Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương không tồn tại<1>


Tựa gốc: Inexistent Chapter

Tóm tắt: Kim Dokja tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

***

Han Sooyoung thở hổn hển, tiến tới trước cánh cửa phòng bệnh mà mình đến thăm hàng ngày trong suốt bốn năm qua.

Cô đang đứng trước căn phòng quen thuộc, trong khi những người còn lại ở đằng sau vừa chạy lên cầu thang vừa nhìn cô.

Sooyoung quay lại nhìn về phía sau, tâm trí cô dần hồi tưởng về đoạn cuối của phần kết mà mình chưa kịp viết ra.

⸢Có ba cách để tồn tại trong một thế giới đổ nát.⸥

Sau đó cô bỗng nghe thấy giọng của Jung Heewon hét lên tên mình. “Han Sooyoung!”

Qua cửa sổ tòa nhà, cô thấy được những người đồng đội khác, những người đồng đội không cùng họ ra biển Đông đang vội vã chạy qua đây sau khi nghe tin.

⸢Hiện tại tôi đã quên mất một vài thứ. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.⸥

Bàn tay run rẩy của Han Sooyoung nắm lấy tay nắm cửa.

Cô đột nhiên sợ hãi. Nếu đằng sau cánh cửa không có gì thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những điều này chỉ là một sự dối trá đầy ngọt ngào?

Cô quay sang nhìn Yoo Joonghyuk, người đang gật đầu trấn an cô.

⸢Và đó là, bạn - người đang đọc những dòng chữ này - sẽ có thể sống sót.⸥

Bất kể điều gì đang chờ đợi phía sau cánh cửa, họ đều sẵn sàng đối mặt. Cánh cửa kêu cót két khi được mở ra. Những tia nắng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ đang mở rộng. Những trang bản thảo mà đã cô dành cả đêm để chỉnh sửa bị gió thổi tung. Các con chữ rải rác khắp nơi một cách chói mắt. Câu chuyện mà cô chưa hoàn thành đang ở ngay đó.

Những câu chữ cô thực sự muốn viết, có thể vào một lúc nào đó, ngay cả khi không phải bây giờ. Trong khi nghĩ về chúng, Han Sooyoung cười toe toét như một tên ngốc.

⸢Câu chuyện này chỉ dành riêng cho độc giả đó thôi⸥

.
.
.
.

Cô phù thủy nhỏ thông minh đó, những giọng nói đồng thanh vang lên, của vô số người từ vô số nơi trong các vũ trụ.

Tất cả đều hòa làm một, và Kim Dokja mở mắt.

***

Anh quay đầu về phía cánh cửa, biết rằng bọn họ sẽ đợi anh ở đó. Ở nơi Han Sooyoung viết rằng họ sẽ chờ đợi anh.

Anh mỉm cười nhìn những ánh mắt dõi theo mình đang bắt đầu rưng rưng. Một số người đã bật khóc, mặc dù chưa đầy vài giây trôi qua kể từ khi anh tỉnh dậy.

Họ nhìn người mà mình đã nhớ nhung bao nhiêu năm qua, người từng trông giống như một đứa trẻ nhỏ bé bất lực đang ngủ yên bình, giờ đây lại mang dáng vẻ của một người trưởng thành. Những vết nứt trên khắp cơ thể anh tỏa sáng như một dải ngân hà ẩn dưới làn da nhợt nhạt. Những câu chữ trong tiểu thuyết của Han Sooyoung xoay quanh, tái tạo lại cơ thể và diện mạo của anh, khiến anh trở lại với hình dáng quen thuộc mà tất cả bọn họ đều biết.

Kim Dokja mở lời: “Tôi đã trở lại.”

Giọng nói phát ra từ đôi môi đó, một giọng nói mà mọi người đều nhận ra và khao khát được nghe thêm một lần nữa. Đó là giọng nói đã lập ra vô số kế hoạch, dẫn dắt họ vượt qua biết bao trận chiến và cũng là giọng nói đã phá vỡ vô số lời hứa.

Đó là giọng nói của một con người thông minh, sắc sảo có thể khiến các vì sao phải cúi đầu trước mình. Nhưng giờ đây, nó nghe thật mong manh, khiến họ sợ hãi rằng nó sẽ biến mất mãi mãi, như thể ngọn lửa của một ngọn nến bị gió thổi tắt.

Hai người mà anh từng biết khi chúng còn bé chạy đến, nhảy lên giường và ôm chặt lấy anh, phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào. Anh ôm lấy chúng, vuốt ve hai đứa trẻ một cách dịu dàng.
Những người đồng đội còn lại nhận ra cảnh tượng quen thuộc ấy, trái tim họ càng trở nên căng đầy với vô số cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Han Sooyoung chạy về phía anh, cũng bắt chước hành động Shin Yoosung và Lee Gilyoung, cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy khi bàn tay của Kim Dokja đặt lên lưng.

Thật chẳng giống cô như ngày thường khi bộc lộ những cảm xúc chân thành như vậy, nhưng mọi người đều hiểu rõ, theo sau đó là Lee Jihye và Yoo Sangah.

Thấy vậy, Jung Heewon cũng nhượng bộ và lao vào ôm cả nhóm, nước mắt chảy dài khi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ những người bạn của mình. Lee Hyunsung bước theo cô, cơ thể khổng lồ ôm trọn tất cả mọi người trong vòng tay an toàn của mình, tất cả cùng khóc cùng cười, trút bỏ mọi cảm xúc mà họ đã kìm nén suốt hơn bốn năm.

Chỉ có một người đứng bên cạnh, không tham gia vào vòng ôm ấy. Hắn lặng lẽ quan sát với vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt thì ấm áp.

Họ bộc lộ tất cả những cảm xúc đã bị kìm nén suốt bấy lâu nay. Khóc và cười, nức nở, la hét, trách móc, những lời xin lỗi, những câu chuyện cười và những câu chuyện anh đã bỏ lỡ khi vắng mặt. Và đến cuối ngày, họ cùng chia sẻ một lời hứa mới chưa từng được thốt ra, một lời hứa mà sẽ không ai trong số họ sẽ phá vỡ.

***

Đó là một ngày nắng ấm và Kim Dokja vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Mặc dù cả đám dặn dò anh vẫn cần phải nghỉ ngơi do tình trạng yếu ớt, nhưng anh biết bọn họ chỉ lấy cớ đó để giam anh lại. Anh quyết định tham gia vào trò chơi của họ và nằm yên, ít nhất là trong một khoảng thời gian.

Anh cảm nhận được sự lo lắng của mọi người mỗi khi anh đi ngủ và sự nhẹ nhõm khi anh thức dậy. Việc này là bình thường sau khi anh đã hôn mê quá lâu. Họ cũng không bao giờ để anh lại một mình, thay phiên nhau ở bên cạnh anh. Kim Dokja không bận tâm chút nào về điều đó - khi còn là Giấc mơ cổ xưa nhất, anh phải nhìn thấy 1 phần của mình ở bên những người khác trong khi anh không thể. Cuối cùng thì giờ anh cũng đã ở đây với họ, vui vẻ khi có thể nghe câu chuyện của họ dù không có thời gian riêng cho anh.

Kim Dokja ý thức được rằng mình đã tạo ra những vết sẹo không bao giờ có thể phục hồi nguyên vẹn để đổi lấy sự sống cho những người bạn của mình, và cảm giác tội lỗi không hề biến mất ngay cả khi anh biết đó là cách duy nhất. Đó là lý do tại sao anh chấp nhận sự thiếu tin tưởng của họ và bị theo dõi 24 giờ mỗi ngày mà không phản đối gì nhiều. Anh không thể làm cho vết thương biến mất, nhưng anh có thể che đậy chúng bằng cách đảm bảo rằng sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa.

"Tôi muốn hỏi cô điều này." anh đề nghị một cuộc trò chuyện, chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại sang Han Sooyoung, người đang gõ máy tính xách tay cạnh giường bệnh của anh.

Bạn bè đã liên tục tặng điện thoại cho anh để thử xem tập tin "Cách sinh tồn" có xuất hiện trở lại hay không. Nó có, anh biết điều đó thậm chí trước khi chạm vào thiết bị. Đó là món quà từ avatar của Han Sooyoung, người đã hy sinh mọi thứ cho anh, được vua dokkaebi, người đã trở thành [Bức tường thứ 4] bảo vệ anh từ đầu đến cuối kịch bản trao cho. Vì một phần của hệ thống đã xuất hiện trở lại ở thế giới này nên không thể nào một món quà như vậy lại không theo anh đến đây.

Khi được hỏi đến, anh trả lời một cách thành thật. “Đó là bản gốc.”

Không phải là các bản sửa đổi được gửi về sau khi các kịch bản đã bắt đầu. Đó là phiên bản đầu tiên đã giúp anh sống sót qua những năm thơ ấu và trưởng thành.

Sau khi nghe thấy điều đó, cả nhóm tranh luận xem có nên cho anh tránh xa điện thoại hay không, sợ những suy nghĩ có thể xuất hiện trong đầu nếu đọc lại "Cách sinh tồn". Điều đáng ngạc nhiên là chính Yoo Joonghyuk lại là người lên tiếng và bảo họ hãy bỏ qua đi. Có lẽ hắn đã hiểu khi nhìn Kim Dokja; rằng có thể sẽ không bao giờ có ngày anh mở lại tập tin đó.

“Gì vậy?”, Han Sooyoung hỏi lại sau khi đánh máy xong.

Đó là một món quà khác dành cho anh. Vì Kim Dokja đã hứa rằng anh sẽ là độc giả đầu tiên của cuốn tiểu thuyết mới của cô nên cô muốn viết một cuốn mới. Rốt cuộc, "Toàn tri độc giả” đã được bạn bè của họ đón nhận.

Vì vậy, trong khi cô đang nghĩ ra một câu chuyện mới, anh đã đề nghị cô hoàn thành câu chuyện đầu tiên. Mặc dù cô nói nó giống như một trò đùa, nhưng những lời nói của anh dường như đã khuấy động điều gì đó bên trong Han Sooyoung và cô bắt đầu viết nó.

Không phải là một câu chuyện mới do cô sáng tạo ra mà là bản ghi chép về những gì Yoo Joonghyuk đã trải qua. "Cách sinh tồn" được tạo ra bởi một nửa Han Sooyoung đã kết thúc với việc nhân vật chính giết chết vua dokkaebi. Phần tiếp theo được viết lại bởi một “toàn bộ” Han Sooyoung mới, bao gồm những gì đã xảy ra sau đó - làm thế nào mà hắn đến được Bức tường cuối cùng nhưng lại không thể vượt qua. Tại sao hắn lại trở thành một vị thần bên ngoài và đánh mất tên của chính mình, chấp nhận biệt danh "Mưu phản bí mật". Rồi khi hắn tìm thấy một vòng hồi quy khác với bất kỳ vòng nào rồi dõi theo nó, trở thành một phần của nó, tìm ra câu trả lời mà hắn đang tìm kiếm, lấy lại tên của mình và chọn phần kết của riêng mình. Cuối cùng, hắn cùng nhà tài trợ và những người đồng đội của mình đã rời đi đến một thế giới mới, là khởi đầu cho câu chuyện mới đang chờ đợi họ.

Đó là một bản ký lục được tạo ra để đổi lấy sự sống còn của Kim Dokja. Một vật kỷ niệm.

Dù chưa hoàn thiện và còn nhiều thiếu sót nhưng Han Sooyoung vẫn quyết tâm viết nó hay hơn phần đầu tiên của "Cách sinh tồn". Cuối cùng, nó được viết hơi ngắn và khá tệ vì thiếu thông tin theo góc độ của Mưu phản Bí mật, nhưng cô biết việc hoàn thành câu chuyện này có ý nghĩa như thế nào đối với Kim Dokja. Có lẽ bản thân cô cũng mong muốn nó được hoàn thành nhiều hơn những gì mình nhận ra.

“Kim Dokja?”, cô hỏi lại lần nữa khi không nhận được câu trả lời nào. Tên ngốc đó có vẻ miễn cưỡng khi đặt câu hỏi và cô đã đoán đó là một chủ đề nhạy cảm.

“Có phải cô… đã lên kế hoạch cho Toàn tri độc giả từ đầu đến cuối như vậy không?”

"Sao cơ?"

“Tôi đang nói về những chương cuối cùng là dối trá.”

“À, cái đó hả?”, cô tỏ vẻ bất mãn. “Tất cả là lỗi của tên khốn đó. Tôi đoán chúng tôi đã không nói cho anh biết mọi chuyện thực sự xảy ra như thế nào.”

Trong những chương cuối của Toàn tri độc giả, Han Sooyoung trong truyện đã không thể gửi phần kết cho Yoo Joonghyuk, dẫn đến việc hắn phải tự hoàn thiện nó. Cuối cùng, hắn đến Trái đất và đoàn tụ với mọi người, nói với họ rằng hắn không tạo ra phần kết mà để lại sự lựa chọn cho Kim Dokja. Vì nếu họ viết rằng “anh tỉnh dậy”, anh sẽ là một người khác với người mà họ quen thuộc.

Sau đó, hệ thống xuất hiện trở lại thế giới của họ, một dấu hiệu cho thấy có điều gì đó đã xảy ra với Kim Dokja, vì vậy họ đi đến phòng bệnh nơi anh đang nằm. Không rõ họ đã nhìn thấy gì sau khi mở cửa, nhưng có ý kiến ​​cho rằng đó là câu chuyện mà Han Sooyoung mong muốn - nghĩa là anh đã thức dậy.

“Tôi đã gửi hai chương cuối cho Yoo Joonghyuk.”, Han Sooyoung nói. “Đó là một cái kết hoàn hảo - anh thức dậy và mọi thứ đều ổn. Nhưng tên khốn đó đột nhiên nói rằng hắn không muốn gửi nó đi. Hắn nói anh sẽ không phải là người chúng tôi quen biết nếu chúng tôi gửi thứ đó. Hắn nói cũng có lý, nhưng chúng tôi vẫn tranh cãi một khoảng thời gian. Vì biết anh là tên ngu ngốc thế nào nên chúng tôi không thể mạo hiểm để anh tưởng tượng ra một kết thúc tồi tệ sau khi anh thấy không có phần kết.”

Han Sooyoung bóc một chiếc kẹo rồi lơ đãng ném vào miệng.

“Còn có một vấn đề khác với xác suất. Vì nó đòi hỏi rất nhiều cho chương cuối nên Yoo Joonghyuk sẽ bị mắc kẹt trong không gian sau khi gửi nó, và ngay sau khi anh tỉnh dậy, anh sẽ… hiểu ý tôi chứ. Vì vậy chúng tôi đã nghĩ ra một giải pháp khác. Chúng tôi viết về việc Yoo Joonghyuk đến trái đất nên Giấc mơ cổ xưa sẽ mơ về điều đó rồi trở thành hiện thực. Sau đó, bọn tôi viết rằng cả đám đến phòng bệnh như thế nào và chuyện gì đó đã xảy ra ở đó. Chúng tôi không đề cập đến điều gì, vậy nên sẽ không thay đổi bất cứ điều gì về anh và vô tình tạo ra một Kim Dokja khác. Nhưng cũng vì chúng tôi đã nói rằng có gì đó đã xảy ra ở trong đó nên khả năng anh thức dậy sẽ lớn hơn nhiều so với việc chúng tôi không gửi đoạn kết nào cả.”

Kim Dokja chớp mắt một cách ngu ngốc khi nhìn khuôn mặt đang cười toe toét của cô.

“Tên khốn đó thực sự khá tốt bụng. Có một vài câu trong bản gốc mà tôi thực sự muốn cho anh đọc, và tên đó đã đưa chúng vào.”

Sau đó khuôn mặt cô trở nên khó chịu.
“Nhưng hắn chắc phải là một kẻ khốn nạn cho đến cùng, tên khốn đó thêm vào một đoạn rằng tôi "cười toe toét như một kẻ ngốc". Ai cho hắn ta cái quyền chỉnh sửa tiểu thuyết của tôi hả?!”

Tiếng kẹo vỡ vang lên giữa hàm răng tàn nhẫn của Han Sooyoung. Cô tiếp tục lẩm bẩm điều gì đó khó mà nghe rõ, mặc dù thỉnh thoảng có thể nghe thấy những lời chửi rủa và tên của Yoo Joonghyuk.

Kim Dokja ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó.

"Cô bực đấy à?"

Anh giật mình khi thấy Han Sooyoung dừng việc nguyền rủa lại và nhìn anh lần nữa.

“Anh có buồn vì chúng tôi đã viết sai sự thật không?”, Cô giải thích.

“Không, tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.”

Đến lượt cô ngạc nhiên trước lời nói của anh.

“Tôi- à, một phần trong tôi, muốn ở bên tất cả mọi người. Nhưng nửa còn lại thì biết chắc chắn rằng phải có "Giấc mơ cổ xưa nhất" để câu chuyện có thể tiếp diễn.”

Một cảm giác hoài niệm dâng lên trong Han Sooyoung khi anh bắt đầu nói. Kim Dokja là người nghĩ nhiều hơn nói, khiến bạn bè của họ luôn yêu cầu một lời giải thích mỗi khi không hiểu được hành động của anh. Nhưng với cô thì khác. Lý do duy nhất khiến cô có thể viết "Cách sinh tồn" và Toàn tri độc giả là vì Kim Dokja luôn nói chuyện với cô trong thời gian rảnh rỗi ít ỏi của họ thông qua các kịch bản. Cung cấp cho cô thông tin từ cuốn tiểu thuyết web mà anh yêu thích, về những điều đã xảy ra khi cô không ở đó, từng tin nhắn anh gửi cho cô khi còn nhỏ, khi anh nói chuyện với "tls123". Có lẽ đây là sự giao tiếp chỉ có thể tồn tại giữa độc giả và nhà văn. Và cô nhớ nó rất, rất nhiều.

“Đó là lý do tại sao, ngay cả sau khi mọi người đều đuổi theo tôi, tôi vẫn đưa ra lựa chọn đó.”

Lựa chọn phá vỡ linh hồn của mình, phân tán nó khắp vô số vũ trụ. Han Sooyoung hiểu được những lời chưa được nói ra.

“Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng phần muốn giữ lại Giấc mơ cổ xưa nhất trong tôi lớn hơn phần muốn rời khỏi nơi đó cùng với tất cả mọi người. Bởi vì thế giới sẽ kết thúc nếu tôi làm như vậy.”

Ký ức về cuộc nói chuyện của cô và Yoo Joonghyuk với [Bức tường thứ 4] sau khi Kim Dokja trở thành một đứa trẻ vô hồn trước mặt họ lại hiện lên trong đầu cô.

Đây không phải việc của tôi. Đó là điều mà bản thân anh ấy mong muốn. Suy cho cùng, anh ấy biết nhóm các cậu sẽ làm những việc như thế này."

Cô cảm thấy như thể sắp nôn ra đến nơi.

“Câu chuyện của cô chạm tới không phải toàn bộ mà đến từng phần riêng biệt của tôi. Làm cho từng phần trong tôi mong muốn con người mà tôi đã từng là quay trở lại. Cô có biết nó hoạt động như thế nào không? Giống như một cuộc bỏ phiếu theo đa số. Có lẽ cô đã nhận ra điều đó rồi, vì cô đã truyền bá cuốn tiểu thuyết này tới tất cả các thế giới chứa những kiếp luân hồi của tôi, thay vì chỉ đến một mình. Tôi có những ký ức mơ hồ về những kiếp sống đó. Hình ảnh mờ ảo và âm thanh không thể phân biệt được. Tôi nhớ rằng có rất nhiều người thích cuốn tiểu thuyết của cô – số lượng độc giả còn nhiều hơn tổng số lần tái sinh của tôi. Thấy chưa, cô có thể viết một câu chuyện hay mà không cần phải đạo văn gì cả.”

Han Sooyoung chế giễu. “Anh vẫn tiếp tục chuyện đó à?”

Kim Dokja nhìn cô với vẻ mặt tương tự một lúc, trước khi nhìn xuống và tiếp tục.

“Ký ức thực sự của tôi bắt đầu từ thời điểm linh hồn bắt đầu được phục hồi. Những dòng văn bản của cô hiện ra trước mặt tôi như một bức tường, hết dòng này đến dòng khác, và tôi ngày càng tỉnh táo hơn khi đọc chúng. Khi đọc xong, tôi đã tỉnh dậy trong phòng bệnh này, tất cả mọi người đều ở đó, đang đợi tôi. Buồn cười thật đấy, tôi đã chết đi rất nhiều lần trong suốt khoảng thời gian ấy, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy được tái sinh. Có lẽ cũng không có gì lạ, vì đó là lần đầu tiên toàn bộ linh hồn của tôi biến mất và được tái tạo lại.”

Anh ngước nhìn từ lòng bàn tay đến đôi mắt run rẩy của Han Sooyoung.

“Cô biết đấy, câu chuyện của cô đã thay đổi tất cả những người đó mãi mãi. Họ vẫn còn một chút "Giấc mơ cổ xưa nhất" trong mình, và thế giới này có thể tiếp tục bởi vì tất cả họ cùng nhau đọc và mơ về nó, nhưng những mảnh ghép của tôi trong họ giờ đã không còn nữa. Điều đó có nghĩa là "họ" trước khi đọc “Toàn tri độc giả" không phải là "họ” khi đã đọc xong. Tôi không thể nhớ được bất kỳ kiếp luân hồi nào của mình, nhưng tôi thực sự thắc mắc hiện giờ họ đang thế nào.”

Han Sooyoung đứng yên một lúc, cau mày giống như cách mà Yoo Joonghyuk thường làm, trước khi nhanh chóng quay lại biểu cảm ban đầu.

“Đừng nghĩ điều gì ngu ngốc, Kim Dokja. Không phải tôi đã viết nó ra à? Dù anh có là người đọc câu chuyện đó hay ai khác, dù họ có thay đổi ra làm sao, họ cũng sẽ tồn tại."

Anh mỉm cười. Cô cũng mỉm cười đáp lại.

Một sự im lặng dễ chịu bao trùm họ, chỉ bị quấy rầy bởi tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.

“Nhân tiện.”, Kim Dokja nói sau một lúc. “Họ không thể sử dụng sức mạnh của Giấc mơ cổ xưa nhất một cách riêng biệt, nhưng vì cô đã nói rất nhiều về "Cách sinh tồn", cô sẽ làm gì nếu phần lớn mơ về nó và một vũ trụ "Cách sinh tồn" mới sẽ xuất hiện? Cô thực sự phải đề cập đến nó nhiều như vậy à?"

“Ồ, anh có thể ngậm miệng lại đi được không?! ‘Cảm ơn’, ‘cảm ơn vì đã cứu tôi, Han Sooyoung-ssi’  của tôi đâu rồi hả đồ khốn??", Han Sooyoung gầm lên khó chịu trong khi người kia chọc ghẹo người bạn của mình, người mà anh đã nhớ nhung bấy lâu nay.

***

Bóng tối ở đây khác với khung cảnh xung quanh con tàu khi anh còn là Giấc mơ cổ xưa nhất – khung cảnh đó đầy những ngôi sao lấp lánh xa ngút tầm mắt, trong khi khung cảnh mà Kim Dokja đang nhìn lúc này là một đêm cô đơn chỉ có mặt trăng chiếu sáng trên người anh.

Lee Hyunsung đang ngủ ngon lành trên giường bên cạnh trong phòng bệnh, từng người trong nhóm lần lượt được cử đến đây để trực "ca đêm", đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với tên ngốc xít nào đó.

Kim Dokja tự hỏi liệu cảm giác khi có bạn cùng phòng có phải là như vậy không. Trước khi kịch bản diễn ra, anh không sống trong ký túc xá đại học, cũng chưa từng trải qua chuyến dã ngoại nào với trường. Lần duy nhất anh ở chung phòng là trong quân đội với những tân binh khác, và đó là những năm tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Bây giờ cảm giác đã khác nhiều, khi một người bạn mà anh thậm chí có thể gọi là gia đình đang ở bên cạnh mình.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi âm thanh tanh tách khẽ khàng mà Kim Dokja rất quen thuộc. Đó là xác suất. Anh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một cô gái trẻ từ trong không khí xuất hiện, ánh sáng yếu ớt xung quanh cô lụi dần cho đến khi biến mất hoàn toàn, giống như chiếc sừng nhỏ trên trán cô.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người này nhưng Kim Dokja nhận ra cô ngay lập tức. Cô ấy là người được mô tả trong những chương cuối cuốn tiểu thuyết của Han Sooyoung, người mà trước đây anh biết là một quả bóng đầy lông, giờ trông giống như một phiên bản trẻ trung, nữ tính của anh.

“Biyo.”

Cô gái mỉm cười và đến gần giường anh.

“Chú chưa ngủ à, Dokja ahjussi?”

“Ừm. Ta đã đánh một giấc ra trò và giờ thì có quá nhiều năng lượng.” anh nói giỡn.

Kim Dokja nhìn cô kỹ hơn, vẫn ngạc nhiên trước sự giống nhau kỳ lạ của họ. Mặc dù cô ấy trông rất giống anh, nhưng có một tia sáng tinh nghịch trong đôi mắt đầy sao đó khiến anh nhớ đến biểu cảm thường ngày của Bihyung… Điều đó cũng khiến anh nhớ đến cái chết của mình, và anh thấy lòng mình thắt lại.

“Xin lỗi vì đã đến trễ thế này. Ngay khi biết chú tỉnh dậy, con đã đi tìm người đó, chú thấy đấy. Con nghĩ có lẽ chú muốn gặp cậu ta.” cô bé nói vậy kèm theo một nụ cười toe toét xuất hiện trên khuôn mặt.

“Ai vậy?”, anh hỏi lại, không nhận thấy nụ cười sau khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô gái.

Cô bước một bước sang một bên, để lộ người nào đó ở phía sau. Cậu ta cũng là người mà anh nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng đó cũng là người mà Kim Dokja biết – và là người biết Kim Dokja, có lẽ hơn bất kỳ ai khác. Đó là lý do tại sao, đôi mắt anh run lên dữ dội khi nhìn thấy người mà anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp mặt.

Đó là một cậu bé, thấp hơn Biyoo một chút. Cậu ta có mái tóc trắng bù xù và đôi mắt đỏ – màu của dokkaebi – với chiếc mũ phớt đặc trưng trên đỉnh đầu.

"….Bức tường thứ tư…." Kim Dokja kêu lên.

Sau khi trở về trái đất với tất cả câu trả lời của thế giới này ở trong đầu, Kim Dokja đã nhiều lần tự hỏi bản thân rằng người đang đứng trước mặt mình bây giờ là kẻ xấu hay người tốt.

Cậu ta là người đã lấy đi avatar của Han Sooyoung trong quá khứ và tìm thấy chính anh lúc còn nhỏ. Nhờ cậu mà Kim Dokja được sống, nhưng vô số thế giới đã bị phá hủy.

Nhờ cậu, Kim Dokja vẫn giữ nguyên được sự tỉnh táo trong các tình huống, luôn biết rằng anh có thể dựa dẫm vào Bức tường thứ tư để tránh xa tổn thương tinh thần và nỗi sợ hãi. Nhưng điều đó cũng khiến Kim Dokja đưa ra nhiều lựa chọn vô cảm, một bức tường luôn ngăn cách anh với những kẻ thù còn lại lẫn bạn bè của mình.

Cậu là người yêu thích những câu chuyện hơn bất kỳ ai khác. Vua Dokkaebi không muốn các kịch bản bị kết thúc, giống như Kim Dokja khi anh đọc "Cách sinh tồn". Quả thật, hai người họ rất giống nhau.

Jung Heewon từng nói với anh rằng người bạn đồng hành tốt không phải là người đi theo bạn mà không thắc mắc - người bạn đồng hành tốt là người sẽ đặt câu hỏi và đưa ra quyết định thay bạn khi bạn chọn sai đường.

[Bức tường thứ 4] là người đã tuân theo ý muốn của Kim Dokja từ đầu đến cuối. Từ lúc đầu bảo vệ anh khỏi kẻ thù, cho đến cuối cùng, khi anh đẩy bạn bè ra xa trong khi đang phá vỡ linh hồn của chính mình để họ không thể với tới anh. [Bức tường thứ 4] luôn luôn dõi theo câu chuyện đúng như những gì Kim Dokja muốn thể hiện.

Liệu hành động của cậu ta có sai hay không?

Đối với độc giả duy nhất của thế giới này, câu trả lời không tồn tại. Đối với Kim Dokja, [Bức tường thứ 4] cũng đáng trách giống như đứa trẻ đang viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ trên băng ghế ở ga tàu điện ngầm. Cả hai người họ đều sống sót theo cách duy nhất mà hộ có thể biết. Và đó chỉ là sự hủy diệt của thế giới.

"Bức tường thứ tư." Anh lặp lại, lần này to hơn một chút.

Cậu bé mỉm cười. Thật kỳ lạ làm sao, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu bé dokkaebi nhưng vẻ mặt của cậu khiến Kim Dokja tràn ngập nỗi nhớ. Mỗi lần khen ngợi [Bức tường thứ 4], anh sẽ cảm thấy kỹ năng của mình thật hạnh phúc. Cảm giác tương tự bây giờ đã được biến thành biểu cảm thực sự trên khuôn mặt của một sinh vật sống.

⸢Về mặt kỹ thuật thì bây giờ tôi là Vua Dokkaebi, Kim Dokja.⸥

Anh không khỏi bật ra một tiếng cười khẽ, cẩn thận để không đánh thức Lee Hyunsung. Anh không biết phản ứng của bạn mình sẽ thế nào nếu họ nhìn thấy cậu bé dokkaebi.

“Đúng rồi, bây giờ cậu đã trở lại với danh hiệu cũ của mình. Vậy là cả hai người đều có địa vị giống nhau à?”

Sau khi linh hồn của Kim Dokja tan vỡ chỉ để lại cơ thể trẻ con, anh bị tách khỏi [Bức tường thứ 4]. Anh chắc chắn rằng đấng Toàn tri vẫn còn sống, nhưng chỉ đến bây giờ khi họ gặp lại nhau, mọi lo lắng của anh mới được xoa dịu.

Biyo gật đầu. “Mặc dù con chắc chắn rằng là mình mạnh hơn cậu ta.”

Kim Dokja nhìn thấy Bức tường thứ tư – hay Vua Dokkaebi – đảo mắt trước lời khẳng định đó, khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh khi nhìn hai đứa trẻ giống Shin Yoosung và Lee Gilyoung. Han Sooyoung thực sự đã làm rất tốt khi miêu tả cậu bé “trong sáng” trong tiểu thuyết - khuôn mặt cậu trông thực sự rất ngây thơ. Chỉ nghĩ rằng cậu ta chính là vị vua dokkaebi mà Kim Dokja đã chiến đấu nhưng đến từ một vũ trụ khác, anh cảm thấy kỳ lạ. Lại một lần nữa, khoảng thời gian cậu trở thành một trong những kỹ năng của Kim Dokja chứ không phải là một dokkaebi thực sự chắc chắn đã khiến cậu thay đổi rất nhiều. Điều đó nhắc anh rằng…

“Cậu có lấy lại được tất cả ký ức của mình không?”, anh đặt hỏi sau khi nhớ lại ký ức của mình cũng bị Xác suất xóa đi khi cậu trở thành [Bức tường thứ 4] và các kịch bản bắt đầu.

⸢Hầu như tất cả chúng.⸥

Câu trả lời khiến Kim Dokja cảm thấy nhẹ nhõm. Điều đó có nghĩa là ngay cả với những ký ức đó, tính cách của cậu sẽ không thay đổi trở lại thành Vua Dokkaebi, người thậm chí đã mang hình dạng của cha mình để có thể đánh bại Kim Dokja.

“Còn tên của cậu thì sao?”

Lúc này, cậu bé dokkaebi lắc đầu.

⸢Nó đã mất đi từ lâu rồi, Kim Dokja.⸥

Điều này cũng dễ hiểu khi nghĩ đến khoảng thời gian mà thực thể này đã tồn tại, nhưng người ta luôn có thể hy vọng.

“Ahjussi, chú đặt cho cậu ta một cái tên mới nhé? Giống như đặt đã cho con ấy!"

“Vậy được chứ? Tôi sẽ nghĩ ra một cái.”

["Bức tường thứ 4" đang lắc lư vui vẻ.]

Không hiểu sao đôi mắt to sáng rực của cậu bé lại khiến anh nhớ đến cụm từ đó. Kim Dokja cười khúc khích.

“Giờ hai người sẽ làm gì? Ở lại đây không?”

Tuy nhiên, mấy người còn lại sẽ là một vấn đề. Han Sooyoung có thể vẫn còn chút thiện cảm với [Bức tường thứ 4] vì họ đã sống cùng nhau hơn mười năm khi viết "Cách sinh tồn", và cô ấy có thể thuyết phục được những người khác. Nhưng nếu Yoo Joonghyuk nhìn thấy cậu ta trước tiên…

Trong khi Kim Dokja đang lên kế hoạch cho tương lai thì Biyoo lắc đầu.

“Con đã từng là con người, nhưng đó đã là quá khứ. Con không thể thay đổi con người hiện tại của mình, ahjussi. Con thực sự suy nghĩ và cảm nhận như một dokkaebi, và mục đích của dokkaebi là những câu chuyện.”

"Thế nghĩa là sao?"

Cô gái vui vẻ nắm lấy tay chàng trai, khiến người bạn đồng hành mới của cô giật mình khi được chạm vào.

“Tụi con đang đi du lịch cùng nhau! Tất nhiên là tụi con sẽ thường xuyên đến thăm, nhưng chú biết không? Sau khi đội trưởng thực hiện lời hứa và cả hai đồng hành cùng nhau, con nhận ra rằng mình thực sự thích đi du lịch cùng ai đó. Nó khác với lúc một mình con băng qua thế giới theo lệnh của Đội trưởng. Thật vui khi được khám phá những vùng đất mới, nơi chưa có kịch bản nào xảy ra cùng với một người bạn.”

Cô mỉm cười với chàng trai thấp hơn mình.

“Cậu ta cũng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy bất kỳ đường thế giới nào nếu không có Star Stream, vì vậy sẽ rất vui nếu được cùng nhau xem những câu chuyện mới.”

“…Có vẻ như nhóc đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi.”

“Đừng nhớ tụi con quá nhé, Dokja ahjussi.”, Biyoo mỉm cười. “"Thời gian trôi khác nhau trong không gian, những thứ có thể là hàng nghìn năm đối với tụi con có thể chỉ là vài năm trên Trái đất. Trong hai năm nữa, con với cậu ta có thể sẽ trở lại và sống cùng mọi người rồi."

⸢Ngoài ra, anh đã tạo ra rất nhiều rắc rối cho tôi trong thời gian qua bằng cách trở thành một tên ngốc cứng đầu. Bây giờ đến lượt tôi nghỉ ngơi rồi.⸥

“Xin lỗi vì điều đó.”, dokkaebi chỉ nói đùa, nhưng Kim Dokja nghĩ rằng thật công bằng khi xin lỗi ít nhất một lần trong suốt thời gian anh gây khó khăn cho kỹ năng của mình.

⸢Đừng như vậy. Tôi rất thích câu chuyện của anh.⸥

Đôi mắt đỏ nheo lại từ nụ cười chân thành nở trên khuôn mặt trẻ trung của cậu.

“Vậy thì.”, Kim Dokja đưa tay ra, bắt tay với người bạn cũ của mình, người đã ở bên anh lâu hơn bất kỳ ai khác - trong suốt các kịch bản, và sau đó là trong suốt vô số năm như là "Giấc mơ cổ xưa nhất". Không phải là một đứa trẻ nhưng cũng không phải là người trưởng thành.

⸢Kim Dokja.⸥ người mà trước đây anh biết là [Bức tường thứ 4] bảo rằng, ⸢Lầ n tới chúng ta g ặp nhau t ốt hơ n là anh nên có s ẵn m ột cái t ên cho tôi. Không thì liệu đấy⸥

Kim Dokja mỉm cười. Thật tốt khi lại được thấy sự vui tươi trước sau như một của cậu.

“Tôi hứa chắc luôn.”

Đã hiểu nhau rồi thì không cần thêm lời nào nữa. Vẫn nắm tay nhau, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ các vị Vua Dokkaebi khi những chiếc sừng nhỏ xuất hiện trở lại trên trán họ.

Kim Dokja nói về phía những bóng người đang biến mất.

“Nếu hai người cảm thấy mệt mỏi với cuộc hành trình của mình, hãy biết rằng vẫn có một nơi để cả hai quay trở về.”

Ánh sáng làm mờ đi biểu cảm của họ, nhưng anh chắc chắn rằng họ đã nghe thấy lời anh nói.

Âm thanh tanh tách đặc trưng của Xác suất lại vang lên một lần nữa, và cả hai trở nên mờ ảo cho đến khi biến mất hoàn toàn. Căn phòng lại chìm vào trong sự im lặng, không còn bất kỳ bằng chứng nào cho thấy cuộc gặp gỡ đêm khuya đã diễn ra.


--> Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro