Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟘𝟠.

Dưới chân như sụp đổ, không có không khí để thở, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.

Chỉ còn mỗi anh tồn tại.

...

Zoro chợt mở mắt.

Một giấc mơ sao? Anh không thể nhớ được. Zoro thậm chí không cố gắng nhớ nó, anh đã quá kiệt sức.

"Mệt quá."

Anh không nhớ mình đã từng cảm thấy mệt mỏi thế này bao giờ chưa, ngay cả sau những trận chiến kéo dài.

"Uh-ừm, uwaah."

Tiếng khóc thút thít ngay lập tức kéo anh ra khỏi giường. Mệt mỏi là một chuyện, nhưng anh không thể bỏ qua thanh âm ấy.

Zoro bước tới nơi phát ra tiếng động, chiếc nôi của em trai anh. Megumi đang quấy. Không phải vấn đề tã lót vì anh đã kiểm tra nó, có vẻ thủ phạm là cơn đói.

Anh mở hộp bột sữa rồi dễ dàng pha một bình sữa đúng công thức, điều này đã trở thành thói quen sau vài ngày qua.

Vừa ôm Megumi, anh vừa đưa bình sữa vào miệng nhóc. Cậu mút tay háo hức, thể hiện rằng mình đang rất đói. Zoro cảm thấy có chút tội lỗi.

Ngôi nhà yên ắng lạ thường. Phòng hơi tối vì đèn đã tắt, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy lạnh đến rợn người. Giờ đang là tháng tư, trời không nên lạnh như vậy.

Khi bình sữa đã cạn, Zoro cũng làm như Chie thường làm, để Megumi tựa vào vai anh và nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Một tiếng ợ nhẹ phát ra, Zoro đặt lại Megumi vào nôi. Megumi có vẻ buồn ngủ, cậu ngáp với cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở. Zoro nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

"Ngủ ngon, Megumi."

Anh xin lỗi.

Chớp mắt.

Đôi mắt xanh kia nhanh chóng ẩn sau mí mắt. Hơi thở dần ổn định, bụng cậu nhẹ nhàng nhô lên rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Zoro nhìn quanh rồi bước tới giá sách. Trên đó có một cuốn sách dày đến mức có thể dùng làm vũ khí.

'Bách khoa toàn thư về nuôi dạy con cái.'

Đó là cuốn sách Chie thường đọc khi chăm sóc Zoro. Bất cứ khi nào có thắc mắc về cách nuôi con, cô đều tham khảo cuốn sách này. Tất nhiên, nó cũng không có mọi câu trả lời.

Thiếu kiến thức không phải một lựa chọn ngay lúc này.

Zoro ngồi lên ghế, đặt cuốn sách lên đùi và mở nó ra. Bất chấp cơn buồn ngủ dâng lên khi bắt đầu đọc, anh vẫn buộc mình phải tiếp tục.

"...Zzz...:

Cuối cùng, anh vẫn không thể chống đỡ được cơn buồn ngủ. Đọc sách chưa bao giờ là sở thích của Zoro. Sự kết hợp của phòng khách tối tăm, một cuốn sách dày cộp và cảm giác buồn ngủ là quá sức với anh, và anh không thể tránh khỏi việc bắt đầu gật gù.

Bỗng, dường như anh nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

"Con là một người anh tốt, Zoro à."

Zoro gần như bật dậy ngay lập tức, anh ngẩng đầu lên. Nhưng trong căn nhà bị bao trùm bởi màn đêm, không còn ai khác ngoại trừ anh và Megumi.

"Mình đã mong chờ điều gì cơ chứ?"

Giọng nói đó không thể nào xuất hiện. Người đó cũng không thể hiện diện ở đây.

Tuy vậy, trước sự mất mát, con người ta không tránh khỏi cảm giác yếu đuối.

Đóng cuốn sách lại và đứng dậy khỏi ghế, Zoro bước tới cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực, trong tầm mắt không có bất kỳ ngôi sao nào.

Dẫu không cùng một bầu trời, nhưng ngày trước Zoro cũng đã từng có một lời hứa dưới bầu trời đêm.

"Lời hứa đó."

Gửi tới một người bạn cùng chung chí hướng.

Trong vô thức, bàn tay Zoro chạm về phía bên phải, nơi anh từng đeo kiếm kiếp trước. Nhưng bây giờ, khi không có kiếm, anh chỉ cảm thấy trống trải.

Ai rồi cũng sẽ chết. Rồi lại hoá thành những bộ xương.

Dẫu có là cô gái mạnh mẽ nhất, những người được gọi là mạnh nhất, những hoàng đế thống trị khắp các vùng biển, thậm chí là cả Vua Hải Tặc - người khiến cho biển cả đảo lộn và mang đến thời đại mới, tất cả cuối cùng đều chết đi và hoá thành xương trắng.

Cũng như Chie, chết rồi được hoả táng, trở thành một nắm bụi nằm im dưới tầng tầng lớp đất.

Thình thịch. Zoro tựa cái đầu xanh của mình vào khung cửa sổ. Thế nhưng...

"Đó không phải là kết thúc."

Con người luôn để lại điều gì đó, kể cả khi đã chết. Đó có thể là ký ức, ý chí, ước mơ, một giai thoại, hay tình yêu...

Cũng có thể là một lời hứa.

Và như vậy, cái chết có thể là một dấu chấm, nhưng nó chưa phải sự kết thúc.

Dù không được tái sinh như Brook hay Zoro, miễn là vẫn còn những người ghi nhớ và thực hiện ý chí của mình. Khi thế giới và thời gian không ngừng quay, và vẫn tồn tại một người thực hiện những điều còn dang dở.

Nếu có sự kế thừa, thậm chí vượt qua cả cái chết.

Zoro cũng có một lời hứa với Chie.

"Hãy nói với em rằng con yêu em."

Rời khỏi cửa sổ, Zoro quay lại nhìn Megumi. Anh dường như nhìn thấy hình bóng của Chie trên khuôn mặt yên bình say giấc ấy.

Ấm áp nhưng cũng thật đau lòng.

Anh ngập ngừng, rồi vẫn cất tiếng. Sau một lúc trầm mặc, anh nói ra lời giấu trong lòng.

"Anh yêu em."

Thật vụng về, nhưng không thể nói là không thật lòng. Ít nhất Zoro tin vào điều đó khi anh gãi gãi mái tóc như cỏ dại của mình.

"...Cảm giác thật lạ."

Nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Dù sao đó cũng là lời anh đã hứa.

Mặc dù Chie chỉ cần anh nói ra, nhưng Zoro biết rằng nói thôi là chưa đủ. Tất nhiên là lời nói cần thiết, nhưng hành động thực tế cũng quan trọng không kém. Suy cho cùng thì, bản thân Zoro là người thích hành động thay vì nói suông. Dẫu anh có thể chưa biết cách thể hiện tình yêu bằng hành động như thế nào cho chính xác.

Và rồi, khuôn mặt người đàn ông thành thạo bày tỏ tình yêu hiện lên trong tâm trí anh.

Cánh tay to lớn của người ấy vòng qua eo Chie, đầu tựa nhẹ vào vai cô, thì thầm: "Anh yêu em."

Đó là Toji.

Ngày hôm đó, Toji ngay lập tức đưa thi thể Chie từ bệnh viện đến lò hỏa táng. Sau khi hỏa táng Chie và chôn tro cốt cô tại nghĩa trang, hắn gọi taxi đưa Zoro và Megumi về nhà.

Rồi không trở lại nữa.

"Hắn đang làm gì vậy?"

Zoro không biết. Anh không có cách nào biết được.

Anh thậm chí còn không thể gọi một cuộc điện thoại. Anh không biết số. Toji chưa bao giờ cho Zoro số điện thoại của mình và Zoro cũng chưa bao giờ cần gọi cho hắn.

Rốt cuộc, Toji vẫn luôn ở đó.

Những lúc thế này, Zoro không biết phải làm thế nào để chấp nhận sự vắng mặt của Toji.

"Mình cứ chờ xem sao."

Anh quyết định sẽ chờ, nếu Toji không quay lại thì anh sẽ ra tay. Có lẽ Toji chỉ cần chút thời gian.

Zoro ngồi giữa nôi của Megumi và cửa trước. Anh cố gắng ngủ trong tư thế dựa vào tường.

Vẫn là một ngày xuân se lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro