Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟙𝟘.

Toji sẽ không quay trở lại.

Zoro ngẫm nghĩ về sự thật không đáng ngạc nhiên lắm này một lần nữa. Toji sẽ không quay trở lại.

Đó không phải là vấn đề vài ngày hay vài tuần. Tháng 10 đã sắp kết thúc, nghĩa là đã hơn nửa năm kể từ khi Chie mất mà hắn vẫn chưa về nhà.

'Tại sao?'

...không ai trả lời câu hỏi ấy. Ở kiếp này, các mối quan hệ xã hội của Zoro vô cùng hạn chế. Những người duy nhất mà anh tiếp xúc sâu sắc chỉ có Chie, Toji và Megumi. Megumi còn quá nhỏ và Chie thì đã mất.

Vì vậy, trớ trêu thay, người duy nhất có thể trả lời lại là Toji, đối tượng của câu hỏi.

Khi ánh hoàng hôn nhuộm màu những con phố xa lạ, Zoro cau mày, cảm thấy chân mình đau nhói. Khi cởi giày ra, anh thấy chân đã sưng tấy.

"Chết tiệt."

Mặc dù có thể chất vượt trội so với các bạn đồng trang lứa nhưng cậu nhóc này vẫn chưa tròn bốn tuổi. Kể từ khi Chie qua đời, anh thỉnh thoảng sẽ tập luyện thể chất nhưng việc đi bộ liên tục từ sáng sớm đến chiều muộn đã khiến cơ thể non nớt của anh bị ảnh hưởng quá nhiều.

Đã đến lúc phải quay về. Sau một ngày dạo quanh không kết quả, Zoro thở dài.

'Hôm này cũng không thể tìm thấy hắn.'

Chỉ cần gặp nhau thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

'Thật vậy không?'

Liệu có thực sự ổn không?

Anh bất giác siết chặt nắm tay. Tay phải anh tự động sờ lên cổ, chạm vào vật trang trí hình con khỉ thô sơ trên chiếc vòng cổ.

Tích.

Đầu con khỉ tách ra khỏi cơ thể, để lộ một lưỡi dao nhỏ ẩn bên trong. Đùa nghịch lưỡi dao khiến suy nghĩ của anh trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lưỡi dao này tình cờ được anh tìm thấy trong một phòng chứa đồ, tuy nhỏ nhưng sắc bén một cách đáng kinh ngạc và anh đã mang nó đi khắp nơi. Nó khiến anh nhớ đến Mihawk một cách hài hước.

Loạt soạt, loạt soạt.

Cuối con hẻm tối tăm bẩn thỉu, anh cảm nhận được một sự hiện diện. Nó không phải là con người hay động vật, mà là một luồng khí ẩm ướt và tà ác.

"...Lại nữa à?"

Zoro thở dài trong lòng, kiên định bước vào con hẻm.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến anh phải nhăn mũi vì ghê tởm. Phút chốc anh tự hỏi liệu mình có nên bỏ qua nó hay không, nhưng anh lại không thể chịu được việc bỏ qua thứ gì đó mang theo ác ý trắng trợn như vậy, nhất là khi Megumi có thể đi dạo quanh đây.

Rắc, rắc.

Có thứ gì đó giống như một con chó khổng lồ đang cố gắng lách qua cửa sổ hé mở. Có phải một con chó không vậy? Zoro không thể biết được vì nó vô hình trong mắt anh.

"Chào."

Với một cú búng tay, nó quay đầu lại. Một tiếng gầm gừ vang lên, rõ ràng là đe dọa, nhưng Zoro không hề bối rối và vẫn tiếp tục.

"Mày im lặng chút được không?"

Và đừng cố vào nhà người khác.

Grừ!

Nó lao vào Zoro với một tiếng kêu lớn. Cạch cạch. Âm thanh móng vuốt dài và cứng của nó cào lên mặt đất vang lên. Trong chớp mắt, nó lao tới chỗ Zoro, định vồ lấy anh.

Vụt!

Sự ngạc nhiên ngập tràn trong đôi mắt vàng kim của con quái vật. Một lưỡi dao ngắn được bao phủ bởi màu đen của Haki Vũ trang, chặn những móng vuốt khổng lồ một cách liền mạch.

"Tao đã bảo là im lặng mà."

Sao mày lại không nghe cơ chứ?

Zoro vung dao một cách thờ ơ. Với một âm thanh cắt ngang, đầu của sinh vật đó bị chặt đứt. Thịch, thịch, rồi lăn đi. Cái đầu tựa như còn chưa rõ tình hình, vẫn cứng đờ vì sốc trong khi lăn lóc trên mặt đất.

Anh thản nhiên lau máu của sinh vật đó trên cánh tay mình, nhẹ nhõm vì nó không bắn tung tóe lên chiếc khăn xanh rêu buộc quanh cánh tay anh.

"Luôn có thứ gì đó, ở mọi nơi."

Mặc dù số lượng đã giảm từ mùa hè. Anh vung dao cho máu văng hết rồi tra lại vào vỏ.

Cách đây rất lâu, khi Zoro gặp thứ đó ở siêu thị, thật lâu rồi anh chưa từng thấy thứ giống vậy. Không gặp lúc đi dạo, đi chơi hay thậm chí là đi mua sắm.

Nhưng sau khi Chie mất và Toji rời đi, khi Zoro buộc phải một mình tìm kiếm Toji, anh bắt gặp chúng quá thường xuyên. Gần như chúng xuất hiện ở bất kỳ đâu anh đến, một cách quá mức.

'Cho đến bây giờ, tất cả chúng đều chỉ là những con cá nhỏ.'

Nhưng đó chắc chắn không phải là tất cả. Chắc chắn phải có những thứ mạnh hơn ngoài kia.

Có thể, chỉ có thể thôi, sẽ có một tên đáng gờm như những kẻ anh đã đối mặt ở kiếp trước, chỉ có bản thân anh trước đây mới có thể kiểm soát chúng.

'Chúng đã nhiều hơn kể từ đó phải không nhỉ?'

...Hay trước đây đã có ai đó 'chăm sóc' chúng?

Đầu anh nhức nhối, anh vò đầu bứt tóc trong thất vọng.

'Đang ở đâu vậy hả, đồ ngốc này.'

Những ngày đầu sau cái chết của Chie, anh cố gắng hiểu cho hắn. Cái chết là điều khó ai có thể chấp nhận được, cái chết của vợ hoặc chồng mình lại càng khó chấp nhận hơn. Vì vậy, anh chờ đợi, anh nghĩ rằng dù buồn bã, đau đớn và dằn vặt nhưng cuối cùng Toji cũng sẽ trở lại.

Nhưng người đến lại không phải Toji mà là một bảo mẫu.

Người phụ nữ trẻ nói rằng cô sẽ làm việc tại nhà họ đã làm việc chăm chỉ trong vài ngày đầu. Nhưng khi nhận ra xung quanh không có người lớn, cô ta bắt đầu lơ là.

Khi Zoro thấy cô bình tĩnh xem TV trong khi Megumi khóc lên vì đói bên cạnh, anh đã đuổi người phụ nữ ấy ra khỏi nhà. Cô ta hét lên điều gì đó, nhưng Zoro bịt tai Megumi lại, không để ý đến cô ta.

Vài ngày sau, một người khác đến làm bảo mẫu nhưng lại bỏ việc sau khi thấy Zoro nâng tảng đá trước nhà để rèn luyện sức mạnh và gọi anh là đứa trẻ kỳ quặc.

Bảo mẫu thứ ba là một người đàn ông, sau khi nghe được gì đó từ những người bảo mẫu trước đã đối xử với Zoro như một quả bom hẹn giờ. Gã cố ép anh đến bệnh viện hoặc ngăn anh đến gần Megumi. Khi Zoro nổi giận, gã cũng bỏ việc. Nhiều bảo mẫu đã đến và đi sau đó.

'Dù vậy, bảo mẫu hiện tại khá tốt.'

Bảo mẫu hiện tại chăm sóc Megumi rất tốt nhưng lại hoàn toàn phớt lờ Zoro. Dù anh nâng đá để tập luyện, vung gậy gỗ dài quanh phòng, sáng ra ngoài và chiều về muộn, hay đeo một chiếc vòng cổ với món trang trí lớn, cô đều không quan tâm. Cô thậm chí còn không nói chuyện với anh. Anh được đối xử như thể vô hình.

Anh không bận tâm điều đó. Chỉ cần cô ấy tốt với Megumi là đủ. Anh không nghĩ mình cần được chăm sóc nhiều vì giờ anh không còn là trẻ sơ sinh nữa, có thể cử động chân tay một cách tự do.

Vấn đề là trong suốt thời gian qua, Toji không về nhà cũng như không liên lạc với họ lấy một lần.

'Hắn phải biết.'

Vì Zoro chưa bao giờ đưa tiền cho bảo mẫu nên rõ ràng Toji là người trả lương cho cô ấy. Ngay cả khi biết rằng các bảo mẫu không thể ở lại quá vài tuần và phải liên tục đưa người mới đến, hắn vẫn chưa một lần về nhà.

Bất cứ khi nào một bảo mẫu bỏ việc, Zoro là người phải chăm sóc Megumi cho đến khi bảo mẫu mới đến. Mặc dù thường sẽ tìm được bảo mẫu mới trong vòng vài ngày, nhưng trong những ngày đó, Zoro phải chăm sóc Megumi không ngừng nghỉ.

Megumi là một đứa trẻ ngoan, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa bé. Một sinh vật có nhiều thứ không thể làm hơn là có thể. Nếu Zoro rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, Megumi chắc chắn sẽ vướng vào một trò nghịch ngợm nào đó, ngăn Zoro tập luyện bất cứ khi nào họ không có bảo mẫu.

"..."

Khi Chie còn sống, Toji chưa bao giờ giao việc nuôi dạy con cái cho Zoro. Tương tự như với những công việc dọn dẹp hoặc giặt giũ.

Ngay cả khi Chie mang thai Megumi, Toji cũng tự mình chăm sóc Chie và không nhờ Zoro bất cứ điều gì. Cùng lắm là hắn bảo anh đừng ấn vào bụng Chie mà đó là yêu cầu đương nhiên vì sức khỏe của cả Chie và Megumi.

Nhưng giờ đây, ngoài việc thuê bảo mẫu, hắn đã giao lại gần như mọi thứ cho Zoro.

'Đó có phải sự tin tưởng không?'

...Hay chỉ đơn giản là hắn không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra?

Trước khi Chie mất, Zoro đương nhiên sẽ nghĩ đó là cái trước. Nhưng bây giờ? Thật lòng mà nói, anh không chắc chắn.

Nếu Toji có ý định quay về.

Tại sao hắn chưa về?

Tại sao hắn biết mà vẫn làm ngơ?

...Nếu họ vẫn còn một vị trí trong trái tim Toji.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro