
33.
"Anh chẳng già đi một tí nào. "Sehun nói khi nhấp một ngụm sođa." Thứ gì ... khiến anh đến đây thế? Anh đáng lý ra phải ở Trung Quốc mà, phải không? "
"Đi thám thính một chút thôi. Một phần là công việc, cũng một phần là đi nghỉ nữa." Luhan nói.
"Oh, anh đang làm công việc gì thế?" Sehun hỏi.
"Quản lý cho một công ty người mẫu, anh đến thăm một vài công ty ở đây vì tụi anh cần những gương mặt mới." Luhan trả lời. "Anh có thể biết công việc hiện tại của em là gì không?"
"Tôi có một tiệm kinh doanh bánh ngọt và cà phê," Sehun trả lời.
"Em có kiếm đủ tiền không?" Luhan hỏi.
"Uhm ... vâng." Sehun nhìn anh thắc mắc.
"Anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ theo nghề đó. Lúc hẹn hò với anh, Em từng là chàng thơ của anh mà." Luhan nói.
"Đó chỉ là quan tâm nhất thời thôi, khi đó tôi chỉ đang làm theo yêu cầu của anh." Sehun giải thích, sau đó y nhận ra. "Chờ đã, anh tiếp cận tôi với mục đích thám thính tôi à?"
Luhan vỗ tay. "Chà, nhân cơ hội em cũng đã nghĩ về chuyện đó, em nghĩ thế nào về lời đề nghị của anh?"
"Không, tôi quá già cho việc đó rồi. Tôi cứ nghĩ anh muốn bắt kịp xu hướng cơ mà." Sehun thở dài.
"Anh dạng như muốn làm cả hai luôn cơ? Em biết anh là bạn với Jackson, đúng không? Anh thấy một bức ảnh của hai tụi em chụp với nhau nên anh đã hỏi em ấy về em."
Sehun đứng dậy, "Nghe này, tôi không thể làm người mẫu. Tôi không có gì đặc biệt cả."
Luhan cũng đứng lên. "Em đang nói vô nghĩa gì thế?" Anh tiến đến gần Sehun, y vô thức lùi về phía sau, Luhan nhanh chóng giữ Sehun lại tại chỗ.
"Em có chiều cao, tất nhiên khuôn mặt thì hoàn hảo rồi, vai rộng, eo thon, đôi chân đẹp và một thứ rất quyến rũ--" Sehun trượt chân vấp ngã khi tay Luhan di chuyển.
"Tôi sẽ rất biết ơn nếu anh không chạm vào tôi." y lắp bắp.
Luhan cười. "Vẫn là một đứa trẻ hay ngượng ngùng nhỉ."
"Tôi không phải là đứa trẻ mà anh đã gặp trước đây, Luhan." Sehun chế giễu. "Tôi không quan tâm đến lời đề nghị của anh."
"Em muốn trở thành một nghệ sĩ biểu diễn, phải không? Làm người mẫu cũng đại loại vậy. Lúc đấy, em thực sự yêu thích cái việc làm người mẫu cho anh mà, anh vẫn còn lưu nhiều tấm ảnh của em lắm, có biết không?"
"Anh là thể loại gì mà đi giữ ảnh của bạn trai cũ vậy?"
"Jackson nói em vẫn giữ ảnh của chúng ta mà." Luhan vặn lại. Sehun mím môi, bóp cổ Jackson trong tưởng tượng.
"Dù sao thì nó vẫn không thay đổi được cái sự thật rằng tôi không quan tâm." Sehun nói. "
"Em chưa bao giờ nói không với anh trước đây đấy."
Sehun nhìn Luhan không tin được. "Anh không còn là bạn trai của tôi nữa."
"Thế nên nếu anh hẹn hò với em một lần nữa, em sẽ đồng ý chứ?"
"Chờ đã, cái gì cơ? Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm rồi mà anh lại dám nói rằng muốn hẹn hò lại sao?" Sehun thực sự biết lúc này y đạo đức giả như thế nào bởi vì đó chính xác là những gì y dự định ngay từ ban đầu.
"Thôi nào, hãy tưởng tượng bà Oh sẽ tự hào như thế nào khi nhìn thấy em trên một tạp chí. Yeonseok chưa bao giờ làm được điều đó trước đây, em sẽ có thể đạt được điều gì đó mà anh ấy không làm được."
Sehun bật cười. "Anh đúng là một kẻ ranh mãnh, Luhan nhưng tôi không rơi vào cái mánh khóe của anh đâu. Yeonseok có thể là đứa con trai hoàn hảo khiến gia đình tự hào, còn tôi thì đã yên phận với cái vị trí là nỗi thất vọng rồi. Bây giờ xin thứ lỗi cho tôi, tôi phải đi."
Trước khi Sehun có thể bước đi, Luhan bắt kịp, nắm lấy cổ tay y. "Cho đến tận bây giờ em vẫn cứ hạ thấp về bản thân mình. Dừng lại đi."
"Han ..." Sehun rên rỉ. "Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối tôi làm người mẫu cho anh, tôi không thể."
"Anh không nói chỉ nói về vấn đề người mẫu,"
Sehun chớp chớp mắt, trong khi Luhan chỉ đơn giản mỉm cười ngọt ngào với y. "Suy nghĩ về nó đi, Sehun."
Y chắc chắn sẽ không do dự nếu Luhan nói điều này trước đây nhưng ngay bây giờ, rất nhiều câu hỏi đang hình thành trong đầu y.
"Sắp muộn rồi, anh đưa em về nhà." Luhan nói.
"Không cần đâu, tôi luôn về nhà muộn nên đừng có lo lắng. Anh nên đi rồi,"
"Không đấy, anh muốn biết em sống ở đâu." Sehun thở dài bỏ cuộc. Y bước đi và Luhan ngay lập tức đi theo y.
Căn hộ của Sehun chỉ cách đấy một vài dãy nhà. Sehun nghĩ Luhan sẽ rời đi khi bọn họ đến tòa nhà nhưng anh ta vẫn đi theo y.
"Um ... đây là chỗ của tôi, cảm ơn vì tối nay nhé." Sehun nói khi bọn họ ở trước cửa nhà y.
"Em không cho anh vào sao?"
Sehun đóng băng tại chỗ khi y cố gắng để không đỏ mặt. Luhan bật cười. "Em thực sự là chẳng thay đổi gì cả, anh đùa đấy." Anh vỗ nhẹ vào má Sehun.
"Tôi ... tôi đã .... được rồi, tạm biệt." Sehun lắp bắp. Luhan trông hoàn toàn thích thú trong khi Sehun chỉ muốn ném mình ra ngoài cửa sổ. Làm thế nào mà y vẫn hành động như một đứa trẻ tám năm trước, khi mà còn hẹn hò với Luhan chứ.
"Gặp em sau nhé." Luhan nháy mắt.
.
/trùm cuối có vẻ nguy hiểm =))/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro