngồi đi, tôi sẽ sớm chuẩn bị bữa tối." Kazuha nói với hắn trước khi vào bếp.
Kunikuzushi đứng ngó xung quanh một chút rồi bắt đầu lang thang khắp căn nhà. Đây là một tòa nhà đẹp. Đẹp hơn nhiều so với Hội quán Shakkei, đó là điều chắc chắn. Họ thậm chí còn có một khu vườn bên trong trang viên, mặc dù cây cối đã héo úa vì không được chăm sóc.
Nhìn từ bên ngoài, bất cứ thứ gì có giá trị đều đã biến mất - rất có thể được sử dụng để trả nợ. Những gì còn lại chỉ là những vật dụng thông thường có thể tìm thấy trong bất kỳ hộ gia đình nào.
Kunikuzushi lên cầu thang và ghé khắp các phòng. Hắn ít nhiều cũng biết chuyện gì đã xảy ra dẫn đến sự sụp đổ của gia tộc Kaedehara, và nếu nhớ không lầm thì khi đó anh còn khá trẻ.
"...Hửm?" Kunikuzushi dừng bước khi ánh mắt hắn chạm phải một thanh kiếm gỗ đặt trên giá. Hắn cầm nó lên, quan sát những vết xước và cái tên được khắc trên chuôi kiếm— Kazuha.
Hắn nhẹ nhàng lướt ngón tay lên mặt gỗ. Dù không giỏi dùng kiếm, nhưng hắn biết Kazuha đã dùng thứ này nhiều đến mức nào để luyện kiếm thuật.
Đây có phải là phòng của Kazuha không?
Kunikuzushi quan sát căn phòng kỹ hơn. Căn phòng lớn, đồng thời cũng rất đơn giản. Hắn tiếp tục đi quanh phòng và thấy một bức ảnh đặt trên tấm kệ thấp hơn. Đó là bức ảnh khi Kazuha còn rất nhỏ, đang mỉm cười trước máy ảnh cùng với một người đàn ông mà Kunikuzushi cho là cha của anh.
Họ đứng dưới một cây phong đỏ và cậu bé đó trông thật hạnh phúc...
"Kuni, bữa tối đã sẵn sàng!" Giọng của Kazuha vọng lên từ tầng dưới.
Kunikuzushi thẳng người dậy, nhìn lướt qua bức ảnh đó lần cuối trước khi rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang. Kazuha bước ra khỏi bếp với hai cái khay xếp chồng lên nhau trên tay.
"Em có thể mang rượu ra không?" Anh hỏi, hất đầu về phía cái bình đặt trên bàn.
"Tất nhiên." Kunikuzushi cầm nó lên và đi theo người chủ cũ của ngôi nhà. Alpha đưa hắn đến phía bên kia của trang viên, nơi họ có thể ngồi hành lang bằng gỗ nhìn ngắm khu vườn.
Dù hiện tại cỏ dại đã vươn cao, Kunikuzushi vẫn thấy được vẻ đẹp từng có ở khu vườn này trước đây. Nơi này trồng nhiều cây phong và có những lớp lá đỏ trải đầy khắp sân.
Kunikuzushi lướt qua hàng cây và tìm được cái cây giống như trong bức ảnh đó - ngoài việc nó đã to hơn và trông lộn xộn hơn một chút do không được cắt tỉa trong một thời gian dài.
"Đây." Kazuha đặt trước mặt Omega cái khay anh đã chuẩn bị cho hắn.
Kunikuzushi cúi xuống, nhìn thấy một bát cơm trắng, súp miso, cá muối kho khô, wakatakeni và trứng cuộn. Cuối cùng, Kazuha lấy hai chén rượu sake và rót đầy chúng. Kunikuzushi liền chụp lấy chén của Kazuha, uống một nửa trước khi đưa lại chỗ cũ.
"Tôi không muốn phải chăm sóc cái bộ dạng say xỉn thảm hại của anh." Kunikuzushi càu nhàu và một hơi nốc cạn chén của mình.
"Tôi cũng có thể nói như vậy với em đấy." Kazuha đáp, không chút để ý tới một nửa số sake đã biến mất của mình.
"Hừ, đâu giống như người nào đó, tửu lượng của tôi không thấp." Omega khịt mũi và nhìn xuống bữa ăn đầy đủ trước mặt.
"Chúc ngon miệng." Kazuha nói, chắp tay trước khi cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Kunikuzushi làm theo anh và điều đầu tiên hắn làm là cắn một miếng cá muối khô. Đây là món ăn đặc biệt của Kazuha và cũng là món khoái khẩu của Kunikuzushi.
Hắn nhìn ra khu vườn, rồi ngước lên bầu trời đỏ rực cùng những đám mây tím.
Một cơn gió chợt thoảng qua và Kunikuzushi chớp mắt khi một chiếc lá phong đỏ lay động trước mắt mình.
"Tôi từng tập luyện rất nhiều lần trong khu vườn này." Kazuha đột ngột mở miệng và Kunikuzushi đưa mắt nhìn lại anh. Alpha đang hướng mặt về phía những cây phong trong vườn với ánh mắt hoài niệm. "Khi mới bắt đầu, tôi thậm chí không thể cầm một thanh kiếm gỗ đúng cách."
"Tôi biết, nhìn những vết xước trên thanh kiếm đó kìa." Kunikuzushi cười khúc khích và tự rót thêm rượu cho mình.
"Tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có trách nhiệm tiếp quản gia tộc... nhưng không lâu sau khi cha tôi qua đời, toàn bộ tài sản của gia đình đã cạn kiệt..."
"Rồi, ngôi nhà của anh đã bị thu hồi lại và họ bán tất cả những gì có giá trị để gán nợ." Kunikuzushi thay anh nói hết.
Kazuha gật đầu, cắn một miếng cơm và chậm rãi nhai.
"Thời điểm đó, tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực... nhưng khi giải tán người hầu cuối cùng, dường như sức nặng trên vai tôi đã trút xuống. Lần đầu tiên kể từ khi cha mất, tôi cuối cùng cũng có thể thở lại được."
Kunikuzushi chăm chú lắng nghe trong khi cắn nốt miếng cá cuối cùng của mình.
"Tôi thích đi lang thang và tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Cả tâm trí lẫn cơ thể của tôi đều như một cơn gió - không thể ở yên một chỗ. Một người như vậy... em có nghĩ anh ta sẽ thích hợp làm bạn đời của ai đó không?"
"Ai biết được?" Kunikuzushi lẩm bẩm, đẩy khay của mình sang một bên và nâng chén rượu sake. "Nhưng chắc chắn là không có Omega nào muốn kết đôi với một kẻ lang thang nghèo kiết xác."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Kazuha cũng cầm rượu sake lên nhưng thay vì uống, anh nhìn chằm chằm rượu bên trong chiếc cốc nhỏ. Anh mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua chất lỏng và đặt chiếc cốc xuống. "Cũng là lý do vì sao tôi hiếm khi tiếp xúc với Omega, bởi vì tôi biết rằng cuối cùng sẽ có ngày tôi phải từ chối họ."
"Không phải anh hơi tự mãn à?" Kunikuzushi đảo mắt và nhấm nháp rượu của mình.
"Tôi không có quyền sao?" Kazuha nghiêng đầu hỏi. "Rốt cuộc thì, Omega xinh đẹp nhất Inazuma đã yêu tôi."
"Pffft!!!" Kunikuzushi phun rượu sake ra và bắt đầu ho mạnh đến mức phải cúi xuống. Kazuha ngồi đó, cười vui vẻ như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò chơi khăm... ngoại trừ việc Omega biết đó không phải là trò đùa gì cả.
"A-anh...!" Hắn nghẹn giọng, ho thêm vài cái nữa trước khi thở được. Khi ngẩng đầu dậy, hắn gần như giật mình lần nữa vì khuôn mặt của Kazuha đang ở rất gần.
"Tôi yêu em, Kunikuzushi."
Kunikuzushi thực sự có thể nghe thấy tiếng mình tim đập thình thịch đập trong màng nhĩ và hơi thở hắn ngừng lại. Đôi mắt hắn mở to - giống như một chú nai trước ánh nhìn của một con sói.
Nụ cười trên môi Kazuha kéo dài hơn. Khi Kunikuzushi nhìn thấy Kazuha đang nghiêng người về phía mình, theo bản năng, hắn ngả người về phía sau rồi mất thăng bằng và ngã ra sàn. Khi nhìn lên, Alpha đang áp phía trên với lòng bàn tay đặt ở hai bên đầu hắn, giữ hắn yên tại chỗ.
"A... cuối cùng..." Kazuha nhẹ nhàng thở ra với vẻ mặt kinh ngạc. "Cuối cùng thì tôi cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim em đập vì tôi."
Nhiệt độ trên mặt Kunikuzushi tăng vọt sau những lời đó. Hắn biết rằng để Kazuha nhìn thấy quá khứ của mình cũng đồng nghĩa với việc hắn đã mở lòng với anh, nhưng nghe Alpha nói thẳng điều đó khiến hắn vô cùng xấu hổ.
"T-tim của ai thèm đập vì một kẻ lang thang như anh?!"
"Có nghĩa là em không chấp nhận lời tỏ tình của tôi ư?" Kazuha hỏi, nụ cười vui vẻ đó mãi không rời khỏi khuôn mặt anh.
"Nếu tôi không thì sao?" Kunikuzushi thách thức.
"Vậy thì tôi nghĩ mình sẽ rất đau lòng."
"Nhìn anh chắc chắn không đau lòng chút nào."
"Bởi vì tôi biết Kuni cũng yêu tôi."
Kunikuzushi mở miệng, định vặt lại nhưng đã dừng lại vào phút chót. Cuối cùng, hắn ngừng xù lông, cảm thấy không có ích gì khi tiếp tục cuộc tranh cãi ngu ngốc này khi cả hai đều đã biết đâu là thật và đâu là giả. Tuy nhiên, cũng không có nghĩa là hắn cho phép Alpha tự mãn này chiếm thế thượng phong với mình.
Với một chuyển động nhanh chóng, Kunikuzushi rướn lên và áp chặt môi họ vào nhau.
Kazuha chết cứng tại chỗ, đôi mắt đỏ như lá phong của anh mở to khi mọi giác quan bị lấp đầy bởi Omega xinh đẹp. Lần đầu tiên, Kazuha không biết phải làm gì. Cánh tay anh tê dại và anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ cũng đang nhìn mình. Và rồi, đôi mắt tím ấy từ từ khép lại và đôi môi mềm áp sát hơn - thúc giục anh làm điều gì đó.
Kazuha do dự, rồi từ từ hôn lại. Chuyển động của anh thật vụng về, nhưng Kunikuzushi tiếp tục từng bước dẫn dắt anh. Ngay lập tức, cả hai đã tìm thấy một nhịp điệu và Kunikuzushi thực hiện bước tiếp theo bằng cách trượt lưỡi của mình vào trong miệng của Alpha. Hắn vòng tay qua cổ Kazuha, kéo anh xuống và cả hai lại ngã xuống sàn.
Họ hôn nhau cho đến khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời khuất dần.
Kunikuzushi có kỹ năng và có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc hôn môi, nhưng Kazuha là một người nhanh học hỏi. Ngay lập tức, anh đã chiếm lại thế chủ động và từng chút cướp lấy không khí trong phổi Omega. Đến khi rời ra, cả hai đều thở hổn hển với đôi má ửng đỏ. Kazuha chống khuỷu tay để nhấc người mình lên, nhưng anh không hoàn toàn rời khỏi vòng tay đang ôm cổ mình. Đôi mắt đỏ của anh dường như sáng lên trong bóng tối khi nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành đang nằm dưới thân mình.
"Em thật sự rất xinh đẹp..." Anh thở nhẹ. Giờ nghĩ lại, anh chưa từng mở lời khen ngợi Kunikuzushi về ngoại hình.
Đôi mắt Kunikuzushi mở to một chút trước khi một nụ cười nhếch lên trên môi. Kazuha nghĩ hắn định phản bác lại nhưng thay vào đó, Kunikuzushi đưa tay lên vuốt ve má Alpha.
"Từ trước đến nay, tôi luôn được nói là đẹp." Hắn lẩm bẩm và nụ cười trên môi càng tươi hơn, đến mức mắt hắn cong lên một cách rạng rỡ. Kazuha thậm chí có thể nghe thấy một tiếng khúc khích, "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui khi nghe nó."
"Để tôi nói cho em biết thêm nhé?" Kazuha thì thầm và rúc mặt vào lòng bàn tay Omega, "Rằng em đẹp đến mức nào?"
"Tuỳ anh." Kunikuzushi nghiêng đầu sang một bên và nhếch mép khi nhìn thấy ánh mắt của Kazuha lướt dọc xuống cổ mình. Kunikuzushi liếm môi, đôi mắt đỏ nhanh chóng thu lại đúng lúc và nhìn thấy lưỡi hắn vừa rút lại, "Có lẽ anh cần thuyết phục tôi hơn một chút~"
Kazuha tiếp nhận lời mời gọi đó.
Anh cúi đầu xuống và đôi môi của họ gặp lại nhau khi màn đêm dần buông xuống và những chiếc lá phong rơi trên người họ. Nụ hôn cuối cùng dẫn theo việc môi của Kazuha trượt xuống cổ Kunikuzushi. Anh mút mát làn da mềm mịn - cực kỳ nhẹ nhàng mặc cho dục vọng đang bùng cháy bên trong mình. Kunikuzushi phát ra những tiếng rên khe khẽ và cố gắng hết sức để không vặn vẹo người trước cảm giác nhồn nhột. Hắn nâng chân phải của mình lên, định cọ nó vào đáy quần của Alpha nhưng một lòng bàn tay lại áp xuống - ghim chân hắn xuống sàn.
Lông mày của Kunikuzushi nhướng lên, rõ ràng là không nghĩ anh sẽ làm vậy.
"Làm ở đây cũng không sao." Hắn gợi ý đầy hữu ích, nhưng tay của Kazuha không di chuyển khỏi đầu gối của hắn.
"Tôi rất hạnh phúc, Kuni, nhưng tôi muốn từ từ."
"Tại sao?" Kunikuzushi cau mày, không hiểu, "Tôi nghĩ rằng anh thích tôi."
Có điều gì đó thoáng qua trong mắt Kazuha, nhưng đó là điều mà Kunikuzushi sẽ không nhận ra cho đến nhiều năm sau.
"Chính vì tôi yêu em nên tôi muốn trân trọng em, Kuni." Kazuha cúi xuống, gạt tóc mái của Kunikuzushi và đặt lên trán hắn một nụ hôn.
"Đây có phải là một trong những điều cao quý mà anh được dạy không?" Kunikuzushi mỉa mai hỏi.
"Em sẽ để tôi làm thế nếu tôi nói phải chứ?"
"...Sao cũng được." Omega càu nhàu. Hắn nhìn Alpha và thấy ánh mắt chỉ có thể được miêu tả là đầy yêu thương trên khuôn mặt dịu dàng đó.
Kunikuzushi cảm thấy hơi thở của mình như bị lấy đi và tim vẫn đập thất thường. Mặt hắn vẫn còn cảm giác bỏng rát, nhưng hắn kiên quyết khẳng định đó là do hôn quá lâu nên thiếu không khí.
"...Kazuha."
"Ừm?"
"Tôi muốn anh nắm gáy tôi."
Kazuha mở to mắt trước khi nhìn Omega một cách nghiêm túc.
"Tôi có thể hỏi vì sao em lại yêu cầu đột ngột vậy không?"
"Nó đáng lẽ phải rất tuyệt, đúng không?" Kunikuzushi lẩm bẩm, ánh mắt nhìn xa xăm.
Lông mày của Kazuha nhíu lại. Cách Kunikuzushi diễn đạt những từ này khiến cảnh báo xuất hiện trong đầu anh. Tâm trí anh nhanh chóng nhớ lại nơi mà anh đã thấy... trang viên đầy xác chết và những điều anh đã biết được về Kunikuzushi.
"Em có thường xuyên bị nắm gáy không?" Kazuha hỏi dù đã biết câu trả lời. Là một kẻ lang thang trên vùng đất này, Kazuha đã chứng kiến quá nhiều cảnh các Omega bị túm gáy và ép buộc. Anh không cần phải là Omega để hiểu được nỗi sợ hãi và tổn thương mà họ cảm nhận khi bị túm gáy.
Samurai đã cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt và giọng điệu của mình bình thường, nhưng Kunikuzushi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ mà anh đang cố gắng che giấu. Giống như cách Kazuha có thể biết rõ cảm xúc của Kunikuzushi, hiện giờ hắn cũng vậy.
"Các Omega được nuôi dưỡng trong ngục tối cho tới khi đủ cứng cáp để không bị hỏng." Kunikuzushi nghĩ lại những ngày sống trong bóng tối. "Những người chăm sóc sẽ nắm lấy cổ chúng tôi mọi lúc. Họ cảm thấy rất vui khi xem Omega trở nên bất lực nhường nào khi bị túm gáy. Ngay cả Omega cũng cũng không tránh khỏi bị nắm gáy bởi các Omega khác."
Với bàn tay vẫn đặt trên má của Kazuha, Kunikuzushi có thể cảm thấy cơ bắp dưới làn da của Alpha đang siết chặt. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực tràn đầy giận dữ đến mức khiến hắn rùng mình.
Mặc dù đó không phải là sự rùng mình vì sợ hãi, mà là vì phấn khích.
Ánh mắt của Kazuha giống như một con sói... lạnh lùng và nguy hiểm.
Hắn có thể dễ dàng bị nghiện khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy.
"Anh không hỏi tôi gì cả. Tôi nghĩ rằng anh đã biết hết rồi chứ." Kunikuzushi cười khúc khích. Hắn định rút tay về thì Kazuha chợt đưa tay lên, ghì bàn tay hắn lên má anh.
"Không phải là chi tiết mọi chuyện."
"Muốn biết thêm?"
"Ừm." Kazuha lẩm bẩm trước tay Kunikuzushi và đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay hắn. "Chỉ khi em sẵn sàng."
"Vậy thì nắm gáy tôi đi." Kunikuzushi ngẩng đầu lên với anh. "Tôi sẽ sẵn lòng nếu anh khiến tôi cảm thấy thoải mái."
Kazuha mỉm cười một chút trước lời này. Anh vòng tay qua người Kunikuzushi và kéo hắn vào lòng.
Kunikuzushi đang mong đợi Kazuha nắm lấy cổ mình, vì vậy hắn đã mất cảnh giác khi đột nhiên được bao bọc trong vòng tay của Alpha. Kazuha cởi khăn quàng cổ và Kunikuzushi rùng mình khi được pheromone dày đặc của Alpha quấn quanh người.
Khi Kunikuzushi tiếp nhận mùi hương, hắn cảm thấy như mạch máu mình chảy nhanh hơn. Hắn dựa vào cổ Kazuha và dụi mũi qua tuyến mùi của anh. Từ lúc Kazuha tự giải phóng mùi hương của mình, hắn đương nhiên sẽ không kìm lại và sẽ cảm nhận nó hết mức có thể.
Đúng vào thời điểm đó, một áp lực đè lên gáy Omega.
Mắt Kunikuzushi giãn ra và cơ thể trở nên mềm nhũn. Hắn nằm dựa vào Kazuha, không thể làm gì khác ngoài hít thở mùi hương của anh và lắng nghe âm thanh nhịp tim mạnh mẽ của Alpha. Được bao bọc trong vòng tay của Kazuha và pheromone của anh ấy, Kunikuzushi cảm thấy như mình đang lơ lửng trên một đám mây và được bao quanh bởi ánh nắng ấm áp.
Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy... mê sảng như vậy.
Cách mà Kazuha và mùi hương đó bao trùm lấy hắn... cách cổ hắn được giữ nhẹ nhàng nhưng chắc chắn bởi bàn tay thô ráp ấy...
Nó làm cho hắn cảm thấy an toàn không thể tưởng tượng được.
Vậy, đây là cảm giác của nó - Kunikuzushi nghĩ khi nhắm mắt lại.
Không tệ chút nào...
"Tôi sẽ bảo vệ em. Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không để em chịu bất kì tổn thương nào." Giọng nói của Kazuha thì thầm vào tai hắn với hơi thở nóng hổi lan xuống cổ. "Vậy nên hãy giao bản thân mình cho tôi nhé, Kuni."
Kunikuzushi có lẽ sẽ cười nếu không phải đang bị nắm gáy. Kazuha đang cố trấn an hắn nhưng anh không cần phải làm vậy. Kunikuzushi biết rằng không đời nào Alpha lại có thể làm tổn thương hắn hay để hắn bị thương. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Kunikuzushi khi dần rơi vào cám dỗ của màn đêm xung quanh.
Khi trời sáng, hắn sẽ kể cho Kazuha nghe mọi chuyện.
Về nơi hắn sinh ra... về những con người có khuôn mặt và cái tên vẫn còn lờ mờ trong tâm trí hắn...
Bất cứ điều gì Kazuha muốn biết, hắn sẽ kể cho anh.
Ngay cả những gì Kazuha không hỏi, hắn vẫn sẽ nói cho anh.
Đổi lại, hắn cũng sẽ yêu cầu Kazuha kể cho mình nghe về quá khứ của anh... tất cả mọi thứ từ những chi tiết nhỏ nhất.
Tôi cũng yêu anh, đồ ngốc.
[Tiền truyện - End]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro