Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chân thật

Kageyama Tobio

Kể từ lần tỏ tình, tôi cảm thấy mình thân thiết với Hinata hơn. Hinata đã cởi mở với tôi nhiều hơn, và chúng tôi đã nói về những điều ngay cả bên ngoài bóng chuyền. Những chuyến đi bộ về nhà của chúng tôi cũng dài hơn, như thể chúng tôi vô thức chậm bước để kéo dài thời gian bên nhau...

Tôi vỗ trán. Mày đang nghĩ gì vậy? Cậu ấy đã từ chối mày rồi. Tại sao tôi lại nghĩ đến tất cả mọi việc trong đầu? Chỉ bởi vì cậu ấy biết rằng tôi không bị ghê tởm từ nó, không có nghĩa là cậu ấy cũng thích tôi.

Hy vọng. Thật là một điều kinh hãi.

Tôi cúi rạp người xuống nền xi măng, cảm thấy cơn đau nửa đầu ập đến. Tôi thực sự chết lặng. Ở bên Hinata khiến tôi hạnh phúc, nhưng cũng rất đau. Tôi ước mình có thể hài lòng với việc làm bạn... Nhưng tôi thích cậu ấy rất nhiều. Và phần ích kỷ đó trong tôi muốn tiếp tục cố gắng.

"Oi, Kageyama," Hinata nói khi ngồi bên cạnh tôi. "Cảm ơn vì đã chờ tớ."

Bất cứ điều gì, miễn là cậu, tôi muốn nói. Thay vào đó, tôi nói, "Tốt hơn là cậu nên có lý do chính đáng để bắt tôi đợi, đồ ngốc Hin――" Tôi dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy. Trông cậu ấy giống như chưa ngủ vậy. Quầng thâm quanh mắt Hinata, và da cậu ấy trông nhợt nhạt.

Hinata nở một nụ cười nửa miệng. "Cậu biết đấy, trước giờ tớ chưa bao giờ thích cậu gọi tớ là đồ ngốc. Thật kỳ lạ, bây giờ tớ lại thích nó."

Tôi chớp mắt. "Cậu bị khùng hay gì?"

Cậu ấy đã cười vì điều này. "Hmm. Có lẽ vậy á? Tớ không biết. Tớ nghĩ cậu chỉ đang khó xử và cậu không biết phải làm gì khác ngoài những lời xúc phạm tổn thương."

"Mhmmm," Tôi đồng ý. "Điều đó có thể đúng. Nhưng cậu vẫn là một kẻ ngu ngốc."

Hinata rủ tôi lên sân thượng vào bữa trưa hôm đó. Tôi thực sự không nghĩ về bất cứ điều gì khi đó. Nhưng bây giờ tôi đã ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy lo lắng. Cậu ấy có vẻ nghiêm túc... Trầm lặng hơn bình thường.

"Này Kageyama," cậu ấy thì thầm. Đột nhiên, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to màu hổ phách. "Hãy hứa với tớ là cậu sẽ trả lời các câu hỏi của tớ một cách trung thực."

"Uhh okay," tôi đáp lại một cách thin thít. Tôi đang cố gắng nghĩ về bất cứ một điều gì đó nhưng thực tế là chỉ có mỗi chúng tôi.

"Cậu còn thích tớ không?" Hinata buột miệng. "Thích, kiểu lãng mạn ấy?"

Sự hồi hộp ngay lập tức chuyển sang khó chịu. Tôi cảm thấy gân trán nhói lên. "Cậu nghi ngờ tình cảm của tôi?"

Hinata lùi lại, có vẻ nhỏ hơn bình thường. "Erm hehe." Hinata nuốt nước bọt. "Đó chỉ là một câu hỏi. Cậu thực sự không cần phải tức giận."

"Câu hỏi tiếp theo." Tôi cáu kỉnh.

Im lặng.

"Đây... là chúng ta... Tớ tổn thương cậu hả?"

Điều này làm tôi mất cảnh giác. Tôi không biết phải nói gì. Cả hai chúng tôi nhìn nhau một lúc, không ai nói gì cả. Hinata ngốc. Vì vậy, đây là lý do tại sao cậu ấy trông tào lao vậy? Cậu ấy lo lắng về việc làm tổn thương tôi...?

"Tôi luôn luôn bị tổn thương." Tôi thừa nhận, nhìn đi chỗ khác. "Nhưng tôi cũng luôn hạnh phúc. Điều đó có ý nghĩa không?"

Khi Hinata không trả lời, tôi tiếp tục. "Nhưng cậu không phải là người làm tôi tổn thương. Tôi đang làm tổn thương chính mình. Mặc dù cậu đã từ chối tôi... Mặc dù cậu đã nói với tôi rằng cậu không bao giờ thích con trai... Tôi liên tục tự làm tổn thương mình vì tôi đã để những suy nghĩ và cảm xúc ích kỷ này làm lung lay. Nhưng cậu chưa bao giờ làm điều gì sai cả. Tôi đã bắt cậu phải hứa sẽ hành động như bình thường. Tôi... À, tôi không biết phải nói thế nào khác để nói điều này bớt rùng mình hơn. Nhưng, cậu làm cho tôi hạnh phúc, đồ ngốc."

Tôi liếc nhìn Hinata. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy gương mặt cậu ấy ửng hồng.

Tôi cảm thấy xấu hổ. "Đừng... Tôi hy vọng tôi không làm mọi thứ trở nên khó xử bằng cách nói như vậy. Cậu đã nói với tôi là hãy có câu trả lời thành thật."

Hinata vùi mặt vào giữa hai đầu gối của mình. "Tớ ước gì cậu đừng nói những thứ như thế..."

Tôi cảm thấy đau nhói ở ngực. "Xin lỗi――"

Đột nhiên, Hinata nắm lấy cánh tay tôi. "Cậu không dám xin lỗi vì đã cảm thấy như vậy! Đó không phải là ý của tớ! Ý của tớ chỉ là mong cậu đừng nói những điều khiến tớ bối rối!"

Tôi không hiểu cái này đang nói về vấn đề gì nữa. Tại sao tôi lại yêu phải tên lùn này chứ? "Cậu bối rối...?" Tôi không rõ rằng tôi thích cậu ấy sao?

"Tớ không thích đàn ông! Tớ thích con gái! Tớ thẳng!" Hinata tiếp tục, vẫn nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi nhìn Hinata đầy đe dọa. Nếu tên ngốc này từ chối tôi lần thứ hai, tôi thề sẽ――

"Nhưng cậu làm tớ bối rối..." Hinata đột nhiên thừa nhận, giọng cậu ấy nhẹ nhàng hơn. "Tớ chưa từng thích một người con trai nào trước đây. Nhưng... Nhưng cậu đang làm tớ bối rối... Đặc biệt là khi cậu nói những điều như thế... Gần đây, cậu luôn ở trong tâm trí tớ. Tớ thấy mình luôn tìm kiếm cậu. Và khi hai ta bên nhau, tớ cảm thấy thực sự hạnh phúc. Nhưng..."

Tim tôi đập rất mạnh trong lồng ngực, tôi sợ nó sẽ lao thẳng đến Hinata. "Nhưng...?"

"Nhưng tớ không chắc," Hinata thú nhận, cậu ấy buông tôi ra. "Tớ không biết điều này có nghĩa là tớ thích cậu hay không. Tớ không biết liệu mình có phải đang trải qua một giai đoạn vị thành niên khó hiểu hay không. Và, điều này nghe có vẻ khủng khiếp, tớ không biết liệu mình có đang đánh giá cao không nữa, với cảm xúc của cậu, Kageyama. Tớ không muốn lấy mất sự hy vọng của cậu. Nhưng tớ không biết phải làm gì với sự bối rối này."

Điều này có thực sự xảy ra không...? Có phải cậu ấy đang bối rối nghiêm trọng vì tôi...? Tôi biết cậu ấy nói với tôi rằng đừng nuôi hy vọng... Và tôi biết cậu ấy nói rằng cậu ấy không chắc bản thân đang cảm thấy gì. Nhưng trời ơi, dù chỉ là đánh giá cao, tôi vẫn muốn tiếp tục cố gắng. Kết cục có thể khiến tôi đau lòng, nhưng nó xứng đáng. Cậu ấy xứng đáng.

"Cậu có muốn thử không...?" Tôi ngại ngùng hỏi, liếc đi chỗ khác.

Cậu ấy nghiêng đầu. "Thử cái gì cơ?"

Trước khi bản thân khó xử của tôi đánh mất tôi, tôi quyết định sẽ tiếp tục. "Hẹn hò với tôi, chết tiệt! Tại sao cậu luôn ép tôi nói những điều đáng xấu hổ đó chứ??"

Trông cậu ấy có vẻ không chắc mình có nên sợ hãi hay không. "Đó là lời đe dọa đó hả, Crappyama? Bởi vì tớ sẽ không hẹn hò với cậu nếu――"

"Làm ơn," tôi sửa đổi. "Hãy thử hẹn hò với tôi. Có lẽ cậu sẽ giải quyết được sự bối rối mà cậu cảm thấy. Và nếu cậu không thích tôi sau chuyện này, thì không sao cả. Ít nhất tôi có thể tự nhủ rằng cả hai chúng ta đều đã cố gắng."

Mặt Hinata đỏ như trái táo. "Okay."

――――

Đêm đó, tôi không thể ngủ được trong nháy mắt*.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là thế này: ĐỪNG BỎ LỠ CƠ HỘI NÀY, TOBIO.


――――
* Ngủ trong nháy mắt: ngủ nhanh chóng, vừa nhắm mắt đã đi vào giấc ngủ








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro