Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ánh chớp rực rỡ và cơn gió mùa thu (2)

Kunikuzushi nhìn lên vầng trăng trong khi lắng nghe giai điệu.

[Nói với Kazuha rằng bạn yêu cậu ấy.]

Đó là dòng chữ Tomo đã viết trước khi Kunikuzushi kịp thời xóa đi. 

Hắn chưa bao giờ tỏ ra tinh tế hay kín đáo trong việc tiếp cận Kazuha. Ngay khi nhận ra tình cảm của mình, hắn đã bắt đầu theo đuổi anh. Và...việc đó đã bắt đầu từ nhiều tháng trước, còn Tomo chỉ mới đi cùng họ một tháng.

Kazuha không hề ngu ngốc.

Ít nhất, anh có nhiều tế bào não hơn Tomo.

Vậy tại sao anh vẫn không nhận ra trong suốt ngần ấy thời gian, trong khi tên hề đó đã biết chỉ sau một tháng?!

Kunikuzushi cảm thấy như lòng tự tôn của mình đang bị xé vụn và hung thủ chính là Kazuha. Sau tất cả những gì hắn đã làm, tại sao anh không thể nhận thấy bất cứ điều gì? Kunikuzushi không tin Kazuha đang giả vờ, bởi vì tên ngốc đó không biết nói dối.

Cách tiếp cận của hắn không đủ rõ ràng ư?

Trong vô thức, Kunikuzushi lại bắt đầu cắn móng tay cái, rồi cảm nhận được một bàn tay khác nắm lấy chúng. Giai điệu đã dừng lại từ bao giờ và tay hắn bị kéo ra. Kunikuzushi ngẩng lên, thấy Kazuha cau mày khi nhìn đăm đăm vào ngón tay hắn.

"Em đã cắn móng tay suốt từ lúc đó đến giờ. Mọi thứ ổn chứ, Kuni?" Kazuha nhẹ nhàng hỏi.

Đó là một cử chỉ tốt đẹp kèm theo những lời nói tử tế... nhưng sự tử tế này chỉ khiến các mạch máu trên trán Kunikuzushi nhói lên. Kazuha càng để ý và quan tâm đến hắn, Kunikuzushi càng tức giận.

Anh là lý do khiến tôi cắn móng tay - hắn muốn nói nhưng lại nuốt những lời đó xuống.

Với một tiếng cáu kỉnh, Kunikuzushi dựa vào Alpha, tựa đầu vào cổ anh. Hắn hít nhẹ mùi hương sảng khoái chỉ thuộc về Alpha này.

"Tôi mệt rồi."

Kazuha gật đầu, vòng tay qua Omega và kéo hắn lại gần.

"Tôi sẽ ở đây nên hãy nghỉ ngơi thật tốt, Kuni."

Đồ ngốc —Kunikuzushi nghĩ trước khi nhắm mắt.

Nếu ở cùng Kazuha, hắn không thể giả vờ ngủ. Miễn là samurai không bị điếc thì không có mấy màn diễn xuất qua mắt được anh. Kể từ lúc Kunikuzushi phát hiện ra khả năng của Alpha, hắn không còn bận tâm đến việc phải đóng kịch trước mặt anh nữa.

Hắn thả lỏng bản thân và tự đưa mình vào cám dỗ.

Không lâu sau, Kunikuzushi đã ngủ say trong vòng tay an toàn của Alpha.

Kazuha giữ chặt hắn khi lắng nghe những thay đổi trong hơi thở và nhịp tim của Omega. Anh đợi thêm một chút để Kunikuzushi chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Khi chắc chắn rằng Omega sẽ không dễ dàng bị đánh thức, Kazuha cẩn thận ôm hắn vào lòng. Với sức mạnh của Phong, anh đưa họ xuống khỏi cây và mang Kunikuzushi trở lại khu cắm trại.

Tomo đang chơi với Mochiko bằng đám cỏ đuôi chồn anh nhổ gần đó. Con mèo nhảy xung quanh và lắc lư bàn chân, cố gắng bắt lấy vật thể đang nhảy nhót trên đầu mình.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên, nhíu mày khi thấy bạn của mình quay lại cùng Kunikuzushi đang được ôm chặt trong tay. Anh hé miệng, nhưng chưa kịp nói thành lời, Kazuha đã đưa một ngón tay lên môi ra hiệu anh im lặng.

Tomo không để ý rằng ngọn cỏ đuôi chồn đã bị giật thành công khỏi tay mình. Anh bận quan sát Kazuha, người đang ngồi xuống dựa lưng vào một thân cây lớn.

Chỉ sau khi điều chỉnh cho Kunikuzushi nằm một vị trí thoải mái trong lòng mình, cuối cùng Kazuha mới nói được.

"Xin lỗi đã để cậu đợi lâu." Anh thì thầm và một tay cẩn thận che tai Kunikuzushi để Omega không bị quấy rầy.

"Chắc chắn rồi... không sao..." Tomo khua tay một lúc trước khi nhận ra ngón tay mình thiếu mất cọng cỏ đuôi chồn, anh nhìn xung quanh và phát hiện ra con vật nhỏ bé đang gặm nó. Anh lấy ngọn cỏ về bất chấp sự phản đối ồn ào của con mèo nhỏ.

Tomo giả vờ tiếp tục chơi với Mochiko, nhưng sự chú ý của anh lại hoàn toàn tập trung vào Kazuha. Alpha kéo một cái chăn từ trong túi của họ ra, đắp quanh người mình và Kunikuzushi. Trong lúc đó, Tomo nhận thấy luồng gió thổi nhẹ vào ngọn lửa, cung cấp không khí cho ngọn lửa để nó tiếp tục cháy sáng.

Tomo với tay tới, lấy ra một vài khúc củi anh đã đốn và ném chúng vào đống lửa trại. Với một cái vẫy tay, Kazuha dùng sức gió để nhóm thêm lửa lên miếng gỗ mới quăng. Sau khi xong xuôi, anh cẩn thận rút bàn tay phải của Kunikuzushi ra và đặt nó lên trên đầu gối của mình.

Tomo nhướng mày, tự hỏi Kazuha định làm gì, rồi cựu thiếu gia của gia tộc Kaedehara lôi ra một chai gỗ nhỏ xíu đựng... thứ gì đó .

"Đó là cái gì?" Tomo khẽ hỏi, cố gắng không làm ra vẻ như anh đã nhìn chằm chằm vào hai người từ nãy đến giờ.

"Kuni cứ cắn móng tay suốt." Kazuha trả lời bằng một giọng nói trong giọng nói. Lông mày anh nhíu lại khi kiểm tra móng tay của Omega. "Tôi nghĩ điều này có thể giúp em ấy bỏ thói quen xấu."

Nếu lông mày của Tomo có thể lên cao hơn nữa, chúng sẽ nhướng lên quá chân tóc anh.

"Phải..." Anh chết lặng và nhìn Kazuha mở nắp chai.

Khi nhìn thấy Kazuha rút ra một chiếc bút lông nhỏ và nhúng nó vào chai, cuối cùng anh cũng biết cái đó là gì.

Một lọ sơn móng tay.

Tomo quan sát người bạn của mình cẩn thận sơn màu lên móng tay của Omega. Anh cẩn trọng quét sơn trong khi Omega nằm gọn trong vòng tay mình, hoàn toàn không nhận thức được điều gì xung quanh.

Lúc đầu, Tomo nghĩ Kazuha đang sơn màu đen cho Omega, nhưng dưới ánh lửa, anh nhìn thấy một chút sắc đỏ nên anh đoán rằng nó giống như màu đỏ rượu.

"Màu tím không phải sẽ hợp với cậu ấy hơn sao?" Tomo hỏi. Nghĩ lại, Kunikuzushi có mái tóc và đôi mắt tím xinh đẹp - kết hợp cùng nguyên tố của hắn. Hắn cũng có rất nhiều sắc tím trên quần áo của mình.

"Kuni thích màu đỏ hơn." Kazuha trả lời, vẫn cẩn thận sơn. "Em ấy không quá quan tâm đến màu tím, em ấy chỉ mặc vì nó hợp với mình".

"Hai người giống như một cặp vợ chồng già đã kết hôn vậy." Tomo nói với vẻ đùa cợt, nhưng anh cũng muốn xem Kazuha sẽ phản ứng thế nào.

Kazuha dừng lại sau khi nghe câu đó.

Mặc dù chỉ nửa giây trước khi anh tiếp tục công việc của mình, nhưng Tomo đã bắt được nó. Đồng thời, anh cũng bắt gặp khoảnh khắc thất thần thoáng qua trên khuôn mặt của Kazuha.

Đó... không phải những gì anh đang mong đợi?

Vẻ mặt đó có nghĩa là sao?

"Cậu không nên nói như vậy, Tomo." Kazuha bôi xong sơn móng tay rồi đậy nắp lọ lại. Tất cả những gì còn lại là đợi nó khô trước khi tiếp tục với tay kia. "Nó sẽ làm hoen ố danh dự của Kuni."

"Danh dự?! Cậu nghĩ rằng cậu chàng đó còn lại chút danh dự nào không?!" Tomo không thể không chỉ vào Omega đang cuộn tròn trong vòng tay Alpha.

"Tomo." Giọng Kazuha trầm xuống và mắt anh nheo lại. "Dù thế nào đi nữa, Kuni vẫn là một Omega. Xin hãy cẩn trọng lời nói của mình."

"Nhưng xem các cậu đi." Tomo khua tay, không chút e sợ trước cái nhìn của người bạn. "Cậu ấy đang ngủ trên đùi và trong vòng tay của cậu! Hai người trông đúng nghĩa là một cặp! "

"...Nó không phải như cậu nghĩ." Kazuha phủ nhận và quay lại nhìn Kunikuzushi. Tomo tự hỏi liệu Kazuha có nhận ra rằng lúc này trông anh dịu dàng thế nào không. "Kuni rất nhạy cảm với môi trường xung quanh. Có lẽ bởi em ấy là một Omega, hoặc có thể đã xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ... nhưng khi tôi gặp Kuni lần đầu tiên, tôi chưa từng thấy em ấy ngủ. "

"Ý cậu là cậu ấy bị mất ngủ?"

"Không. Kuni hoàn toàn có thể ngủ, em ấy chỉ đơn giản là chọn không ngủ." Kazuha trả lời. "Lần đầu tiên khi tôi bắt đầu đi cùng em ấy, cậu có biết em ấy nghỉ ngơi ở đâu ban đêm không?"

"Ở đâu?"

"Trên cây." Kazuha nhẹ nhàng trả lời. "Em ấy có những giấc ngủ ngắn suốt cả ngày, nhưng cái đó không đủ điều kiện để gọi là ngủ. Bất cứ khi nào nghỉ ngơi, lưng của em ấy sẽ luôn ép vào một thứ gì đó để bảo vệ gáy của mình. Nhịp tim em ấy luôn trong trạng thái bồn chồn và một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến em ấy thức giấc ".

Tomo sững người khi nhớ lại phản ứng của Kunikuzushi khi anh bảo hắn hãy ý thức về bản thân hơn.

"Dù em ấy giấu nó rất kỹ, nhưng Kuni cực kỳ lo sợ. Trong suốt thời gian bên nhau, tôi chưa bao giờ thấy em ấy cởi mở với bất cứ ai từng gặp. Ngay cả khi có người thực sự tốt với em ấy, em ấy sẽ luôn tin rằng họ có động cơ thầm kín. Em ấy hiểu rõ hơn ai hết việc là một Omega sẽ nguy hiểm và dễ bị tổn thương đến mức nào."

Tomo vừa nghe vừa cưng nựng Mochiko, nghe Kazuha nói xong, anh gãi đầu nhìn lên bầu trời sao. Là một người thích du ngoạn, Tomo biết rõ cuộc sống của các Omega khó khăn thế nào ở quốc gia này. Anh đã chứng kiến ​​quá nhiều sự phân biệt đối xử với họ. Mặc dù ở các thành phố lớn như Thành Inazuma, mọi chuyện ổn hơn, nhưng điều tương tự không xảy đến ở những ngôi làng nhỏ vùng nông thôn.

Để bảo vệ bản thân, Omega thường che giấu ngoại hình. Họ càng xinh đẹp thì họ càng cần phải ẩn mình đi. Tuy nhiên, Kunikuzushi đã làm ngược lại. Hắn tự tin vào sức mạnh và khả năng tự bảo vệ của bản thân. Nếu ai đó để mắt đến hắn, hắn chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn chúng.

Đây là cách hắn tồn tại trong thế giới bất công này.

Tomo biết Kazuha không phải tự dưng nói những điều này, mà là vì cuộc trò chuyện của họ lúc ở nhà hàng.

Bây giờ anh cảm thấy mình rất ngu ngốc khi giảng dạy cho Kunikuzushi về hành động của hắn. Nghĩ lại, Tomo không nhớ Kunikuzushi đã từng quay lưng lại với ai khi ở một mình mà không có Kazuha ở cạnh. Ngay cả khi ở nhà hàng đó - hay bất kỳ nhà hàng nào khác - Kunikuzushi sẽ luôn ngồi ở trong góc, nơi hắn có thể nhìn bao quát toàn bộ xung quanh và dựa lưng vào tường.

"Tôi thấy mình giống như một thằng ngốc." Tomo rên rỉ và luồn tay qua mái tóc đuôi ngựa rối bù của mình.

"Không." Kazuha lắc đầu nhẹ. "Cậu chỉ muốn trông chừng em ấy. Tôi không nghĩ cậu đã làm gì sai."

"Nhưng vẫn không giải thích được cái này." Tomo chỉ tay về phía hai người. "Cậu nói Ku-chan chỉ ở trên cây, vậy sao lại thành ra như bây giờ?"

"Cậu biết về các giác quan của tôi. Sau khi Kuni bắt đầu tin tưởng tôi, em ấy dần không ở trên cây nữa. Thành thật mà nói, tôi cũng không nhớ rõ chi tiết. Có lẽ đó là vào mùa đông khi chúng tôi cần ngồi sát bên nhau để sưởi ấm. Đối với Kuni, em ấy cảm thấy rằng sẽ an toàn hơn khi ngủ cạnh tôi, vì nếu tôi cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, tôi sẽ di chuyển và em ấy cũng sẽ thức dậy."

"Chà, còn hiện giờ cậu ấy đang ngủ như một khúc gỗ." Tomo nhìn chằm chằm vào Omega, người thậm chí còn không cựa quậy suốt cuộc nói chuyện của họ.

"Phải... tôi rất vui về điều đó." Kazuha nở nụ cười nhỏ khi nhìn xuống chiếc Omega trong tay. "Tôi rất vui khi em ấy đủ tin tưởng tôi để cho bản thân có thời gian nghỉ ngơi."

Không ổn rồi.

Tomo không thể kết nối các tế bào não của mình với Kazuha ngay bây giờ.

Nếu Kazuha không phải đang ngồi ngay trước mặt anh, Tomo sẽ lấy một cái gối hoặc thứ gì đó để hét vào nó. Anh biết đây không phải là một chiêu dụ dỗ nào đó của Omega. Nhìn cách Kunikuzushi khinh thường cô gái Omega chiều nay, rõ ràng là hắn sẽ không sử dụng những chiến thuật rẻ tiền này để thu hút sự chú ý của Kazuha.

Kunikuzushi thực sự cảm thấy an toàn khi ở bên Kazuha... điều đó cũng cho thấy Kazuha quan trọng như thế nào trong tim hắn. Bất kỳ Omega nào cảm thấy đủ an toàn để ngủ cùng một Alpha, rõ ràng có nghĩa là họ để mắt đến người đó. Điều này đặc biệt đúng với một người đầy kiêu hãnh như Kunikuzushi.

Bạn của anh (thường) rất nhạy bén và tinh ý, vậy làm sao anh ấy lại có thể bỏ lỡ một dấu hiệu lớn như vậy?!

Hoặc có lẽ là do Kazuha quá tin tưởng vào Kunikuzushi để nghĩ tới việc Omega kiêu kỳ có thể khao khát một thứ gì đó? Anh đã quá tin tưởng vào sự chán ghét của Kunikuzushi đối với Alpha để nghĩ đến trường hợp hắn có thể thích anh - người cũng là Alpha?!

Tomo chưa bao giờ là người tôn thờ các vị thần, nhưng vào lúc này, anh muốn Archon nào đó hãy lắng nghe lời cầu nguyện của anh. Mặc dù anh đang cầu nguyện cho ai, anh cũng không biết...

Anh nên cầu nguyện cho Kunikuzushi, người đã thất bại thảm hại khi cố gắng dụ dỗ Kazuha, hay là cầu nguyện cho Kazuha khi Kunikuzushi phát hiện ra lý do tại sao những nỗ lực của hắn không được đáp lại?

Ngày hôm sau, khi Kunikuzushi tỉnh dậy, không mất nhiều thời gian để hắn nhận ra màu sắc tuyệt đẹp trên móng tay của mình. Hắn không thắc mắc và Kazuha cũng không nói gì.

Họ đang dọn dẹp khu cắm trại thì Tomo nhìn thấy Kunikuzushi đang ngắm nghía móng tay của mình với một nụ cười nho nhỏ trên khuôn mặt. Tuy nhiên, nụ cười đó ngay lập tức chuyển thành vẻ cau có khi hắn phát hiện ánh nhìn của Tomo.

"Cái gì?" Kunikuzushi cuộn ngón tay lại và giấu chúng khỏi tầm nhìn của Alpha. "Cuối cùng cũng bị vẻ đẹp của tôi chói mù mắt à?"

"Đúng vậy, tôi sẽ sớm bị mù." Tomo trả lời, anh không nói điều đó với bất kỳ ý mỉa mai nào.

Anh đang rất nghiêm túc.

Anh sẽ mù nghiêm trọng nếu hai người này không đến được với nhau.

Kunikuzushi nhướng mày nhìn anh ta, nhìn như thể đang tự hỏi liệu anh có bị mất trí không.

Phải... Tomo có lẽ sẽ sớm mất trí..

"Meow meow~" Cảm thấy có thứ gì đó níu vào ống quần của mình, Tomo nhìn xuống và thấy Mochiko đang chớp đôi mắt xanh pha lê nhìn anh.

"Mochiko." Anh bế con mèo con màu trắng lên và ôm nó vào lòng. "Chỉ có nhóc là còn thương ta thôi!"

"MERROOW!!" Mochiko hét lên và bắt đầu cào vào mặt người chủ ngu ngốc của mình để thoát ra.

Kunikuzushi ngửa đầu ra sau, vừa cười vừa vỗ tay khuyến khích mèo con cào mạnh hơn. Nếu nó có thể cào được nhãn cầu của tên đó thì còn tuyệt nữa!

"Đừng có cười nữa và giúp tôi đi!"

Cách đó không xa, Kazuha theo dõi tương tác giữa hai người bạn đồng hành của mình với vẻ mặt nghiêm nghị...

✧✦✧✦✧✦✧✦✧

"Tại sao bạn không nói thẳng với cậu ấy?" Một ngày nọ, Tomo đã thốt lên với khuôn mặt đẹp trai của mình. Vết thương trên mặt của anh ấy (do Kunikuzushi và Mochiko tạo ra) đã lành sau một tuần kể từ khi vụ việc xảy ra. Alpha nhanh chóng đưa một tay lên chặn tia sét bắn về phía anh bằng năng lượng Lôi của chính mình.

"Còn anh, có phải anh nên thôi nhiều chuyện và tự lo cho mình trước không?" Kunikuzushi gầm gừ và bắn ra một tia điện khác từ đầu ngón tay và bị Tomo chặn lại. Hắn ngày càng cáu kỉnh, tự hỏi tại sao anh ta nhất định phải có một chiếc Vision Lôi giống hắn.

"Nổi giận với tôi cũng chẳng có ích gì." Tomo phủi tay để khử các hạt điện trên da. "Bạn không phải đang xấu hổ, vậy rốt cuộc cái gì đã ngăn cản bạn nói ra?"

Kunikuzushi nheo mắt, bàn tay ngứa ngáy muốn lấy con dao găm của mình. "Anh quan tâm đến chuyện riêng của tôi một cách kỳ lạ. Gì hả? Đừng có nói với tôi rằng anh thực sự đã thích tôi rồi đấy?"

"Chà... bạn rất thu hút." Tomo nhún vai. "Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng bạn không phải là người đẹp nhất tôi từng gặp."

Kunikuzushi đảo mắt trước lời xu nịnh.

"Chờ đã..." Tomo lẩm bẩm khi một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu anh. Anh nhìn kẻ sát nhân từng gây sợ hãi với vẻ mặt phức tạp. "Lý do bạn không nói bất cứ điều gì... có phải là do bạn...?"

Bạn muốn Kazuha thổ lộ với mình, chứ không phải ngược lại — những lời này vẫn chưa kịp thốt ra, nhưng Kunikuzushi đã biết anh định nói gì. Đôi môi của Omega kéo dài trên khuôn mặt tạo thành một nụ cười và ngay giây tiếp theo, tia điện bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.

"Này đợi đã-!!" Tomo nhảy lùi lại nhưng đã quá muộn, Kunikuzushi xuất hiện trước mặt anh với sự khát máu đang tuôn ra từng đợt dày đặc.

Tomo vội vàng rút vỏ kiếm và chặn lại con dao găm định nhắm thẳng vào mắt trái của mình.

Ánh sáng chiếu xuống từ những đám mây đen khi dòng điện màu tím bùng phát nơi trung tâm khu rừng. Khi Kazuha vội vã quay trở lại khu cắm trại, anh thấy toàn bộ khu vực xung quanh cháy sém và ở giữa là lưỡi kiếm của Kunikuzushi và Tomo đang đụng độ nhau.

Kazuha không lãng phí thời gian, rút kiếm và lao vào trận chiến để ngăn chặn hai người - thực ra là chỉ Kunikuzushi - trước khi ai đó bị thương nặng.

Đêm đó, Tomo cuối cùng cũng lý giải được bí ẩn tại sao Kunikuzushi không nói thẳng với Kazuha mà thay vào đó lại sử dụng một cách vòng vo như vậy.

Lòng tự trọng của Omega quá cao.

Tomo biết cách Kunikuzushi nghĩ về bản thân và tự tin vào ngoại hình của mình ra sao. Có lẽ cả đời hắn luôn được Alpha theo đuổi và hắn chưa bao giờ làm điều ngược lại. Vì vậy, việc phải tỏ tình trước cũng tương đương với việc thừa nhận rằng hắn không đủ hấp dẫn để khiến Kazuha thổ lộ với mình.

Ý nghĩ đó hẳn đã làm hắn bẽ mặt rất nhiều...

Cuối cùng thì... toàn bộ chuyện này đều là do lòng kiêu ngạo ngu ngốc của Kunikuzushi.

Tomo tự hỏi liệu anh có nên mặc kệ không. Sau khi thất bại một vài lần nữa, chắc hẳn Kunikuzushi sẽ nhận ra lòng kiêu hãnh của mình là thứ duy nhất cản đường hắn... phải không?

...Không.

Tomo đã đánh giá thấp sự cứng đầu của Kunikuzushi... và cũng như đã đánh giá cao khả năng nhìn bầu không khí của Kazuha.

Đến tận hai tháng sau - vào ngày mà Tomo sẽ đi trên con đường của riêng mình - mối quan hệ của hai người họ vẫn chưa đi đến đâu.

Anh đứng trên vách đá và nhìn ra đại dương. Họ đang ở một ngôi làng ven bờ biển phía bắc Kannazuka. Quần áo và mái tóc anh tung bay trong gió khiến anh phải giữ một tay đỡ lấy Mochiko đang cuộn tròn trong bộ kimono của mình. Khi Alpha quan sát những con sóng dữ dội, anh bắt đầu so sánh xem cái nào có nhiều khả năng xảy ra hơn.

Để vùng biển này tách ra tạo thành một con đường dẫn đến Liyue, hay để Kunikuzushi gỡ bỏ xuống lòng tự tôn của mình?

Mất nửa giây để Tomo chọn phương án đầu. Raiden Shougun từ bỏ quyền cai trị Inazuma nghe còn khả thi hơn là Kunikuzushi từ bỏ lòng tự trọng chết tiệt đó.

Hắn cứng đầu đến vậy đấy.

"Tomo."

Alpha quay lại và thấy Kazuha và Kunikuzushi đang đi tới.

"Vậy thì!" Tomo cười toe toét và chống tay lên hông. "Có lẽ chúng ta sẽ tạm biệt nhau ở đây."

"Cậu có chắc là cậu không muốn tiếp tục đồng hành cùng chúng tôi không?" Kazuha cau mày hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt đó, Tomo cười sảng khoái và quàng tay ôm lấy anh.

"Đã nhớ tôi rồi sao? Tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó con đường của chúng ta sẽ lại giao nhau."

"Nhanh lên và biến đi." Kunikuzushi khịt mũi và đưa tay ra hiệu.

Tomo tận dụng cơ hội đó để choàng cánh tay còn lại qua vai Kunikuzushi và kéo hắn vào bất chấp sự phản đối của Omega. Tomo khá chắc chắn nếu không có Kazuha trong cánh tay kia, Kunikuzushi sẽ đâm xuyên ruột anh. Anh có thể nhìn trước cuộc sống khó khăn trong tương lai của người bạn thân nhất của mình.

"Thực sự là bạn không dễ thương chút nào." Tomo nhận xét. "Bạn không thể thành thật một lần và nói rằng bạn cũng sẽ nhớ tôi sao?"

"Ai thèm nhớ anh?" Kunikuzushi cắn lại.

Tomo cười, nhưng tiếng cười đó không kéo dài lâu và nụ cười trên khuôn mặt anh cũng không. Anh chắc chắn mình sẽ chết, nhưng vì hạnh phúc của người anh em, anh bằng lòng vứt bỏ mạng sống.

Tomo nhắm mắt và hít một hơi thật sâu.

Kazuha và Kunikuzushi nhìn chằm chằm vào anh - cả hai đều mang vẻ mặt bối rối. Ngay khi họ đang thắc mắc anh ta đang muốn làm gì, Tomo bất ngờ kéo Kunikuzushi lại gần và hôn lên má hắn.

Sau đó, những tia sét của nguyên tố Lôi che chắn cơ thể của samurai, anh ta biến mất trong tích tắc để lại một tia chớp - với tốc độ nhanh hơn cả âm thanh.

Kazuha và Kunikuzushi bị bỏ lại trên vách đá, đóng băng thành những bức tượng và không thể phản ứng với những gì vừa xảy ra.

Kazuha nhìn khuôn mặt của Kunikuzushi ngày càng đỏ hơn sau mỗi giây trôi qua, rồi nhìn về hướng Tomo đã chạy khuất. Alpha trẻ tuổi khẽ thở ra một hơi, cảm thấy mệt mỏi lạ thường mặc dù không làm gì cả.

Bên cạnh Alpha đang thất thần, Kunikuzushi đã sẵn sàng cho nổ tung mọi thứ.

Hai bàn tay hắn siết chặt và tốn rất nhiều sức lực để cố gắng ngăn lại ý muốn săn lùng tên khốn đó, nhét chân anh ta vào một khối xi măng rồi nhấn chìm anh xuống đáy biển.

Kunikuzushi định giết Tomo.

Tuy nhiên, bất chấp mọi thôi thúc khiến hắn đuổi theo anh, Kunikuzushi buộc mình phải ở lại.

Omega ít nhiều biết tại sao tên ngốc đó lại hôn hắn, không phải là vì anh ta thích hắn. Người đàn ông kia rất có thể đang cố gắng khiến cho Kazuha có phản ứng - một phản ứng mà Kunikuzushi cũng muốn thấy.

Tất nhiên, điều đó không thay đổi sự thật rằng Kunikuzushi vẫn sẽ rút ruột anh ta trong lần gặp mặt tiếp theo. Nhưng bây giờ, hắn sẽ hợp tác. Hắn thả lỏng cơ thể và chờ xem Kazuha sẽ nói gì.

Alpha đứng trong gió một lúc lâu, đôi mắt đỏ như lá phong ấy cuối cùng cũng nhìn Omega.

"Em nên đi đi, Kuni."

"...Huh?" Kunikuzushi tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

Đi?

Đi đâu?

"Em nên đi với Tomo." Kazuha nói với giọng nhẹ nhàng đến nỗi Kunikuzushi gần như không nghe được.

Gần như.

"Anh đang muốn nói gì?" Kunikuzushi chậm rãi hỏi, cố gắng tìm hiểu xem có ẩn ý gì đằng sau những lời nói đó không thay vì hiểu theo nghĩa đen. Đôi mắt hắn nheo lại, cơn tức giận bùng lên trong hắn và bắt đầu trào ra ngoài.

"Tomo là một người con trai tốt." Kazuha quay mặt đi - không thể nói điều này khi nhìn thẳng vào hắn. "Mặc dù thường xuyên tán tỉnh các Omega, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy chạm vào bất kỳ ai trong số họ. Cậu ấy là một người đàn ông có đạo đức và đáng tin cậy. Nếu là cậu ấy, tôi chắc chắn rằng em sẽ được dành tất cả yêu thương và tôn trọng, Kuni."

Kazuha chờ đợi, nhưng không nghe thấy hắn đáp, anh quay đầu lại và thấy Omega đang trừng mắt nhìn mình với những đường gân nổi trên trán và cổ.

"Kuni?" Kazuha tiến lên vài bước, đưa tay về phía Kunikuzushi. Omega hét lên khiến Kazuha loạng choạng lùi lại sau tác động của giọng nói.

"ANH ĐÙA TÔI À?!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro