Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟚𝟙.

Đáng lẽ nên đi taxi.

Toji thuận tay tóm lấy gáy Zoro khi anh cố rẽ sang hướng khác, kéo anh về phía mình. Đây đã là lần thứ tám hắn phải làm vậy.

Vài giờ trước, khi Zoro đề nghị muốn thể hiện sức mạnh của mình - thứ mà anh gọi là Haki, Toji đã hỏi:

"Con không thể cho ta xem ở đây à?"

"Triển lãm nó ở nhà hay những nơi đông người có chút vấn đề."

Tốt hơn là tìm một nơi ít người hơn.

Sau đó, Toji đưa Zoro ra ngoài khi bảo mẫu tới, đến một nơi thích hợp.

...Tất nhiên, hắn không lường trước việc có thể đi lạc liên tục trên một đoạn đường đáng lý ra chỉ mất khoảng 30 phút đi bộ.

'Nhóc này không có khả năng định hướng chút nào luôn à?'

Toji thực sự thắc mắc.

"Zoro, đi đâu thì nhớ bắt taxi nhé."

"...? Tại sao?"

"Vì con bị mù đường."

"Gì?!"

Sau khi chứng kiến cảnh Zoro cố gắng đi vào ngõ cụt tận ba lần liên tiếp, Toji hoàn toàn bị thuyết phục. Zoro bị mù đường nghiêm trọng.

"Con từng đến đây chưa?"

"Đến rồi."

"Bao nhiêu lần?"

"Chịu."

"Đến làm gì vậy?"

"Tìm ông đó."

Câu trả lời của Zoro khiến Toji á khẩu. Mang trong mình cảm giác tội lỗi nặng nề, hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé trước mặt con.

Toji, một lần nữa, lại nhìn thấy Zoro đang cố đi lang thang vào một con hẻm hẻo lánh, xoa xoa thái dương.

...Không ích gì.

Toji túm lấy gáy Zoro và vác anh lên vai. Zoro đột nhiên thấy mình bị vác, ngơ ngác hỏi.

"Sao vậy?"

"Nếu con cứ đi vậy thì kiểu gì cũng lạc. Ngồi yên đi."

"Tôi có thể tự đi!"

Toji phớt lờ đôi chân đá lung tung của Zoro, tiếp tục đi. Cơ thể trên vai hắn nhỏ và nhẹ. Bốn tuổi. Sức nặng này mới đúng với độ tuổi.

...Với cơ thể nhỏ bé này, con trai hắn đã giết người ngày hôm qua.

"Zoro."

"Hửm?"

"Hôm qua, con đã giết người đó."

"Tôi biết."

Không có quá nhiều cảm xúc trong câu trả lời của anh. Kể từ khi Zoro bắt đầu lang thang khắp Biển Đông để tìm Mihawk, anh đã giết khá nhiều người. Như một con quái vật khát máu, người dân Biển Đông xì xào bàn tán về anh. Những gì họ nói không quan trọng, không thực sự quan trọng.

"Lần đầu tiên à?"

"Ừ..."

Ở kiếp này thì đúng vậy. Zoro nuốt những lời còn lại.

"..."

Toji im lặng một lúc. Một chút do dự, tuy Zoro nhìn thì khá thành thạo, nhưng lại chưa từng giết ai... Tuy vậy, giết người vẫn là giết người.

Toji không thể tự hỏi chuyện đó rốt cuộc xảy ra thế nào. Hắn sợ câu trả lời có thể là, "Cha không ở đó."

Hắn sợ rằng chính sự vắng mặt của mình đã dồn Zoro vào đường cùng.

Vì vậy, Toji hỏi điều khác.

"Con có ổn không?"

Khi Toji lần đầu tiên giết người, hắn mới mười bảy tuổi. Đó là nhiệm vụ đầu tiên của hắn sau khi rời khỏi tộc Zenin, và mục tiêu là một Chú thuật sư cấp 2. Toji đã ẩn mình trước nơi ở của Chú thuật sư đó, phục kích và cắt cổ gã ta.

Khi đầu Chú thuật sư đó rơi xuống đất, một luồng cảm xúc càn quét qua tâm trí Toji.

Bản năng ghê tởm việc giết người, chút ngờ vực không biết liệu gã có thật sự chết chưa, một cảm giác hồi hộp nhưng lại sung sướng tột độ khi ngay cả một người được ban phước như Chú thuật sư cuối cùng cũng chết dưới tay một kẻ như hắn, và hắn nhận ra rằng bản thân không bao giờ có thể quay trở lại như trước nữa.

Ngay cả Toji, trong số tất cả mọi người, cũng cảm thấy như vậy trong lần đầu tiên tước đoạt sinh mệnh. Nhưng Zoro lại có vẻ không hề bối rối.

Rốt cuộc thì, lúc đó Toji mười bảy tuổi, còn Zoro bây giờ mới chỉ bốn tuổi. Ngay cả những người được đào tạo nghiêm ngặt từ nhỏ để trở thành những Chú thuật sư mạnh mẽ cũng không thường nhận nhiệm vụ giết người khi mới lên bốn. Không lạ gì nếu chúng khóc lóc và làm ầm lên... Không, đó mới là phản ứng bình thường ở độ tuổi đó.

Có lẽ trong giới Chú thuật có nhiều kẻ điên hơn người bình thường, nhưng ngay cả vậy thì, Zoro vẫn quá... bình tĩnh.

Zoro chớp mắt.

"Ai? Tôi á?"

"Ừ."

"Không sao cả."

Kiếm là vũ khí được tạo ra để giết người. Ngay từ giây phút đầu tiên cầm kiếm, anh đã khao khát đạt đến đỉnh cao với tư cách là một kiếm sĩ, anh sẵn sàng giết chóc và cũng sẵn sàng trả giá vì nó.

Dù vậy, Toji cũng không biết điều đó. Im lặng nhìn xuống đầu Toji, Zoro đột nhiên hỏi.

"Sợ không?"

"Sợ cái gì?"

"Tôi."

Anh biết rằng nó rất kỳ lạ. Nhưng việc tiết lộ nó chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là sớm hơn một chút so với dự kiến. Suy cho cùng, Zoro là một người như vậy. Một kiếm sĩ tìm thấy niềm vui trong những trận chiến và, khi anh tránh giết chóc bừa bãi, anh lại có ít cảm xúc hơn trước cái chết của kẻ thù.

Dù Toji có phản ứng thế nào thì Zoro cũng không có ý định rời bỏ hắn. Nhưng, giống như những người dân ở Biển Đông trong quá khứ, nếu Toji tránh né và sợ Zoro...

"Không."

Toji nhanh chóng trả lời.

"Ta không sợ con."

Bất kể có là ai, Zoro vẫn là con trai của Toji. Đó là lý do khiến Toji không thể sợ anh. Mặc dù việc làm thế nào anh có được sức mạnh ấy vẫn còn là một ẩn số.

Bản thân là một Kẻ giết Chú thuật sư, Toji không yếu đuối đến mức phải lo sợ khi con trai mình giết Chú thuật sư. Hắn hoàn toàn không sợ hãi.

Chỉ là hắn...

"Ta lo cho con, Zoro."

Đó là tất cả.

"...Ta xin lỗi."

Nếu ngay từ đầu hắn không rời đi thì Zoro đã không phải gặp Chú thuật sư đó. Và sau lại thì, Toji cũng không thể trơ trẽn tra hỏi con mình về việc giết một Chú thuật sư.

Nhìn ra sau đầu Toji một lúc, Zoro khịt mũi, nói.

"Tôi không sao."

Anh thực sự ổn. Khoảng thời gian ngỡ ngàng vì giết người đã qua lâu rồi.

"Đừng bỏ đi nữa."

Toji thở dài, do dự một chút rồi tiếp tục nói.

"Đừng liều lĩnh giết ai đó. Khó để xử lý lắm, con biết mà."

"Một thanh kiếm chỉ mang đến sự huỷ diệt không phải một thanh kiếm tốt. Tôi biết mà, không cần lo lắng."

"..."

Đứa nhóc này từ đâu ra vậy? ...Còn hỏi nữa, từ mình chứ đâu. Toji ngậm miệng và tiếp tục bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro