Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đưa tay đây nào<2>


Kể từ sự việc đó, Yoo Joonghyuk bắt đầu chú ý hơn đến hành vi của Kim Dokja.

Dù cố gắng đến mấy, anh cũng không thể loại bỏ được hình ảnh đang chiến đấu với bốn người khác cùng với mình ra khỏi đầu. Đây không phải là lần đầu tiên anh chiến đấu cùng người khác nhưng bây giờ thì không giống vậy. Anh chưa bao giờ để ý đến điều này trước đây nhưng Kim Dokja thực sự rất gầy. Cánh tay mảnh khảnh và làn da nhợt nhạt khiến cậu trông như thể được làm từ thủy tinh, giống như sẽ vỡ tan khi chạm vào. Nhưng ngay cả khi còn chưa đến mức bị đập vỡ, cậu lại là kẻ tiêu diệt người khác. Cậu không mạnh bằng Yoo Jonghyuk, nhưng lại có tốc độ bổ sung vào sự yếu ớt đó, đánh chính xác vào những điểm cần thiết để tiêu diệt đối thủ. Những ngón tay mảnh khảnh nhanh nhẹn tạo thành nắm đấm, mạnh mẽ hơn vẻ ngoài của chúng. Những ngón tay tương tự hiện đang quấn quanh những ngón tay dày hơn của Yoo Joonghyuk.

"A-"

Cây bút của anh ngay lập tức bị gãy làm đôi rồi nhìn sang bên cạnh một cách hoài nghi, nơi Kim Dokja chỉ phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ. Thủ phạm nhìn lại anh với cái cau mày nao núng và đôi mắt đờ đẫn. Đôi mắt đen đẫm lệ đang nhìn anh, lấp lánh trong ánh sáng, với chút ửng hồng mờ nhạt trên má.

"Dừng lại. Cậu. Đang ép. Tay. Của tôi.", Kim Dokja thì thầm qua hàm răng nghiến chặt.

Yoo Joonghyuk nhận ra mình thực sự đang bóp nát bàn tay của cậu rồi thả lỏng, khiến cậu thiếu niên nhỏ hơn thở phào nhẹ nhõm. ...Có thứ gì đó co rúm lại mà không phải là lông mày của anh.

Phản ứng của Kim Dokja là... nói sao nhỉ... không bình thường khi bạn nghĩ về một phản ứng đau đớn bình thường. Có lẽ cậu ấy...?

Yoo Joonghyuk đã thực hiện một cú bóp mạnh thử nghiệm và hiệu quả xảy ra ngay lập tức. Kim Dokja đưa bàn tay còn lại lên miệng để ngăn một tiếng rên nhẹ khác trong khi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lấp lánh giữa hàng mi dài run rẩy. Khi Yoo Joonghyuk thả áp lực ra khỏi tay cậu, Kim Dokja mở mắt ra và cố nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu, nhưng nét đỏ bừng trên mặt cậu không khiến mình trông có vẻ đe dọa lắm.

Yoo Joonghyuk theo dõi toàn bộ sự việc với vẻ mặt chết lặng ngu ngốc và cảm giác kỳ lạ ngày càng mạnh mẽ ở nửa dưới của mình.

Kétttttttttttttt......

"Argh!"

"Cái gì-"

"Này!"

Mọi người trong lớp đều bịt tai lại trước tiếng phấn cào kinh khủng vào bảng, ngoại trừ hai học sinh kém may mắn mỗi người chỉ còn một tay.

"Thưa cô, cô đang làm gì vậy?!"

Người giáo viên trước đó đang viết lên bảng, Uriel, từ từ cúi xuống như chết đuối, nhận được những lời thì thầm lo lắng từ học sinh của mình. Cả đám ở rất xa và chỉ nhìn thấy lưng cô, đó là lý do tại sao không ai có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề hay việc chảy máu mũi mà cô đang phải đối mặt vào lúc này.

Tiếp đó, cô ấy đứng dậy rồi quay về phía cả lớp, trông hoàn toàn bình thường, và chiếc khăn tay đẫm máu được giấu hoàn hảo trong nắm tay.

"Được rồi cả lớp, các em vừa mới tan học sớm."

"....."

Không ai có thể nói bất cứ điều gì khi cô lấy đồ của mình và rời đi càng sớm càng tốt. Phần còn lại của ngày tiếp tục diễn ra bình thường, mặc dù Kim Dokja nhận thấy Yoo Joonghyuk đang nhìn chằm chằm vào mình nhiều hơn mức cần thiết.


Ngày thứ năm.

Tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Chính xác mà nói, mọi thứ diễn ra tốt đẹp cho đến giờ ra chơi thứ hai.

Kim Dokja rất vui khi ngày bắt đầu. Yoo Joonghyuk không yêu cầu cậu phải khử trùng tay trước khi chạm vào đối phương và cũng kiên nhẫn hơn với cậu. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, họ thực sự có thể sẽ hòa thuận với nhau cho đến hết ngày trừng phạt, nhưng tất nhiên rồi. Cậu phải phá hỏng nó. Đó thực sự không phải là lỗi của cậu, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng mình có lỗi khi phá hỏng bất kỳ cơ hội nào vào thời điểm bình thường.

"Tôi-tôi không thể kiểm soát được cơ thể mình.", Kim Dokja bào chữa cho lời nói trước đó của bản thân với người đang nắm tay mình - người trông như vừa bị tát vào mặt. "Và dù sao thì điều đó đối với tôi còn đáng xấu hổ hơn là với cậu, vì vậy đừng phàn nàn nữa."

".........được rồi." một tiếng động nghẹt thở vang lên.

Yoo Joonghyuk tội nghiệp trông có vẻ bị tổn thương khi cả hai đi vào nhà vệ sinh. Kim Dokja liếc nhìn bàn tay còn lại của mình, giờ đã nắm chặt và hơi run rẩy, và cảm thấy tội lỗi dâng trào trong mình. Anh chàng rõ ràng có vấn đề về vi trùng và giờ phải nắm tay ai đó khi người đó đi tiểu... Cậu thề từ nay trở đi sẽ ngừng quấy rối bằng lời nói với Yoo Jonghyuk. Ít nhất là trong vài giờ.

Tất cả những người đang đi đến cùng địa điểm với hai người đều dừng lại rồi đi ngược chiều sau khi nhìn thấy sát khí của Yoo Joonghyuk cũng như việc anh và Kim Dokja vẫn nắm tay nhau. Tương tự với những người đang ở trong phòng vệ sinh, họ rời đi nhanh như chớp sau khi cả hai bước vào.

Tất nhiên là hai người phải để cửa buồng mở để có thể ở cách xa nhau nhất có thể. Yoo Joonghyuk đang nhắm mắt quay mặt về phía đối diện, chờ đợi. Hàng nghìn suy nghĩ lướt qua đầu anh khi anh nghe thấy tiếng kéo khóa, sau đó là tiếng lạo xạo, thậm chí không nhận ra mình đang chú ý đến từng âm thanh bản thân nghe được vào lúc này.

Nhưng có điều gì đó rất lạ. Mọi thứ im lặng đến lạ lùng.

"Kim Dokja, cậu đang-"

Anh quay đầu lại và đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đẫm lệ của Kim Dokja. Giống như ngày hôm trước, nhưng thậm chí còn mãnh liệt hơn. Anh nuốt nước bọt.

"C-Cậu có thể...hát hay làm gì đó không? Sẽ hơi xấu hổ nếu cậu nghe thấy...", Kim Dokja lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi khuôn mặt phản bội cảm xúc thật của mình.

Không hề nhận ra, Yoo Joonghyuk đã tiến một bước gần hơn. Người kia thấy vậy thì giật mình lùi lại hai bước, đụng phải bức tường của buồng vệ sinh. Yoo Joonghyuk tiếp tục tiến lại gần cho đến khi xâm chiếm toàn bộ không gian riêng tư của người bạn đồng hành, nhốt cậu vào giữa hai cánh tay.

Một tay của anh ấy vẫn nắm tay của Kim Dokja, và bây giờ chúng đã được giơ lên ​​tường và nằm trong tầm nhìn của mình, anh nhận thấy chúng khác nhau như thế nào. Bàn tay trắng nhỏ hơn so với bàn tay rám nắng lớn hơn - một sự phù hợp hoàn hảo. Ngón tay cái vuốt ve làn da mịn màng của người kia, không giống như làn da chai sạn của anh. Kim Dokja không luyện tập bất kỳ môn thể thao nào mặc dù luôn bắt đầu đánh nhau với người khác.

"Ưm."

Đôi mắt của Yoo Joonghyuk quay lại nhìn khuôn mặt của người kia sau khi nghe cậu ngậm chặt một âm thanh thú vị như vậy. Mặt cậu đỏ đến mức... anh tự hỏi nó có thể đỏ hơn đến mức nào. Làn da mềm mại đó sẽ có cảm giác như thế nào trên môi anh.

Anh vô thức nhích lại gần hơn, cho đến khi hai hơi thở nóng bỏng hòa làm một, hai háng cọ xát vào nhau.

"Joonghyuk.", Kim Dokja thì thầm gần như không nghe được, mắt cậu vẫn nhắm nghiền.

Đó là tất cả những gì Yoo Joonghyuk cần để tỉnh táo trở lại, đột nhiên nhận thức được mình sắp làm gì. Ý thức được vẫn đang vuốt ve tay Kim Dokja. Nhận thức được nhịp tim của tên khốn chuột đó đang đập nhanh đến mức nào.

"Kim Dokja....", anh thì thầm đáp lại, mặc dù nó phát ra như một tiếng gầm gừ trầm thấp phả vào miệng người kia.

Một tiếng thút thít khác thoát ra khỏi miệng cậu, khiến thứ gì đó càng siết chặt hơn trong quần của Yoo Joonghyuk. Cả sự khó chịu và sự hài lòng đang tràn ngập trong anh, điều còn sót lại là hiểu được chính xác phải làm gì với người trước mặt.

"...Cậu đã giải quyết xong chưa?" anh chọn cách tạm thời phớt lờ cảm xúc của mình để ủng hộ lý do ngay từ đầu họ đã ở đây.

Anh đi đến bồn rửa rồi bật vòi lên, để tiếng nước lấp đầy sự im lặng chói tai trước đó. "Giờ thì tôi sẽ không nghe thấy gì cả," anh nói khi quay lại buồng vệ sinh cùng Kim Dokja. "Nhanh lên."

"..."

Anh kiên nhẫn chờ đợi trong khi cố gắng làm dịu trái tim đang đập nhanh của mình (và một số bộ phận khác trong cơ thể), cho đến khi Kim Dokja xong việc rồi bắt đầu rửa tay.

Anh nhìn tấm lưng khó chịu và nhận thấy tai cậu vẫn đỏ bừng.

' Cả gáy của cậu ấy.' , Yoo Joonghyuk lưu ý khi nhìn thấy làn da lộ ra ngoài. Nó khiến anh tự hỏi những phần nào khác trên cơ thể nhợt nhạt của cậu lại được tô màu dễ thương đó mỗi khi người kia đỏ mặt.

"..."

Mọi người đều có giới hạn của riêng mình và suy nghĩ đó chắc chắn đã đưa Yoo Joonghyuk đến giới hạn của mình.

"Này!!" Kim Dokja hét lên khi cảm thấy một cái miệng ấm áp áp vào gáy mình. Chẳng mấy chốc, chỗ đó bắt đầu đau khi răng cắm sâu vào phần thịt mềm mại của cậu, tạo ra một tiếng thút thít vừa đau đớn vừa hưng phấn.

Bàn tay đặt trên vai cậu siết chặt một lúc mới buông lỏng rồi rút đi.

"Tôi không biết là cậu lại thích việc này đấy, Jonghyuk-ah.", Kim Dokja nói nửa mỉa mai, nửa đau khổ trong khi xoa xoa chỗ bị hành hạ. Cậu hy vọng mình trông bình tĩnh, mặc dù tâm trí cậu đang phát rồ vì những gì vừa xảy ra.

Yoo Joonghyuk nhìn cậu với vẻ mặt không rõ biểu cảm - dù đôi mắt tối hơn bình thường và liếm môi khiến nạn nhân rùng mình. Anh chỉ ậm ừ đáp lại.

"Trả thù từ lần cậu cắn tôi khi chúng ta đang đánh nhau."

"Cái-chuyện đó đã xảy ra lâu rồi! Tên khốn keo kiệt!"

Họ cãi nhau rời khỏi nhà vệ sinh rồi đi vào lớp học.



Kim Dokja, dù không biết gì nhưng cũng không hoàn toàn ngu ngốc. Mặc dù Yoo Joonghyuk nói với cậu rằng đó là sự trả thù nhưng hành vi tổng thể của anh đã đặt ra một số dấu hỏi. Cách anh cứ nhìn chằm chằm vào ngày hôm trước, cách đối phương trở nên kiên nhẫn ngay cả khi Kim Dokja chế nhạo anh ấy (được rồi, gần như kiên nhẫn), cách người kia xâm phạm không gian riêng tư của cậu và cắn cậu trong nhà vệ sinh như một con thú chết tiệt...

Hoặc là anh đã lên kế hoạch giết Kim Dokja một cách kỳ lạ và tàn bạo, hoặc là anh bắt đầu có cảm tình với cậu. Hoặc vì bàn tay của cậu. Bởi vì đối phương sẽ nhìn chằm chằm vào tay cậu không ngừng nghỉ. Cậu đã nghe nói về việc tôn sùng bàn chân trước đây, nhưng chưa bao giờ nói về tôn sùng bàn tay. Còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là tên khốn bạo lực đó lại có sở thích như vậy.

Kim Dokja sẽ nói dối nếu nói rằng cậu không thấy Yoo Joonghyuk hấp dẫn. Nhưng khuôn mặt được điêu khắc bởi các vị thần và đặt tất cả những thứ đó sang một bên, tính cách của anh thậm chí còn dễ thương hơn. Khi Lee Hyunsung kể cho cậu nghe những câu chuyện về anh chàng này, Kim Dokja đã nghĩ rằng anh đúng thật là một kẻ khốn nạn, nhưng ai có thể ngờ rằng việc chọc tức anh lại kích thích(gạch xóa) thú vị đến thế? Trông anh giống như một trong những con chó bông không ngừng sủa bạn, không biết chúng khiến bạn muốn trêu chọc chúng đến mức nào. Đúng, sự bướng bỉnh của anh đôi khi có thể gây khó chịu vô cùng, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng Kim Dokja vô cùng thích thú khi đùa giỡn với đối phương.

Thật buồn cười khi nghĩ đến việc sử dụng một mối quan hệ kỳ lạ để đe dọa Yoo Joonghyuk, nhưng hiện tại mọi thứ chỉ là lý thuyết. Cậu phải kiểm tra dự đoán của mình trước.

Giờ giải lao thứ ba.

Yoo Joonghyuk ngồi xuống băng ghế rồi mở hộp cơm trưa tự làm của mình. Bên cạnh anh, Kim Dokja đang cắn một miếng bánh mì dưa ngọt mà cậu mua trước đó, không tốt cho sức khỏe nên có thể tuổi thọ của cậu sẽ giảm đi vài năm. Mặc dù họ nói rằng ngay cả trong thế giới tận thế, gián là sinh vật cuối cùng còn sống và Kim Dokja có lẽ cũng sẽ sống ổn như vậy, Yoo Joonghyuk vẫn liếc nhìn đối phương một cách đầy phán xét.

Chẳng trách thiếu niên lại gầy như vậy, lại còn có thói quen ăn uống không tốt. Trong thời gian bị trừng phạt, anh liên tục để cho Kim Dokja 'ăn trộm' bữa trưa của mình, nhưng ai biết anh chàng đang ăn gì khi không có Yoo Joonghyuk?

Họ dùng bữa trong im lặng, và sau khi Kim Dokja hoàn thành phần chia sẻ của mình nhanh đến bất ngờ, cậu vừa lơ đãng vừa bóc một chiếc kẹo mút dâu tây vừa lướt màn hình điện thoại.

Đôi mắt của Yoo Joonghyuk hơi mở to khi nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn, dễ thương thè ra giữa đôi môi hồng hào của cậu và liếm bề mặt ngọt ngào của viên kẹo. Những ngón tay cậu xoay chiếc kẹo, đầu kẹo vẫn bị mút.

...

Quần của Yoo Joonghyuk bị chật đến khó chịu khi nhìn Kim Dokja cho cả thứ đó vào miệng, má phồng lên. Sau đó cậu rút thứ chết tiệt đó ra, nước bọt nối liền chiếc kẹo và người đang ăn nó. Kim Dokja liếm đôi môi bóng loáng một cách tục tĩu và đôi đũa của Yoo Jonghyuk gãy làm đôi. Anh nên ngừng giữ kẽ với Kim Dokja thì hơn.

"?", thủ phạm khiến anh đau khổ quay lại nhìn anh đầy tò mò.

Yoo Joonghyuk không thể rời mắt khỏi đôi môi đó, mùi dâu tây nhân tạo vẫn xộc vào mũi anh. Anh tự hỏi liệu miệng của Kim Dokja có ngọt ngào như vẻ ngoài của nó không. Anh nghiêng người lại gần hơn một chút.

"Cậu muốn nói gì à?", Kim Dokja hỏi, nghiêng đầu và mỉm cười với anh. Để lộ chiếc cổ xinh đẹp của mình trước ánh mắt lang thang của Yoo Joonghyuk.

Anh tặc lưỡi, lấy lại sự tự chủ.

"Đừng ăn thứ đó nữa, cậu sẽ bị sâu răng đấy.", và dù rất thích thú khi tiếp tục dõi theo, anh vẫn đưa tay ra cố gắng giật vũ khí quyến rũ ra khỏi tầm tay của người kia.

"Hủ? Đừng cứ như ông già như vậy nữa, tôi ổn mà.", Kim Dokja cãi lại, né tay Yoo Joonghyuk.

Hai người vật lộn trong vài phút, trước khi chiếc kẹo trượt xuống và Kim Dokja bắt được nó trong lòng bàn tay còn lại của cậu. Trong lòng bàn tay của cậu.

"Giờ xem cậu đã làm gì nào.", cậu nhăn mũi với vẻ hơi ghê tởm trước cảm giác nhớp nháp trên da mình. "Ồ, được thôi."

Yoo Joonghyuk có linh cảm không tốt khi nhìn Kim Dokja ném cây kẹo mút vào thùng rác cạnh họ rồi tiến tới liếm tay mình. Miệng anh mở ra định nói điều gì đó để ngăn Kim Dokja lại, nhưng không thốt ra được lời nào - có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng anh. Trong khi đó, chiếc lưỡi di chuyển từ lòng bàn tay cho đến những ngón tay mảnh dẻ xinh đẹp đó, để lại một bề mặt ẩm ướt.

"Kim Dokja.", Yoo Joonghyuk rên rỉ, không nhận ra giọng nói của mình nghe có vẻ cầu khẩn như thế nào.

"Trời ạ, Joonghyuk-ah. Tôi biết rồi mà."

Vậy ư? Cậu có thực sự biết không? Kim Dokja đột nhiên đứng dậy, bàn tay họ đan vào nhau hơi kéo Yoo Joonghyuk về phía mình.

"Ăn xong thì đi thôi. Tôi muốn rửa tay.", cậu vẫy tay một cách tinh nghịch.

Thiếu niên cao hơn nhắm chặt mắt lại và hít một hơi thật sâu. Kiểm soát, tự chủ, anh nhắc nhở bản thân nhiều lần, giống như một câu thần chú khi anh đứng dậy rồi rời đi cùng với con Incubus đang nắm tay mình.

Yoo Joonghyuk không tin vào đức tin. Những gì anh tin vào, là xác suất. Không giống như đức tin, người ta thường có thể tính toán xác suất xảy ra điều gì đó, điều đó có nghĩa là có một lời giải thích hợp lý, bình thường cho sự kiện đó.

Nhưng xác suất luôn ghét Yoo Joonghyuk, và ví dụ điển hình nhất là cả tuần này. Anh không chỉ bị buộc phải chịu hình phạt kỳ lạ nhất, mà như thể thế vẫn chưa đủ, tất nhiên anh phải bắt đầu tưởng tượng ra hình phạt mà mình đang mắc kẹt. Và như thể vẫn chưa đủ, người anh thích còn làm đủ mọi hành động và cử chỉ kích thích trong suốt thời gian còn lại của ngày.

Từ cách Kim Dokja xoa những ngón tay hoàn hảo đó lên môi khi cậu đang tập trung vào bài học, cho đến cách bàn tay cậu nghịch chiếc bút chì một cách lơ đãng, trông lạ lùng như anh vậy...

Yoo Joonghyuk có trở thành kẻ biến thái không? Tại sao mọi thứ Kim Dokja làm gần đây đều trông rất quyến rũ? Có phải anh quá hưng phấn đến mức bắt đầu tưởng tượng ra mọi thứ?

Anh... anh phải kiểm soát nó lại. Lần trước anh mất tự chủ đã cắn bạn học của mình và ước muốn vẫn chưa thỏa mãn, anh còn muốn làm nhiều hơn thế nữa. Anh phải lấy lại lý trí. Kim Dokja... anh không thể tấn công Kim Dokja được. Mối quan hệ của họ chỉ mới bắt đầu tốt hơn, nếu anh hành động quá nhanh, cậu ấy có thể sợ hãi và bắt đầu tránh mặt.

Không sao đâu, anh tự lừa dối bản thân mình mình. Họ sẽ làm việc đó một cách chậm rãi.


Không có ai là không thể nhận thấy những thay đổi rõ rệt trong hành vi của Kim Dokja và Yoo Jonghyuk. Nếu trong hai ngày đầu họ đánh nhau và ngày thứ ba họ kiệt sức thì đến ngày thứ tư, họ dường như đã quen nhau khá tốt và không còn cãi nhau nhiều nữa. Đến ngày thứ năm, hai người thân thiết một cách kỳ lạ và trong hai ngày qua, mọi người đều bị sốc về mối quan hệ của họ tiến triển như thế nào.

Chết tiệt, quên việc thân thiện đi, họ hành động như một cặp đôi - à không, không phải chỉ do hiệu ứng nắm tay mới khiến họ có vẻ như vậy. Yoo Joonghyuk, trước sự ngạc nhiên của mọi người, đặc biệt nhạy cảm với đối tác của mình và sẽ trừng mắt nhìn bất cứ ai đến gần họ. Và nếu đến ngày thứ sáu, Kim Dokja vẫn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ hoặc có vẻ cứng nhắc khi đáp lại thì đến ngày thứ bảy, cậu cũng trở nên nhạy cảm với Yoo Joonghyuk và cùng nhau cười.

Không cần phải nói, mọi người đều tò mò chính xác mối quan hệ giữa hai người là gì, bao gồm cả nhóm bạn thân tránh mặt họ suốt cả tuần, nhưng đôi khi lại nhìn thấy hai người từ một khoảng cách an toàn, cả đám há hốc mồm vì nghi ngờ.

Còn tiếp--->

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro