"Giáo sư Baek, có một vụ tai nạn xe hơi. Chiếc xe mất lái trên đường băng và lao thẳng xuống sông Hàn. Một bệnh nhân bất tỉnh, có thể bị hạ thân nhiệt và đang chảy máu trong. Người còn lại tỉnh táo, ổn định nhưng vẫn có nguy cơ hạ thân nhiệt. Họ sẽ đến trong vòng bảy phút." Cheon Jangmi báo cáo qua điện thoại.
Baek Kanghyuk không chạy, chỉ sải bước nhanh hơn. Suýt chút nữa anh đã gọi cho Yang Jaewon, nhưng rồi nhớ ra hôm nay cậu ấy được nghỉ. Về lý mà nói, hôm nay anh cũng nghỉ. Nhưng ở nhà một mình buồn chán làm gì, trong khi anh có thể ở bệnh viện và cứu giúp bệnh nhân?
Anh không thừa nhận, nhưng làm việc mà thiếu đi tên nhóc ngốc nghếch kia quả thật có gì đó lạ lẫm. Anh đã quen với việc lúc nào cũng có một cái đuôi đi theo bên cạnh, chạy tới chạy lui, hỏi quá nhiều câu hỏi và liên tục va vào thứ gì đó.
• • •
Kanghyuk và Jangmi đứng chờ ở bãi đỗ xe cấp cứu. Tiếng còi xe cứu thương mỗi lúc một gần hơn, chỉ còn vài phút nữa sẽ tới nơi.
"Đã chuẩn bị đủ túi sưởi, chăn và máy sưởi chưa?' Kanghyuk hỏi, dù anh biết rõ câu trả lời.
Jangmi gật đầu. "Bác sĩ Park đang chuẩn bị phòng phẫu thuật. Xe cấp cứu xác nhận một bệnh nhân bị chảy máu trong."
Giáo sư Baek Kanghyuk không quá lo lắng hay căng thẳng. Một bệnh nhân đang trong tình trạng nghiêm trọng nhưng chưa đến mức nguy kịch. Thời tiết trở lạnh đột ngột, khiến băng đen xuất hiện trên đường. Những ngày qua, cả đội lúc nào cũng bận rộn với hàng loạt ca gãy xương của người đi bộ và tai nạn giao thông.
Anh đã tống cổ Jaewon về nhà sau khi cậu nhóc bắt đầu đâm sầm vào khung cửa và đập đầu vào trần nhà mỗi khi thức dậy. Lo cậu sẽ bị chấn động não, tốt hơn hết là để cậu nghỉ ngơi. Nhưng phải công nhận rằng dạo gần đây Jaewon đã tiến bộ hơn rất nhiều. Cậu không còn chậm chạp như trước, khiến cả đội không khỏi ấn tượng với tay nghề của cậu. Kanghyuk cũng không thể phủ nhận điều đó. Jaewon có thể là một mớ hỗn độn về mặt cảm xúc, nhưng khi vào phòng phẫu thuật, cậu thể hiện những kỹ năng đầy chuẩn mực.
Kanghyuk không nói ra, nhưng anh tự hào về cậu.
Chiếc xe cứu thương đến nơi, một nhân viên y tế nhanh chóng nhảy xuống.
"Đây là bệnh nhân bị chảy máu trong, người còn lại đang được đưa đến ngay sau chúng tôi," anh ta nói trong lúc mở cửa phía sau. "May mắn là có một người trong số các anh có mặt tại hiện trường vụ tai nạn, nhờ vậy bệnh nhân đã được sơ cứu kịp thời."
Jangmi và Kanghyuk nhanh chóng liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy thắc mắc. Câu hỏi của họ được giải đáp khi cánh cửa mở ra.
Phải mất một lúc Kanghyuk mới nhận ra người đang nói khi bệnh nhân được đưa ra khỏi xe.
"Một phụ nữ 36 tuổi, là tài xế của chiếc xe. Cô ấy có một vết thương trên đầu, vùng bụng đau và bầm tím, có dấu hiệu chảy máu trong. Cô ấy đã ra khỏi xe nhưng gặp khó khăn trong việc nổi lên mặt nước sau khi thoát ra. Có thể đã hít phải nước. Cô ấy ở dưới nước gần 10 phút trước khi được một người qua đường cứu. Theo lời của người cứu hộ, cô ấy vẫn còn tỉnh khi được kéo lên bờ, nhưng mất ý thức khi chúng tôi sơ cứu tại hiện trường." Yang Jaewon thuật lại trong lúc họ đẩy bệnh nhân vào trong.
"Chuẩn bị đưa bệnh nhân đi chụp CT và làm ấm cơ thể." Kanghyuk ra lệnh.
Bệnh nhân vẫn chưa rơi vào tình trạng nguy kịch, điều đó giúp họ có thêm chút thời gian. Anh lướt nhìn Jaewon thật nhanh. Có gì đó khác lạ ở cậu.
Jaewon quay đầu lại và trong một khoảnh khắc, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Kanghyuk vội vàng quay đi, tập trung lại vào bệnh nhân.
• • •
"Cậu cũng vào phòng mổ sao?" Kanghyuk hỏi khi Jaewon đứng cạnh anh bên bồn rửa.
Người trẻ hơn hơi giật mình. "À, ừm... em nghĩ... vì em đã ở đây rồi nên chắc cũng không sao." cậu lắp bắp.
Kanghyuk chỉ khẽ hừ một tiếng, tập trung chà rửa tay.
"Tôi tưởng cậu muốn tiếp tục ngày nghỉ của mình." cuối cùng anh cất lời khi xả nước trên tay.
Jaewon liếc nhìn anh. "Giáo sư không muốn em vào sao?" Câu hỏi cất lên khe khẽ, xen lẫn chút buồn bã.
Kanghyuk phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh. Chết tiệt, thằng nhóc này với cái dáng vẻ tội nghiệp đó. Cậu ta trông chẳng khác nào một chú cún bị bỏ rơi, chỉ chờ bị đuổi là chạy mất.
Jaewon hoàn toàn có thể điều khiển anh trong lòng bàn tay mà chính cậu cũng không nhận ra.
"Đừng có ngốc, rửa tay nhanh rồi vào phòng mổ đi." Kanghyuk lẩm bẩm rồi lướt qua cậu.
• • •
Họ nhanh chóng xác định được vị trí chảy máu. Ca phẫu thuật dần trở nên thuần thục, bầu không khí trong phòng mổ cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ Jaewon có mặt lúc tai nạn xảy ra sao?" Jangmi hỏi Jaewon sau một lúc.
Jaewon chỉ nhún vai, mắt vẫn dán chặt vào bệnh nhân. "Không thấy toàn bộ. Đột nhiên mọi người hét lên, chỉ trỏ về phía đó. Chiếc xe chao đảo. Tôi chỉ kịp nhìn thấy nó lao xuống sông. Nhà hàng có góc nhìn khá rõ về nơi xảy ra tai nạn. Tôi chạy lại mép đường. Tôi thấy nạn nhân kia tự bơi vào bờ, còn có người qua đường nhảy xuống cứu người phụ nữ này."
Mấy người trẻ trong phòng tiếp tục suy đoán về nguyên nhân tai nạn và làm thế nào hai người trong xe có thể thoát ra. Kanghyuk vẫn im lặng. Có gì đó ở Jaewon không giống bình thường, điều đó khiến anh bận tâm. Anh cố gắng tập trung vào bệnh nhân thay vì lén liếc nhìn cậu nhóc đứng bên kia bàn mổ. Đôi tay anh làm việc theo quán tính.
"Hừm, có vẻ như đã kiểm soát được tình trạng chảy máu. Đảm bảo không có bất ngờ gì ngoài ý muốn đi."
Jaewon nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn, đúng lúc đó Kanghyuk chợt nhận ra điều bất thường.
"Này, kính của cậu đâu rồi hả?" Anh gắt lên, khiến cả phòng mổ giật mình.
Jaewon giật nảy, ngẩng phắt đầu lên.
"Hả?" Cậu ngơ ngác đáp.
"Đúng đó, kính của cậu đâu? Cậu có nhìn thấy gì không vậy?" Jangmi cũng lên tiếng.
Jaewon chớp mắt mấy lần.
"Cậu bước vào phòng mổ của tôi với đôi mắt mờ tịt như vậy sao?" Kanghyuk cau mày.
"Không! Ý em là... có... em nhìn thấy. Không phải, em không bị mù. Ý em là... ừm, cũng hơi hơi. Nhưng không phải là không thấy gì. Ý em là, em không đeo kính nhưng—" Jaewon lắp bắp.
"Yah!" Kanghyuk quát lên, cắt ngang mớ hỗn độn đó.
"Kính áp tròng! Em đang đeo kính áp tròng." Jaewon vội vàng đáp.
"Kính áp tròng? Jaewon, cậu chưa bao giờ đeo thứ đó." Jangmi lẩm bẩm.
Đúng thật, kỳ lạ.
Bộ não Kanghyuk lập tức hoạt động hết công suất. Tại sao Jaewon lại đeo kính áp tròng hôm nay? Cậu lúc nào cũng đeo kính mà.
Rốt cuộc có gì đặc biệt khiến cậu ta phải thay đổi chứ?
Jaewon chỉ nhún vai rồi lặng lẽ tiếp tục công việc của mình. Nhưng Jangmi thì chưa chịu dừng lại.
"Tại sao bây giờ cậu mới đeo kính áp tròng? Định gây ấn tượng với ai à?" Cô cười khúc khích khi hỏi câu thứ hai.
Jaewon khựng lại trong một giây ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng tiếp tục như chưa có gì xảy ra. Nhưng cả đội đã nhận ra khoảnh khắc đó.
"Ôi trời ơi!" Jangmi há hốc mồm.
Kanghyuk cảm thấy cơ thể mình căng cứng. Một cảm giác kỳ lạ cuộn trào trong dạ dày anh.
"Cậu nói là cậu ở nhà hàng. Cậu đeo kính áp tròng. Và cậu mặc đồ rất đẹp khi bước vào đây. Bác sĩ Jaewon! Cậu đã đi hẹn hò!" Jangmi kêu lên.
Jaewon phớt lờ cô.
Kanghyuk nghiến răng. Chỉ nghĩ đến việc Jaewon dành cả ngày nghỉ để chuẩn bị trông thật xinh đẹp vì một tên vô dụng nào đó đã khiến anh bực bội. Và điều tệ nhất là cậu thực sự trông rất đẹp.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn được sơ vin gọn gàng vào chiếc quần âu đen, làm nổi bật vòng eo nhỏ. Bộ trang phục được hoàn thiện bằng đôi boots đen bóng. Tóc cậu được vuốt keo, chải ngược ra sau đầy chỉn chu. Mùi nước hoa của cậu vẫn còn phảng phất trong phòng mổ. Nó tươi mát, sạch sẽ và thoang thoảng một chút gì đó ngọt ngào như hương hoa.
"Chẳng có gì đâu, chỉ là đi uống với một người bạn từ hồi học y thôi." Jaewon lầm bầm.
"Cậu chưa bao giờ trông bảnh bao thế này khi đi chơi với bọn tôi. Anh ta là bạn đặc biệt à, hay là bọn tôi không xứng đáng để cậu chuẩn bị kỹ lưỡng thế?" Jangmi vặn lại.
Kanghyuk ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Jaewon. Cậu luống cuống nhìn qua lại giữa anh và Jangmi.
"Không... không phải như thế đâu, được chưa." Jaewon vội đáp.
Jangmi sắp phản bác thì Kanghyuk cắt ngang. Tâm trạng anh đang tệ và anh không muốn nghe thêm gì về "người bạn" của Jaewon. Giọng nói của anh sắc lạnh, khiến không khí trong phòng mổ lặng ngắt.
Họ hoàn thành ca phẫu thuật trong im lặng. Kanghyuk làm việc như một cỗ máy, còn Jaewon không dám cử động hay nói gì nhiều hơn mức cần thiết. Tính khí tệ hại của người đàn ông lớn tuổi hơn dễ dàng nhận ra.
Khi bệnh nhân đã được khâu xong, các bác sĩ cởi áo phẫu thuật và bắt đầu rửa tay.
"Giáo sư có cần em ở lại theo dõi bệnh nhân không?" Jaewon cẩn thận hỏi.
"Không cần, chắc bạn... của cậu đang đợi." Kanghyuk lầm bầm mà không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Anh rời đi mà không nói thêm lời nào, bỏ lại Jaewon đứng đó đầy bối rối.
• • •
Kanghyuk kiểm tra bệnh nhân của mình rồi đi tìm một ly cà phê. Anh hướng đến quầy y tá để xem tình hình nạn nhân còn lại của vụ tai nạn xe. Người đó rõ ràng không cần can thiệp phẫu thuật, nên có lẽ phòng cấp cứu đã xử lý rồi.
Anh không nhận ra sự có mặt của Jaewon cho đến khi bước đến quầy y tá. Cậu đang trò chuyện với Jangmi và vài y tá khác. Các y tá đều rất thích Jaewon vì dáng vẻ cún con của cậu.
"Tưởng cậu đi rồi chứ." Kanghyuk cất tiếng khi đứng cạnh Jaewon. Cậu khẽ giật mình.
"À, em chỉ nói chuyện với Jangmi một chút thôi. Định đi thay đồ đây."
Hai người nhìn nhau vài giây, trong khi Jangmi lẩm bẩm gì đó kiểu Hôn nhau luôn đi cho rồi.
Jaewon sắp rời đi thì mắt cậu đột nhiên mở to rồi nhanh chóng cúi xuống nấp sau quầy y tá.
"Cái quái gì vậy?" Jangmi thắc mắc, Kanghyuk cũng bắt đầu để ý.
"Này, mọi người có thấy bác sĩ Yang không? Có một người đang tìm anh ấy."
Jangmi và Kanghyuk đồng loạt ngẩng đầu lên. Một y tá phòng cấp cứu đang tiến đến, theo sau là một người đàn ông trẻ tuổi. Nếu một cộng một bằng hai, thì người này chắc chắn là "bạn" của Jaewon.
"Ai tìm cậu ta?" Kanghyuk bước lên hỏi.
"Tôi là bác sĩ Jung Hyunwoo. Tôi đi cùng bác sĩ Yang khi tai nạn xảy ra. Chúng tôi chạy ra giúp đỡ, rồi cậu ấy theo bệnh nhân đến đây. Cậu ấy nói làm việc ở bệnh viện này. Cậu ấy để quên áo khoác ở nhà hàng."
Người đàn ông vừa nói vừa giơ chiếc áo lên. Anh ta cao cỡ Kanghyuk, bắp tay và cơ ngực hiện rõ qua lớp áo khiến vóc dáng trông nổi bật hơn. Khuôn mặt bình thường, nhưng thân hình lại khiến tổng thể trông thu hút hơn. Anh ta rõ ràng trẻ hơn Kanghyuk, có lẽ trạc tuổi Jaewon.
Kanghyuk bỗng dưng tự hỏi, liệu Jaewon có thấy gã này đẹp trai không.
"Ừ, đúng rồi. Cậu ta vừa hỗ trợ trong ca phẫu thuật, bọn tôi cũng mới xong cách đây không lâu. Tôi cảm giác như vừa mới thấy cậu ấy quanh đây thôi." Kanghyuk nói, giả vờ ra vẻ đang suy nghĩ căng thẳng.
"Tôi nghĩ cậu ấy đi kiểm tra bệnh nhân theo lệnh của anh đấy." Jangmi chen vào, nhìn Kanghyuk đầy ẩn ý.
Vậy là Jaewon không muốn gặp người này sao?
"À, đúng vậy. Xin lỗi nhé. Chúng tôi khá bận, nên tôi bảo cậu ta giúp một tay. Dù gì cậu ta cũng đang ở đây mà." Kanghyuk thản nhiên nói.
Bác sĩ Jung mỉm cười, bật cười nhẹ. "Vâng, tôi cũng đoán vậy. Cậu ấy nói rất nhiều về anh và chuyên khoa chấn thương."
Kanghyuk không kiềm được mà nhếch mép tự mãn. "Thế cậu là bác sĩ chuyên khoa nào?"
"Phẫu thuật thần kinh." người kia đáp.
Kanghyuk không nói gì thêm. Vì anh biết đám bác sĩ phẫu thuật thần kinh luôn nghĩ mình là thứ gì đó gần với thần thánh và giỏi hơn tất cả các chuyên khoa khác.
"Để tôi giữ áo khoác, tôi sẽ đưa lại cho cậu ta." Kanghyuk nói, nhận lấy áo từ tay bác sĩ Jung.
Người đàn ông cúi chào, chào các y tá rồi rời đi. Kanghyuk xoay người lại, đi về phía quầy y tá. Jangmi bật cười rồi đẩy nhẹ người đang cúi rạp dưới quầy.
Jaewon từ từ đứng lên, mặt đỏ bừng.
"Cậu ta trông có vẻ là một người đàn ông tốt đấy." Kanghyuk nói với giọng mỉa mai.
Jaewon không trả lời, chỉ giật lấy áo khoác rồi lập tức bỏ chạy.
Jangmi cười đến run cả người, Kanghyuk cũng bật cười theo. Hai người thi nhau chọc ghẹo Jaewon, chủ yếu là Kanghyuk dùng để che giấu sự ghen tuông của mình.
Bác sĩ Park Gyeongwon cũng nhập cuộc, dù lúc đầu chỉ đứng nghe.
"Tôi không thấy buồn cười chút nào." Gyeongwon bình thản lên tiếng, làm cả Jangmi và Kanghyuk giật mình.
"Ý cậu là sao? Chỉ là đùa thôi mà, có gì to tát đâu." Jangmi phụng phịu.
Bác sĩ gây mê ngẩng đầu khỏi xấp tài liệu, nhìn cả hai người.
"Có thể trông chẳng có gì, nhưng nếu nó thực sự là chuyện nghiêm túc thì sao? Ý tôi là, tiền bối Jaewon bỏ mặc người kia ở đó, đi vào phòng mổ, thậm chí không thèm nhắn một tin. Anh ấy cũng chẳng có vẻ gì là sốt ruột muốn quay lại buổi hẹn. Rồi đến lúc người kia xuất hiện, tiền bối lại trốn. Nghe có vẻ kỳ lạ đấy chứ."
Baek Kanghyuk và Cheon Jangmi nhìn chằm chằm bác sĩ Park Gyeongwon. Cậu ta chỉ nhún vai rồi rời đi.
"Tôi còn chưa nghĩ tới điều đó." Jangmi lẩm bẩm, giọng nghiêm túc hơn hẳn.
Kanghyuk suy nghĩ.
Jaewon vốn đã ngại ngùng và kém trong giao tiếp xã hội, nhưng hành động lần này lại quá kỳ lạ, ngay cả với cậu ta. Tại sao cậu ta lại trốn thay vì đối mặt với người kia?
"Aish, thằng nhóc này lại gây ra chuyện gì nữa đây?" Kanghyuk bực bội lẩm bẩm rồi vội vã đi tìm Jaewon.
• • •
Jaewon đứng trong phòng nghỉ, cố lau vết máu dính trên đồng hồ. Khi cố băng bó vết thương trên đầu bệnh nhân, máu của cô ấy đã vấy vào đó. Kanghyuk đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cậu.
Jaewon lại trông quá mức đẹp trai (ờm...xinh đẹp), điều này khiến Kanghyuk có chút khó chịu.
Dạo gần đây, anh hay có những cảm xúc lạ lẫm nhưng luôn cố phớt lờ. Jaewon lúc nào cũng ở đó, theo sát từng bước chân anh, như một cái bóng không rời. Đến tận bây giờ, Jaewon vẫn chỉ thuộc về anh.
Nhưng giờ lại có một gã bác sĩ phẫu thuật thần kinh ngu ngốc nào đó muốn chen vào giữa hai người.
"Nếu định trốn ở đây, cậu có thể mặc nguyên đồ phẫu thuật rồi tiếp tục chữa bệnh luôn đi."
Jaewon giật mình, quay lại lườm Kanghyuk.
"Giáo sư đừng có lén lút xuất hiện sau lưng em như thế chứ!" Cậu nhăn mặt than thở.
Ôi, Kanghyuk thích cái cách Jaewon hay nhõng nhẽo như vậy biết bao. Anh bật cười, tiến lại gần hơn.
"Cậu biết là bỏ rơi buổi hẹn như thế thì hơi thô lỗ đúng không? Ít nhất cũng nên nhắn cho người ta một cái tin chứ."
Jaewon đỏ mặt, quay lưng lại với anh.
"Cậu ấy sẽ ổn thôi mà..." cậu lầm bầm.
Kanghyuk bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn một chút nữa là anh sẽ chạm vào lưng Jaewon.
Giọng Kanghyuk trầm xuống. "Tên đó làm gì cậu à?"
Jaewon cố giữ bình tĩnh. Giọng nói trầm thấp ngay sát bên tai khiến cả người cậu khẽ run lên.
Tại sao anh lại quan tâm chứ?
Cậu hắng giọng, cố gắng che giấu cảm xúc.
"Không, đừng có ngốc như vậy. Sao anh lại nghĩ thế?" Cậu hỏi rồi quay lại.
Kanghyuk đứng ngay đó, gần đến mức ngực hai người gần như chạm vào nhau. Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu.
"Cậu có vẻ như đang tránh mặt tên đó." Kanghyuk chậm rãi nói.
Jaewon mở miệng định phản bác, nhưng chẳng có từ nào thoát ra. Cậu cố nói điều gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Ánh mắt cậu bất giác dán chặt vào khuôn mặt Kanghyuk, đặc biệt là đôi môi anh.
Jaewon đã biết Kanghyuk được một năm rồi. Và cậu vẫn chưa thể gạt bỏ thứ tình cảm ngốc nghếch này.
Người đàn ông lớn tuổi hơn cứ kéo cậu lại gần và Jaewon không thể nào lùi lại. Cậu khao khát lời khen ngợi và sự chú ý từ Kanghyuk, điều đó khiến cậu cảm thấy mình quan trọng. Rằng cậu có ý nghĩa.
"Bọn em đã gặp nhau một thời gian. Chỉ vài buổi hẹn và nhắn tin. Cậu ta tốt, nhưng em không cảm thấy điều gì đặc biệt cả. Cậu ta muốn em rời đi và đến chỗ của cậu ta, nhưng em không đồng ý. Cậu ta nói đó là điều tối thiểu em nên làm cho cậu ta, sau khi đã lãng phí thời gian với em. Cậu ta liên tục coi nhẹ công việc của chúng ta và tầm quan trọng của nó. Em cảm thấy mình thật ngu ngốc vì không nhận ra cậu ta thực sự muốn gì sớm hơn."
Kanghyuk nhìn Jaewon đang lúng túng, một phần trong anh muốn hôn cậu ngay lập tức, phần khác lại muốn tìm Jung Hyunwoo và đập đầu tên khốn đó vào tường.
"Em không ngu ngốc, em không nợ tên đó bất cứ thứ gì." Lời nói bật ra trước khi anh kịp nhận thức.
Jaewon tròn mắt nhìn anh.
"Những kẻ tự luyến rất giỏi trong việc thao túng người khác. Hơn nữa, kẻ thua cuộc ở đây là cậu ta."
Jaewon cắn môi đầy căng thẳng. Cậu đang cố chống lại ham muốn lao đến hôn người trước mặt.
Cậu đã ngồi gần như suốt một tiếng rưỡi với Jung Hyunwoo, chỉ để nhận ra rằng cậu ta không phải là điều cậu muốn.
Cậu ta không phải là Baek Kanghyuk.
"Ý giáo sư là gì khi nói cậu ấy thua cuộc?" Jaewon hỏi.
Kanghyuk nhìn cậu và liếm môi. "Nếu tôi may mắn có cơ hội hẹn hò với một người thông minh và xinh đẹp như em, tôi sẽ làm mọi cách để em không muốn hẹn hò với ai khác."
Tim Jaewon đập loạn xạ. Chắc chắn cậu đang tưởng tượng ra chuyện này.
"Một người thông minh và xinh đẹp."
Kanghyuk có ánh mắt điên cuồng đó—ánh mắt khi anh sắp làm điều gì đó táo bạo để đạt được thứ mình muốn. Trước khi Jaewon kịp ngăn mình lại, câu hỏi tiếp theo đã bật ra.
"Vậy anh sẽ làm gì thay vào đó?"
Kanghyuk cười khẽ.
"Không gì là không thể. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để khiến người yêu mình hài lòng. Em đói à? Vậy thì chúng ta sẽ đến nhà hàng ngon nhất trong thành phố, thưởng thức món ăn và rượu vang thượng hạng. Muốn tận hưởng văn hóa? Anh sẽ đưa em đi xem kịch, nhạc kịch, các buổi biểu diễn trực tiếp, bất cứ thứ gì em thích. Anh sẽ tìm những chỗ ngồi tốt nhất. Chán thành phố này rồi à? Được thôi, chúng ta sẽ lái xe về vùng quê. Đi ô tô hay xe máy, tùy em chọn. Anh hoàn toàn là của em."
Đầu Jaewon quay cuồng. Cậu cảm giác như mình sắp không thở nổi.
"Tại sao giáo sư lại quan tâm?" cậu hỏi.
"Vì tôi không muốn ai khác có được em." Kanghyuk nói, giọng khàn hẳn đi.
"Khi thấy em bước xuống khỏi xe cứu thương và trông đẹp chết tiệt như vậy, tôi phát điên. Tôi nghĩ mình đã đánh giá thấp em. Và rồi tôi biết em đã ra ngoài với người khác, tôi gần như mất kiểm soát. Nghĩ đến việc một kẻ vô dụng nào đó đủ may mắn để đưa em đi ăn uống, để nhìn thấy em thế này mà lại không biết trân trọng. Tôi muốn là người đưa em đi ăn tối và uống rượu. Là người nắm tay em khi chờ món ăn mang ra."
Jaewon cố lùi lại để bỏ chạy, nhưng Kanghyuk nhanh hơn. Anh túm lấy eo cậu và kéo sát vào ngực mình.
"Đừng có đùa cợt tôi ngay lúc này." Kanghyuk gằn giọng.
"Tôi có thể chịu đựng thái độ và sự trêu chọc của em trong mọi tình huống khác, nhưng không phải chuyện này."
Jaewon nhìn anh, ánh mắt lạc lối. Đây có thể chỉ là một trò đùa với Kanghyuk, nhưng với cậu, đó là tình cảm thực sự.
Jaewon đã chịu đựng mối tình thầm lặng ngốc nghếch này suốt nhiều tháng. Cậu yếu đuối và không thể kháng cự lại sức hút của Kanghyuk.
Kanghyuk dùng hai ngón tay nâng cằm Jaewon lên.
"Trông tôi có giống đang đùa không?" anh hỏi với giọng trầm, nghiêm túc.
"Tôi thấy cách em nhìn tôi. Cách em lén nhìn khi nghĩ rằng tôi không để ý. Nhưng Jaewon, tôi thấy em. Nhiều hơn em tưởng. Vì tôi không thể ngừng nghĩ về em. Nếu em tin vào chính mình, em sẽ nhận ra ánh mắt tôi dành cho em. Và có lẽ em cũng sẽ nhận ra tất cả những lần tôi đã tán tỉnh em."
Jaewon gần như sững sờ đến mức không thể nói nên lời.
Tán tỉnh? Với cậu sao?
"Anh đã tán tỉnh em à?" cậu hỏi.
Kanghyuk bật cười, giọng trầm của anh vang vọng trong căn phòng.
"Wow, tôi cứ nghĩ mình giỏi tán tỉnh lắm, nhưng có vẻ tôi cần phải cố gắng hơn rồi. Nhưng đúng vậy, tôi đã tán tỉnh em, cảm ơn vì cuối cùng cũng nhận ra."
Mọi thứ quá bất ngờ khiến Jaewon vội đẩy anh ra. Kanghyuk để cậu đi mà không chống cự. Jaewon lảo đảo lùi lại, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Điều này nghe thật khó tin. Tại sao một người như Baek Kanghyuk lại thích cậu? Người đàn ông ấy có thể có bất kỳ ai anh muốn. Có biết bao người sẵn sàng quỳ dưới chân Kanghyuk.
Còn Jaewon, cậu chỉ là một học trò ngốc nghếch của anh mà thôi.
"Đừng lạc lối quá sâu trong đó." một giọng nói trầm nhưng ấm áp vang lên.
"Có lẽ anh mất trí rồi, giáo sư." Jaewon thì thầm, cảm giác cay cay nơi khóe mắt.
Điều này chắc chắn là một trò đùa, một chương trình camera ẩn, hoặc chỉ là một giấc mơ.
"Tại sao em lại khó chấp nhận việc tôi có thể thích em đến vậy Jaewon? Em thông minh, chăm chỉ và hiểu được lối sống của tôi. Và đối lập thì thu hút nhau. Tính cách ngốc nghếch, như một chú cún con của em lại khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi đã dành quá nhiều thời gian với những con người cứng nhắc, vô cảm. Còn em thì ngọt ngào, mềm mại, nhưng cũng cứng rắn khi cần. Tôi thích điều đó ở em."
Bình thường, Jaewon sẽ than vãn khi bị gọi là ngốc nghếch hay giống cún con. Nhưng lúc này cậu quá đỗi sững sờ để phản ứng.
Cậu cảm nhận rõ ràng nước mắt đang chực trào và liền quay lưng lại với Kanghyuk. Cậu hít một hơi run rẩy.
Yang Jaewon có thể cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông phía sau mình, như thể anh đang tỏa ra hơi ấm bao quanh cậu.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên gáy Jaewon, khiến cậu bất giác run lên.
"Em có thể quay lại và nhìn anh được không?" Kanghyuk nhẹ giọng hỏi.
Người trẻ hơn vẫn cứng đầu đứng quay lưng lại với anh. Kanghyuk hít một hơi sâu. Anh không thể vội vàng. Chỉ cần một bước đi sai lầm, anh sẽ phá hỏng khoảnh khắc này. Jaewon mong manh và Kanghyuk không muốn làm cậu vỡ nát.
"Làm ơn, bé cưng (jagiya?)." anh lại lên tiếng.
Cái biệt danh khiến Jaewon chóng mặt.
Ôi, cậu khao khát được nghe nó thêm một lần nữa biết bao.
Baek Kanghyuk nói ra nó một cách trơn tru đến mức khiến Jaewon cảm thấy như đó là danh hiệu cao quý nhất mà ai đó có thể có.
Cậu muốn dựa vào anh, cảm nhận vòng tay mạnh mẽ ấy ôm lấy mình và quên đi tất cả. Cậu muốn cảm thấy an toàn.
Jaewon chần chừ bước sang trái một chút. Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên eo cậu, xoay người cậu lại. Dưới sự dẫn dắt của Kanghyuk, Jaewon từ từ quay mặt đối diện với anh.
Kanghyuk nhìn vào đôi mắt long lanh của Jaewon, thấy trong đó đầy sợ hãi và lo lắng. Anh phải kiềm chế bản thân không ngay lập tức hôn lên đôi môi ấy.
"Ừm, như thế này dễ nhìn hơn nhiều." Kanghyuk dịu dàng trêu chọc.
Jaewon vẫn tránh ánh mắt anh. Kanghyuk cúi xuống, khẽ chạm môi vào thái dương cậu. Jaewon khẽ thở dài, rồi tựa đầu vào ngực anh. Kanghyuk siết chặt vòng tay, kéo cậu sát lại hơn.
Lúc này, anh sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì, bất cứ ai dám làm tổn thương người trong vòng tay anh. Anh cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào áo và da thịt mình.
"Ổn rồi mà, bé cưng. Anh ở đây."
Jaewon lặng lẽ khóc trong lòng Kanghyuk. Người đàn ông lớn hơn không nói gì, chỉ lặng lẽ xoa lưng cậu. Mãi đến mười phút sau, Jaewon mới dần bình tĩnh lại. Cậu ngước lên, vội lau đi vệt nước mắt trên mặt, nhưng Kanghyuk vẫn không buông ra.
"Em xin lỗi." Jaewon thì thầm.
"Đừng. Em không làm gì sai cả."
Có rất nhiều điều họ nên nói với nhau. Nhưng chẳng ai cất lời. Họ chỉ yên lặng tận hưởng sự hiện diện của đối phương, hơi ấm cơ thể hòa vào nhau.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Jaewon lên tiếng.
Kanghyuk hừ nhẹ, rồi dùng ngón tay khẽ vuốt ve má cậu.
"Nhiều thứ lắm." anh đáp, ánh mắt không rời khỏi Jaewon, người lúc này đang dụi nhẹ má vào lòng bàn tay anh.
Ôi, cậu nhóc này đáng yêu biết bao.
"Ví dụ?" Jaewon hỏi tiếp.
Kanghyuk nghiêng người, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Anh đang nghĩ về việc anh muốn hôn em đến mức nào ngay lúc này."
Jaewon mở to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
"Chúng ta không cần phải làm vậy bây giờ nếu em chưa sẵn sàng." Kanghyuk trấn an.
Anh không muốn gây thêm áp lực cho Jaewon. Nhưng thay vì lùi lại, Jaewon lại khẽ nghiêng người tới trước, đôi môi chỉ còn cách Kanghyuk một chút.
"Làm ơn." cậu thì thầm.
Baek Kanghyuk là một người đàn ông mạnh mẽ, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng ngay khoảnh khắc này, anh không thể nào nói "không" được nữa.
Nụ hôn đầu tiên thật ngọt ngào, chỉ là một cái chạm nhẹ giữa đôi môi. Kanghyuk quan sát phản ứng của Jaewon, nhưng khi không thấy sự do dự, anh tiếp tục.
Kanghyuk khiến cho nụ hôn sâu hơn và Jaewon đáp lại bằng một tiếng rên khẽ. Âm thanh đó suýt khiến Kanghyuk lên cơn đau tim. Nghe như vậy thật sự nên bị cấm.
Kanghyuk đặt một tay giữ lấy khuôn mặt Jaewon, tay còn lại đỡ cậu đứng vững. Jaewon chỉ vòng tay qua cổ Kanghyuk sau khi cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh. Khi họ tách ra, cả hai đều thở hổn hển.
"Đồ ông chú ngốc. Em đã có kế hoạch hết rồi, vậy mà anh lại xuất hiện và đảo lộn hết cuộc sống của em." Jaewon nhõng nhẽo, nhưng không hề có chút khó chịu nào trong giọng nói.
Kanghyuk bật cười rồi hôn cậu.
"Hm, nhưng em có hối hận vì điều đó không?" Anh hỏi, rồi bắt đầu hôn xuống cổ Jaewon.
Có lẽ Kanghyuk chơi không đẹp, vì anh tìm ngay đến điểm mạch trên cổ cậu mà hôn, khiến đầu óc Jaewon như ngừng hoạt động. Nhưng cả hai đều biết, Jaewon không hề hối hận.
Khoảnh khắc ngọt ngào của họ bị gián đoạn khi tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Jaewon khẽ rên lên trong nụ hôn.
"Anh nghĩ đó là điện thoại của em, bé cưng."
Kanghyuk lầm bầm rồi đứng thẳng dậy. Jaewon bĩu môi nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra.
Bác sĩ Jung Hyunwoo.
Jaewon nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình, không biết nên làm gì.
"Bỏ qua đi." Kanghyuk nói.
Jaewon chần chừ.
"Nhưng em có nên nói rõ với cậu ta là mọi chuyện đã kết thúc không? Anh đã nói rằng...."
Cậu chưa kịp nói hết câu thì Kanghyuk đã hôn cậu thật sâu.
"Nhắn tin cho cậu ta vào ngày mai. Tên khốn đó không đáng để nhận bất kỳ sự tử tế nào." Giọng Kanghyuk có phần gay gắt, tràn đầy cay đắng.
Jaewon do dự một chút nhưng rồi cũng đặt điện thoại xuống bàn.
"Thế mới ngoan." Kanghyuk cười khẽ.
"Em không thể tin được là anh lại ghen."
Jaewon thở dài khi Kanghyuk di chuyển sang bên kia cổ cậu. Người đàn ông lớn tuổi hơn ngẩng đầu lên, nhìn Jaewon đầy ẩn ý.
"Hãy làm rõ một chuyện. Anh không ghen. Anh chiếm hữu. Anh không thích ai đó cố gắng giành lấy thứ thuộc về mình." Kanghyuk nói, giọng đầy quả quyết.
Jaewon nuốt khan trước ánh mắt chiếm hữu mạnh mẽ ấy.
"Em là của anh, đúng không Jaewon-ah?"
Jaewon nghiêng người hôn anh.
"Em luôn là của anh." cậu đáp.
• • • • •
Notes from author: Tôi không thể diễn tả được tôi yêu bộ phim này đến nhường nào và tôi yêu cặp đôi này ra sao. Trời ơi, tôi thật sự mê mẩn những chuyện tình lệch tuổi miễn là không đi quá giới hạn. Tôi đã nghe Lana Del Rey và cứ mãi nghĩ về hai người họ. Tôi gần như đã đọc hết tất cả fanfic về cặp đôi này, cuối cùng phải tự viết một cái cho riêng mình.
Tiêu đề được trích từ lời bài hát của Lana Del Rey.
___________________________
Tui có nên trans thêm truyện không nhỉ? Tại chủ yếu tui biết mỗi tiếng anh với tiếng trung thôi, dù tui có postype nhưng nói thật là tiếng hàn của tui chỉ dừng ở mức có thể hiểu truyện thôi và tui không biết ngữ pháp hay nghĩa bóng của nó😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro