Bất an
Chúng tôi đã bên nhau được một tháng rồi. Và chúng tôi vẫn chưa công khai với những người cùng đội.
Đã có lúc tôi ổn với điều đó. Nhưng cũng đã có lúc tôi cảm thấy thất vọng vì nó.
Tôi cảm thấy rất bực bội vì bất kỳ lúc nào Shouyou cho tôi xem một tin nhắn văn bản từ Kenma. Được rồi. Tôi thậm chí còn không chắc liệu anh chàng có phải là người đồng tính hay không. Và dù sao thì anh chàng cũng ở Tokyo.
Nhưng tôi vẫn... Điều đó không ngăn tôi có một chút bất an. Đặc biệt rằng anh chàng là một chuyền hai tuyệt vời.
Tôi chỉ ước chúng tôi có thể công khai, vậy thì tôi không phải lo lắng về việc những người khác sẽ tiếp xúc với Shouyou. Ughhh.
Ai đó đột nhiên đặt một ngón tay vào giữa hai hàng lông mày của tôi.
"Nếu cậu cứ cau mày, cậu sẽ có nếp nhăn trước khi cậu già đi đó!" Hitoka nói.
Kể từ ngày đó tôi mở lòng với cô ấy, chúng tôi đã thân thiết hơn một chút, tôi muốn cho cô ấy tin mới về tôi và Shouyou, nhưng đó cũng là bí mật của Shouyou. Tôi không có quyền.
Tôi định trả lời Hitoka, nhưng một giọng nói đã cắt ngang.
"Tobio!" Shouyou hét lên từ phía bên kia của trường.
Hitoka và tôi nhìn về hướng đó, ngạc nhiên. Shouyou chưa bao giờ công khai gọi tôi bằng tên cả.
Cậu ấy phóng nhanh về phía tôi, sau đó chen vào giữa Hitoka và tôi.
"Cảm ơn vì đã đợi tớ, Tobio!" Shouyou nói, nhưng cậu ấy lại đang nhìn Hitoka.
Hitoka có vẻ bối rối. Cô ấy chớp mắt vài lần trước khi hỏi. "Ồ, ừm, các cậu có hẹn sao?"
Shouyou đã trả lời cho chúng tôi. "Yup! Chúng tớ đi xem phim nhé! Hẹn gặp lại, Hitoka!"
"Ph-phim?" Hitoka lặp lại, vẻ kinh ngạc.
Sau đó, Shouyou nắm lấy khuỷu tay tôi và bắt đầu kéo tôi về phía cổng trường.
"Cậu đã gọi tôi bằng tên trước mặt Hitoka," tôi nhấn mạnh, vẫn còn một chút sửng sốt. "Và cậu đã nói với cô ấy rằng chúng ta đi xem phim."
"Mhm", là tất cả câu trả lời tôi nhận được từ Shouyou. Cậu ấy vẫn đang kéo tôi nên tôi đã nắm lấy tay cậu ấy để thay cho việc lôi kéo này. Nhưng cậu ấy vẫn không nhìn tôi.
"Có chuyện gì vậy, Shouyou?" Tôi hỏi.
Lúc đó, cậu chàng tí hon này cuối cùng cũng ngước nhìn tôi, bĩu môi. "Tớ không thích cách Hitoka chạm vào mặt cậu." Cậu ấy đã thừa nhận.
Một nụ cười khó kiềm chế hiện rõ trên khuôn mặt tôi. "Cậu ghen?"
Shouyou cau mày nhiều hơn. "Cậu đang tìm thấy vui từ điều này, ha?"
Không thể kiểm soát được bản thân, tôi quàng tay qua cổ cậu ấy và bắt đầu ôm chặt lấy Shouyou. "Đồ ngốc. Làm như ai cũng có thể so sánh với cậu."
Shouyou cười, rồi cậu ấy đặt tay quanh eo tôi. Tôi cảm thấy vô số xúc cảm chạy qua tôi chỉ với một cái chạm.
Tôi thực sự yêu cậu ấy rất nhiều.
Không thể kiểm soát được bản thân, tôi hỏi cậu ấy một câu hỏi mà chúng tôi luôn né tránh kể từ đó.
"Vậy, khi nào thì chúng ta công khai?"
Shouyou vẫn ôm quanh eo tôi lại, hơi căng thẳng. "Cậu có thể cho tớ thêm một chút thời gian để quyết định... Những điều này cứ lởn vởn trong đầu tớ?"
"Chậc chậc." Nói về việc không công bằng. Cậu ấy gọi tôi bằng tên của tôi khi cậu ấy ghen. Nhưng làm thế nào khi tôi cảm thấy bất an? Mọi người theo một cách tự nhiên bị thu hút về phía cậu ấy mọi lúc, và điều đó đã khiến tôi ghen vô số lần rồi.
Trong rạp chiếu phim, Shouyou để tôi quyết định cả hai sẽ xem phim nào. Tôi đã chọn một bộ phim kinh dị, vì cậu ấy rất dễ thương khi cậu ấy sợ hãi. Shouyou trông có vẻ cậu ấy muốn tranh luận về sự lựa chọn của tôi, nhưng đã từ bỏ ý định. Có lẽ cậu ấy cảm thấy tệ về điều không thể xảy ra.
Đúng như dự đoán, trong những cảnh quay đáng sợ, cậu ấy đã nắm lấy cánh tay tôi. Và tất nhiên, tôi vòng tay qua vai cậu ấy, tận hưởng sự tiếp xúc gần gũi của hai thân thể.
Khi bộ phim kết thúc, Shouyou trông thật sự kiệt sức. "Cậu là người máy hả? Hay cậu là thứ gì đó? Tại sao cậu lại không sợ?"
"Quá mất tập trung với cậu," tôi thừa nhận. "Cậu nhìn dễ thương."
Cậu ấy ngước nhìn tôi với một nụ cười đắc ý. Tôi định cúi xuống hôn cậu ấy một cái thì đột nhiên một giọng nói tôi không ưa vang lên.
"Hai cậu ở bên nhau ngay cả vào cuối tuần hả? Hai cậu ―― là người yêu của nhau à?"
Mặc dù vậy, những người đang yêu nhau đã có một chiếc nhẫn đẹp.
Shouyou hoảng lên và đẩy tôi ra khỏi người cậu ấy. Tất nhiên, điều đó không làm được gì nhiều vì cậu ấy quá nhỏ so với tôi.
"Đ-đại đế vương!" Shouyou lắp bắp. "A-anh đang làm gì ở đ-đây vậy ạ?"
Oikawa trao cho Shouyou nụ cười làm cho người khác thấy khó chịu đó của anh ta. "Chibi ~~! Tất nhiên là để xem phim rồi."
Sau đó nhìn tôi, anh ta trừng mắt. "Dù sao, các cậu cũng nên nghiêm túc kiếm bạn gái đi. Các cậu thật đáng thương khi cùng nhau đi xem phim đó."
Đột nhiên, một cậu bé xuất hiện sau lưng anh ta. "Nhưng chú đáng thương hơn khi chú lại đi xem phim với cháu trai của mình. Chú không có bất kỳ người bạn nào sao?"
Oikawa trông như vừa bị tát một phát.
"Takeru." Anh ta phàn nàn. "Đừng đi chơi với Iwa! Con đang trở nên xấu tính như cậu ấy!"
Takeru nhún vai. "Nhưng là do chú luôn đưa bạn chú đến mà. Và tất nhiên là con sẽ đi chơi với chú ấy."
Và, cả hai đạp xe, xa chúng tôi.
Shouyou thở phào nhẹ nhõm. "Tớ thực sự nghĩ rằng anh ấy đã nhìn r―..." Cậu ấy dừng lại khi nhìn thấy biểu hiện của tôi. "Tobio...?"
"Chỉ đi thôi." (Và đừng làm điều gì cả)
Chúng tôi bước đi trong im lặng. Shouyou cẩn thận nắm lấy tay tôi. "Tớ có làm điều gì khiến cậu khó chịu hả?"
Cậu ấy đã làm nó rồi. Nhưng tôi có quyền tức giận sao? Tôi không biết. Tôi bước vào mối quan hệ này, hoàn toàn ý thức rằng chúng tôi sẽ giấu nó cho đến khi cậu ấy sẵn sàng. Và tôi muốn nói rằng tôi mạnh mẽ ― rằng tôi có thể chờ đợi dù có bao lâu.
Nhưng, đôi khi, tôi lại bị tổn thương. Tôi bị tổn thương khi cậu ấy gọi tôi là Kageyama ở nơi có nhiều người. Tôi bị tổn thương khi cậu ấy đẩy tôi ra trước mặt người khác.
Tôi dừng bước. "Cậu không tự hào về tôi sao?"
"Hả?" Shouyou hỏi. "Tất nhiên tớ có tự hào về cậu!" Tay tôi được bàn tay nhỏ bé của cậu ấy nắm lấy. "Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, Tobio. Tớ chỉ là cần thêm thời gian để giải quyết vấn đề của mình thôi."
Tôi biết mình vô lý và hay đòi hỏi, nhưng tôi không thể làm được. "Tôi còn phải đợi bao lâu nữa?"
Shouyou trông sửng sốt. "Chỉ một chút nữa thôi, được không?"
Cậu ấy thậm chí không thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
Tôi rút tay lại. "Tôi nghĩ rằng bản thân mình cần thời gian ở một mình để suy nghĩ."
Cậu ấy im lặng một lúc. Sau đó, tôi quan sát biểu hiện của cậu ấy chuyển thành giận dữ. "Cậu đang ngụy biện bằng cách đổ lỗi cho tớ sao, Tobio?"
"Gì?"
"Cậu có nhận ra là cậu thích những cô gái không?" Cậu ấy gây gổ. "Hay là cậu đột nhiên nảy sinh tình cảm với Hitoka?"
Không tin vào những gì mình nghe được, tôi ném cho cậu ấy một cái nhìn khinh thường. "Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu có nghe thấy chính mình đang nói cái gì không?"
"Cậu nghĩ là tớ không để ý à." Shouyou rít lên. "Cậu đến lớp của cô ấy trong giờ nghỉ trưa? Cậu đang trao đổi tin nhắn với cô ấy?!"
Sự tức giận bùng lên trong tôi. "Còn cậu và Kenma thì sao?? Mặt mũi cậu lúc nào cũng vùi đầu vào điện thoại nhắn tin cho cậu ta! Cậu tưởng rằng tôi không để ý hai người gọi điện cho nhau vào buổi tối sao??"
Đến lúc Shouyou có vẻ ngạc nhiên. "Kenma?! Cậu ấy thậm chí không phải là gay!"
"Cậu sẽ không biết! Cậu có biết cậu là gay một chút trước lời thú nhận của tôi không?"
Shouyou trừng mắt nhìn tôi, bối rối. "Cậu đúng là không thể tin được!"
Cậu ấy là người đã bắt đầu nó! Bực bội cùng với tức giận, tôi nhìn cậu ấy bằng một cái nhìn khinh thường lần cuối trước khi bỏ đi.
"Tobio? Tobio! Cậu dám để tớ ở đây mà không sửa sai điều này sao!"
Nhưng tôi không nghe. Tôi đã để đôi chân của mình tự hoạt động, đưa tôi rời khỏi cậu ấy ― cho đến khi tôi đang chạy hết tốc lực trên đường về nhà.
――――
Lời của tác giả: Hoàn toàn không liên quan nhưng TÔI SHIP HỌ. Có ai ship hai người họ không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro