Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟘𝟚.

Mẹ.

Zoro cuộn cái từ xa lạ đó quanh miệng. Mẹ, mẹ.

Kiếp trước anh không có mẹ. Tất nhiên, là con người, anh không tự sinh ra nên mẹ anh có tồn tại, nhưng không còn gì về cô đọng lại trong ký ức của anh. Cả cha anh cũng vậy. Anh không còn nhớ ông là người như thế nào, những điều ông đã nói, hay cả những giây phút cuối cùng của ông.

Zoro thậm chí còn không nhớ tên của họ và phải hỏi dân làng. Mẹ anh tên là Tera, còn bố anh là Roronoa Arashi. Tera chết vì bệnh tật khi Zoro mới một tuổi, và không lâu sau, Roronoa Arashi bị giết trong trận chiến với bọn cướp biển đột kích ngôi làng của họ.

Anh không có cảm xúc đặc biệt gì về điều này. Chẳng có gì đáng nhớ, chẳng có gì đáng buồn, chẳng có gì đau đớn vì anh chẳng nhớ gì cả, anh chỉ thờ ơ.

Thỉnh thoảng anh cũng dọn dẹp mộ của cả hai và mang hoa đến, nhưng, ừm, không phải vì Zoro có tình cảm hay cảm xúc sâu sắc nào với họ. Đó chỉ đơn giản là nghĩa vụ tối thiểu với tư cách là một người con.

"~♬"

Chie ngâm nga một giai điệu nhỏ khi chuẩn bị sữa theo công thức cho vào bình. Zoro, người vốn đã ở độ tuổi đôi mươi, không biết nên cư xử thế nào với mẹ ruột mới quen của mình. Không phải anh không thích cô, nhưng vì lý do nào đó, anh cảm thấy hơi khó xử.

"Được rồi này! Zoro của chúng ta chắc đói lắm rồi. Ăn nhanh thôi con ơi."

"Uh-huh."

Anh muốn đáp lại cô, nhưng vì là một đứa bé nên anh chỉ có thể phát ra những tiếng bập bẹ khó hiểu. Mặt của Zoro đỏ bừng, còn Chie thì cười tươi.

"Con muốn trả lời mẹ đúng không? Zoro của chúng ta giỏi quá."

Cô bế Zoro lên và đưa bình sữa vào miệng cậu nhóc.

Đúng là có chút xấu hổ nhưng chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn ngàn lần nếu Chie cố cho con bú, nên Zoro đành lặng lẽ uống sữa bình. Chie nhìn anh chăm chú rồi bỗng nói.

"Zoro của chúng ta thật dễ thương quá!"

"...!"

Anh gần như nghẹn lại. Zoro trừng mắt nhìn Chie trong khi vẫn cố gắng uống hết sữa, nhưng khi tầm nhìn mờ ảo của anh nhìn thấy rõ sự trìu mến ấy, anh hạ nhiệt ngay lập tức.

Đúng vậy, đối với cô, anh là đứa trẻ cô sinh ra mà không biết rằng linh hồn bên trong là của một người đàn ông đã qua hai mươi, một cựu cướp biển... Zoro cam chịu tình cảnh này.

Ngày đầu tiên thậm chí còn tệ hơn thế này. Nhớ đến ngày đó, anh lại nghĩ về ngày mình được sinh ra.

Vào ngày Zoro chào đời, Chie đã khóc rất nhiều. Mặc dù không biết mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong đầu anh vẫn có một ý nghĩ rằng khóc nhiều như vậy chắc hẳn rất mệt mỏi.

Y tá nhiều lần nói cần phải đưa đứa bé đi nhưng Chie vẫn ôm Zoro vào lòng và khóc.

"Mẹ an tâm rồi, con à. Thật nhẹ nhõm... Cảm ơn con đã an toàn đến bên mẹ."

Cô cứ lặp đi lặp lại những lời đó.

'Không còn nỗi tuyệt vọng nữa.'

Tuy vậy, tình cảm mà cô dành cho Zoro vẫn không thay đổi.

Một bóng người to lớn xuất hiện phía sau Chie. Từ chiều cao và hình dáng ấy, đó rõ ràng là một người đàn ông cao lớn. Đã quen với dáng hình kia, Zoro tập trung uống hết bình sữa của mình.

Hắn đến gần Chie, hỏi:

"Cổ tay em không mỏi à?"

"Chỉ cho con uống sữa một lúc thôi mà, không sao đâu. Anh có muốn bế con không, Toji?"

Người đàn ông tên Toji im lặng một lúc rồi dứt khoát nói:

"Không."

"Tại sao? Thử ôm con xem nào."

Zoro ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Giống như Chie, các chi tiết trên khuôn mặt kia không rõ ràng trong tầm nhìn mờ ảo của Zoro. Đặc điểm duy nhất để nhận dạng là mái tóc đen tuyền và thân hình to lớn của hắn.

Có chút khó xử. Zoro cần biết thêm về người đàn ông này, Toji.

Suy cho cùng, hắn là cha anh ở kiếp này.

"..."

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng từ lời nói của Chie, có thể dễ nhận ra rằng Toji đang cứng đờ. Haki quan sát của Zoro không mạnh về cảm nhận cảm xúc của người khác như của Luffy hay đầu bếp Sanji, nhưng phản ứng rõ ràng như vậy vẫn có thể nhận ra ngay cả khi không dùng Haki.

Lý do rất rõ ràng, vì Toji thường phản ứng như vậy khi bị nhìn. Cơ thể hắn cứng đờ khi bị nhìn chằm chằm.

'Do không thích, hay do cảnh giác?'

Hoặc có lẽ là có một lý do khác.

Cho đến nay, Toji chưa bao giờ có ý định làm hại Zoro hay Chie nên không thể có sự tức giận cụ thể nào đó. Tuy vậy, Zoro vẫn có phần tò mò về lý do.

Zoro lặng lẽ nhìn Toji rồi đưa tay về phía hắn, muốn được nhìn hắn gần hơn. Tất nhiên, cơ thể của anh, mới được vài ngày tuổi, không cử động như anh muốn, bàn tay anh khua khoắng trong không trung trong giây lát.

"Nhìn kìa, Zoro đang tìm cha đó. Ôm lấy con chút đi, Toji."

Toji lưỡng lự.

"Có chuyện gì sao, Toji?"

"Con quá nhỏ, rất dễ vỡ."

Chie cười nhẹ.

"Anh lo là Zoro sẽ co rúm nếu được anh ôm sao? Chỉ cần anh không dùng sức quá mạnh, con sẽ không bị thương đâu. Anh cứ thử ôm con đi."

Như thể truyền dùi cui (?), Chie giao Zoro cho Toji. Đôi bàn tay to lớn của hắn cứng ngắc nắm lấy Zoro.

Tư thế vụng về của hắn cho thấy rõ sự thiếu kinh nghiệm. Tưởng chừng như muốn thả lỏng tay, nhưng lại sợ lỡ buông ra, nên chỉ có thể ôm lấy nửa vời.

Bàn tay dày rộng tới gần, do dự lướt qua đầu Zoro, chạm nhẹ vào má anh rồi rút lại như thể bị bỏng.

"..."

Cũng không ghét mình lắm. Zoro nghĩ.

Đương nhiên, vấn đề tiếp theo.

Nếu không ghét mình thì tại sao hắn lại hành động như vậy?

Zoro cau mày nhìn Toji, Những lúc thế này khiến anh đặc biệt khó chịu với tầm nhìn mờ ảo của trẻ sơ sinh. Giá như anh có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy, anh có thể biết được điều gì đó.

Bàn tay không biết để đâu cuối cùng cũng tìm được lối đi, từ từ vuốt nhẹ vào lưng Zoro.

Ợ.

Một tiếng ợ phát ra từ miệng Zoro lúc anh không nhận ra, khiến mặt anh nóng bừng lên. Tất nhiên, mặc dù Chie đã nói rằng việc trẻ ợ sau khi bú là điều tốt, nhưng nó vẫn...!

Toji cứng người một chút rồi lại bật cười nhẹ. Đó không phải một nụ cười cười nhạo mà là một nụ cười tràn đầy sự ấm áp, xen lẫn một chút tự hào.

Tiếng cười rất giống với Chie.

Hắn dùng tay vỗ từng nhịp nhẹ nhàng vào lưng Zoro, giống như Chie vẫn thường làm. Như thể đang nói không sao đâu, tiếp tục đi con. Zoro cúi người xuống, mặt đỏ bừng.

Xấu hổ quá đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro