Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟙𝟡.

'...Mệt quá.'

Zoro ra khỏi bệnh viện, dụi dụi mắt. Bên ngoài trời đã tối. Bây giờ là tháng 11, mặt trời lặn sớm nên có lẽ đã khá trễ.

'Mình muốn về thẳng nhà.'

Toji nhất quyết đưa Zoro đến bệnh viện, điều này ngăn cản kế hoạch của anh. Dù đã khẳng định nhiều lần rằng mình không bị thương nhưng Toji vẫn nhất quyết muốn anh đi kiểm tra, và anh không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo.

Mặc dù có một số kết quả xét nghiệm vẫn đang được xử lý nhưng đến bây giờ kết quả vẫn hoàn toàn bình thường. Chà, các bác sĩ còn cảm thấy thật kỳ lạ khi một đứa trẻ mới bốn tuổi lại có chiều cao và vóc người cao lớn như vậy.

Toji liếc nhìn Zoro.

"Con ổn không?"

"À, không có gì đâu."

Ọc ọc.

Ngay lúc này, bụng Zoro réo lên khiến mặt anh đỏ bừng. Toji cười nhẹ một tiếng. Zoro thường hay xấu hổ vì những điều nhỏ nhặt. Dường như điều đó không thay đổi nhiều kể từ khi họ chia xa.

"Muốn ăn gì đó trên đường về không?"

Zoro lập tức lắc đầu đáp lại câu hỏi của Toji.

"Tôi muốn về nhà."

Đã gần đến giờ bảo mẫu rời đi. Nếu anh không về nhà ngay, Megumi sẽ bị bỏ lại một mình.

'Không thể để điều đó xảy ra.'

"Chúng ta đi bộ à? Hay đi taxi?"

Zoro hỏi. Toji đột nhiên nhớ lại lúc nãy Zoro đã mấy lần suýt lạc đường khi đi bộ đến bệnh viện.

...Vẫn là đi taxi đi.

"Ta sẽ gọi taxi. Chờ ở đây nhé."

Sau khi nhìn vào mắt Toji một lúc, Zoro nói.

"Không, cùng đi."

"...Được rồi."

Zoro lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Toji. Không giống như hành động thường thấy của những đứa trẻ không muốn xa cha mẹ, Zoro dù đã nắm tay hắn nhưng vẫn giữ khoảng cách. Chính xác là đứng sau Toji.

Toji không thể không nhếch mép trước hành động công khai đó. Zoro đang chặn mọi đường lui của hắn. Hàm ý rất rõ ràng.

"Con không tin ta."

Nói về điều đó thì, việc lập tức tin tưởng vào một người cha đã không xuất hiện trong hơn sáu tháng sau cái chết của mẹ nó cũng khá là ngốc nghếch.

"Ta vẫn chưa xứng đáng được đối xử như một người cha."

Toji đau lòng nhận ra sai lầm của mình, đến nỗi không thể cảm thấy nhẹ nhõm trước sự do dự của Zoro.

Lờ đi những ngón tay đang cố gắng đan sát của Zoro, Toji gọi taxi. Khi đã ngồi cạnh Zoro ở ghế sau, hắn đột nhiên hỏi.

"Megumi sao rồi?"

Đầu Zoro chậm rãi quay về phía Toji, ánh mắt sắc lẹm, như thể đang lên án Toji vì sao giờ mới chịu hỏi.

"Em ấy tốt lắm."

Em ấy thậm chí đã bắt đầu tập nói. Mặc dù phần lớn em nó chỉ gọi Zoro là "Dada".

"Hãy xin lỗi Megumi đàng hoàng."

"...Được rồi."

Toji biết rõ rằng một lời xin lỗi không có quá nhiều ý nghĩa với một đứa trẻ chưa tròn một tuổi, nhưng vì Zoro nhất quyết yêu cầu nên hắn đành đồng ý.

"Và nói rằng ông yêu em ấy nữa."

"...Con nói vậy với Megumi à?"

"Ừ. Tôi đã hứa mà."

Hứa với mẹ.

Toji im lặng, hắn đang bị nhấn chìm trong những ký ức dâng trào. Zoro không nói gì thêm. Tài xế taxi cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh, cũng lái xe trong im lặng.

Khi chiếc taxi dừng trước cửa nhà, Zoro nhanh chóng bước ra ngoài, khuôn mặt hào hứng như thể anh rất nóng lòng về nhà.

Toji nán lại một lúc, nhìn chăm chú vào ngôi nhà nhỏ.

"..."

Cuối cùng thì hắn đã quay về.

"Đi thôi."

Zoro nắm lấy tay Toji, kéo hắn đi với lực mạnh đến đáng ngạc nhiên. Toji không chống cự, để mặc mình được dẫn vào trong.

Khi mở cửa ra, Megumi đang ngồi trong nôi, mỉm cười rạng rỡ với Zoro. Tuy nhiên, khi Toji theo vào trong, Megumi nheo mắt nhìn hắn, nghiêng đầu vừa tò mò vừa không chắc chắn.

Trong nhà, bảo mẫu đang chuẩn bị tan làm. Khi thấy Toji đi sau Zoro, cô cau mày.

"Ai vậy...?"

"Tôi là cha chúng."

"...Ơ? Xin chào?"

Giọng cô ấy cao lên ở cuối câu, rõ là rất ngạc nhiên. Cũng dễ hiểu thôi, cô không ngờ một người chưa từng xuất hiện trong suốt khoảng thời gian cô làm việc lại đột ngột xuất hiện.

Thấy cô ấy, Zoro liếc nhìn bảo mẫu rồi hỏi.

"Hôm nay có chuyện gì với Megumi không?"

"...Không có."

Đây là lần đầu bảo mẫu trực tiếp trả lời câu hỏi của Zoro. Toji nhận ra giọng cô có chút lúng túng và miễn cưỡng, điều ấy khiến lông mày hắn giật giật.

Sau khi nhận được câu trả lời, Zoro đi rửa tay. Có lẽ không thoải mái trước cái nhìn im lặng của Toji, cô bảo mẫu lẩm bẩm rằng đến lúc tan làm rồi và nhanh chóng rời đi.

Zoro sau khi rửa tay xong, nhận ra vẻ mặt nghiêm túc của Toji, hỏi.

"Sao vậy?"

"Cô bảo mẫu đó. Cô ta không thích con à?"

"Cô ấy hầu như toàn ngó lơ tôi."

"...Tại sao?"

"Chẳng biết nữa."

Zoro nói rồi vội vàng đi về phía nôi của Megumi.

"Dada."

"Em ổn chứ, Megumi?"

Megumi khua tay về phía Toji. Zoro dùng ngón tay chỉ vào Toji.

"Megumi, đó là cha em."

"Ba, pa?"

"Không phải bapa, cha."

"Dada."

"Đúng rồi, anh đưa ông ấy về rồi."

"Tới đây, Toji." Zoro gọi hắn.

Toji chậm rãi bước đến trước mặt Megumi, đứa trẻ ấy đã lớn hơn nhiều kể từ lần cuối hắn nhìn thấy. Dù vẫn còn nhỏ nhắn và mềm mại nhưng giờ hình dáng Megumi đã khác trước.

Hai đôi mắt xanh chạm nhau. Megumi đưa tay về phía mặt Toji. Bàn tay nhỏ trước tiên chạm vào cằm hắn, sau đó di chuyển lên má, miệng rồi mũi, tìm tòi như thể ai đó bị bịt mắt đang dò đường.

Toji hơi cúi đầu, để bàn tay nhỏ bé ấy chạm vào trán mình.

"Pa."

Megumi nhẹ giọng gọi. Tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve trán Toji, rồi...

—đột nhiên, cậu nắm lấy một nhúm tóc của Toji và kéo mạnh.

"Ối."

Hai anh em đều khoẻ như nhau. Toji càu nhàu.

"Papa! Dada, a!"

"Megumi, dừng lại. Nếu em nắm mạnh quá thì móng tay sẽ đâm vào lòng bàn tay em."

Tóc của ta sắp bị kéo đứt rồi, con nhím biển nhỏ này. Toji nhẹ nhàng gỡ phần tóc đang bị Megumi nắm chặt ra.

Có vẻ như không vui, Megumi phồng má lên và thở dốc. Cùng với mái tóc nhọn và khuôn mặt tròn tròn, cậu trông như một chú nhím biển. Con mình nhìn giống như marimo và nhím biển. Toji lần nữa nghiêm túc suy ngẫm xem vì sao mọi chuyện lại thành thế này.

Khi Zoro vuốt tóc Megumi, cậu nhóc bình tĩnh lại và nở nụ cười rạng rỡ. Cách đối xử khác biệt rõ rệt khiến Toji cảm thấy bối rối.

Tuy vậy...

'...Điều này cũng tốt mà nhỉ?'

Suy cho cùng, trong thời gian hắn vắng mặt, các con hắn không hề cô đơn.

Hình ảnh mái tóc nhòn nhọn chắc chắn khiến người ta liên tưởng. Trước khi mùa xuân đến, có một người tựa lưng vào giường cùng với Megumi, nhìn chăm chú Zoro và nở một nụ cười trong trẻo.

"Xin hãy chăm sóc Zoro và Megumi."

Toji đã không giữ lời hứa. Zoro là người chăm sóc Megumi và cũng tự chăm sóc chính mình. Điều mà lẽ ra Toji phải làm.

"..."

Hắn mường tượng được hình ảnh người ấy đứng trước mặt mình, đôi mắt xám đáng yêu của cô đẫm lệ. Đôi môi mím chặt đầy oán giận xen lẫn buồn bã.

Em đã nhờ anh rồi mà.

Toji cười cay đắng. Hắn nói với các con trước mặt, và cũng nói với người vợ đã ra đi.

"Xin lỗi."

...Anh xin lỗi.

Hắn mở miệng định nói, rồi lại ngậm lại. Toji cảm thấy mình không có quyền nói những lời đó.

Không phải với con mình, không phải với người đó.

"Tên cha là Toji. Em thử nói xem nào. Toji."

"To—ji."

"Giỏi lắm. Anh yêu em, Megumi."

"Dada."

Toji lặng nhìn các con an ủi nhau từ xa. Trái tim hắn đau nhói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro