Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những dự định

Azumane Asahi

Asahi đã chứng kiến ​​một điều mà lẽ ra anh không nên thấy.

Anh ấy tập xong sớm nên về nhà sớm vì bụng của anh ấy đang biểu tình. Trên đường về nhà, anh nhìn thấy mái tóc màu cam sáng đang ngồi trên xích đu ở một công viên gần đó. Asahi định chào Hinata ― nhưng sau đó, Asahi thấy Kageyama cũng ở đó.

Và họ đã nắm tay nhau. Trong khi đánh đu.

Asahi biết rằng hai đứa nhỏ vào hôm đó đã hành động kỳ lạ. Nhưng đây là một mức độ kỳ lạ hoàn toàn khác.

Hoảng sợ vì chứng kiến ​​điều gì đó không ổn, anh đã nhắn tin cho Suga.

Asahi: !!!!!!!

Suga: Ủa cậu khỏe không ace???

Asahi: Tớ nghĩ rằng tớ đã nhìn thấy điều mà tớ không nên thấy 🙊😫

Suga: Trước khi biến hình thành gấu bông, cậu đã thấy gì???

Asahi: Bộ đôi quái dị nắm tay nhau trong công viên 🥺 thật dễ thương sau chấn động ban đầu. Nhưng mà????? Bây giờ tớ cảm thấy tồi tệ khi biết về nó. 😭

Suga: !!!!!

Suga: Tốt hơn hết là cậu không nên nói với ai khác!!!!

Suga: Moshi moshi!?? Chúng ta cần nói chuyện!!!

Asahi: Brb. Đang thả bom trong nhà vệ sinh. 

Sugawara: 🤮 ewww!

――――

Kageyama Tobio

Ngày hôm sau, đội trưởng cho chúng tôi chơi trở lại. Vì lý do nào đó, chúng tôi đã nhạy bén hơn. Những cú ném của tôi rất chính xác, Hinata giỏi hơn với nhiều kỹ thuật khác nhau để vượt qua tường chắn.

Daichi có vẻ hài lòng.

"Làm tốt lắm!" Anh ấy khen chúng tôi với một nụ cười thân thiện. "Anh biết hai đứa sẽ dành sự khác biệt của mình cho bóng chuyền mà!!"

Hinata và tôi nhìn lướt qua nhau, trước khi chọn những con đường riêng để làm việc riêng của chúng tôi tại sân bóng chuyền.

"Vậy nên, anh đang suy nghĩ," Suga đột nhiên nói khiến tất cả chúng tôi đều nhìn anh ấy. "Chúng ta không thực sự làm bất cứ điều gì cùng nhau ngoài bóng chuyền." Sau đó, anh thúc cùi chỏ vào Asahi, nhắc nhở rõ ràng rằng anh ấy nên hùa theo.

"Ồ đúng rồi đó." Asahi nói một cách cứng nhắc, giống như đang tập lại lời thoại. "Mọi người muốn đi chơi không?" Anh ấy liếc nhìn tôi và Hinata. "Ý tớ là, không phải hôm nay. Nhưng là cuối tuần này."

Hinata cắn câu ngay lập tức, có vẻ như được tiếp thêm sinh lực. "Ồ ― chúng ta sẽ đi đâu đây ạ!!!"

Tanaka và Nishinoya nhìn nhau với vẻ mặt đầy mưu mô.

"Vậy ngôi nhà ma ám ở trung tâm mua sắm địa phương thì sao?" Tanaka gợi ý với một nụ cười có ý đồ. Mọi người đều chú ý đến cách anh ấy liếc nhìn Kiyoko.

Nishinoya gật đầu kịch liệt. "Tớ thì trò thứ hai là tàu lượn siêu tốc!"

Tsukki biến sắc mặt. "Dẹp ạ."

Hai đàn anh năm hai ngay lập tức lao vào Tsukki, gọi tên cậu và đấm nhẹ cậu vì tội dập tắt mất niềm vui.

Tôi định đồng ý với Tsukki, cho rằng ý tưởng này chẳng ra đâu vào đâu. Nhưng sau đó tôi nhìn thấy khuôn mặt mong đợi của Hinata... Cậu ấy nhìn đến tôi, khuôn mặt như thể cậu ấy đang nói rằng cậu cũng không hào hứng sao?????

Daichi nhìn tôi. "Em định nói gì đó?"

"Ơ," tôi dừng lại. Mọi người đều nhìn tôi. Ôi cái quái gì vậy. Nếu Hinata muốn, tôi sẽ đi cùng. "Em cũng không quan tâm ạ."

Hinata, Tanaka và Nishinoya hoan hô. Sau đó, Suga, Asahi và Hitoka đồng ý rằng họ muốn đến thử ngôi nhà ma ám.

Daichi nhìn Tsukki và Yamaguchi đầy hối lỗi. "Xin lỗi các em, nhưng số đông thắng mất rồi."

Sau khi nói về thời gian và địa điểm gặp mặt, tất cả chúng tôi đều dọn dẹp và đi trên những con đường khác nhau.

Hinata và tôi cùng nhau đi bộ về nhà.

Bàn tay của chúng tôi chạm vào nhau, và tôi muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu ấy, áp nó vào bàn tay của tôi. Nhưng tôi không muốn có vẻ như quá thiếu thốn một cái nắm tay... Quá bám víu vào nó. Thêm vào đó, nó thật xấu hổ.

Hinata rảo bước, rõ ràng rất phấn khích cho ngày mai. "Tớ sẽ không thể ngủ ngay được! Chắc sẽ vui lắm đây!"

Tại sao Hinata lại dễ thương như vậy? Nhưng thay vì thừa nhận điều đó, tôi cáu kỉnh. "Cậu có tinh thần thép hay gì?!"

Cậu ấy ậm ừ một mình, rõ ràng là không bị ảnh hưởng gì. "Cậu chỉ đang sợ thôi Kageyama!"

Bản năng tranh luận của tôi đã lôi kéo tôi tranh luận với cậu ấy. "Không, tôi không có sợ!"

"Vâng, cậu không sợ!" Hinata lè lưỡi, hành động này cho thấy cậu ấy chưa trưởng thành. "Người nhát gan, Kageyama!"

"Tại sao cậu lại..." tôi nắm lấy vai cậu ấy để tôi có thể lay chuyển chút cảm giác trong Hinata. Nhưng cậu ấy đã vấp ngã đột ngột, cậu ấy ở trong vòng tay của tôi.

Trong một khoảnh khắc, không ai trong chúng tôi làm được gì cả. Sau đó, Hinata bắt đầu lùi lại một cách lúng túng. "Phù, tớ vụng về――"

Tôi ôm Hinata chặt hơn, không chịu để cậu ấy lùi lại.

"Chúng ta có thể để tư thế này lâu hơn một chút được không?" Tôi thì thầm trên mái tóc của cậu ấy.

Cậu ấy đã không trả lời trong một thời gian dài. Nhưng Hinata cũng không lùi lại. Tôi nhắm mắt lại và đặt má trái của mình lên trên mái tóc mềm mại của cậu ấy.

Từ từ, tôi cảm thấy tay cậu ấy siết lấy eo tôi một cách hờ hững. "Tại sao cậu cứ làm tớ khó hiểu vậy?"

Tôi đã mỉm cười với điều Hinata vừa nói. "Tôi không có. Cậu chỉ là thực sự, thực sự ngốc."

"Đồ ngốc." Hinata áp đầu vào ngực tôi mà thì thầm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro