Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lằn ranh giữa hai thế giới<2>


Chương 2: Sống chung(?)

Một ngày đặc biệt đang đến gần, một ngày được khắp thế giới ăn mừng bằng socola và hoa, vậy mà có một người vẫn bồn chồn chờ đợi nó như một ngày thi. Ngày mười bốn tháng hai. Ngày lễ tình nhân.

Kim Dokja đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ trong suốt những tuần trước đó. Đầu tiên là tiết kiệm tiền mua nguyên liệu—cậu không thể chỉ mua một hộp socola vì nó không những quá thiếu chân thành, mà hyung của cậu còn có khẩu vị rất nhạy cảm.

Thứ hai, vì Yoo Joonghyuk không đụng tới đồ người khác nấu nên đó phải là công thức riêng của chính cậu. Để làm được điều này, Kim Dokja chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi một trong những lần người đàn ông hỏi cậu có đặc biệt muốn ăn gì không. Thường thì cậu không quá kén chọn vì đã cảm thấy tội lỗi vì không thể giúp nấu ăn, nhưng lần này là ngoại lệ.

“Bánh socola cỡ nhỏ?” Yoo Joonghyuk nhướn mày trước yêu cầu bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Chắc hẳn anh ấy đã nhận ra rằng Kim Dokja không biết sự khác biệt giữa các loại bánh soufflé, lava hay bánh bông lan, và điều quan trọng hơn là chủ đề socola, vì may mắn là anh ấy đã không hỏi thêm chi tiết.

Ngày hôm sau, Kim Dokja đứng ở quầy bếp như thường lệ và siêng năng quan sát người đàn ông chuẩn bị mọi thứ từ đầu, ghi chú vào chiếc điện thoại giấu sau một cuốn sách trong khi hyung cậu không để ý tới.

Chuyện đó xảy ra hai tuần trước, đủ sớm để Yoo Joonghyuk không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa nó và Ngày lễ tình nhân. Giờ đây, Kim Dokja đang đứng trong căn hộ của riêng mình—nơi thậm chí còn trông trống trải hơn bình thường sau nhiều tháng người chủ duy nhất của nó ngủ năm đêm mỗi tuần ở một nơi khác—với nguyên liệu và công thức trước mặt. Cậu thậm chí còn mua những dụng cụ cần thiết vì không thể mượn chúng từ hyung mà không dấy lên nghi ngờ.

Hít một hơi thật sâu và xắn tay áo lên, quá trình chuẩn bị bắt đầu.

Là một người có kỹ năng nấu nướng ở mức độ nấu mì ramen và cắt cuộn kimbap, chắc chắn sẽ có một số sai sót chỗ này chỗ kia, nhưng Kim Dokja đã quyết tâm làm theo từng bước bằng hết khả năng của mình. Số lượng của từng thành phần được ước lượng cẩn thận, thêm vào theo đúng thứ tự và khuấy đều trong nồi, đun nóng bằng phương pháp cách thủy.

Chuyển động của cổ tay Kim Dokja trong khi khuấy không tự tin hay tao nhã như của hyung, và cuối cùng, hỗn hợp trông lỏng hơn cậu nhớ, nhưng màu sắc thì tương đối giống. Cậu coi đó là dấu hiệu tốt.

Ban đầu, cậu định làm socola theo hình trái tim điển hình, nhưng nhanh chóng thay đổi ý định sau khi nhận ra rằng cậu sẽ phải đưa chúng cho Yoo Joonghyuk. Kim Dokja không tin mình có đủ dũng cảm để không bỏ cuộc vào phút chót nếu trường hợp đó xảy ra. Và… và người đàn ông đó có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái khi nhận được những hình trái tim từ cậu.

Vì vậy, cậu chọn phương án thú vị thứ hai, đó là làm socola thành hình cầu.

Kim Dokja đổ socola vào khuôn silicon hình bán cầu và cho vào tủ lạnh. Đó là phần mà cậu thấy khó khăn nhất, vì kể từ đó cậu không thể làm theo cách làm người đàn ông đó nữa—dù sao thì Yoo Joonghyuk chỉ dùng công thức socola này để làm lớp phủ bánh. Việc làm lạnh đúng thời gian và tạo hình thích hợp đều do cậu tự lo liệu.

Sau khi hoàn thành, Kim Dokja bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn thì nhận thấy một ít socola còn sót lại, vẫn còn ấm sau khi nồi trên bếp đã tắt.

Trong giây lát, cậu nghĩ đến việc vứt bỏ nó, nhưng sau đó thay đổi ý định. Thật lãng phí nếu bỏ đi, nên cậu trải nó ra khay và đặt vào tủ lạnh cùng với phần còn lại. Cậu có thể thử cắt ra một vài hình dễ thương vào ngày mai, và nếu không thành công, thì đó cũng chỉ là đồ dư thừa thôi.

Kim Dokja ngủ lại trong căn hộ riêng của mình vào đêm đó và chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ vào sáng hôm sau. Bằng cách này, sau khi tan học cậu chỉ cần lấy socola từ tủ lạnh và đi thẳng đến chỗ Yoo Joonghyuk mà không cần trì hoãn thêm.

Các hình bán cầu trở nên đẹp đẽ và dễ dàng dính lại với nhau thành từng cặp sau khi dán chúng bằng một lớp socola mới ở giữa. Có những đường gợn sóng mờ tạo hình bên ngoài do cách mà chất lỏng đã được đổ, và mặc dù là ngoài ý muốn nhưng Kim Dokja thích cách chúng xuất hiện. Chúng giống như những hành tinh nhỏ.

Sau khi món quà chính đã được gói cẩn thận và đặt lại vào tủ lạnh, thứ còn lại là socola thừa. Kim Dokja nhìn vào bề mặt phẳng, nhận ra có một số cục bị vón lại mà trước đó cậu không để ý. Cậu cắn môi, tự hỏi liệu mình có làm sai bước nào khi trộn nguyên liệu hay không, nhưng cố gắng không lo lắng quá nhiều vì hương vị không có gì sai cả.

Kim Dokja rút điện thoại ra, tìm kiếm ý tưởng về hình dạng để cắt socola. Đương nhiên, hình ảnh chiếm ưu thế trong kết quả tìm kiếm là trái tim và các hình dạng hình học khác, cùng với vô số hình ảnh khác về lá và hoa được chạm khắc tinh xảo mà cậu thậm chí không cần phải cân nhắc xem liệu mình có đủ khả năng để tạo ra hay không.

Khi cậu sắp quyết định chọn hình ngôi sao, một quảng cáo về trò chơi điện tử hiện lên và thu hút sự chú ý của cậu. Nó làm cậu nhớ lại sự điêu luyện của hyung khi dạy cậu chơi trò đó.

Với một ý tưởng mới trong đầu, Kim Dokja đặt con dao đặt lên trên ngọn lửa nhỏ màu xanh lam của bếp, làm nóng lưỡi dao để cắt socola đông lạnh một cách trơn tru. Trên màn hình điện thoại, một con mola mola đang nhìn thẳng vào cậu.

.

.

.

Thời gian là một thứ trừu tượng. Một thứ tồn tại cho tất cả mọi người nhưng lại trôi qua theo những cách khác nhau đối với mỗi cá nhân. Khi Kim Dokja còn nhỏ, thời gian trôi qua quá nhanh, buộc cậu phải rời khỏi sân chơi và trở về nhà, đối diện với người cha mà cậu không bao giờ sẵn sàng ở cùng. Khi cậu bị bắt nạt, mọi chuyện diễn ra chậm chạp đến khó chịu, mỗi vết bầm tím nhức nhối đều đếm từng giây thay cho cậu. Tuy nhiên, đôi khi mọi chuyện sẽ trôi qua trong nháy mắt. Cậu sẽ bất tỉnh, và nếu may mắn, khi cậu mở mắt ra, Kim Dokja sẽ ở một mình.

Khi kẻ bắt nạt biến mất và không có gì khác ngoài những cái nhìn và những lời thì thầm mà cậu đã học cách phớt lờ từ lâu, cuộc sống của cậu dường như bắt đầu trôi theo một nhịp điệu bình thường.

Tuy nhiên, ngày hôm đó, những tiết học dường như kéo dài vô tận.

[Hyung, em có thể ghé qua chỗ anh sau giờ học được không?]

Mặc dù Yoo Joonghyuk đã nhiều lần bảo rằng cậu có thể đến thăm bất cứ lúc nào mình muốn, thậm chí còn đưa cho cậu một chiếc chìa khóa dự phòng của căn hộ, Kim Dokja vẫn có thói quen nhắn tin trước khi đến. Câu trả lời tương tự sẽ luôn đến sau vài phút.

[Tất nhiên rồi.]

Đôi khi trong giai đoạn đầu của mối quan hệ, khi Kim Dokja vẫn cố gắng giữ khoảng cách, chính người đàn ông sẽ nhắn tin cho cậu trước. Vấn đề là anh không bao giờ hỏi rằng liệu cậu có đến hay không mà là cậu muốn ăn gì cho bữa tối. Hàm ý rằng Kim Dokja sẽ ở đó là việc hiển nhiên, và câu hỏi rất tự nhiên, như thể họ đã quen biết nhau từ kiếp trước, khiến cậu cảm thấy thoải mái, biết rằng mình không xâm phạm đến không gian cá nhân của anh.

Trong suốt nhiều tháng trôi qua, số lần Kim Dokja cảm thấy lạc lõng khi ở căn hộ của Yoo Joonghyuk đã giảm đi theo cấp số nhân. Đó là lý do tại sao tình huống hiện tại khiến cậu kinh ngạc, khi bộ não của cậu dừng lại đúng lúc cậu cần nó hoạt động nhất.

Người đàn ông mặc bộ quần áo ở nhà  như thường ngày, tựa vai vào khung cửa, hai tay khoanh lại khi nói chuyện với một người phụ nữ lạ mặt. Kim Dokja chỉ có thể nhìn thấy lưng của cô ấy, mái tóc dài màu vàng được uốn cong đẹp mắt ở phần đuôi và thẳng ở phần thân, đủ để cậu biết rằng cô không phải là người cậu từng gặp trước đây.

Trên thực tế, đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đó trò chuyện với hyung của mình, ngoại trừ nhân viên thu ngân hoặc nhân viên cửa hàng khác. Thỉnh thoảng cũng có những cuộc điện thoại hay những tin nhắn mà Kim Dokja cố gắng không xem trộm. Nhìn chung, rõ ràng người đàn ông này là một người rất kín đáo và cậu bé luôn cẩn thận không vượt quá ranh giới, không muốn làm anh khó chịu.

Đó là lý do tại sao cậu đứng chết trân tại chỗ trong hành lang của tòa nhà, không biết phải làm gì. Quay lại và giả vờ như không nhìn thấy họ, hay tiếp tục tiến tới? Hyung của cậu không đề cập gì đến việc có khách đến chơi. Điều đó có nghĩa là sẽ ổn nếu Kim Dokja nghe được cuộc trò chuyện của họ, hay chỉ là Yoo Joonghyuk quên nói với cậu?

Khoan đã. Tại sao lại có người đến thăm vào đúng ngày lễ tình nhân? Có phải… Yoo Joonghyuk đã có bạn gái suốt thời gian qua mà cậu không hề hay biết?

Ngay khi bắt đầu chìm vào những suy nghĩ đó, ánh mắt của Yoo Joonghyuk đã bắt gặp cậu, vẻ cau mày trên khuôn mặt anh lập tức biến mất.

“Dokja, sao em lại đứng đó thế?” Có chút bối rối trong giọng nói của người đàn ông. Kim Dokja mở miệng vài lần nhưng không biết phải nói gì.

“Em, em không có nghe lén.” Chết tiệt, điều đó nghe như thể cậu đã làm vậy. Tuy nhiên Yoo Joonghyuk chỉ gật đầu không bận tâm, và bảo cậu vào trong. 

Hiểu rằng cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, người phụ nữ bĩu môi. Kim Dokja đủ gần để nghe thấy câu 'Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào lúc khác' trước khi cô quay lại, ra khỏi cửa căn hộ và hướng về phía cậu.

Khác với giọng điệu cô vừa sử dụng, nụ cười đẹp đến mức dường như khiến toàn bộ khung cảnh trở nên lấp lánh giống như đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ấy.

“Kim Dokja phải không? Em có thể gọi chị là Uriel.” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu và lắc nhẹ. "Rất vui được gặp em. Chị là người quen của tên khốn-, ý chị là anh ấy.”

Cô ấy chỉ về phía sau lưng nơi Yoo Joohyuk đang đứng đó, khuôn mặt không cảm xúc của anh nhanh chóng trở nên tối sầm, trước khi cô lấy từ túi ra một thứ và đưa cho Kim Dokja. Trên mảnh giấy nhỏ giống như tấm danh thiếp, có một số điện thoại được viết ngay ngắn. “Nếu em cần giúp đỡ, chỉ cần gọi cho chị.”

Uriel vẫy tay chào tạm biệt và rời đi với câu 'Hẹn gặp lại' thân thiện, hoàn toàn không quan tâm đến chủ sở hữu thực sự của căn hộ, người mà cô ấy đã tìm đến ngay từ đầu. Khi cô đi ngang qua, Kim Dokja thoáng nhìn thấy một tấm huy hiệu cảnh sát được gắn vào thắt lưng quần jeans của cô, phần lớn bị che khuất bởi chiếc áo khoác, khiến khuôn mặt cậu trở nên tái nhợt.

Cảnh sát luôn là một điềm xấu. Các sĩ quan đến sau một trong những lần hiếm hoi mà tiếng la hét từ nhà cậu được báo cáo. Bọn họ nhìn thấy máu và vết bầm tím trên từng tấc cơ thể của mẹ cậu nhưng lại bỏ qua, giả vờ như không biết nguyên nhân. Chính những cảnh sát đã cười đùa với cha cậu tại quán bar mà họ thường lui tới, và sau đó còng tay mẹ của Kim Dokja lại rồi dẫn đi.

Tại sao một người làm việc cho cảnh sát lại ở đó? Có liên quan đến Kim Dokja không? Hay cô ấy đang cố làm điều gì đó với hyung của cậu? Anh ấy đã gặp rắc rối gì sao? Cậu có phải rời đi...

“Dokja.” Yoo Joonghyuk cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, như thể anh biết chính xác cậu đang nghĩ gì. Khuôn mặt của cậu hẳn là dễ đọc. "Không có gì sẽ xảy ra đâu. Cô ấy là… một người bạn của anh.”

Những từ cuối cùng được thêm vào một cách ngập ngừng dường như khiến người đàn ông đau đớn về thể xác.

"Thật ạ?"

“Từng có thời gian bọn anh không hợp nhau, nhưng đó là chuyện đã lâu rồi. Cô ấy chỉ ghé qua để kiểm tra xem anh thế nào thôi. Em không cần phải lo lắng về nó đâu.”

Yoo Joonghyuk vuốt tóc cậu một cách nhẹ nhàng, âu yếm, và dù biết rằng câu chuyện đã được che giấu phần nào, Kim Dokja vẫn thoải mái trước giọng điệu trấn an của anh.

Dưới sự hướng dẫn của Yoo Joonghyuk, họ bước vào căn hộ, khi cậu bắt đầu cởi giày thì nhớ ra rằng tay mình đang bận giữ thứ gì đó không phải là tờ giấy của Uriel.

“Hyung, tặng anh này.” Nếu tiếp tục trì hoãn thì có thể cậu sẽ thực sự lùi bước, vì vậy Kim Dokja quyết định đưa nó cho anh ngay lập tức.

Vì hôm nay là Ngày lễ tình nhân nên tất nhiên cả trường xôn xao bàn tán về việc ai tặng và nhận được bao nhiêu socola, kế hoạch sau này của họ là gì, v.v. Sau khi lớp học kết thúc, Kim Dokja đang trên đường trở về căn hộ của mình thì đi ngang qua một tiệm hoa. Tiếng nói của bạn cùng lớp kể với bạn bè rằng "Hoa là điều bắt buộc!" vang vọng trong tai cậu, khiến cậu dừng lại.

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào bông hồng trắng với thân dài được bao quanh bởi lớp lưới đen, buộc bằng dải ruy băng vàng mỏng. Anh trông có vẻ ngạc nhiên một cách khác thường.

Kim Dokja đã nghĩ đến việc mua cho anh một bó hoa phù hợp, nhưng khi nhìn thấy vô số bông hoa được trang trí lộng lẫy, cậu không thấy bó hoa nào thực sự phù hợp với hyung của mình. Đáng ngạc nhiên là bông hoa đơn độc, thanh lịch này đã thu hút sự chú ý của cậu, cậu thấy nó phù hợp hơn so với những bông hoa còn lại.

“Em tặng nó cho anh à?”

Câu hỏi khiến cậu bé mỉm cười. Cậu luôn đánh giá cao về Yoo Joonghyuk, nhưng trong khoảnh khắc đó Kim Dokja nhận ra rằng hyung của mình cũng có phần dễ thương.

"Vâng. Còn có cái này nữa.”

Bước vào căn hộ cùng người đàn ông, Kim Dokja lục lọi trong ba lô và lôi ra những viên socola nhỏ được gói trong giấy bóng kính, cùng với một quả cầu hình mola mola được cắt vụng về.

Giữ ánh mắt vào những món đồ ngọt như thể chúng là thứ thú vị nhất trên đời, Kim Dokja vội vàng đưa cho Yoo Joonghyuk. “Vì hôm nay là Ngày lễ tình nhân nên em nghĩ mình nên tặng anh thứ gì đó. Như một biểu tượng của lòng biết ơn đối với tất cả mọi thứ cho đến bây giờ.”

Khi người đàn ông im lặng, Kim Dokja nuốt khan và nhanh chóng lén nhìn qua. Khuôn mặt điển trai như tượng tạc vẫn như mọi khi đang tập trung vào món quà.

"Ừm, đây là những cái em dự định chuẩn bị." Cậu bồn chồn, nói nhanh hơn vì căng thẳng. "Cái còn lại là từ socola thừa, vì em nghĩ nó sẽ trông dễ thương.”

Yoo Joonghyuk nhìn chằm chằm vào những quả cầu nhỏ màu nâu và sau đó là hình dạng phẳng có lẽ tượng trưng cho một con vật, nếu đánh giá bằng một con mắt to. Thoạt nhìn nó có vẻ cau mày, nhưng khi nhìn kỹ hơn, có thể thấy đó chỉ là do vòng tròn được khắc không tốt nên nó đã tạo ra ấn tượng ngoài ý muốn. Ngoài ra còn có ba cục u ở cuối đối diện với mắt của nó và ở giữa là hai cái… vây lớn?

Một lúc sau, Yoo Joonghyuk mở miệng.

“Có phải là mực không?”

“Hyung!” Kim Dokja bĩu môi. “Đó là một con cá mặt trời!”

“Vậy tại sao nó lại có xúc tu?”

“Đó là cái đuôi!” Khóe miệng Yoo Joonghyuk co giật, má cậu bé đỏ bừng, đôi mắt to ngấn lệ vì xấu hổ. Cậu với tay lấy miếng socola có hình dạng kỳ lạ. “Nếu anh không muốn thì em sẽ—”

"KHÔNG." Một bàn tay chai sạn ngăn cậu lại. "Anh thích nó."

Trước vẻ mặt bối rối của Kim Dokja, Yoo Joonghyuk rút điện thoại ra. Cậu bé không nhận ra chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nghe thấy một tiếng tách rõ ràng .

"Sao anh lại chụp ảnh!"

Người đàn ông nhướng mày. “Ký ức rất quan trọng, Dokja-yah.”

"Không phải cái này!" Có phải hyung của cậu muốn nhắc nhở cậu về sự thất bại trong việc tạo hình một con cá thái dương trong tương lai không?! Tấm ảnh đó có thể được xem như là tư liệu tống tiền cũng nên!

Yoo Joonghyuk cúi xuống cho đến khi họ ngang tầm mắt, giơ tay vuốt những sợi tóc mái của cậu bé ra khỏi mắt bằng những động tác chậm rãi và cẩn thận. Những lần Kim Dokja giật mình vì những cử chỉ đó đã qua, nhưng sự chăm chút của người đàn ông vẫn như cũ.

“Anh thích món quà của em. Hyung vui lắm.” Sau đó người đàn ông mỉm cười, không chỉ hơi nhếch mép lên mà là một nụ cười thực sự chân thành. Bình yên và rạng rỡ, thể hiện một cách sống động sự hài lòng của anh. Trái ngược với nụ cười đó, đôi mắt anh lại sâu hút như vực thẳm, tối tăm đến mức Kim Dokja cảm thấy như có thể lạc lối trong đó.

Cứ như thế, hình ảnh con cá mặt trời xấu xí đã bị quên mất, hoàn toàn bị xóa khỏi tâm trí cậu. Hình ảnh khuôn mặt tươi cười của Yoo Joonghyuk trông đẹp đến mức Kim Dokja chỉ tỉnh khỏi cú sốc khi cảm nhận được đôi môi nhẹ nhàng chạm vào trán mình. Dù đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra, nhưng xét theo tình huống hiện tại, máu lập tức dồn lên mặt cậu, cái miệng đang mở vội khép lại. Trông cậu hẳn là giống như một quả cà chua, vì ngay sau đó, tiếng cười trầm thấp của Yoo Joonghyuk vang lên khi anh đứng dậy.

Phần còn lại của buổi tối trôi qua trong sự mơ hồ; đi dạo bên ngoài, ăn uống, rồi cùng nhau đọc sách trên ghế sofa. Yoo Joonghyuk thong thả thưởng thức món quà của mình trong khi Kim Dokja uống ca cao nóng với kẹo marshmallow nổi trên mặt nước, sau đó bị sốc khi thấy người đàn ông không để lại thứ gì — cậu cứ tưởng hyung của mình sẽ ăn một hoặc hai viên socola vì lịch sự, chứ không phải ăn hết tất cả.

Kim Dokja lo lắng hỏi anh liệu anh có ổn không, sợ rằng hyung của mình sẽ đau bụng sau khi ép bản thân ăn thứ gì đó do người khác làm. Đôi mắt của Yoo Joonghyuk chỉ cong lên đầy thích thú trong khi anh nói rằng cậu đã làm rất tốt món socola, và rằng năm sau cả hai nên chuẩn bị món gì đó cùng nhau.

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực cậu bé, và đêm đó, khi cậu rúc mình vào thân hình to lớn của Yoo Joonghyuk dưới tấm chăn, Kim Dokja nghĩ rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, tương lai là điều gì đó đáng để trông đợi.

***

Kim Dokja hơi hối hận vì đã thức khuya vào tối hôm trước khi giáo viên bất ngờ thông báo cả lớp sẽ có bài kiểm tra mà cậu quá mệt mỏi để tập trung vào. Hyung của cậu đã gợi ý rằng hãy kết thúc một ngày ngay khi cậu ngáp lần đầu, tuy nhiên thói quen của Kim Dokja luôn là 'chỉ một chương nữa thôi', và hơn nữa, cậu không muốn khoảng thời gian bên nhau của cả hai kết thúc quá sớm.

Sự mệt mỏi có vẻ là cái giá phải trả cho một Ngày Valentine tuyệt vời. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy vui vì điều đó. Hình ảnh Yoo Joonghyuk mỉm cười trong tâm trí là đủ để cậu vượt qua các tiết học mà không ngủ gật, dù trông cậu có vẻ mệt mỏi đến mức thu hút thêm vài lời xì xào mới.

Chỉ khi tan học, Kim Dokja mới mở điện thoại, lập tức bấm vào tin nhắn sau khi thấy có một tin chưa đọc. Lẽ ra chỉ có một người duy nhất nhắn tin cho cậu, nhưng điều đáng lo ngại là lần này tin nhắn không phải từ hyung.

Khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Kim Dokja nhanh chóng cứng đờ lại, bước chân chậm lại. Cậu đứng yên một lúc lâu, đọc đi đọc lại tin nhắn như thể việc này có thể thay đổi nội dung của nó, và khi cuối cùng chắc chắn rằng mình đã đọc đúng, cậu bắt đầu chạy.

Nhà cậu không cách xa trường cấp ba là mấy, nhưng đến khi cậu về đến nơi, cảm giác như đã trải qua hàng giờ đồng hồ. Kim Dokja dừng bước một lần nữa, một cảm giác quen thuộc ập đến khi cậu nhìn thấy chiếc xe tải đang chuyển đi vài món đồ nội thất từng trang trí trong căn hộ.

“Đưa chìa khóa đây.” là điều đầu tiên mà dì cậu nói sau khi gặp lại lần đầu tiên sau gần một năm.

“Con sẽ dọn đi sao? Tại sao… đi đâu? Dì chưa nói với con–”

“Tao đã nói chuyện với chủ nhà từ lâu rồi.” Dì của cậu nhướng mày, rõ ràng là vừa bối rối vừa khó chịu vì cậu nói nhiều hơn bình thường. “Không phải hầu hết đồ đạc của mày đã ở nhà bạn mày rồi sao?”

"...Bạn?"

“Mày nghĩ tiền điện nước đi đâu? Tao thấy mày không dùng căn hộ này. Nếu mày ở với bạn thì đáng ra nên nói sớm hơn, hay mày nghĩ thuê nhà là việc dễ dàng à?”

Mọi thứ dần sáng tỏ, và Kim Dokja vội vàng giải thích sự hiểu lầm. “Con không sống với anh ấy.”

Dì cậu thở dài, và cậu nhận ra đó là dấu hiệu cuộc trò chuyện sắp kết thúc. Bà không tin cậu — cũng chẳng quan tâm. Bà chỉ muốn nhanh chóng kết thúc việc này và quay lại với việc giả vờ như cậu không tồn tại.

“Mày phải trưởng thành lên để biết tự lo cho bản thân chứ. Mày định bám vào tiền của người khác bao lâu nữa? Mày có từng nghĩ đến mọi thứ hai mẹ con chúng bay đã gây ra cho gia đình tao không? Có nghĩ đến những khó khăn mà các anh chị em của mày đã phải chịu sau khi mày xuất hiện không?”

Đó là một cú sốc đưa cậu về với thực tại. Kim Dokja đã mắc sai lầm khi quên mất cuộc sống của mình vốn diễn ra như thế nào và nghĩ rằng mọi chuyện có thể trở nên tốt đẹp hơn.

“Đừng ích kỷ như vậy nữa.”

Dì cậu lấy chìa khóa căn hộ và bước qua cậu, rời đi cùng với tiếng sập cửa xe khiến Kim Dokja vô thức co người lại. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mở để trước mặt một lúc lâu — bên trong chứa những cuốn sổ tay, vài quyển sách hướng dẫn và một ít quần áo, trước khi nhấc nó lên và ôm chặt vào người.

.

Trong phim, đây thường là khoảnh khắc mà diễn viên sẽ bắt đầu khóc. Một cách khó hiểu, Kim Dokja không chắc liệu mình có buồn, tức giận, hay thất vọng không. Có một thứ gì đó dường như thiếu vắng hoàn toàn ở nơi lẽ ra những cảm xúc đó phải hiện diện, và vì vậy cậu chỉ ngồi trên ghế đá công viên trong khi bầu trời tối dần và không khí trở nên lạnh hơn, với một chiếc ba lô trên lưng và một cái hộp nằm giữa hai cánh tay. Đôi chân ngắn ngủn không chạm đất của cậu đung đưa nhẹ nhàng qua lại, đôi mắt trống rỗng dõi theo những chuyển động ấy.

Có lẽ mình đã chết rồi.’ Cậu nghĩ, gần như là một kết luận hơn là một câu hỏi, khi không có giọt nước mắt hay bất kỳ cảm xúc nào bùng nổ từ cậu.

Điều gì làm cho một người “sống” nhỉ? Cảm xúc của họ? Những thay đổi mà họ để lại cho thế giới? Kim Dokja không thể nhớ được bất cứ điều gì như thế; ít nhất là không có gì có ý nghĩa. Có lẽ khoảng thời gian duy nhất mà sự tồn tại của cậu thực sự có ý nghĩa là khi cậu bị những kẻ bắt nạt đánh đập hàng ngày—cậu đã làm trò giải trí cho ai đó, phải không? Ngoài việc làm bao cát ra, cậu là gì chứ? Một bóng ma lang thang vô định, một bóng ma mà người lạ xì xào bàn tán và người thân bị ám ảnh cho đến khi họ có thể thoát khỏi cậu mãi mãi.

Điện thoại của Kim Dokja rung lên vì có cuộc gọi đến, nhưng cậu chỉ nghe như đó là bản nhạc nền cho đến khi nó tắt. Một vài giây im lặng trôi qua cho đến khi tiếng ding của tin nhắn cắt ngang. Không có gì tốt hơn để làm, cậu kiểm tra nó. Yoo Joonghyuk đang hỏi khi nào cậu sẽ đến.

Đúng rồi, giờ này thường mình ở chỗ Hyung…’

Cổ họng cậu nghẹn lại. Kim Dokja biết rằng người đàn ông đó rất tốt bụng, mặc dù ấn tượng đầu tiên không phải như thế, nhưng cậu cũng biết mọi thứ đều có giới hạn. Trở thành một gánh nặng cho đến khi người này ghét cậu là điều cậu không muốn xảy ra nhất.

Cậu có nên nói với anh rằng mình sẽ không đến nữa không?

...Điều đó có thực sự cần thiết không? Cậu vẫn có chút tiền tiết kiệm, nên nếu ngủ ngoài trời vài ngày, cậu có thể tìm được căn hộ khác. Cậu sẽ phải nhận thêm ca làm hoặc có lẽ là một công việc thứ hai, nhưng… việc đó cũng khả thi.

Kim Dokja đứng dậy, phủi đi chút bụi vô hình trên quần, và bước về phía nhà hyung của mình.

Khi bước vào, căn hộ chào đón cậu chỉ với bóng tối. Một dấu hiệu kỳ lạ, vì đáng lẽ người đàn ông phải có ở đó.

“Hyung?” Kim Dokja gọi thử, nhưng không ai trả lời.

Cậu cởi giày và để chiếc hộp các tông ở cửa ra vào, bước vào bên trong với tay bám vào tường để tránh vấp phải thứ gì. Yoo Joonghyuk hoặc là đã đi ra ngoài hoặc cố ý tắt đèn, nên chỉ đề phòng, Kim Dokja cũng không bật đèn lên.

Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy ánh sáng màu cam le lói qua cánh cửa khép hờ của nhà bếp, màu sắc ấm áp của nó làm dịu đi không khí lạnh lẽo bất thường. Cậu bé đi theo ánh sáng đó, bước chân không phát ra tiếng trên sàn nhà khi tiến lại gần.

“Hyu—?”

Lời nói nghẹn lại trong cổ họng khi cậu từ từ đẩy cửa ra, để lộ nguồn sáng từ ngọn nến nhỏ đang nằm trên mặt bàn bếp. Những ngọn nến nhỏ tỏa ánh sáng dịu dàng lên lớp kem của chiếc bánh, với những sắc màu xanh nhạt và xanh đậm. Có một vài hộp quà nằm bên cạnh.

Kim Dokja đứng bất động, không nhận ra có một người thứ hai đang tiến đến từ phía sau cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cậu.

"Chúc mừng sinh nhật."

Nó phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong căn hộ, khiến đôi lông mày của Kim Dokja khẽ run lên vì bối rối. Tâm trí cậu nghĩ đến đủ loại lý do, trước khi chợt nhớ ra rằng, đúng rồi, hôm nay quả thực là sinh nhật của cậu. Cậu đã quá bận rộn chuẩn bị cho Ngày Valentine của hyung mà quên mất điều gì đến sau đó.

Đầu của Kim Dokja, vốn đang ngẩng lên để nhìn người đàn ông đứng lù lù phía trên mình, quay lại nhìn chằm chằm vào chiếc bánh. Trong một khoảnh khắc, cậu thực sự cân nhắc liệu mình có đang mơ toàn bộ chuyện này hay không.

Rồi một âm thanh nghẹn ngào khiến cậu giật mình.

Phải mất hai tiếng nấc nữa Kim Dokja mới nhận ra rằng chính mình là người đang phát ra âm thanh đó.

Cậu cố lau nước mắt đi trong vô ích, nhưng những giọt nước mắt to lớn chỉ được thay thế bằng những giọt mới ngay khi chúng rơi xuống. Cậu chợt nhận ra mình chưa cảm ơn hyung, nhưng những lời cậu cố gắng thốt ra bị rối rắm bởi tiếng khóc không hay của mình.

Yoo Joonghyuk bắt cậu ngồi trên một trong những chiếc ghế bếp và kéo Kim Dokja dựa vào bụng mình. Bàn tay cậu nắm chặt chiếc áo cổ lọ, để chất liệu mềm mại thấm hút tất cả những giọt nước mắt mà cậu chưa thể rơi ra cho đến thời điểm đó. Người đàn ông kiên nhẫn ôm cậu trong suốt quãng thời gian ấy, đôi bàn tay ấm áp vỗ về lưng cậu và thì thầm những lời an ủi.

Sau một hồi, tiếng nức nở dịu lại đủ để thốt ra lời. Kim Dokja xin lỗi. Lặp đi lặp lại, vì điều gì cậu cũng không biết. Cậu biết rằng đó không phải là điều đúng đắn để bày tỏ lòng biết ơn với hành động này, nhưng đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ ra.

Yoo Joonghyuk lắng nghe cậu bé kể lại một cách tệ hại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, không thúc giục cậu tiếp tục khi những cơn nấc cụt khiến cậu phải ngừng nói rất lâu, và không một lần dừng lại việc vuốt ve lưng và tóc cậu.

Khi mọi thứ cuối cùng cũng qua đi, Kim Dokja bắt đầu cảm thấy lo sợ, nghĩ về việc mình sẽ bị đẩy ra xa. Cậu tưởng tượng ra nhiều cách khác nhau mà hyung sẽ nói rằng đó không phải việc của anh, hoặc mắng cậu vì đã làm hỏng một sự kiện bất ngờ đáng lẽ phải vui vẻ. Có thể là nghiêm khắc? Nhẹ nhàng nhưng cũng quyết đoán? Cậu không dám ngẩng lên, quá sợ hãi để nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông.

“Dokja, em không thích ở đây sao?”

Phải mất ra vài giây để nhận thức câu hỏi vô lý trên, và khi cậu hiểu ra, Kim Dokja ngay lập tức lắc đầu để phủ nhận. Những gì Yoo Joonghyuk thể hiện không phải là một nụ cười, nhưng đôi mắt của anh cho thấy anh hài lòng với câu trả lời. Anh nâng cằm cậu lên, dùng ngón tay cái chà nhẹ lên những vệt nước mắt ẩm ướt.

“Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục sống cùng nhau như trước kia. Sao em lại khóc vì chuyện này?”

“Nhưng… nhưng em đã làm phiền hyung lắm rồi.”

“Kim Dokja.” Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông trở nên kiên quyết. “Em chưa bao giờ làm phiền anh. Kể cả mai sau em có như vậy thì cũng sẽ không sao. Anh chưa bao giờ coi em là đồ rắc rối, vì vậy đừng coi mình là một gánh nặng. Em hiểu chứ?”

Cậu gật đầu, cắn môi để kiềm chế những tiếng nấc nghẹn ngào đang một lần nữa dâng lên trong lồng ngực. Thật vô ích khi cúi đầu để che giấu những tiếng khóc mới vì tay của người đàn ông vẫn đang ở trên má cậu, ướt đẫm bởi những giọt nước mắt nóng hổi, nhưng cậu vẫn làm như vậy. Bởi vì nhìn xuống, Kim Dokja không thấy được môi người đàn ông đang cong lên, đôi mắt đen láy chỉ tập trung vào cậu.

Không đời nào mà Yoo Joonghyuk không nhận ra những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Thật khó khăn để chờ đợi cậu về nhà một mình, nhưng ít nhất giờ đây cậu đã học được cách dựa vào anh. Và trong ngày sinh nhật của Kim Dokja, cậu đã có được gia đình mà mình ao ước, trong khi Yoo Joonghyuk lại có được người duy nhất mà anh từng khát khao.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro