Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟙𝟛.

Toji mở một chai khác và tiếp tục uống. Hắn không cảm thấy say chút nào.

Đến bây giờ thì điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Không còn gì quan trọng.

Không phải tiền, không phải phụ nữ, không phải bất kỳ ai khác, thậm chí cũng không phải chính bản thân hắn.

...Và có lẽ, đến cả con hắn cũng không.

"Xin hãy chăm sóc Zoro và Megumi."

Sao em có thể nói điều đó với tôi?

Em biết rằng trước đây tôi là loại người thế nào mà.

Tôi còn không chắc mình sẽ trở thành thứ gì.

Nếu lo lắng cho Megumi thì em nên nói với đứa trẻ đó thì hơn. Tên nhóc đó đặc biệt giỏi giữ lời hứa.

Ngay cả khi không hứa, nó cũng sẽ chăm sóc Megumi.

Chẳng mấy chốc, một thùng bia đã rỗng tuếch. Người đi ngang qua lén nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Toji. Rồi vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn khi hắn nhìn những chai bia rỗng xếp ngẫu nhiên trong thùng.

Có hai người họ, Megumi sẽ ổn thôi.

Tuy bướng bỉnh, đôi lúc có hơi ngốc nghếch và cứng đầu, nhưng đứa trẻ đó sẽ luôn yêu quý Megumi.

Hắn cũng đã đưa tiền cho Shiu Kong. Khoảng 100 triệu yên. Mặc dù là một kẻ tham tiền thực sự nhưng Shiu Kong không ngu ngốc đến mức không biết rằng nuốt số tiền đó đồng nghĩa với việc mất đầu.

'Megumi không giống đứa trẻ đó, nó là một Chú thuật sư...'

Sẽ ổn thôi. Thằng nhóc kia sẽ không phiền đâu. Dù sao đó cũng là gia đình duy nhất của nó.

Khi Megumi lớn lên, Megumi cũng sẽ trân trọng đứa trẻ đó. Mặc dù hay giả vờ, nhưng nó lại rất tốt bụng, và nếu được đứa trẻ đó nuôi dưỡng, Megumi cũng sẽ trở nên tốt bụng.

Rồi chúng sẽ ổn thôi.

'Thật vậy chăng?'

Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm bên trong hắn.

'Có thật là mọi chuyện sẽ ổn không?'

Toji nghiến răng.

"...Câm miệng."

Hắn đã cho chúng một ngôi nhà để sống, một bảo mẫu đến chăm sóc và số tiền đủ cho tương lai gần. Hắn còn phải làm gì nữa? Bản thân hắn đã lớn lên mà không có những thứ ấy và vẫn trưởng thành. Tại sao chúng lại không thoả mãn với tất cả những thứ đó?

Khi Toji vẫn còn đang vật lộn với những suy nghĩ ấy, một giọng nói thì thầm nhẹ nhàng.

'Đó không phải là điều chúng mong muốn.'

Vẻ mặt cuối cùng hắn nhìn thấy vào ngày chôn cất cô ấy hiện lên trong tâm trí hắn. Vẻ mặt khó hiểu khi bị Toji đẩy vào taxi. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy méo mó vì buồn bã và hoang mang, cùng với đó rõ ràng là sự nghi vấn.

Tại sao cha không đi với chúng con?

Toji bật ra một tiếng cười ngắn và khô khan. Điều đứa trẻ đó mong muốn...

"Đi ngay đi."

Người yêu thương chúng đã chết cùng Chie ngày hôm đó.

Những gì còn lại là một con khỉ bất lực và một Kẻ giết Chú thuật sư đã cướp đi vô số sinh mạng mà không hề cảm thấy hối hận.

...Ở bên cạnh chúng sẽ chỉ khiến chúng bị ô uế bởi tội lỗi của hắn.

Nhất là với đứa trẻ thậm chí còn không phải Chú thuật sư. Toji đã thấy đủ cảnh những người bình thường vướng vào số phận bất hạnh của thế giới Chú thuật và bị kéo xuống như thế nào.

'Dối trá.'

Một giọng nói giễu cợt vang lên.

'Đáng lẽ ngươi phải biết rõ chứ.'

Bình thường? Đứa trẻ đó ư?

'Đứa trẻ đó không bình thường.'

Giọng nói ấy quả quyết.

Ngươi biết. Ngươi vẫn luôn biết.

...Kể từ khi nó còn trong bụng cô ấy.

Toji siết chặt nắm tay. Móng tay hắn cắm sâu vào trong da thịt, rỉ máu.

Vào ngày 11 tháng 11, đúng vào ngày này của bốn năm trước, khi hắn nghe tin đứa bé đã an toàn chào đời.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Zenin Toji là một câu hỏi.

'Làm thế nào?'

Khi cô mang thai, dù không thể hiện ra ngoài nhưng Toji ngày nào cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì hắn chẳng cảm nhận được gì ngoài nhịp tim.

Không có chuyển động, không có âm thanh, không có cảm xúc. Ngoại trừ nhịp tim, không có dấu hiệu nào của sự sống. Bụng cô dần lớn lên, ngày dự sinh đến gần nhưng con vẫn im lặng. Không thể nói sự thật với cô ấy vì cô đã đủ lo lắng khi không cảm nhận được chuyển động nào của thai nhi.

Đứa trẻ đó dường như đã chết.

...Không, đó vẫn là một câu hỏi liệu đứa trẻ đó có còn sống hay không.

Không thể đả động đến bác sĩ mặc dù đã thận trọng đề cập đến khả năng thai chết lưu, cảm giác mà Toji phải đối mặt ngày hôm ấy tựa như gia súc bị kéo đến lò mổ.

Tuy nhiên, ngoài mong đợi, đứa trẻ khỏe mạnh chào đời.

Cảm giác bối rối và kinh ngạc đến trước cả niềm vui. Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Cho đến ngày hôm qua, vẫn chẳng có dấu hiệu nào của sự sống ngoài nhịp tim.

Và khi nhìn thấy đứa bé trong tay cô, Toji kinh ngạc nhận ra.

'Có gì đó khác.'

Đứa trẻ này khác đi. Hắn không thể xác định chính xác là khác thế nào, nhưng hắn biết.

Sự căng thẳng không thể tránh khỏi khi chứng kiến những điều chưa biết. Sự tò mò. Nghi vấn. Hỗn loạn. Tất cả những cảm xúc ấy trộn lẫn vào nhau khi Toji ngập ngừng ôm lấy nó. Thật nhỏ bé, thật ấm áp.

Khoảnh khắc đứa trẻ đó mở mắt ra, ngước nhìn hắn bằng đôi mắt xám giống mẹ nó.

Toji cảm thấy tất cả những cảm xúc hỗn loạn đó bị cuốn trôi tựa như có con sóng dạt lên bãi cát. Nước mắt rơi trên má đứa bé trước cả khi hắn kịp nhận ra.

À, cha đã ước rằng.

Cha ước rằng con được sống và cất hơi thở trong thế giới này.

Đó là sự thật.

Trái ngược với việc bất động trước khi sinh ra, đứa nhóc sau khi sinh rất khoẻ mạnh và năng động.

Đứa trẻ đó yêu cô ấy và cả Toji, và vì thế Toji dần quên đi cú sốc và sự căng thẳng mà hắn cảm thấy lúc nó chào đời. Hay đúng hơn là hắn đã đẩy chúng vào tầng sâu trong ký ức.

Lẽ ra hắn sẽ không bao giờ nhớ lại điều đó.

Cho tới ngày đó, ở siêu thị.

...Nếu hắn không nhìn thấy đôi mắt xám của nó quay lại nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro