Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟘𝟛.

Hôm nay là một ngày rất quan trọng với Zoro.

Anh quay đầu lại, quan sát xung quanh. Anh đã 10 tháng tuổi, có thể cử động đầu thoải mái theo ý muốn. Tầm nhìn của anh cũng được cải thiện đáng kể.

Xung quanh không có ai, bầu không khí yên tĩnh. Anh không nằm trên giường mà đang nằm trên sàn, đã được ăn no và đang trong tình trạng tốt. Đây là một cơ hội hoàn hảo hiếm có.

Anh cẩn thận kéo cơ thể ngồi dậy, ấn chân xuống sàn và dùng sức. Mặc cho tay, thân và chân như không còn sức lực, phát ra tiếng kêu căng cứng, anh cũng không quan tâm.

Lảo đảo với đôi chân trơn trượt và run rẩy, Zoro chậm rãi nhưng kiên định đứng dậy.

Ngẩng đầu lên, tầm nhìn anh cao và rộng hơn. Đứa trẻ 10 tháng tuổi đứng chưa cao lắm nhưng vẫn là sự thay đổi đáng kể.

'Cuối cùng thì.'

Lần đầu tiên anh tự đứng dậy sau 10 tháng đằng đẵng mà không cần phải bám vào đồ đạc và cột nhà.

Dù đã cố gắng nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh thành công. Hầu hết mọi nỗ lực thường bị Chie hoặc Toji ngăn cản vì cho rằng nó quá nguy hiểm. Chiến thắng đến trong khoảnh khắc hiếm hoi khi cả Chie và Toji đều vắng mặt.

'Chắc đi vài bước cũng được.'

Anh thận trọng bước về phía trước bằng chân phải, rồi sau đó là chân trái. Một bước, rồi lại một bước.

Và rồi...

Chân phải anh vặn vẹo, và cơ thể anh đột ngột lảo đảo về phía trước. Cánh tay anh khua khoắng, nhưng không thể chống đất kịp thời. Anh chuẩn bị cho một cú ngã nhào, bình tĩnh nhìn sàn nhà ngày càng gần.

Bụp!

Cánh tay dày và rắn chắc xuất hiện ngay giữa Zoro và mặt đất, đỡ lấy anh.

Ngước lên, anh nhìn thấy Toji đang thở hổn hển. Zoro nghĩ, thật kỳ lạ khi hắn lại hụt hơi chỉ sau vài bước chạy vào nhà.

"Zoro, con ổn khôn..."

Toji dừng lại giữa câu, ôm chặt Zoro và kiểm tra cơ thể anh. Đôi mắt hắn lạc đi, quét từng bộ phận trên cơ thể Zoro cho đến khi thật sự chắc chắn không có bất kỳ vết thương nào, hắn mới thả lỏng đôi chút.

Toji thở dài và nhẹ nhàng tựa đầu vào Zoro, run rẩy ở biên độ nhỏ. Đó là một hành động kỳ quái, giống như một con thú lớn tựa vào một động vật ăn cỏ nhỏ hơn nhiều.

"Đừng làm những việc nguy hiểm như thế khi cha mẹ không ở bên."

"..."

"Nếu con bị thương, cả ta và mẹ con đều sẽ buồn."

Zoro biết điều đó. Hơn 10 tháng qua, anh liên tục nhìn rõ việc Chie và Toji quý mến anh đến nhường nào.

Chie đã hết lòng vì Zoro ngay từ đầu, và ngay cả Toji, người ban đầu cảm thấy khó chịu khi có anh, cũng dần trở nên thân thiết hơn. Toji thích chơi với Zoro nhưng không bao giờ cho phép hay tham gia vào bất kỳ hoạt động nào có nguy cơ khiến Zoro bị thương, dù chỉ một chút.

Như bây giờ chẳng hạn.

Sàn nhà Zoro đang đi được lát bằng gạch mềm, thân thiện với trẻ em, đồng thời tất cả các góc của đồ đạc trong nhà đều được lót đệm để tránh việc anh bị thương khi va vào.

'Nhưng đó vẫn là một phản ứng thái quá.'

Ngay từ đầu anh đã không có ý định bị thương. Nếu bị ngã, anh dự định sẽ sử dụng Haki vũ trang bao bọc.

Từ khi trở thành một đứa trẻ, Zoro mất đi phần lớn sức mạnh thể chất mà anh tích luỹ được ở kiếp trước, nhưng Haki của anh thì không. Haki là sức mạnh của tinh thần chứ không phải của cơ thể.

'Mình vẫn chưa có Haki bá vương...'

Haki quan sát và Haki vũ trang của anh vẫn thành thạo như kiếp trước. Và khả năng làm chủ Haki vũ trang của Zoro không yếu đến mức bị thương chỉ vì một cú ngã.

Tuy nhiên, đó là điều mà cả Toji và Chie đều không biết.

Zoro chăm chú nhìn Toji đang thở dốc như thể vừa thoát chết đuối. Sau đó, anh chậm rãi lên tiếng.

"Xin...lỗi."

"Không cần vội. Dù là đi hay chạy, con cũng sẽ làm được sớm thôi."

Con cũng đặc biệt nhanh nhẹn... Giọng Toji nhỏ dần.

Trên thực tế, thể chất Zoro phát triển cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến mức Chie và Toji lo lắng và phải đưa anh đến bệnh viện vài lần. Tất nhiên, không tìm thấy vấn đề nào cả.

Lý do Zoro liên tục cố gắng sử dụng cơ thể mình là vì anh không hài lòng.

'Thật bực bội.'

Không thể tự bước đi? Đã 10 tháng rồi đó! Tất nhiên, đối với hầu hết trẻ em, điều này là rất bình thường, nhưng đối với Zoro thì không.

Được tái sinh và không thể dùng kiếm đã đủ khó khăn rồi, việc giả làm một đứa trẻ bình thường, chỉ biết nằm loanh quanh là điều vượt quá sự kiên nhẫn vốn có hạn của Zoro.

Toji dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu Zoro.

"Bây giờ thì không được, với cái đầu trông như đá rêu của con. Có lẽ khi nó càng giống một cục đá rêu hơn thì con có thể thử tự đi."

"Cục đá?!"

"Con đó, tên nhóc của ta."

Bỗng, một âm thanh vang lên, Zoro nhìn xuống. Những mảnh nhựa rơi khỏi tay Toji, rõ ràng là phần còn lại của một thứ gì đó.

Khi anh liếc nhìn, Toji lúng túng chuyển ánh mắt và lấy chân che những mảnh vỡ.

"Không có gì đâu."

Rõ ràng là có. Dù không quá rõ ràng.

Zoro biết Toji rất khỏe và tràn đầy sức mạnh, nhưng anh chưa bao giờ thấy hắn làm vở bất cứ thứ gì trong cuộc sống hằng ngày của họ.

'Hắn thường kiểm soát sức mạnh của mình rất tốt.'

Chắc hẳn hắn đã rất vội khi chạy tới đây, dù không quá cần thiết.

Có tiếng động ở cửa. Toji nhanh chóng đá những mảnh vỡ xuống gầm ghế sofa và nhanh chóng nhìn Zoro. Zoro dễ dàng hiểu được.

Giữ im lặng.

Zoro gật đầu. Cửa đóng lại, Chie bước vào nhà.

"Zoro! Toji!"

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Chie, cả hai đồng loạt ngước mắt lên. Toji bế Zoro lên và lại gần Chie.

"Đoán xem em mang gì về nào? Ta-đa!"

Từ chiếc túi nhựa màu đen đang cầm, Chie lấy ra một hộp thức ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt. Mở hộp ra, hơi nước bốc lên, toả ra mùi dầu mỡ.

"Món lòng nướng yêu thích của Toji!"

Nụ cười ngắn ngủi xuất hiện trên khuôn mặt Toji. Zoro biết nụ cười đó không dành cho lòng nướng mà chỉ xuất hiện khi nhìn Chie.

"Tuyệt, chúng ta cùng ăn nhé."

"Tất nhiên! Đợi chút, em sẽ chuẩn bị gì đó cho Zoro."

Mong rằng nó ngon. Zoro liếm môi khi nhìn thấy lòng nướng nhưng anh vẫn còn quá nhỏ để ăn nó. Anh chưa mọc đủ răng.

"Zoro vẫn còn nhỏ, món gì đó khác cho con thì sao nhỉ?"

Chie nhìn xuống Zoro và mỉm cười ấm áp. Ký ức về lần đầu tiên Zoro gọi "Chie" và khuôn mặt sáng bừng như hoa hướng dương của cô như chồng lên khoảnh khắc này.

Không giống như Toji, người ngày càng vui vẻ và thoải mái hơn với Zoro, Chie vẫn không thay đổi nhiều kể từ khi Zoro sinh ra đến giờ. Cô luôn mỉm cười rạng rỡ, luôn tốt bụng và luôn nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh đầy trìu mến.

Tình yêu vô điều kiện và trước sau như một là rất hiếm. Đối với một người như Zoro, điều đó thậm chí còn càng ý nghĩa hơn.

Zoro quan sát khuôn mặt cô một lúc rồi gật đầu.

Đột nhiên, Toji lên tiếng như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Ồ, Chie. Hôm nay tên nhóc này đã đi đấy."

"Thật sao?! Con đi thế nào vậy anh?"

Đã đồng ý là sẽ im lặng cơ mà! Zoro trừng mắt hung dữ nhìn Toji. Toji nhìn lại và cười toe toét, môi hắn mấp máy.

'Chính con đã bảo sẽ giữ im lặng.'

Thật vô lý. Vậy là hắn không hề hứa sẽ không kể á?

Zoro định đấm vào ngực hắn nhưng rồi nghĩ lại. Với cơ thể mềm mại bây giờ, Zoro dễ bị tổn thương hơn. Anh sẽ không tới mức dùng Haki vũ trang cho việc này.

Lỗi của mình khi tin hắn. Zoro phát ra một tiếng rên nhỏ.

"Sao vậy? Con bị ngã à? Chờ chút, đừng nói với em là con bước trên giường nhé?"

"Không, trên sàn nhà."

"Sàn nhà? Nhưng khi em đi, con ở trên giường mà!"

"..."

"...Toji!"

Anh phải để ý khi con ở trên sàn nhà chứ! Chie liên tục vỗ vào lưng Toji.

Khá thỏa mãn khi xem, nhưng sự thỏa mãn nhanh chóng biến mất khi Toji giả vờ đau dù rõ ràng hắn không xây xước tí nào. Chie nên biết là hắn đang giả vờ chứ.

Dẫu cho Toji có nhận bao nhiêu đòn, hắn vẫn dán mắt vào Chie bên cạnh, ôm chặt Zoro trong tay.

Zoro cười yếu ớt, lắng nghe cuộc trò chuyện qua lại giữa cha mẹ mình. Đó vẫn là một buổi chiều thoải mái như thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro