Lằn ranh giữa hai thế giới<1>
Tựa gốc: At the Edge of Two Worlds
Tags: SP × MAD ; nhà văn/cảnh sát(?) tâm cơ yjh × học sinh cấp 3 ngây thơ kdj ; hurt/comfort ; fluff ; theo dõi ; ám ảnh ; từ hàng xóm thành người một nhà ; ...
⚠️ Nội dung fic có đề cập đến bắt nạt và bạo lực học đường, cân nhắc trước khi đọc.
°°°
Chương 1: Hàng xóm(?)
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé là khi Yoo Joonghyuk đang đứng trên ban công, dựa vào lan can với điếu thuốc giữa hai ngón tay. Anh nhìn xuống đường phố và những chiếc ô tô thỉnh thoảng lướt qua, trông chúng thật nhỏ bé từ độ cao khi ở trên căn hộ của anh. Theo lẽ thường, con người từ khoảng cách này chỉ như những hình que, nhưng anh luôn có con mắt tinh tường hơn những người khác.
Anh có thể nhận ra vẻ mặt chán chường, gần như cáu kỉnh trên khuôn mặt một người đàn ông khi ông ta mở cốp xe và lấy ra hai thùng hàng, mang chúng vào trong tòa nhà chung cư đối diện với căn hộ của Yoo Joonghyuk. Bên cạnh chiếc xe có một cậu bé đang đứng yên, nhìn xa xăm một cách vô định cho đến khi một người phụ nữ có vài nét tương đồng với cậu bé kết thúc cuộc gọi và nói gì đó với cậu, lúc này đứa trẻ mới cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Ánh mắt của Yoo Joonghyuk dừng lại ở thân hình gầy gò được quấn trong băng gạc của đứa trẻ trước khi dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh rồi quay vào trong. Việc này không liên quan đến anh.
Kể từ ngày đó, hai người họ bắt đầu thường xuyên chạm mặt nhau.
Không phải theo nghĩa đen, nhưng việc sống gần nhau đã tạo ra đủ cơ hội để quen thuộc với khuôn mặt của đối phương. Khi cậu bé đi học về hoặc đến cửa hàng tiện lợi, hay mải mê đọc sách ở thư viện gần đó. Hai nơi cuối cùng không phải là những nơi Yoo Joonghyuk hay lui tới, anh hầu như luôn chọn những nơi tốt hơn, tuy nhiên Joonghyuk vẫn có thể nhìn thấy cậu bé qua cửa kính khi cậu đi ngang qua. Đôi khi, chính anh cũng bị cậu bé nhìn thấy, như thể đôi mắt vô hồn như búp bê đó đã bắt đầu nhận ra sự chú ý mà chúng nhận được.
( Sau đó, việc này khiến Yoo Joonghyuk tự hỏi, liệu cậu bé có óc quan sát tốt hơn những gì cậu để lộ, hay cậu thực sự không hề nhận thức được có ánh mắt luôn dõi theo mình khắp mọi nơi? )
Thời gian trôi qua, kèm theo đó là nhận thức rằng cậu bé chỉ có một mình.
Người đàn ông và người phụ nữ mà Yoo Joonghyuk nhìn thấy trong ngày định mệnh đầu tiên đó đã không bao giờ xuất hiện nữa. Chưa một lần nào cậu bé đi ra ngoài cùng với ai khác, và khi cậu ở trong căn hộ nhỏ của mình - nơi mà tình cờ Yoo Joonghyuk có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong nhà anh - cậu luôn ở một mình.
Có thể đây là trường hợp người mẹ đã tái hôn và trả tiền để đứa con trước của mình sống ở một nơi khác với gia đình mới của cậu. Hoặc có lẽ cha mẹ cậu bé qua đời nên họ hàng chăm sóc cậu—nếu điều đó có thể gọi là 'chăm sóc'.
Dù thế nào đi nữa, nó cũng chẳng liên quan gì đến Yoo Joonghyuk. Lẽ ra nó không liên quan gì đến anh. Tuy nhiên, mặc dù không chủ động đi tìm hiểu, thông tin vẫn cứ tìm đến anh.
Có những hôm anh thấy một hai người đến gần cậu bé, chặn cậu lại giữa đường để bắt chuyện. Đôi khi họ cầm theo một cuốn sổ, đôi khi thì không. Yoo Joonghyuk nhận ra đây là kiểu tiếp cận mà các phóng viên thường áp dụng, nhưng anh không hiểu tại sao họ lại quan tâm đến đứa trẻ này đến vậy, hay tại sao anh, một người hoàn toàn xa lạ, lại cảm thấy khó chịu về điều đó.
…Lý do cho một trong những câu hỏi đó được hé lộ vài tuần sau, khi hai người họ tình cờ gặp nhau trong cùng một cửa hàng tiện lợi.
Yoo Joonghyuk bước vào và đi thẳng đến quầy thanh toán nơi có các bao thuốc lá, anh phát hiện ra cậu bé đã đợi ở đó. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc túi nhỏ đựng mì ramen và kimbap, đồng thời cố kìm một cái nhíu mày trước "món ăn" kinh khủng ấy. Anh ngước lên đúng lúc cậu bé vừa thanh toán xong và quay người rời đi, khiến ánh mắt họ chạm nhau. Đứa trẻ giật mình dừng lại, đôi mắt lóe lên sự nhận biết trước khi trở lại trạng thái đờ đẫn thường ngày. Cậu cúi chào lịch sự như mọi lần họ đi ngang qua nhau trên đường rồi rời đi.
“Thật đáng thương.” Người thu ngân lên tiếng phía sau anh trong khi đôi mắt của Yoo Joonghyuk dõi theo bóng dáng đang rời đi của cậu bé. “Thằng bé trông ngoan lắm, dù đã trải qua nhiều chuyện.”
Yoo Joonghyuk quay lại đối diện với bà lão, có lẽ bà đã nghĩ anh quan tâm đến những gì mình nói nên tiếp tục với giọng phấn khích hơn. “Đó là cậu bé trong vụ án nổi tiếng trên tin tức cách đây không lâu. Cậu biết đấy—” bà nghiêng người tới, thì thầm bằng một giọng mà bất cứ ai cũng có thể nghe thấy nếu họ có mặt “—con trai của kẻ sát nhân. Mẹ thằng bé thậm chí còn viết một cuốn sách về nó, theo những gì tôi nghe được.”
Đôi mắt của Yoo Joonghyuk nheo lại một cách khó chịu, từ góc nhìn của người ngoài trông giống như một cái nhìn giận dữ. Người thu ngân giật mình im bặt, và phần còn lại của giao dịch ngắn ngủi kết thúc trong sự im lặng khó xử.
Việc mua một thứ từ một cửa hàng vắng khách chẳng mất quá một phút, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi sải chân dài của Yoo Joonghyuk đuổi kịp cậu bé. Anh sắp về đến nhà thì một khung cảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt anh - một người đàn ông đang dựa vào tường, cố tỏ ra bình thường trong khi chụp lén vài bức ảnh bằng máy ảnh kỹ thuật số. Anh ta làm như vẻ là người bình thường một cách quá tệ, chiếc mũ lưỡi trai và chiếc khẩu trang khiến anh ta trông giống kẻ quấy rối hơn là giúp mình hòa lẫn vào đám đông, tuy nhiên mục tiêu của anh ta vẫn không biết về sự hiện diện của kẻ theo dõi, chỉ tập trung vào màn hình điện thoại của mình.
Đó không phải là một cảnh tượng xa lạ. Những kẻ rình rập, lén lút chụp ảnh và tra hỏi cậu bé. Họ giống như lũ kền kền nhắm vào cái xác chết, Yoo Joonghyuk đã nghĩ thầm khi chứng kiến việc này trong những lần anh ra ban công hút thuốc. Nhưng việc chứng kiến từ căn hộ của anh lại khác hẳn so với việc nó diễn ra ở ngay trước mắt.
Gã phóng viên phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào khi cổ áo bị giật mạnh từ phía sau, tay cầm máy ảnh vô thức nới lỏng. Yoo Joonghyuk chộp lấy thiết bị và bóp mạnh, khiến người đàn ông kia nhăn mặt khi nhìn ống kính nứt ra giữa những ngón tay chai sạn. Sau khi lấy thẻ SD, anh để chiếc máy ảnh rơi xuống đất một cách thờ ơ, khiến nó vỡ ra nhiều mảnh khi va chạm với nền bê tông. Hành động đó là giọt nước tràn ly, khiến gã phóng viên dại dột cảm thấy tức giận hơn là sợ hãi.
“Này, cậu bị làm sao vậy?! Cậu có biết thứ đó giá bao nhiêu không?”
Yoo Joonghyuk thọc tay vào túi trong của áo khoác. Người đàn ông thận trọng lùi lại hai bước, nhưng dừng bước khi nhìn thấy những tờ đô la lọt vào tầm mắt.
“Thế này chắc đủ rồi.” Yoo Joonghyuk thô bạo dúi tờ giấy vào ngực gã phóng viên, tay còn lại giữ vai đối phương để ngăn anh ta không bị vấp ngã về phía sau. Giọng nói của anh trầm thấp, thì thầm sát vào tai đối phương. “Nếu anh dám xuất hiện ở đây lần nữa, tôi cũng sẽ bồi thường mọi thiệt hại trong tương lai.”
Anh bước đi, bỏ mặc người đang lắp bắp xử lý lời đe dọa của mình.
* * *
Kim Dokja là tên của cậu bé.
Bản chất của Yoo Joonghyuk là không can thiệp vào cuộc sống của người khác miễn là họ không liên quan gì đến anh, nhưng một khi anh đã đe dọa ai đó, thì cũng nên tìm hiểu xem ai là người luôn thu hút sự chú ý của anh.
Sau những gì người thu ngân đề cập lần trước, một cuộc tìm kiếm nhanh trên mạng đã cho anh mọi thứ cần biết. Tất nhiên, hầu hết các bài báo đều bảo vệ khuôn mặt và danh tính của những người có liên quan, nhưng không có điều gì mà một cuộc tìm kiếm sâu hơn sẽ không hiển thị, miễn là bạn biết nơi để tìm kiếm.
Không lâu sau khi đọc xong những thứ đó, Yoo Joonghyuk có một bản của cuốn sách bán chạy nhất "Kẻ Sát Nhân Bí Mật", anh uể oải lướt qua những trang sách về nỗi bất hạnh của người khác. Sau khi đọc xong, cuốn sách bị anh ném vào thùng rác, không đáng để giữ lại.
Một sự thật rõ ràng là sau một sự kiện thu hút nhiều sự chú ý như vậy, những lời xì xào sẽ theo cậu bé đến bất cứ đâu. Ngay cả khi những vết sẹo do cha cậu để lại có thể phai mờ theo thời gian, thì những vết sẹo do phần còn lại của thế giới xung quanh cậu gây ra sẽ không lành lại.
Vậy đó là lòng thương hại chăng, lý do khiến anh quan tâm đến Kim Dokja đến vậy? Ý nghĩ này thật ngớ ngẩn - thậm chí là vô lý. Đã lâu rồi Yoo Joonghyuk không thương hại ai đó. Kể cả vậy, anh ấy chỉ đừng nhìn mà không thèm can thiệp.
Vậy điều gì đã khiến anh hành động lần này?
Những ngón tay dài của anh gõ nhẹ lên mặt bàn nhẵn thín trong vài phút, trước khi câu hỏi đó được thay thế bằng câu hỏi khác.
Cuối cùng thì điều đó có thực sự quan trọng không?
* * *
"Từ chảo rán nhảy vào lửa" là câu nói tóm tắt toàn bộ cuộc đời của Kim Dokja. Nó không hề cường điệu hay phóng đại, mà là một quan sát hoàn toàn hợp lý rằng, không giống như hầu hết cuộc đời có thăng trầm, cuộc đời của cậu chỉ đi theo chiều hướng tồi tệ hơn.
Cậu lớn lên với tiếng la hét của mẹ như bản nhạc nền và cơ thể đau nhức đã kéo cậu ra khỏi bất kỳ câu chuyện nào mà tâm trí trí cậu đang chạy trốn, lôi cậu quay trở lại thực tại. Sau đó là sự im lặng. Sự im lặng đến chói tai, băng giá lan ra như một vũng nước từ dưới một xác chết mới ngã xuống. Một màu đỏ đặc quánh, đậm đến mức gần như đen.
Mẹ cậu đã rời đi, Kim Dokja bị gửi đến sống với một người dì luôn đổ lỗi cho cậu về cái chết của anh trai mình. Gia đình bà không hạ mình đến mức đánh đập cậu, mà họ cố gắng hết sức vờ rằng cậu không tồn tại. Ánh nhìn thoáng qua đầy khinh miệt, ngay khi cậu bắt đầu cảm thấy thoải mái trong môi trường mới, nó là lời nhắc nhở rằng cậu không thuộc về nơi đó. Rằng cậu không được đón nhận.
Rồi việc bắt nạt bắt đầu. Trở thành một kẻ bị ruồng bỏ ở trường trung học có nghĩa là phải đi loanh quanh với một tấm bia trên lưng, và không mất nhiều thời gian để ai đó nắm lấy cơ hội.
Lúc đầu nó không quá tệ, nhưng khó tin khi nghĩ lại sau này. Một nhóm nam sinh đến vây quanh cậu, ngồi lên trên bàn, kéo ghế ngồi cạnh cậu. Bao vây cậu từ mọi phía. Lời nói thân thiện nhưng giọng điệu đầy giễu cợt, liếc nhìn nhau như đang kể những câu chuyện đùa bí mật. Như thể cậu không thể hiểu được. Một cánh tay quàng qua vai cậu, thân thiện một cách thái quá với một người chưa từng nói chuyện trước đó. Cảm giác khó chịu bò dọc sống lưng, và những nụ cười lan rộng như thể chúng được nuôi dưỡng từ sự bất an của cậu.
Những việc sai vặt vẫn được ngụy trang dưới vỏ bọc thân thiện. "Mua giúp tôi cái này", "Lần này cậu vệ sinh lớp hộ tôi nhé", "Cho tôi mượn một ít tiền đi, vì chúng ta là bạn mà."
Và khi chúng không còn giả vờ nữa, khi những cái tát trừng phạt chuyển thành những cuộc hành hung khiến cậu đổ máu và suy sụp ở bất cứ nơi hẻo lánh nào nơi chúng lôi cậu tới, Kim Dokja nhận ra mình không thực sự là một con người trong mắt bọn họ.
Khách quan mà nói, từ quan điểm của họ, một con người sẽ là ngang hàng với chúng khi họ có thể đánh trả, tấn công, làm điều gì đó để trả thù. Trong khi Kim Dokja, từ sự thiếu quan tâm của những người giám hộ hợp pháp cho đến việc giáo viên ngang nhiên phớt lờ mọi chuyện đang diễn ra, đều chẳng ra gì. Cậu chẳng là gì cả. Vì nếu giá trị của đồ vật do con người quyết định thì cậu thậm chí còn thấp kém hơn cả một con vật.
Như thể mọi thứ vẫn chưa đủ tệ, cuốn sách đã được xuất bản.
Có lẽ mẹ cậu cũng đến đổ lỗi cho cậu về tất cả mọi chuyện và làm vậy để trừng phạt Kim Dokja. Để khiến cậu phải đau khổ nhiều hơn. Cậu không thể biết liệu suy đoán của mình có đúng hay không - dù sao thì bà cũng chưa bao giờ nói chuyện với cậu trong những lần đến thăm.
Khi câu chuyện trở thành cuốn sách bán chạy, các phóng viên có mặt khắp nơi. Họ theo dõi trên đường, chụp ảnh trước cổng trường của cậu, thử mọi cách để moi thêm chút thịt tàn tạ của cậu và chia sẻ với cả thế giới.
Dì của cậu không thể phớt lờ sự tồn tại của cậu nữa. Những tiếng la hét và một cái tát vì giận dữ khiến Kim Dokja nhận ra sự giống nhau giữa bà và anh trai của bà rõ hơn bao giờ hết. Tất cả những bất hạnh mà họ phải chịu đều đến từ cậu, vì vậy họ phải gửi cậu đi thật xa nếu muốn quay lại cuộc sống bình thường.
Việc chuyển đi không có gì đáng để mong đợi cả.
Kim Dokja biết rằng sự yên tĩnh sẽ chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, trước khi những tin đồn và phóng viên lại tìm đến cậu. Trường học cũng vậy, nên hầu như không có gì thay đổi. Cậu linh cảm rằng dù dì của cậu nói vậy, bà sẽ sớm "quên" gửi tiền cho bất cứ thứ gì ngoài tiền thuê nhà, vì vậy một trong những điều đầu tiên cậu làm là tìm một công việc bán thời gian để trang trải phần chi phí sinh hoạt còn lại.
Yoo Joonghyuk là ngoại lệ đối với tất cả những gì cậu biết, là thứ mà cậu không thể nào lường trước hay tưởng tượng được.
Kim Dokja bắt đầu nhận ra khuôn mặt của người đàn ông đó vài tuần sau khi chuyển đến vì họ sống cạnh nhau, nhưng ngoài điều đó ra, họ không có điểm chung nào khác.
Từ đầu đến chân, Yoo Joonghyuk là hình ảnh hoàn hảo của một nhân vật chính. Cao ráo, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề và mặc dù hầu hết thời gian đều mặc đồ tối màu, điều đó chỉ càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của anh, khiến thế giới xung quanh càng quan tâm đến anh hơn. Biểu cảm được anh khéo léo giữ ở trạng thái trung lập, không để lộ điều gì có thể đọc được, và mỗi cử động đều có mục đích rõ ràng.
Những tòa nhà họ sống cũng hoàn toàn khác nhau, mặc dù rất gần - có thể nói cả hai đều nằm ở ranh giới giữa một khu phố đẹp đẽ và một khu ổ chuột. Đó không phải là điều ngoài mong đợi, vì không đời nào người dì của Kim Dokja lại lãng phí nhiều tiền hơn mức tối thiểu cho cậu. Cậu và người đàn ông đó đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, dù chỉ cách nhau một bức tường.
Thế nhưng, bất chấp sự khác biệt rõ rệt trong lối sống của họ, Yoo Joonghyuk đã phá vỡ thói quen chào hỏi im lặng bằng cách bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Cậu có biết hôm trước có người theo dõi cậu không?”
Kim Dokja chỉ có thể há hốc mồm không nói nên lời khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ, hoàn toàn bị bất ngờ. Một phần não của cậu ghi nhận giọng nói của người đàn ông đó hay đến mức nào, không hề kém cạnh với vẻ ngoài của anh.
Có vẻ như Yoo Joonghyuk không thực sự mong đợi một câu trả lời, bởi vì không đợi lâu nữa, một lời trách mắng đã xảy ra sau đó.
Không có sự thay đổi nào trong giọng điệu hay biểu cảm, ngoại trừ ánh sáng có chút không hài lòng trong đôi mắt đen láy. Yoo Joonghyuk bảo cậu hãy cẩn thận hơn với xung quanh và đừng chỉ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra khi có ai đó theo dõi mình. Việc để điều đó xảy ra chỉ khuyến khích hành vi này, và thay vào đó, một lời đe dọa nhanh chóng gọi cảnh sát sẽ là một lựa chọn tốt hơn.
Những lời chắc chắn, không có lý do nào khác ngoài việc lo lắng cho cậu, đã khiến Kim Dokja chỉ biết gật đầu ngơ ngác sau khi được hỏi liệu cậu có hiểu không. Yoo Joonghyuk hừ một tiếng, không bị thuyết phục, nhưng bảo cậu hãy đi đi nếu không muốn bị trễ giờ làm.
(Vẫn còn bàng hoàng, Kim Dokja không nhận ra điều kỳ lạ là người đàn ông đó biết cậu đang đi đâu.)
Những gì lẽ ra chỉ xảy ra một lần cũng sẽ được lặp lại trong tương lai. Số lần họ gặp nhau bên ngoài dường như cũng tăng lên. Những lời chào hỏi ngắn ngủi chuyển thành những cuộc trò chuyện dài hơn khi họ đi bộ đến cửa hàng tiện lợi và trở về nhà. Họ đã hiểu thêm về nhau, và chẳng bao lâu sau, Kim Dokja nhận thấy mình thường xuyên đến thăm căn hộ của người đàn ông đó, sau khi cậu không còn lý do gì để từ chối những lời mời.
Kim Dokja biết mình không nên mong đợi bất cứ điều gì. Cậu biết điều đó, đã in sâu vào tâm trí và cơ thể qua nhiều năm, tuy nhiên khi cậu ăn những bữa ăn ngon lành do anh nấu, nghe giọng nói trầm ấm của Yoo Joonghyuk hỏi thăm về một ngày của cậu và khăng khăng mời cậu ở lại qua đêm, cậu không thể không mong giấc mơ này kéo dài thêm chút nữa.
Đó là một cảm giác ngột ngạt, mơ hồ khiến tầm nhìn của cậu mờ đi và ngực đau nhức, nhưng khi cậu ngồi thu mình trên ghế sofa và lau nước mắt, Yoo Joohyuk vẫn ở đó ngay bên cạnh, trân an cậu chỉ bằng sự hiện diện của mình.
Cậu không thể hiểu tại sao Yoo Joonghyuk lại hành động như thể muốn cậu ở đó. Cậu đã từng thử hỏi một lần, nhưng người đàn ông trả lời rằng anh không cần lý do. Kim Dokja biết rõ bản thân mình ra sao, với tính cách chẳng mấy thú vị và vẻ ngoài khó coi vì những vết bầm tím khó có thể giấu kín dưới lớp băng. Có những ngày thậm chí còn không có băng gạc, vì số vết thương nhiều hơn số tiền cậu có thể mua được chúng. Tuy nhiên, người đàn ông đó chưa bao giờ bình luận về điều đó, và khi anh bảo Kim Dokja sử dụng hộp sơ cứu của mình, đó là một lời nói bình thường như khi người ta nói về thời tiết.
Đôi khi Kim Dokja tự hỏi liệu người đàn ông đó có thực sự quan tâm đến điều gì cụ thể hay không. Sự thờ ơ của anh với những gì đang diễn ra khác hoàn toàn vớ người dì của cậu hay những người lớn khác chứng kiến kết quả của vụ bắt nạt, nhưng không rõ chính xác là khác ở điểm nào. Trong trường hợp của Yoo Joonghyuk, nó giống như thể anh biết điều này sẽ không xảy ra lâu nữa nên anh không lo lắng về nó. Loại tự tin này có tính lây lan.
Nếu có một điều gì đó mà Yoo Joonghyuk vẫn bướng bỉnh thay vì chấp nhận, thì đó chính là không cho phép Kim Dokja giữ khoảng cách. Anh luôn đảm bảo những chuyến thăm diễn ra thường xuyên, như thể người đàn ông đó có thể đọc được suy nghĩ của cậu và biết khi nào cậu cố gắng tránh xa. Phá vỡ mọi bức tường cậu cố gắng dựng lên để bảo vệ mình.
Thành thật mà nói, người đàn ông này có vẻ là loại người không thể thương hại người khác, vì vậy Kim Dokja có thể yên tâm loại bỏ điều đó ra khỏi danh sách lý do tại sao Yoo Joonghyuk mong muốn sự hiện diện của mình. Dù nhìn theo cách nào đi nữa, cậu cũng không có gì để dâng hiến, nhưng người đàn ông đó vẫn tiếp tục là ánh sáng trong cuộc đời cậu, sưởi ấm toàn bộ con người cậu như mặt trời, cho đến khi chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của anh là Kim Dokja có thể bật khóc.
Có lẽ người đàn ông đó là một thiên thần.
Đó là một suy nghĩ hết sức ngớ ngẩn, không phù hợp với tuổi tác của cậu, nhưng khi một nửa nhóm bắt nạt bao gồm cả Song Minwoo đột nhiên chuyển trường và nửa còn lại tránh né cậu như tránh tà, Kim Dokja không khỏi nghĩ người đàn ông đó như thiên thần hộ mệnh của mình, ngay cả khi chuyện này không liên quan đến anh. Lần đầu tiên trong cuộc đời vốn chỉ toàn lao xuống dốc, những điều tốt đẹp lại xảy ra. Và tất cả đều đến chỉ sau khi Yoo Joonghyuk bước vào cuộc đời cậu. Kim Dokja chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình có thể giống bất cứ thứ gì khác ngoài một đầm lầy đục ngầu, nơi cành cây cắt vào mọi bước đi của cậu và đôi chân cậu lún sâu hơn vào trong bùn, không bao giờ có cơ hội đến được vùng đất xa xôi. Tuy nhiên, dường như không có lựa chọn nào khác ngoài việc chết đuối, cậu đã được kéo lên bề mặt an toàn.
Cậu không nghĩ rằng sự ngưỡng mộ của mình dành cho người đàn ông này có thể tăng thêm nữa, nhưng thậm chí nó còn tăng vọt khi Kim Dokja biết rằng anh là một nhà văn viết tiểu thuyết.
Yoo Joonghyuk dẫn cậu vào phòng làm việc sau khi Kim Dokja hỏi anh viết thể loại truyện gì. Cả hai bức tường bên trái và bên phải đều được phủ kín bởi các giá sách, và khi họ đến gần một bức tường cụ thể, Kim Dokja không cần được chỉ dẫn cũng có thể nhận ra những cuốn sách do hyung của cậu viết nên - những gáy sách dày và tối màu cũng đủ để cậu nhận ra phong cách của người đàn ông đó.
"Truyện bí ẩn. Một số có bối cảnh thực tế hơn trong khi một số khác lại đi sâu vào thế giới giả tưởng, nhưng cốt lõi của tất cả đều bắt đầu với việc các nhân vật chính cố gắng tìm ra những câu trả lời. Có lẽ em sẽ thấy chúng nhàm chán.”
Kim Dokja bồn chồn đứng tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi cuốn sách. Cậu rất tò mò về đời sống riêng tư của người đàn ông này, nhưng không có nhiều cơ hội để tìm hiểu về nó. Giờ đây, đối mặt với cả thế giới do chính anh tạo ra, cậu bé không khỏi cảm thấy ngượng ngùng hơn bình thường, tự hỏi liệu mình có thể đưa ra yêu cầu hay không.
Một tiếng cười trầm thấp gần như khiến cậu giật mình tại chỗ, cảm giác như bị bắt quả tang, và khuôn mặt của Kim Dokja càng nóng hơn khi một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
“Em có thể đọc bất cứ điều gì mình muốn ở đây.” Yoo Joonghyuk nói với cậu, không chỉ ra hiệu về phía cuốn sách của anh mà còn là toàn bộ căn phòng.
"Cảm ơn." Cậu ngượng ngùng đáp lại, từ từ vươn tay lấy một trong những tựa sách thu hút sự chú ý của mình.
Khi Kim Dokja lật nó lại để nhìn vào trang bìa, cái tên được viết ở dưới cùng bằng những chữ cái nhỏ và tinh tế đã thu hút sự chú ý của cậu - Secretive Plotter. Cậu giật mình trong giáy lát, nghĩ rằng mình vô tình lấy được một cuốn sách không phải của hyung, nhưng khi ngước lên nhìn người đàn ông, Yoo Joonghyuk chỉ gật đầu như hiểu nguyên nhân của sự bối rối.
“Đó là bút danh.”
“Tại sao anh lại quyết định sử dụng bút danh?” Cậu bé hỏi.
Dựa trên tất cả những gì cậu biết cho đến nay, người đàn ông này chắc chắn phải là một nhà văn khá nổi tiếng. Ngay cả Kim Dokja, người thường chỉ lướt qua các tiểu thuyết web cũng có thể nhận ra một số tựa sách trên kệ. Đó chẳng phải là điều đáng tự hào sao?
“Sự chú ý quá mức sẽ gây khó chịu. Hơn nữa… nó giống như một biệt danh vậy.” Yoo Joonghyuk vừa nói vừa quét mắt qua từng gáy sách được sắp xếp thẳng hàng. “Anh đã được gọi bằng cái tên đó ở công việc trước đây. Câu chuyện đầu tiên của anh cũng được dành tặng cho một người quen ở đó, nên rất tiện lợi.”
"Họ có thích nó không?" Kim Dokja nghĩ rằng họ chắc chắn phải rất thân thiết nếu Yoo Joonghyuk dành nhiều thời gian viết tiểu thuyết cho người đó. Cậu có chút ghen tị với mức độ cống hiến đó.
"Anh không biết." Người đàn ông trả lời, trông hơi thích thú trong giây lát trước khi giải thích thêm. "Anh ấy đã tự sát ngay sau đó nên anh chưa bao giờ nghe được phản hồi của anh ấy."
Sau khi sững sờ đến im lặng, Kim Dokja đang định hỏi công việc trước đây của anh là gì thì Yoo Joonghyuk quay lại mỉm cười với cậu. Một cảm giác mà cậu bé đã phát triển qua nhiều năm khiến cậu dựng tóc gáy và tự động ngậm chặt miệng, theo bản năng cậu biết rằng mình không nên hỏi thêm gì nữa.
"Dù sao thì làm như vậy cũng là thô lỗ." Cậu tự nhủ, không muốn làm phiền người đàn ông này bằng cách tò mò quá nhiều vào đời sống cá nhân của anh.
* * *
Việc khiến Kim Dokja mở lòng với anh thật khó khăn. Cậu bé luôn đề cao cảnh giác, và bất chấp sự cam chịu vô hồn dường như luôn hiện rõ trên khuôn mặt, cậu đã dựng lên quá nhiều bức tường đến nỗi không còn gì có thể thực sự chạm tới cậu được nữa.
Cậu bé trông thật lạc lõng và bối rối chỉ sau một cuộc nói chuyện nhỏ đến mức Yoo Joonghyuk gần như muốn bật cười. Thật vừa buồn vừa vui khi thấy cậu bồn chồn ngay tại chỗ trong khi họ trò chuyện, rồi bỏ chạy ngay khi có cơ hội. Giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Tuy nhiên, may mắn thay, mặc dù cho đến nay thế giới chỉ mang lại những trải nghiệm tồi tệ, Kim Dokja vẫn quyết tâm giữ thái độ khiêm tốn và lễ phép. Sau này Yoo Joonghyuk sẽ phải dạy cậu cái khác, nhưng bây giờ sẽ rất hữu ích nếu cậu hạ thấp cảnh giác.
Nhiều lời mời ăn tối đã bị từ chối, nhưng không có lý do nào tồn tại mãi mãi. Cậu bé cứng nhắc như tượng trong lần đầu tiên đến căn hộ của anh, nhưng Yoo Joonghyuk đã biết cách hướng cuộc trò chuyện về những chủ đề có thể khiến Kim Dokja phân tâm và thư giãn. Những câu chuyện chỉ là một phần nhỏ trong đó. Sở thích, sở ghét, các ưu tiên - không có gì khó tìm hiểu. Cậu bé chắc hẳn đã sống cả đời xung quanh những người chẳng bận tâm đến những điều đó nên cậu chưa bao giờ hiểu được tầm quan trọng của việc che giấu chúng.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng chậm chạp nhưng Yoo Joonghyuk đã thích nghi với nhịp độ của Kim Dokja, để cậu có đủ can đảm để tự mình bước về phía trước.
Một khi cậu bé hiểu rằng mình không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, phần còn lại sẽ diễn ra tương đối dễ dàng. Rốt cuộc, cậu luôn thiếu thốn tình thương. Những cái ôm và nụ hôn là khái niệm hoàn toàn mới đối với cậu, nhưng cho đến nay cậu chưa bao giờ từ chối những điều đó. Khi sự do dự qua đi, việc đọc sách trên đùi Yoo Joonghyuk, đặt câu hỏi hỏi về những cuốn sách của anh khi anh nấu ăn, hoặc ngủ cùng nhau trở thành những hoạt động yêu thích của cậu bé. Sau đó, những kẻ phá bĩnh đến cuộc sống học đường của cậu biến mất, và cậu bé trở nên đủ tự tin đến mức thỉnh thoảng bắt đầu tiếp xúc thân mật.
Sau khi tạo dựng và làm quen với thói quen sinh hoạt của họ, Kim Dokja để lại một số thứ ở chỗ Yoo Joonghyuk, nhưng vốn dĩ cậu không có nhiều đồ đạc. Yoo Joonghyuk quyết định khắc phục điều đó. Kim Dokja chỉ phát hiện ra việc này rất lâu sau khi cậu vô tình làm đổ một ít nước lên áo của mình.
“Lấy cái gì đó ở trong tủ quần áo ra mà mặc.” Yoo Joonghyuk nói với cậu rồi tiếp tục rửa bát. Có tiếng lầm bầm "quần áo của anh rộng lắm", sau đó là sự im lặng khó hiểu.
“…Hyung?” Kim Dokja lén nhìn qua cửa phòng ngủ. “Đây có phải là… quần áo của em gái anh không? Nhưng mà chúng không giống như những gì cô ấy mặc trong những bức ảnh. Anh có… con ch—”
“Cái đó là đồ của em, Dokja.” Yoo Joonghyuk nhanh chóng cắt ngang mớ suy nghĩ ngớ ngẩn mà cái đầu thông minh nhưng ngốc nghếch của cậu bé đang nghĩ ra lần này.
"Hở?" Cậu bé như đang vận hành hết công suất để xử lý thông tin vừa nhận được, và Yoo Joonghyuk đã biết những lời lắp bắp tiếp theo trước khi Kim Dokja thực sự nói ra. “Nhưng, nhưng em có quần áo rồi mà. Anh không cần phải—”
“Để quần áo ở đây sẽ dễ hơn là mang qua mang lại giữa hai căn hộ. Đừng suy nghĩ nhiều quá, thay đồ đi nếu không muốn bị cảm lạnh.”
“…Em không yếu đến thế.”
Yoo Joonghyuk cho phép mình mỉm cười, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng, bĩu môi của cậu bé mà không cần phải nhìn thấy.
Tâm trạng vui vẻ của anh giảm bớt khi điện thoại thông báo có tin nhắn mới. Tắt vòi nước và lau tay bằng khăn, Yoo Joonghyuk bật màn hình lên để xem đó là ai. Lông mày trái của anh co giật khi đọc tin.
Cô ấy đã làm ầm ĩ kể từ khi anh sử dụng một số mối quan hệ của mình để chuyển một vài bạn cùng lớp của Kim Dokja khỏi trường trung học đó. Đó là điều tự nhiên, vì Yoo Joonghyuk đã tránh xa loại công việc này trong nhiều năm nay và chuyển đến một khu phố tương đối yên tĩnh, mặc dù anh có đủ khả năng chi trả cho những nơi tốt hơn, nó như một cách để đảm bảo với những người đã từng biết anh rằng anh đang có một 'kỳ nghỉ' vô thời hạn. Sau hành động gần đây của anh, Uriel hẳn đã nhận được những cuộc điện thoại hỏi xem anh đang làm gì, và liệu anh có định quay lại hay không.
“Hyung.” Giọng nói đó khiến anh tắt máy theo phản xạ. Tuy nhiên, Kim Dokja không nhìn anh, đang bận dùng điều khiển từ xa để xem danh sách phim. “Anh muốn xem thể loại nào?”
Vẻ mặt của Yoo Joonghyuk dịu lại, anh cầm lấy hai tách trà trên bàn và đi đến chỗ cậu bé, chiếc điện thoại bị bỏ quên phía sau.
Anh có thể giải quyết chuyện đó sau.
Còn tiếp-->
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro