Cặp đơn sắc<2> H
"...Gì cơ?"
Yoo Joonghyuk nhìn cậu như thể đối phương là một tên ngốc. Sau một lúc dường như đang tìm kiếm điều gì đó từ biểu hiện của Kim Dokja, khóe miệng hắn giật giật. "Tôi đã nói, được thôi. "
"À..."
Phải mất thêm vài giây để Kim Dokja nhận ra mùi thứ hai, hiện nhạt hơn mùi của cậu nhưng đang dần dần tăng cường độ. Nó châm chích các giác quan, làm lu mờ tâm trí cậu. Bàn tay của Yoo Joonghyuk luồn vào dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Dokja trong khi cậu vẫn đang cố lấy lại sự tự chủ, cảm giác da kề da khiến cậu vô cùng rùng mình.
'Chuyện gì đang xảy ra vậy?' Lẽ ra Kim Dokja không thể mong đợi một điều gì đó như thế này. Lý do tại sao cậu không lo lắng về việc chiến đấu chống lại một alpha là bởi vì cậu không bao giờ thích mùi pheromone nồng nặc của họ. Nó luôn khiến cậu nhớ lại những ký ức tồi tệ, và thay vì thu hút, nó gây ra phản ứng trái ngược.
Vậy thì tại sao... Cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát được, đôi chân cố gắng khép chặt lại nhưng bị tên khốn Yoo Joonghyuk đó ngăn lại. Cậu cảm thấy dịch nhờn bắt đầu chảy ra từ lỗ của mình, và giờ đây Kim Dokja tự nguyền rủa bản thân vì đã chọn ngồi trên đùi đối phương, đặc biệt là khi alpha đang khỏa thân ngoại trừ một chiếc khăn tắm chết tiệt, vô dụng trong việc che đậy chỗ phình ra ngày càng lớn giữa hai chân hắn. Nó rất to. Mặc dù được che giấu bởi chất liệu cotton, nhưng Kim Dokja vẫn có thể đoán được nó lớn như th-
"Thưa ngài Yoo!" omega giật nảy người, gắng sức dập tắt dòng suy nghĩ của mình. Cổ họng cậu khô khốc và giọng nói phát ra hơi khàn. "Tôi đã mang rượu ngon tới cho anh nếm thử. Chúng ta bắt đầu với việc này nhé?"
Yoo Joonghyuk, người đang bận rộn với việc đánh hơi tuyến mùi của Kim Dokja và nhìn chằm chằm vào vòng cổ của cậu như thể nó đã được dùng để sát hại cả gia đình mình, ngước lên sau khi nghe thấy câu hỏi. Đôi mắt hắn tối sầm lại, như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, nhưng đôi môi nhếch lên thành một nụ cười tự mãn khi hắn chấp nhận lời đề nghị.
Kể từ thời điểm nhận ra rằng alpha thực sự sẵn lòng và sự trong trắng của cậu đang bị đe dọa, Kim Dokja thầm vỗ tay cái bốp trước thực tế rằng ít nhất cậu cũng đủ thông minh để bỏ thứ gì đó vào đồ uống trước, đề phòng phát sinh tình huống bất ngờ. Cậu đã thề thốt trong lòng rằng sẽ lắng nghe những lời khuyên an toàn của Jung Heewon và Yoo Sangah nhiều hơn sau khi thoát khỏi đây.
'Thật khó để đứng vững', cậu để ý khi thứ chất lỏng màu đỏ sẫm rót đầy nửa cốc thủy tinh, đôi chân run rẩy của cậu gần như không thể chống đỡ nổi. Sau đó, thay vì quay lại ngồi vào lòng người đàn ông, Kim Dokja ngồi xuống bên cạnh Yoo Joonghyuk, nơi vật cương cứng của họ không có nguy cơ cọ xát vào nhau, đưa đồ uống cho đối phương. Đổi lại cậu có một câu hỏi. "Anh không uống à?"
'À phải. Mình quên mất phần của mình rồi.'
"Anh có lo lắng rằng tôi có thể đã đầu độc anh không?" Kim Dokja vừa đùa vừa nghiêng đầu sang một bên rồi nhấp một ngụm không chút do dự. "Đây, bây giờ chúng ta có thể chết cùng nhau. Cộng sự của sự sống và cái chết." cậu cười và đưa cho anh chiếc ly mà lần này đã được nhận lấy bởi alpha.
Yoo Joonghyuk cũng làm như vậy với cậu, và Kim Dokja tự hỏi liệu có phải người đàn ông đã cố ý uống từ đúng cái chỗ mà môi cậu vừa mới chạm vào ly hay không. Cậu quan sát chuyển động của quả táo Adam nhấp nhô theo từng ngụm lớn, không thể rời mắt khỏi hắn. 'Nó không phải là cách anh thưởng thức rượu đâu.' Đó là tất cả những gì bộ não của cậu có thể nghĩ ra, nhưng Dokja không cố gắng ngăn cản hắn hoặc bình luận thành tiếng về điều đó. Giờ đây thật khó để lờ đi pheromone của alpha, và Kim Dokja cảm thấy có gì đó giống như ngọn lửa bùng lên trong sâu thẳm dạ dày của mình. Lẽ ra cậu phải hít một hơi thật lớn không khí lạnh ban đêm để đầu óc tỉnh táo vào lúc đó.
Omega có vừa đủ thời gian để nhận ra rằng chiếc ly đã cạn, trước khi Yoo Joonghyuk liếm môi và đẩy cậu xuống tấm ga trải giường, lại tiếp tục đánh hơi vào cổ omega. Kim Dokja cảm thấy mùi rượu thoang thoảng từ hắn, nó ngọt ngào, và mong muốn được nếm nó trực tiếp từ miệng người kia chợt lóe lên trong tâm trí của cậu.
"Ha... không phải anh đang vội vàng quá đấy chứ?" Tay cậu siết chặt vai Yoo Joonghyuk một cách yếu ớt, đẩy lùi sự thúc thục muốn quấn chân mình lên eo người kia. Kim Dokja nhìn xuống, và đột nhiên hơi thở của cậu trở nên dồn dập, mọi chuyển động đều ngừng lại. Chiếc khăn vừa nãy che đi phần riêng tư của alpha hẳn đã rơi xuống khi họ đổi vị trí, bởi vì ngay lúc này hắn hoàn toàn khỏa thân, mọi thứ đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
'....Mình cần phải thoát khỏi đây.'
Kim Dokja không biết số phận đã cố gắng lôi kéo mình vào trò hề gì, nhưng cậu không thấy buồn cười. Cậu không cười nổi. Không phải trước kích thước đó. Cái thứ quái quỷ như thế còn có thể lấp vừa bên trong ai chứ? Cậu... không chắc liệu mình có muốn tìm hiểu hay không. Cậu thậm chí còn không biết phần bạo dâm bên trong mình đã khuấy động trong sự phấn khích, nhưng nỗi sợ hãi đã chiến thắng nó cách một đoạn xa.
"Cậu mới chính là người đã van nài." Giọng của Yoo Joonghyuk nghe thô ráp hơn trước, và Kim Dokja cảm thấy hơi thở nóng hổi phả vào da, khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào từ cái miệng mím chặt của mình. Một lòng bàn tay chai sần vuốt ve eo cậu, mơn trớn lên vùng da bên trên, trong khi bàn tay kia ở sau lưng cậu, nghịch ngợm cái đuôi của Kim Dokja.
Tiêu rồi. Nguy hiểm quá. 'Khi nào thì thuốc mới có tác dụng?' Cậu tuyệt vọng tự hỏi khi sợi dây tỉnh táo cuối cùng đang kìm lấy cậu khỏi việc van nài alpha đụ mình. Cậu không chắc mình còn có thể kháng cự lại pheromone được bao lâu nữa.
Như thể đã định sẵn, Yoo Joonghyuk dừng lại tại chỗ với vẻ mặt hơi bối rối, có chút tức giận, một tay buông Kim Dokja và ôm lấy đầu mình. Omega quan sát hắn khép mở miệng vài lần mà không thốt ra được lời nào, trước khi ngã gục như người không xương trên thân cậu.
"Ha ha... ha ha...đồ chết tiệt... đồ khốn." Bây giờ Yoo Joonghyuk đã bất tỉnh, mọi vẻ lịch sự giả tạo đều biến mất để nhường chỗ cho cảm xúc thực sự của Kim Dokja. Cậu thô bạo đẩy alpha ra khỏi người, tuyệt vọng muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Vẫn còn dưới ảnh hưởng của pheromone, omega hầu như không thể lăn người đàn ông sang một bên sau khi dồn hết sức lực và trượt khỏi giường, nhìn hoàng tử đang say ngủ trên đó.
Loại thuốc mà Yoo Joonghyuk tiêu hóa lẽ ra phải có tác dụng ngay lập tức-Bản thân Kim Dokja không bị ảnh hưởng chỉ vì cậu đã uống một viên thuốc sẽ chống lại tác dụng của nó trong 24 giờ tới. Xét thấy sự thật là phải mất khoảng năm phút để người đàn ông bất tỉnh, phải có một mức độ gian lận của việc kháng thuốc. Kim Dokja nghĩ lại mọi thứ mình biết về Yoo Joonghyuk kể từ khi họ gặp nhau. Chà... tên khốn đó giống nhân vật chính lắm.
Nhưng sự cũng đã vậy. Cậu đứng dậy, cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, chụp ảnh tài liệu xong xuôi mới cất lại vào ngăn kéo rồi chuẩn bị rời đi. Kim Dokja thỏa mãn sự tò mò của mình và cậu không muốn gì hơn ngoài việc rời đi.
Cậu quay người rồi đi về phía cửa, một tay che miệng và mũi để ngửi thấy càng ít mùi của alpha càng tốt, bỗng một giọng nói trầm vang lên khiến máu cậu lạnh toát.
"Đó là tất cả những gì cậu cần à?"
Kim Dokja từ từ nhìn ra phía sau, hy vọng đó chỉ là tưởng tượng của bản thân, nhưng cảnh tượng Yoo Joonghyuk ngồi trên giường thong dong nhìn mình đã đập tan mọi hy vọng. Trên mặt đối phương không có dấu hiệu của trạng thái lơ mơ hay không có ý thức của người vừa mới ngủ dậy, chứng tỏ rằng ngay từ đầu hắn đã không hề bất tỉnh.
"Cậu đúng là đồ ngốc khi nghĩ rằng mình là người duy nhất có biện pháp đối phó với chất độc, Salvation. " người đàn ông bất động như thể đọc được suy nghĩ của cậu.
'Mẹ kiếp. Vãi luôn. Thật đấy à? Anh ta đã rèn luyện cơ thể của mình để chống lại chất độc hay cái gì đó? Không phải sẽ dễ dàng hơn nếu để ai đó nếm thử thức ăn và đồ uống nếu anh ta quá hoang tưởng hay sao?' Kim Dokja hoàn toàn hoài nghi vào tình huống này, nhưng những lời tiếp theo đã đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ của mình.
"Cậu sẽ không được rời đi cho đến khi chúng ta hoàn thành những gì cậu đã bắt đầu."
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng trước cái nhìn lóe sáng trong mắt Yoo Joonghyuk, biết rằng người đàn ông đó không đùa giỡn. Không đợi thêm một giây nào nữa, Kim Dokja lao về phía lối ra, nhưng còn chưa kịp đến gần thì cậu cảm thấy một bàn tay nắm lấy tóc mình, giật ngược ra sau và ném phịch mặt cậu xuống sàn.
"Cậu nghĩ mình đang đi đâu?" giọng nói khàn khàn chế giễu. "Đây không phải là điều cậu muốn sao? Tôi sẽ chơi cậu thật tốt, giống như cậu đã yêu cầu."
Kim Dokja cố gắng nâng cơ thể mình lên nhưng thật khó để làm được, với bàn tay cứng như đá của Yoo Joonghyuk vẫn giữ phía sau đầu mình. Chỉ có phần dưới cơ thể của cậu là thành công trong việc nâng lên, không may là tình hình của cậu trở nên tồi tệ hơn khi va thẳng vào phần cương cứng của alpha.
"Đồ dâm đãng." Yoo Joonghyuk gầm gừ, ngay lập tức giữ chặt cặp mông đầy đặn của Kim Dokja bằng bàn tay còn lại của mình và nghiến hông vào đó.
"Không, đợi đã- Ức! Tôi không cố ý đâu, đồ khốn!"
Quần áo của cậu gần như bị xé toạc ra, và cho dù có cố gắng vùng vẫy thế nào để thoát ra đi chăng nữa, tất cả những gì còn sót lại chỉ là những mảnh rách không thể che đậy bất cứ thứ gì. Hai ngón tay đi vào trong cậu một cách thô bạo, cái lỗ trơn bóng siết chặt lấy sự xâm nhập. Omega nghiến răng trong sự xấu hổ sau khi nghe thấy những tiếng rít dâm dục phát ra từ mỗi cú đâm, xé toạc bức tường của cậu ra và tìm kiếm một nơi có thể khiến cậu mất trí.
"Đúng là đồ đĩ điếm, cố gắng chạy trốn khi cậu đang ướt sũng. Ít nhất cơ thể cậu trung thực hơn cậu đấy. Cái lỗ tham lam của cậu đang cầu xin nhiều hơn nữa kìa.
"K-không, A... Dừng lại..."
Cơ thể cậu run lên không kiểm soát trước làn sóng pheromone mới, một ngón tay nữa trượt vào cùng lúc. Mùi hương say đắm, khiến từng tấc da thịt của Kim Dokja muốn tuân theo ý muốn của alpha và để bản thân được chiếm đoạt ngay tại chỗ. Cậu cắn môi để lấy lại chút tỉnh táo, kiềm chế bản thân không trượt sâu hơn vào những ngón tay đang xâm chiếm mình. Cố gắng nhắc nhở bản thân rằng người đàn ông đó là kẻ thù mà cậu phải chạy trốn, chứ không phải để đối phương khuấy đảo mình.
Không mất nhiều thời gian để Yoo Joonghyuk kết thúc công việc phục vụ của mình, ngay khi tìm thấy tuyến tiền liệt, hắn đã lạm dụng nó cho đến khi Kim Dokja lên cơn cao trào, sau đó các ngón tay được rút ra khiến cậu không thỏa mãn. Một tiếng rên rỉ đã phản bội cậu, khiến alpha cười thầm đáp lại, thì thầm những lời hứa hẹn nhiều hơn nữa. Và hắn là một người đàn ông biết giữ lấy lời.
Kim Dokja cố gắng bò đi một cách tuyệt vọng khi cảm thấy cái đầu mập mạp của gậy thịt đang đâm vào cái vành ở lối vào của mình, một hành động vô ích khi cổ tay cậu bị giữ lấy và đè chặt sau lưng, sự khác biệt về sức mạnh giữa cậu và Yoo Joonghyuk là quá lớn để có thể chống lại.
"Nó sẽ đau hơn nếu cậu vùng vẫy." là lời khuyên duy nhất - cũng là lời cảnh báo mà alpha đưa ra.
Hắn đẩy hông về phía trước, khiến Kim Dokja mở to mắt, nước mắt trào ra và miệng há hốc mà không phát ra được âm thanh nào. Bên trong cậu được nới rộng ra, thậm chí chiều dài khủng khiếp còn chưa được bao bọc hoàn toàn. Yoo Joonghyuk rút ra và lặp lại động tác tương tự, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi omega khi nó chạm sâu hơn trước. Hết lần này đến lần khác, mọi thứ bị thúc vào sâu nhất có thể, alpha sử dụng cậu như món đồ chơi cá nhân của mình và buộc những bức tường thịt ghi nhớ kích thước và hình dạng của hắn.
Cơn đau thật khủng khiếp, nhưng pheromone chết tiệt đang làm loạn trong não của Kim Dokja khiến cậu ghi nhận hầu hết cảm giác đó là khoái cảm, toàn bộ cơ thể nhanh chóng co giật sau lần cực khoái đầu tiên. Alpha không dừng lại, chỉ tặc lưỡi lầm bầm một tiếng 'quá nhanh'. Hắn nắm lấy một mảnh vải, tiếp tục xé nó thành một kích thước nhỏ hơn, phớt lờ sự phản đối của omega, rồi buộc nó vào gốc dương vật nhỏ xinh của Kim Dokja, ngăn không cho bất cứ thứ gì thoát ra ngoài mà không có sự cho phép của mình.
Lực va chạm giống như của một con thú đang động dục hơn là của con người, chỉ tăng lên khi thời gian trôi qua. Một tay giữ lấy cổ tay của Kim Dokja và một tay khác nắm lấy hông cậu, ấn cậu xuống dương vật của mình với mỗi cú đập hông nhằm vào những điểm ngọt ngào của đối phương. Liếm và cắn khắp lưng, những chiếc răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào làn da mềm mại cho đến khi để lại những dấu máu.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Kim Dokja khi Yoo Joonghyuk vuốt ve vòng cổ của cậu với vẻ gần như trầm ngâm, may mắn thay hắn chỉ dụi trán vào cổ và gáy cậu, đánh hơi mùi hương của đối phương. 'Anh ta sẽ không làm vậy đâu.', Omega trấn tĩnh bản thân. Sẽ không có lợi gì khi thiết lập mối quan hệ với một mối đe dọa như Kim Dokja, ngoại trừ có thể sử dụng nó như một cách để lấy thông tin từ cậu. Mặc dù các phương pháp thực tế hơn đã tồn tại cho việc đó.
"...A~a, làm ơn, ha..." cậu nức nở, thất vọng. Cậu thề rằng mình sẽ không cầu xin, nhưng khi tên khốn alpha tiếp tục đuổi bắt sự phóng thích của chính mình, vẫn không chịu cởi trói cho cậu, cảm giác đó trở thành một thứ gì đó không thể chịu nổi. "Làm ơn...làm ơn - Ức, tôi muốn bắn..."
Yoo Joonghyuk nhìn xuống khuôn mặt đẫm nước mắt của đối phương. Đôi mắt mơ màng và gò má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng vì bị cắn chặt để kìm lại những tiếng rên rỉ, bóng loáng vì nước bọt. Trong một khoảnh khắc, trông có vẻ như hắn sẽ mủi lòng, nhưng lúc bàn tay hắn bao lấy dương vật của Kim Dokja, thay vì cởi trói, hắn bắt đầu tuốt nó.
Omega khóc lóc một cách dâm đãng, Yoo Joonghyuk chỉ đơn giản là hôn lên má cậu, liếm đi những giọt nước mắt. Chỉ sau khi cầu xin nhiều hơn, sự trói buộc đột nhiên biến mất, tâm trí của Kim Dokja trở nên trống rỗng hạnh phúc trước sự giải thoát bất ngờ.
Cơ thể cậu run lên vì bị kích thích quá mức khi alpha liên tục thúc mạnh trong suốt cơn cực khoái. Kim Dokja cố gắng yếu ớt đẩy phần bụng dưới của alpha ra khỏi mình, nhưng điều đó chỉ khiến Yoo Joonghyuk nắm lấy cổ tay cậu bằng cả hai tay, kéo đối phương về phía mình cùng lúc khi thúc hông về phía trước, đẩy dương vật của mình vào hết cỡ.
Kim Dokja cảm thấy mình sắp phát điên lên vì nó tuyệt vời như thế nào, vào thời điểm đó, ngay cả nỗi đau cũng làm tăng thêm sự phấn khích. Cậu tự hỏi làm thế nào mà mình sẽ phục hồi sau một cái gì đó như thế. Alpha rõ ràng không quan tâm, sử dụng cậu như một thứ đồ bao lấy dương vật mà không cung cấp thời gian nghỉ ngơi nào. Thúc sâu bên trong cậu đến nỗi bụng phình ra khiến cậu trông như đang mang thai.
Sau đó, không biết được Yoo Joonghyuk đã tiếp tục phần việc của mình bao lâu rồi, Kim Dokja có thể cảm nhận được điều đó. Sự căng phồng khiến tiếng rên rỉ của cậu trở nên lắp bắp, bên trong cậu căng ra rộng hơn không tưởng được để thích nghi với kích thước ngày càng tăng. Kim Dokja nghẹn ngào, lắc đầu nhanh chóng và dồn hết sức lực còn lại của mình để cố gắng tạo khoảng cách giữa họ.
"Không, không không không, rút ra- A!" Bị phớt lờ. Tốc độ không dừng lại, cũng không giảm bớt, cái nút mập mạp không ngừng ép vào bức tường nhạy cảm quá mức của cậu. "...Đừng...a! Anh...anh...sẽ làm tôi có thai -hức!
Nghe được lời này, alpha chỉ đụ cậu nhanh hơn, dập tắt mọi hy vọng hay suy nghĩ có lý trí. Hơi thở của hắn trở nên ngắt quãng, gầm gừ cùng lúc với cảm giác tinh dịch nóng bỏng như thiêu đốt lấp đầy bên trong cậu là tất cả những gì bộ não của Kim Dokja có thể tập trung vào.
Cuối cùng, không biết sau bao lâu tưới giống cho cậu, Yoo Joonghyuk chậm rãi rút ra, tinh dịch màu trắng lẫn với những giọt máu đỏ chảy ra từ cái lỗ kiệt quệ. Kim Dokja hầu như không còn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng mình đang được lật ngửa, đối mặt với bóng dáng mờ ảo của alpha đang đè ở trên người mình.
Đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào cậu, đôi tai sói đen giật giật trên đỉnh đầu Yoo Joonghyuk trong khi cái đuôi xù lông uể oải vẫy vẫy, như thể cảnh tượng omega hoàn toàn nằm dưới thân mình khiến hắn hạnh phúc.
Đôi mắt của Kim Dokja nhắm lại trong sự mệt mỏi khi khuôn mặt của alpha lại gần cậu, điều cuối cùng mà cậu nghe thấy trước khi bất tỉnh là một tiếng tách rõ ràng gần vùng cổ của mình.
°°°
Cậu mơ thấy mình nằm trên một đám mây mềm mại. Nó ấm áp, và cậu thở dài mãn nguyện khi chìm sâu hơn vào cảm giác vô cùng thoải mái. Một lúc lâu trôi qua cho đến khi cậu bắt đầu mở mắt, vươn vai cơ thể uể oải theo phản xạ.
Và rồi, Kim Dokja đóng băng.
Cơn đau từ nửa dưới truyền đến xương khiến cậu rên rỉ trong sự tỉnh táo đột ngột. Ký ức về những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh ùa về như một gáo nước lạnh, cậu vội vàng nhìn quanh xem mình đang ở đâu.
Vẫn là căn phòng đó, và nhờ bức tường kính cách đó khá xa, cậu có thể nhận ra đang là ban ngày.
Những câu hỏi dồn dập nối tiếp nhau. Tại sao cậu vẫn ở đây? Tại sao Yoo Joonghyuk không giết cậu sau khi vui vẻ cùng nhau? Cậu đã ngủ trong bao lâu? Kim Dokja cảm thấy như mình đã ngủ một giấc dài. Nhưng không có thời gian để tìm ra câu trả lời; không phải lúc khi cậu phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Cậu kéo chăn ra, nhăn mặt sau khi nhìn thấy tình trạng cơ thể mình. Trông có vẻ là tên khốn alpha vẫn tiếp tục công việc của mình ngay cả sau khi đối phương bất tỉnh, vì gần một nửa số vết bầm tím và vết cắn phủ trên người cậu bây giờ là tồn tại vào lúc cậu mất ý thức. Thực tế là cơ thể của cậu đã được làm sạch và vết thương được chữa trị không có tác dụng làm dịu nào, chỉ đặt ra nhiều câu hỏi hơn là tại sao Yoo Joonghyuk lại đảm bảo rằng cậu sẽ sống sót sau toàn bộ thử thách.
Lạch cạch.
Kim Dokja bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình bởi những tiếng động phát ra từ một phần khác của căn phòng, không may là tầm nhìn của cậu bị chặn bởi một bức tường ngăn cách giữa cậu và nguồn phát ra âm thanh. Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian để tìm ra câu trả lời, vì một mùi thơm ngon tuyệt cú mèo khiến bụng cậu cồn cào vì đói, ngay sau đó là sự xuất hiện của thủ phạm khiến Kim Dokja kiệt sức.
Yoo Joonghyuk dừng lại sau khi nhận thấy cậu đã tỉnh, trước khi tiếp tục tiến lại gần giường. Với một tay bưng khay thức ăn và tay kia cầm vài tờ giấy, hắn đặt thứ trước lên đầu giường, ngay bên cạnh Kim Dokja, khóe môi hắn nhếch lên khi nhìn thấy omega dịch chuyển ra xa hơn trong sự cảnh giác, nhưng đôi mắt cậu lại lấp lánh sau khi nhìn trộm thức ăn.
"Tại sao tôi vẫn còn sống?" Omega quyết định hỏi khi không tìm thấy gì tốt hơn để bắt đầu.
Yoo Joonghyuk nghiêng đầu trước câu hỏi, sự thích thú hiện rõ trong mắt hắn. Kim Dokja lưu ý đến những đặc điểm vẫn có thể thấy của loài sói, và nhìn chung có vẻ như hắn tỏa sáng trong sự hài lòng, giống như một người vừa mới đi nghỉ sau nhiều năm làm việc mệt mỏi. Có một vị chua chát trong miệng của omega, biết rằng tên khốn đó thích thú trong việc làm tình với cậu đến mức nào.
"Em nghĩ rằng chúng ta đã xong việc à?"
Những từ ngữ đó khiến cơ thể cậu đông cứng lại, thậm chí còn cứng ngắc hơn khi Yoo Joonghyuk ngồi xuống mép giường và dựa sát vào cậu hơn. Đôi mắt đen quan sát cậu từ trên xuống dưới, và Kim Dokja chết trân tại chỗ khi một bàn tay vươn ra vuốt ve cổ cậu. Những ngón tay chai sạn đã giết không biết bao nhiêu người khẽ chạm vào Dokja, nhẹ nhàng đến mức khó mà nhận ra so với sự đối xử tàn bạo của đêm hôm trước. Cảm giác nhột nhột trên làn da nhạy cảm của cậu, và omega bất giác dựa vào cái chạm đó, rùng mình.
'Chờ đã.' Da?
Kinh hoàng, Kim Dokja đưa tay lên tìm kiếm quanh cổ nhưng thứ mà cậu tìm kiếm - hy vọng rằng... ,nó không có ở đó. Vòng cổ của cậu đã biến mất. Thay vào đó, những ngón tay của cậu tìm thấy một phần da bị thương mà không thể là thứ gì khác ngoài một vết cắn.
Tất cả những gì omega có thể làm là ngước đôi mắt run rẩy của mình lên nhìn alpha, sự nhận thức đập vào mắt cậu.
Yoo Joonghyuk đặt vài tờ giấy đang cầm trên tay xuống và liếc nhìn chúng, Kim Dokja nhìn thấy bức ảnh nhỏ mờ của chính mình ở góc dưới cùng của một tờ, được chụp từ xa. Bao trùm phần còn lại của tờ giấy là những thông tin rất ít ỏi và đắt giá về danh tính của Salvation.
Bàn tay của Yoo Joonghyuk vuốt ve cổ và ôm lấy má cậu, khiến họ một lần nữa chạm mắt nhau. Một cảm xúc mà omega không thể nhận ra thoáng qua đôi mắt đen huyền của hắn, xoáy sâu vào cậu như thể hắn đang cố ghi nhớ từng chi tiết trên khuôn mặt đối phương.
"Rất vui khi được gặp em, Kim Dokja." apha nhếch mép cười khi thấy omega nao núng, không quen nghe tên thật của mình từ miệng kẻ thù. "Hãy dành thời gian để chúng ta tìm hiểu nhau từ bây giờ nhé."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro