𝟙𝟜.
Toji nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Đó là lúc ba người họ đi siêu thị mua sắm. Mặc dù hắn đã thanh tẩy các chú linh vào đêm trước nhưng một cô bé bị ảnh hưởng bởi chú linh cấp bốn vẫn xuất hiện gần Zoro, có lẽ là do dân cư quá đông.
Tokyo, nơi hội tụ quá nhiều chú linh, luôn là một vấn đề. Hắn định bỏ qua nó, nhưng cuối cùng, Toji thở dài và rút ra một chú cụ hình con dao từ trong túi. Đó là một vật phẩm bị nguyền đơn giản, hầu như không đủ tiêu chuẩn để trở thành chú cụ cấp ba, nhưng thế là quá đủ để đối phó với những chú linh qua đường hoặc cấp bốn.
Chú linh bám vào đầu cô bé một cách khó chịu, nhưng hắn định nhanh chóng chém nó đi ngay khi hai người họ quay lưng lại.
Vốn dĩ kế hoạch là vậy.
...Cho đến khi hắn nhìn thấy chú linh kia bị xẻ làm đôi, hướng thẳng từ phía đứa trẻ đó.
Toji đông cứng. Có phải tên nhóc đó vừa giết nó không? Có phải con trai hắn vừa giết chết một chú linh?
'Không phải chú thuật.'
Dành cả đời để mơ ước, truy đuổi và giết chết những Chú thuật sư, nên hắn biết rõ. Đó không phải là chú thuật. Cũng không phải là bất kỳ một câu thần chú nào.
Và rồi đứa trẻ đó quay lại, nhìn thẳng vào Toji.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt xám điềm tĩnh đó, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy chúng, Toji cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp toàn thân.
Đó không phải một cái nhìn bình thường. Tại khoảnh khắc đó, đứa trẻ ấy biết rõ rằng Toji đang đứng đằng sau mình.
Toji theo phản xạ nhìn vào đôi mắt vốn phổ thông của nó. Bình tĩnh, sắc bén, sáng rực mà không hề có chút thuật thức bí ẩn nào ẩn trong đôi mắt trong veo đó.
Ánh mắt như thế càng khiến người ta choáng váng.
Một lần nữa, giọng nói ấy vang lên trong đầu Toji.
'Một phi Chú thuật sư giết chết một chú linh mà không cần vũ khí, thậm chí còn nhận ra sự hiện diện của ngươi khi ngươi đứng sau ư?'
Điều đó có thể xảy ra không? Giọng nói ấy chế nhạo.
'Ngươi biết rõ ai là người duy nhất trước đây, ngoại trừ đứa trẻ đó, nhận ra ngươi ở phía sau.'
Hắn biết. Hắn biết từ lâu. Không thể không biết. Lần đầu tiên hắn bị phát hiện khi đứng đằng sau ai đó là một trong những khoảnh khắc chấn động nhất trong cuộc đời hắn.
Người sở hữu Lục nhãn và Vô hạ hạn.
Người được mệnh danh là đỉnh cao của giới chú thuật.
Gojo Satoru.
...Tuy vậy, đứa trẻ ấy nhỏ hơn Gojo rất nhiều vào thời điểm đó. Thậm chí nó còn chưa đủ tuổi để thi triển thuật thức.
Tâm trí Toji vẽ nên một bức tranh toàn cảnh về những sự việc xảy ra khi nuôi dạy đứa trẻ đó. Sự phát triển thể chất đặc biệt nhanh chóng. Cách nó dường như hiểu mọi thứ mà họ nói từ khi còn rất nhỏ. Việc chú linh bị tách đôi và chết ngay khi chạm trán.
Hắn đã nghĩ rằng đứa trẻ đó không phải Chú thuật sư. Nó rõ ràng có sở hữu năng lượng bị nguyền rủa ở một mực độ nào đó, không giống Toji với mức năng lượng bị nguyền bằng 0, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để trở thành một Chú thuật sư. Hơn nữa, đứa trẻ đó thậm chí còn không thể nhìn thấy những lời nguyền.
Nhưng nếu một phải vậy thì.
'Hoặc là có một loại người phi Chú thuật sư khác, có khả năng tạo ra chú thuật với lượng chú lực rất ít so với Chú thuật sư, hoặc là...'
...Hoặc là môt cái gì đó hoàn toàn khác, một sự tồn tại chưa từng được biết đến.
Dù thế nào đi nữa, tốt hơn hết là hắn không nên ở cạnh đứa trẻ đó.
'Nhìn bề ngoài thì nó có vẻ không phải một Chú thuật sư.'
Ngay cả Toji, người đã nuôi dạy nó trong vài năm, bây giờ cũng chỉ mới bắt đầu đoán được phần nào. Vậy nên các Chú thuật sư sẽ không nghi ngờ về sự tồn tại của đứa trẻ ấy.
'Trừ thằng nhóc nhà Gojo.'
Ở bên cạnh Toji chắc chắn sẽ khiến nó bị cuốn vào thế giới chú thuật. Hắn không muốn điều đó. Một thế giới mà một số người khao khát được bước vào, trong khi số còn lại đấu tranh để thoát ra. Đối với Toji, những kẻ không biết đến sự may mắn của mình đều là những kẻ ngốc.
'Khi nó lớn hơn, nó có thể tự mình lựa chọn.'
Lựa chọn sống trong một thế giới của phi Chú thuật sư hay của Chú thuật sư.
"..."
Không giống như hắn, người từ khi sinh ra đã không thuộc về bất kỳ thế giới nào.
Vì vậy, bất kỳ ai bên cạnh nó cũng sẽ tốt hơn so với Toji.
'Giả vờ quan tâm.'
Giọng nói thì thầm pha lẫn khinh bỉ và thương hại.
'Cuối cùng thì ngươi chỉ đang sợ hãi.'
Nó là một đứa trẻ bướng bỉnh. Không đời nào nó chịu để Toji dễ dàng ra đi nếu hắn quay trở lại. Nó sẽ bám víu, nhất quyết bắt hắn ở lại. Sau tất cả, hắn vẫn là cha nó. Hắn sẽ tóm lấy, cố đặt nó xuống, hết lần này đến lần khác...
Vì hắn sợ phải để nó sống trong một thế giới không có cô ấy.
Bùm!
Chiếc thuyền đầu tiên vượt qua vạch đích. Tiếp đó là chiếc thứ hai, thứ ba.
Giọng của phát thanh viên vang lên đầy phấn khích.
-Vị trí thứ nhất, số 4; vị trí thứ hai, số 6; vị trí số ba, số 5! Một cuộc lội ngược dòng, một cuộc lội ngược dòng lớn!!
"Không thể nào!!"
"Chắc chắn có gian lận!"
Những tiếng la hét vang lên trong không khí khi những tờ phiếu cược bay phấp phới khắp nơi.
Toji từ từ nhìn xuống phiếu cược của mình. Vị trí thứ nhất là số 4, vị trí thứ hai là số 6, vị trí thứ ba là số 5...
Hắn đã thắng.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, không, có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, Toji cảm thấy hoang mang trước sự may mắn của mình.
Bước ra khỏi sòng bạc với số tiền thắng được, Toji dừng lại. Hắn nên làm gì với số tiền này? Hắn không muốn quay lại chỗ người phụ nữ đó, và hắn có đủ tiền, cũng không cần tán tỉnh người mới. Hắn thậm chí còn không đói sau khi uống bia.
"..."
Hắn có nên quay về không?
Ý nghĩ này đột nhiên lướt qua tâm trí Toji, khiến hắn phải đập vào đầu mình.
'Mình say à?'
Chỉ với một thùng bia? Nhưng tỉnh táo thậm chí còn khó nói hơn. Quay lại? Tại sao chứ, chính xác.
'Chỉ hôm nay.'
Vì hôm nay là sinh nhật nó...
Thịch. Toji đập đầu mình vào tường. Chắc hắn say rồi. Đã có lúc hắn uống nhiều gấp ba lần mà không say, nhưng không hiểu sao bây giờ lại khác.
'...Chắc mình nên vào một nhà hàng đắt tiền, ăn những thứ mình muốn rồi đi ngủ.'
Ngủ và sau đó nhận công việc từ Shiu Kong, điều đó sẽ giúp hắn thoát khỏi những suy nghĩ bất chợt này.
Ngay khi Toji chuẩn bị đi về phía con phố nổi tiếng với những nhà hàng cao cấp, hắn dừng lại.
Hắn nheo mắt.
'Màn?'
Ở cuối con hẻm, một màn chắn được dựng lên.
'Có lời nguyền à?'
Ngay cả đối với người không có chú lực, hắn cũng không thể cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra sau tấm màn đóng kín. Trừ khi hắn vượt qua nó.
Ồ.
Màn biến mất.
'Có lẽ nó đã được xua tan.'
Hoặc có thể Chú thuật sư dựng lên nó đã chết. Dù sao thì, màn là phần mở rộng của chú lực, nó sẽ tan biến khi chú lực của Chú thuật sư đó biến mất.
Nhúng tay vào chỉ tổ rắc rối. Toji tặc lưỡi khó chịu, nhanh chóng quay người rời đi.
Bịch.
Hắn chết đứng tại chỗ. Thuật thức ư? Không, đó là bản năng.
Hắn biết chủ nhân của những tiếng bước chân này.
Bình, bịch, bịch.
Ai đó đang đi ra khỏi màn. Toji quay lại nhìn xem đó là ai. Đôi mắt xanh mở lớn.
"Con...?"
Người đó đã lớn hơn kể từ lần cuối cùng hắn nhìn thấy nó, mặc trên người bộ quần áo rách rưới không khác gì giẻ lau. Nó đeo một chiếc vòng cổ kỳ dị và trên tay là vũ khí trông như xương của một con thú. Tách, tách. Mái tóc xanh đẫm sắc đỏ, từng giọt rơi xuống đất.
Cảnh tượng mà Toji chưa bao giờ nhìn thấy hay dám tưởng tượng, nhưng chắc chắn rằng...
Đó là Zoro.
Theo tiếng gọi của Toji, Zoro từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt xám của anh phát sáng khi nhìn thấy Toji, giống như lần ở siêu thị cách đây rất lâu.
Tiếp đó là một sự im lặng chết chóc. Không tìm được lời nào để nói, nhưng Zoro lại là người lên tiếng trước.
"...Tìm được cha rồi."
Toji.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro