Chương 2
"Xin hỏi một chút Vương tiên sinh, anh tại sao có thể có linh cảm vẽ ra bức hoạ 'Biển Sâu Ôm Ấp' này?"
Một đám người vây quanh phía trước một cái bàn, Vương Tuấn Khải đứng ở sau cái bàn, vẫn nổ lực duy trì nụ cười trên mặt để các phóng viên tạp chí lớn chụp lại hắn cùng bức hoạ phía sau hắn mang theo.
Đột nhiên bị ánh sáng ở dưới ống kính chiếu, hắn cười có chút cứng ngắc. Dù sao hắn cũng không phải một người thích cười.
Hình ảnh một mảng lam đậm, gần nhau màu đen, mang theo nước biển. Ở chính giữa bức tranh có hai người đang ôm nhau, đồng thời là nam nhân. Người đàn ông bên phải có tám phần giống Vương Tuấn Khải, trong bức hoạ bên trái người đàn ông kia có một người có một khuôn mặt hoàn mỹ, là ai thì cũng không rõ. Hai người đều nhắm mặt lại gắt gao ôm nhau, có một loại cảm giác tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn.
" Lúc đó tôi nằm ở trên giường nhìn trần nhà, sau đó lại đột nhiên xuất hiện bức tranh này, liền đem nó sẽ ra với dục vọng rất mạnh liệt, tôi lúc ấy không khống chế được mình, hơn nữa có một ý nghĩ như vậy, chính là bản thân phải dốc lòng vẽ bức tranh thật giống như tưởng tượng. Dù cho không thể vẽ bức tranh như thế"
" Như vậy Vương Tuấn Khải tiên sinh, xin hỏi anh vẽ bức tranh mang ý nghĩa gì? Là muốn biểu đạt một chủ đề nào đó sao?"
" Cái này tôi không rõ." Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhợt nhạt, trong ánh mắt phản chiếu ánh đèn không ngừng chớp "Cũng chỉ là đơn thuần muốn đem ra cái này vẽ ra."
" Trên tấm hình là hai người đàn ông ôm nhau, Vương Tuấn Khải tiên sinh anh là gay sao?"
Các phóng viên liều mạng đem mic hướng dưới miệng Vương Tuấn Khải khiến bàn cũng muốn bị lật ngược, hắn lại sẵn bệnh thích sạch sẽ, theo bản năng nâng đầu lên một chút không cho micro chạm tới mặt mình.
"Tôi không thích nam nhân, chỉ là cứ như vậy mà vẽ ra thôi."
Tin tức bát quái dưới đáy phóng viên vừa ra liền oanh tạc, cái gì mà "Có bạn gái" cái gì "Cân nhắc qua đồng tính luyến ái" rồi "Hắn vẽ bức tranh hai người đàn ông ôm nhau đồng thời muốn bạn gái chú ý" lại đến cái gì "Nếu không phải đồng tính luyến ái tại sao còn muốn vẽ bức tranh như thế?" rồi lại còn " Nam tử bên trái ở trong bức tranh là ai?" đến " Có muốn cùng nam nhân tiếp xúc thân mật tỷ như hôn môi" vấn đề trên liên tục ầm ĩ, nhân viên phải đè ép về phía sau bàn toát mồ hôi lạnh, lớn giọng hô không cần loạn, từng cái từng cái mà hỏi.
" Vương tiên sinh anh sau đó có dự tính gì? Tiếp tục vẽ tranh sao? Hay là như vậy mà ẩn lui"
Thật vất vả mới nghe được một vấn đề bình thường một chút, Vương Tuấn Kai chủ động đem đầu đến gần một điểm.
" Kỳ thực lần này bức tranh bình thường này có thể thu được kết quả là ngoài dự liệu. Tương lai dự định, vẫn là tiếp tục sáng tác đi."
Buổi họp báo giằng co ba, bốn tiếng mới kết thúc. Vương Tuấn Khải vươn tay xoa lấy mi tâm, cảm thấy có một chút mệt, nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi, cố gắng nhiều năm như vậy, chính mình cuối cùng cũng vì bức tranh "Biển Sâu Ôm Ấp" này, đã đột kích ngược chúng hoạ sĩ vì bức họa hoa lệ, làm hắn trở thành tân hoạ sĩ nổi tiếng.
Chính mình chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là bởi vì một bức họa mà ước mơ lập tức đã biến thành hiện thực.
" Vừa nãy biểu hiện cũng không tồi, đụng tới vấn đề bát quái, trực tiếp quên đi không cần để ý. Nếu như cậu trả lời, nói chuyện có hay không người khác sẽ thêm mắm dặm muối. Trả lời xảy ra sự cố gì, sẽ có người nắm lấy đuôi của cậu không buông."
"Được, tôi biết rồi" hắn đưa tay nhận lấy nước khoáng nhân viên đưa tới.
Ừm, tốt vô cùng, cuộc sống cuối cùng cũng coi như có chút khởi sắc rồi. Vương Tuấn Khải nghĩ như vậy tay vặn nắp chai nước, uống mọt ngụm cười cười nuốt xuống, lại uống một hớp, vẫn là không nhịn được cười, không đem nước phun ra ngoài mà vội vàng nuốt xuống, cuối cùng tự làm mình sặc ho mất một lúc lâu, nước mắt cũng ứa cả ra, hẳn đây lại là giọt nước mắt hạnh phúc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro