Tham lam
Lần đầu tiên trong đời, tôi không thể đợi việc đến trường được. Bởi vì trường học có nghĩa là thời gian với Shouyou.
Khi tôi đến gần sân trường, điện thoại của tôi kêu bíp một tiếng.
Shouyou: Cậu đang ở đâu vậy?
Tobio: Tôi vừa mới tới. Cậu ở đâu?
Shouyou: Tầng thượng á. Nhanh lên nha, tớ nhớ cậu.
Tôi mỉm cười như người dở hơi. Không ngờ Shouyou lại là kiểu người đòi hỏi trong một mối quan hệ. Tôi cảm thấy có một sự thúc đẩy mạnh mẽ phải chạy hết tốc lực thôi.
Tobio: Tôi đang lên đây.
Khi tôi đến tầng thượng, Shouyou ngay lập tức nắm lấy cổ áo tôi và đặt lên má tôi một nụ hôn nhẹ.
Chân tôi hóa đá.
"Hẹn gặp lại cậu ở buổi tập sau, Tobio." Sau đó, cậu ấy chạy về lớp với một nụ cười ngốc nghếch với khuôn mặt ửng hồng.
Nếu đây là chuẩn mực mới của chúng tôi, thì tôi ước mỗi ngày là một ngày học.
――――
Hinata Shouyou
Shouyou đang cảm thấy có rất nhiều điều mới lạ ―― hồi hộp, lo lắng và mãn nguyện.
Sau khi thừa nhận với bản thân rằng cậu là người song tính và yêu Tobio, Hinata cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cậu cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng tất nhiên, thừa nhận điều đó với bản thân và đối mặt với nó là hai việc khác nhau.
Đó là lý do tại sao khi Tobio đến sân tập, gọi cậu là Shouyou, cậu bé cảm thấy xấu hổ.
Có một khoảng lặng ngắn đến kinh ngạc trong sân, sau đó là sự trêu chọc của Tanaka và Nishinoya. Hai đàn anh năm hai ngay lập tức tập trung vào Tobio, nhưng cậu bé tóc đen có vẻ không bận tâm.
"Gọi cậu ấy là Shouyou, bây giờ hả?" Tanaka chế nhạo. "Ể, không phải là chuyền hai kiêu ngạo nữa hả??"
Nishinoya giơ ngón tay cái lên. "Cậu đã đi một chặng đường dài để đến đó! Hãy nhớ lại rằng cậu đã không thể khen Tsukki như thế nào nha?"
Tanaka bật cười vì điều này. Sau đó, bắt chước khuôn mặt mặc định của Kageyama với các đường nét nổi bật. "Dao! Đ-đủ rồi! Hay đó!"
Cả hai lao vào bem nhau.
"Tất nhiên, em sẽ gọi cậu ấy bằng tên riêng," Tobio trả lời, không bị ảnh hưởng. "Cậu ấy là bạn tr――"
"Gahhh!" Shouyou kêu lên. Cậu đã đẩy Tobio tránh xa những tên năm hai kia. "Kageyama!! Mau mau đến chuyền cho tớ!!"
Shouyou nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Tobio khi anh chàng nhỏ con hơn kéo anh ra khỏi đàn anh năm hai ồn ào.
"Cậu đang làm gì đấy?" Shoyou thì thầm với anh chàng cao hơn.
Tobio cau mày nhìn Shouyou trước khi điều này được cậu nhận ra rõ. "Ồ." Tạm dừng. "Đây có phải là bí mật không?"
Tobio trong một giây trông có vẻ là bị tổn thương, nhưng nó đã biến mất trước khi Shouyou có thể nhận ra được.
"Tớ vẫn chưa thấy thoải mái lắm." Shouyou thừa nhận trong khi trằn trọc bồn chồn. "Hãy cho tớ một chút thời gian để làm quen với điều này, nhé?"
Shouyou nghĩ Tobio sẽ hiểu. Thay vào đó, một vẻ mặt đang biến đen như mây mù sắp mưa hiện lên trên khuôn mặt anh ấy. Shouyou nuốt nước bọt và lùi lại.
"Vậy thì còn đứng đó làm gì, đồ ngốc!" Tobio rít lên. "Vào sân! Hãy luyện tập cho những cú đón bóng tệ hại của cậu đi!
――――
Kageyama Tobio
Biết được cậu ấy cũng thích tôi khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Và tôi thực sự nghĩ rằng điều này sẽ làm tôi bớt tham lam hơn.
Tôi mặc dù sai.
Bởi vì khi tôi xem cậu ấy chơi bóng chuyền có phần nghiêm túc và vui vẻ, tôi cảm thấy tham lam hơn trước. Tôi muốn mọi người biết cậu ấy là của tôi, và tôi là của cậu ấy.
Tất nhiên, tôi hoàn toàn hiểu cậu ấy đến từ đâu, ý tôi là, tôi đã ở đó. Tôi biết cảm giác sợ hãi bị tẩy chay như thế nào.
Thật khó chịu vì chúng ta không bao giờ có chung một suy nghĩ. Có vẻ như tôi luôn muốn nhiều hơn nữa.
May mắn thay, game của chúng tôi đã không dừng. Bất chấp tâm trạng tồi tệ của tôi, chúng tôi đã chơi tốt.
"Ném đẹp lắm!" Shouyou khen tôi, nụ cười vẫn tươi như mọi khi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy. Khóa luyện tập đầu tiên của chúng tôi là trong một mối quan hệ. Điều này khác với bình thường như thế nào?
"Tsh." Tôi nhìn sang hướng khác.
Shouyou đạp xe cách xa tôi, trông cậu ấy có vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì với thằng bé vậy?" Tôi nghe Suga hỏi Shouyou. "Thằng bé sao nhìn giống như bị quỷ nhập thân vậy?"
Shouyou cười một cách khó chịu. "Vâng, tuổi teen khó ở ạ?"
――――
Ngày hôm đó, húng tôi đi bộ về nhà trong im lặng. Tôi thực sự không muốn làm lớn chuyện, nhưng tôi không thể không nghiền ngẫm.
"Tobio." Shouyou chọc vào vai tôi. "Cậu còn giận tớ hả?"
Tôi phớt lờ cậu ấy. Nội tâm tôi khó chịu. Gee, thật trưởng thành, Tobio.
"Tobioooo," cậu ấy hát. "Tobio."
Khi điều đó không hiệu quả, cậu ấy đã sử dụng một kỹ thuật mạnh hơn. Nhẹ nhàng, cậu ấy rón rén lấy bàn tay nhỏ bé của mình bao bọc lấy tay tôi. Trái tim tôi phản chủ đập mạnh trong lồng ngực mặc cho tôi quyết tâm phớt lờ cậu ấy.
"Cậu thực sự định phớt lờ tớ sao?"
Chịu thua, tôi cũng bao bạo lấy tay cậu ấy. "Như thể tôi có thể làm điều đó, đồ ngốc."
"Hehe." Shouyou cười khúc khích. "Chỉ cần cho tớ một chút thời gian để làm quen với điều này, kayyy? Tớ hứa, tớ chắc chắn sẽ ổn khi come out, sớm thôi!"
Làm thế quái nào mà tôi có thể giận cậu ấy khi cậu ấy trông có vẻ vui tươi như vậy?
"Sao cũng được." Tôi lầm bầm.
Khi chúng tôi tay trong tay bước đi dưới những ngôi sao, tôi vẫn cảm nhận được điều đó - một sự ích kỷ tham lam muốn đòi quyền sở hữu đối với Hinata Shouyou.
Nhưng hơn thế nữa - hơn cả nhu cầu chiếm hữu và chế ngự bẩm sinh ― tôi còn cảm thấy có gì đó mong manh và khó xử đối với Shouyou.
Đêm đó, tôi quyết định đi chậm lại, để chúng tôi có thể chung một suy nghĩ.
――――
Giả thích một chút, ở phần của Hinata Shouyou thì Tanaka và Nishinoya bắt chước hai đứa nhỏ cách nói chuyện cũng như cách xưng hô. Tanaka chọc Kageyama vì cậu gọi Hinata là "Shouyou" thay vì gọi là "boke" như thường. Còn chọc Hinata vì như trước thì cậu lâu lâu hay chọc Kageyama là Vua, hoặc là chuyền hai kiêu ngạo chứ không phải là Tobio.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro