Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟘𝟝.

Chie có thai.

Khi mùa xuân sắp đến cùng với sự chuyển giao của năm, Chie bắt đầu ngủ nhiều hơn và trở nên kén ăn hơn. Những triệu chứng này có thể coi là nhẹ, nhưng Toji không thể chịu được dù chỉ là một chút bất thường nhỏ nhất liên quan đến Zoro hay Chie. Hắn ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện, và họ nhận được kết quả chẩn đoán rằng cô đã có thai.

Zoro cũng ở đó. Cậu nhóc hai tuổi vẫn còn quá nhỏ để có thể ở nhà một mình.

Khi Zoro biết tin Chie có thai, đầu óc anh trống rỗng. Chà, có thể hiểu được. Cha mẹ anh luôn yêu thương nhau, dành tất cả thời gian cho nhau vì cả hai đều không đi làm. Tuy vậy, tin tức này vẫn khiến anh cảm thấy... kỳ lạ.

Trước khi Zoro kịp xử lý cảm xúc kỳ lạ này, Chia bắt đầu khóc.

Chưa bao giờ nhìn thấy Chie khóc, Zoro giật mình và nhanh chóng đến cạnh cô, nhìn vào mắt cô. Khi anh gọi "mẹ", Chie ngước lên. Zoro cảm thấy an tâm khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.

Đôi mắt xám của cô không bị lấp đầy bởi nỗi buồn mà thay vào đó, ấy là niềm vui và xúc động.

Toji lúc đầu có phần sửng sốt, rồi lại ôm chặt Chie. Hắn nhanh chóng buông tay, như sợ ôm cô quá mạnh sẽ làm cô bị thương.

'Chỉ cần Chie cười là được rồi.'

Thế là đủ. So với những giọt nước mắt vui mừng thì nụ cười của Chie vẫn dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi nhận được lời khuyên từ bác sĩ và có ảnh siêu âm, họ rời khỏi bệnh viện. Toji đối xử với Chie vô cùng cẩn thận, như thể cô ấy được làm từ đường.

Trở về nhà, Zoro chăm chú nhìn bức ảnh siêu âm, chỉ thấy một điểm trắng trong vòng tròn đen. Đứa bé này là đứa con thứ hai của Toji và Chie.

Và là em của Zoro.

'Một đứa em...'

Tất nhiên, ở kiếp trước Zoro không hề có đứa em ruột nào. Anh hầu như còn chẳng biết tên cha mẹ mình mà phải hỏi dân làng, chứ đừng nói đến việc có anh chị em.

Mặc dù có những người xem anh như đại ca, nhưng họ cũng không cùng huyết thống. Thậm chí có những người còn lớn hơn Zoro và đã có tuổi.

Ngay cả khi nhìn lại các thành viên nhỏ tuổi hơn trong băng, điều đó cũng không giúp ích gì nhiều. Luffy tuy còn trẻ nhưng rõ ràng, cậu là thuyền trưởng, Usopp mang lại cảm giác giống như một người bạn hơn là anh em. Còn Nami... à, đôi khi cô rất đáng sợ, ngay cả đối với Zoro.

Chopper có lẽ là thuyền viên ngây thơ nhất trong băng, nhưng dù ngây thơ thì cậu vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Khác với một đứa trẻ sơ sinh.

Zoro nhớ lại lúc mình mới sinh ra. Anh vô cùng mong manh và yếu đuối, không làm được gì cả.

Đứa em nhỏ chưa từng tái sinh của Zoro có tâm trí của một đứa trẻ sơ sinh, khác với Zoro, người vẫn có kí ức của một người trưởng thành. Có thể phải mất nhiều năm đứa nhỏ ấy mới có thể hình thành những suy nghĩ mạch lạc. Chắc ít nhất cũng phải năm năm nhỉ?

...Tóm lại, Zoro không biết nên đối xử thế nào với đứa em mới.

Bảo vệ vô điều kiện có đủ không nhỉ? Trông chừng có tới khi lớn lên? Hay như Chie và Toji đối xử với Zoro, chủ động nuôi nấng bằng cách cho ăn, ru ngủ và chơi đùa?

"Zoro."

Bị Chie gọi, anh dừng dòng suy nghĩ, ngước lên. Chie đang ngồi trên chiếc sofa sang trọng giữa phòng khách, cô đã ngồi xuống khi anh không để ý.

"Con đang nghĩ gì thế?"

Chie dang tay ra định ôm khi anh đến gần nhưng Zoro lại lắc đầu.

"Về em con ạ."

"Con lo mẹ và em sẽ đau sao? Zoro trưởng thành quá rồi đó."

Anh nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô. Thật khó có thể tin rằng em của anh đang ở trong đó.

"Mẹ."

"Sao vậy con?"

"Con nên làm gì ạ?"

Chie dừng lại. Đôi mắt cô mở lớn, rồi lại mang màu sắc hơi buồn.

Trong mắt cô, Zoro vẫn luôn là một đứa trẻ lớn lên khác biệt. Con cô phát triển nhanh hơn những đứa trẻ khác và ngoại trừ những ngày mới sinh, anh hiếm khi rên rỉ hay càn quấy.

Mặc dù hầu như chỉ im lặng nhưng cậu nhóc dường như hiểu biết thế giới nhiều hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa hay tò mò, anh hiểu hầu hết các cuộc trò chuyện. Đôi khi, anh có vẻ như còn biết nhiều hơn cả Toji và Chie. Mặc dù tỏ ra bướng bỉnh nhưng anh luôn ưu tiên cha mẹ mình, khiến họ lo rằng anh có thể đang kìm nén mong muốn của bản thân.

Thay vì tỏ ra ghen tị khi biết tin có em, anh lại hỏi xem mình nên làm gì cho họ. Chie băn khoăn không biết phải nói gì với một đứa trẻ như vậy.

Bàn tay cô cuối cùng vẫn đặt lên mái tóc xanh cưng cứng của Zoro. Nhẹ nhàng, cô dịu dàng vuốt ve tóc anh, vô cùng yêu thương.

"Zoro. Con ngoan của mẹ."

"Huh."

"Con không cần phải làm gì cho cha mẹ hết."

"..."

"Vì chỉ cần đến bên chúng ta, con đã khiến cha mẹ rất rất hạnh phúc rồi."

Khi Chie có Zoro, cô vừa vui mừng nhưng cũng vừa sợ hãi vì Zoro không hề cử động lúc còn trong bụng cô.

Tim anh vẫn đập, theo xét nghiệm của bệnh viện thì không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, nhưng cũng chỉ có vậy. Thai nhi không hề chuyển động cho đến ngay trước khi sinh. Cô đã thử ăn đồ ngọt và nằm xuống tập trung cảm nhận chuyển động của con, nhưng cô không cảm thấy gì cả.

Chie lo lắng cho đến tận lúc Zoro chào đời, cô lo rằng có điều gì đó không ổn với con trong bụng cô.

Cũng chính vì vậy, Chie không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc Zoro chào đời. Bất chấp cơn đau chuyển dạ, cô không thể rời mắt khỏi cơ thể nhăn nheo, đỏ hỏn của anh, mái tóc xanh lá ngắn củn ướt đẫm nước ối, cảm giác ấm áp khi anh được đặt trong vòng tay cô và lúc đôi mắt xám của cả hai lần đầu tiên chạm nhau. Cô thậm chí còn nhớ những giọt nước mắt của Toji khi lần đầu tiên được ôm Zoro.

Đó là khoảnh khắc mà có lẽ cô sẽ không bao giờ quên suốt cuộc đời này.

Zoro là con của họ, là kết tinh tình yêu của họ, là hiện thân của hy vọng, ước nguyện và cả tương lai.

Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm và rung động của Zoro, Chie mỉm cười. Anh quả là một đứa trẻ ngoan.

"Với em con thì..."

Bảo vệ, nuôi nấng và dạy dỗ là nhiệm vụ của cha mẹ, không phải việc được giao cho đứa con trai chưa đầy ba tuổi. Cô không muốn nói với anh rằng đừng đánh nhau hay hãy sống hoà thuận với nhau; cô không cần làm vậy. Chie biết Zoro sẽ đối xử tốt với em mình mà không cần bất kỳ yêu cầu nào.

"Hãy nói với em rằng con yêu em."

Từ khi còn nhỏ, cậu nhóc của cô đã cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ những lời yêu thương. Mặc dù anh thể hiện rất nhiều qua hành động nhưng đôi khi cũng vẫn cần dùng lời nói. Nếu có thể làm được điều đó thì Chie sẽ không đòi hỏi gì hơn ở Zoro.

Zoro bối rối. Chỉ cần như vậy thôi sao?

"...Như vậy đủ không ạ?"

"Ừ. Thế là đủ rồi."

Con có thể hứa với mẹ điều đó được không? Chie mỉm cười dịu dàng. Zoro hỏi với vẻ mặt do dự.

"Chỉ cần nói thế thôi ạ?"

"Con sẽ chỉ không nói thôi đâu. Mẹ tin con mà."

Zoro không thể nói gì hơn. Ngay cả bản thân Zoro cũng có chút bối rối thì sao Chie có thể tin tưởng anh đến vậy.

"Được rồi."

Chie từ từ kéo Zoro vào trong cái ôm của mình. Khi mặt anh áp vào bụng cô, Zoro nín thở, lo rằng bất kỳ hành động nào của anh cũng có thể khiến Chie và đứa bé giật mình.

"Mẹ yêu con, Zoro. Ngay cả khi em con sinh ra, cha mẹ cũng vẫn yêu con như vậy. Thời gian ba chúng ta bên nhau có thể giảm đi, nhưng không có nghĩa là cha mẹ yêu con ít đi hoặc không yêu con."

"Con biết mà."

Anh chưa bao giờ nghĩ vậy. Chú ý đến đứa em nhỏ hơn là điều đương nhiên. Tình yêu Chie và Toji dành cho Zoro không phải thứ có thể bị lung lay bởi sự xuất hiện của một đứa em nữa. Ngay cả Zoro cũng biết điều đó.

Chie thả Zoro ra.

"Vì mẹ đã đặt tên cho con, Zoro, nên chúng ta sẽ để cha con đặt tên cho em."

"Mẹ đặt tên cho con ạ?"

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy điều này. Chie nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

"Ừm. Ban đầu mẹ muốn cha đặt tên cho con, nhưng khi con sinh ra, mẹ chỉ cảm thấy muốn đặt tên cho con."

Và cha con không thể quyết định một cái tên nào cho đến tận phút cuối. Chie cười nhẹ. Nhìn cô cười, Zoro hỏi:

"Sao lại là 'Zoro' ạ?"

Zoro. Sinh vào ngày 11 tháng 11. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, tên và ngày sinh của anh vẫn không thay đổi. Sẽ là dối lòng nếu nói anh chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ.

Vì vậy, anh tò mò. Tại sao Chie lại chọn cho mình cái tên Zoro?

Chie gãi má, ngẫm nghĩ.

"Mẹ chỉ cảm thấy phải như vậy. Như thể con phải tên là Zoro."

Cái tên ấy chợt hiện lên trong đầu Chie và đọng lại trong khoảnh khắc cô chạm mắt với con. Khi cô thốt lên cái tên đó, đôi mắt xám kia sáng lên cùng màu với mắt cô, dường như xác nhận rằng nó đã dành cho anh ngay từ đầu.

Zoro.

"Con có thích nó không?"

"...Có chứ."

Dù sao thì đó vẫn luôn là tên anh. Zoro giữ những lời đó cho riêng mình.

...

Khi được Chie bảo phải chọn một cái tên, Toji đã suy nghĩ rất lâu. Mãi cho đến khi bụng Chie lớn đến mức báo động và sinh nhật lần thứ ba của Zoro trôi qua, hắn mới nói với Zoro và Chie.

"Megumi."

Nghe có vẻ quen. Zoro nhíu mày.

Nó nghĩa là gì nhỉ? Nhớ không được, Zoro chọn cách đơn giản hơn, hỏi Toji.

"Nó nghĩa là gì?"

"Ân huệ."

"Ah."

Đúng rồi. Là nghĩa đó. Zoro nhớ lại ý nghĩa cái tên ấy trong ký ức mình.

Phước lành, ân sủng, tình yêu, lòng tốt, trí tuệ và sự thông minh.

"Nó rất hay."

Zoro chân thành nói.

Tuy nhiên, Chie nghiêng đầu bối rối.

"Nhưng con là một bé trai mà?"

Họ đã đến bệnh viện kiểm tra giới tính của đứa bé. Zoro sẽ có em trai.

Zoro tò mò hỏi.

"Có vấn đề gì ạ?"

"Cái tên Megumi thường được đặt cho bé gái."

"Con hiểu rồi."

Tuy vậy, Zoro vẫn thích cái tên Megumi.

Sau một lúc im lặng, Toji nói:

"...Vẫn vậy đi."

"Được rồi được rồi."

Megumi. Megumi. Chie vui vẻ ôm bụng gọi.

Zoro nhìn quanh. Dù thời tiết cuối thu đang chuyển dần sang đông nhưng không khí trong nhà vẫn ấm áp và dễ chịu. Ngôi nhà này chứa đầy những món đồ cho trẻ sơ sinh - sữa bột, nôi và đồ chơi, tất cả đều sẵn sàng, chỉ chờ đợi em bé chào đời.

Dường như tất cả những gì đọng lại là niềm hạnh phúc vô bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro