1
Mọi chuyện bắt đầu khi Kim Dokja làm mất một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng không đáng giá bao nhiêu, chỉ là nó đã nằm trên cổ tay cậu hơn mười năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Vài ngày trước vì một số lý do mà cậu tạm thời tháo nó xuống, đến khi muốn đeo lại thì không thể tìm thấy.
Cậu không nói chuyện này với bất cứ ai cả. Người quen sơ thì chẳng quan tâm, còn những ai thân thiết lại biết rõ lai lịch của chiếc vòng, càng không cần thiết phải nhắc đến.
Cái tên người tặng chiếc vòng đã lâu rồi không còn được nhắc tới trong những câu chuyện giữa bạn bè cậu, nhưng thỉnh thoảng trong các buổi tụ tập nó vẫn vô tình bị đề cập đến. Mọi người luôn có thói quen cố tình lược bỏ phần sau của cái tên chẳng khó phát âm ấy, cuối cùng chỉ còn lại một đại từ chỉ thị đơn giản. Và mỗi khi điều đó xảy ra, ai nấy đều sẽ đồng loạt đưa mắt lo lắng nhìn Kim Dokja, cứ như cậu là một con mực yếu ớt sống dưới đáy biển sâu, chỉ cần chạm vào ánh sáng liền lập tức tan biến.
Cậu nghĩ, thực ra cũng không cần phải làm vậy. Chỉ là người yêu cũ thôi mà, ai lại chưa từng có một mối tình đầu thất bại chứ?
Đáng tiếc là trong số những người bạn của cậu có Han Sooyoung, không thuộc kiểu người hiểu ý mà im lặng.
Chuyện cậu làm mất chiếc vòng được phát hiện vào trưa hôm sau, khi cả nhóm cùng nhau ăn trưa. Lúc ấy họ đang thảo luận về tiểu thuyết mới của Han Sooyoung, Kim Dokja thì cố gắng thuyết phục cô sửa lại một số chi tiết quá giống nhau giữa nhân vật nam chính và cậu. Nhưng đột nhiên, nữ nhà văn đột ngột dừng lại, nhanh như chớp mà nắm lấy cổ tay trái trống trơn của cậu, nhìn chăm chú hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Cậu biết Yoo Joonghyuk đã về Seoul rồi chứ?”
Thậm chí câu này còn không phải là một câu hỏi.
Han Sooyoung nhạy bén hơn cậu tưởng, có lẽ đó là tố chất cần có của một tiểu thuyết gia.
Nhưng chuyện này vốn chẳng có gì đáng giấu giếm. Yoo Joonghyuk, ngôi sao tuyển thủ thiên tài, người đã nổi danh từ khi còn rất trẻ nhờ vẻ ngoài vượt trội và kỹ năng chuyên môn xuất sắc, gần như quét sạch tất cả các giải thưởng lớn trong những năm tháng đỉnh cao sự nghiệp. Những năm đó, khắp Seoul đâu đâu cũng là tin tức và phỏng vấn của anh. Mặc dù độ hot đã giảm sau khi anh tuyên bố giải nghệ, nhưng đối với một người từng đứng trên đỉnh cao, sự bàn tán chưa bao giờ thực sự dừng lại.
Vậy nên việc đám Sangah bọn họ lúc nào cũng nhìn sắc mặt cậu thật không cần thiết. Kim Dokja không để tâm, chỉ lơ đễnh khuấy tách cà phê trước mặt, phá hỏng hình trái tim trên bọt sữa, biến nó thành một hình dạng méo mó kỳ lạ - trông giống như một con cá mặt trăng béo ú. Không hiểu sao, điều đó khiến tâm trạng cậu càng thêm bực bội.
“Vậy nên cậu tháo vòng tay xuống để tránh mặt cậu ta à?” Han Sooyoung tò mò hỏi. “Đây đâu phải lần đầu tiên Yoo Joonghyuk quay về Seoul.”
“Hình như lần này cậu ấy định ở đây.” Kim Dokja theo thói quen chạm vào cổ tay trái, nhưng ngay sau đó liền dừng lại, kéo ống tay áo xuống. “Lúc nào cũng đeo nó cũng kỳ cục thật, nên mình nghĩ, hay là tháo xuống luôn đi. Nếu chẳng may bị cậu ấy nhìn thấy thì mất mặt lắm.”
Cậu không bị cậu ta thấy cũng mất mặt lắm rồi. Kim Dokja dám thề rằng Han Sooyoung đã muốn nói như vậy trong khoảnh khắc đó, vì biểu cảm của cô ấy trông như vừa ăn hết một cân chanh chua, trở nên méo mó trong giây lát. Nhưng may mắn là cô ấy nhanh chóng kiểm soát được biểu cảm của mình, có vẻ như cô vẫn còn chút tôn trọng ít ỏi dành cho người bạn đáng thương của mình.
"Thật ra cậu đeo nó cũng chẳng sao, Seoul lớn như vậy, sao cậu lại nghĩ mình nhất định sẽ gặp cái tên khốn đó chứ?" Han Sooyoung "ha" một tiếng, cười như thể nghe được chuyện gì thú vị, quay đầu đi uống ly nước chanh của mình, "Từ khi cậu chuyển đến căn hộ này, cậu đã gặp hàng xóm của mình được lần nào chưa?"
Han Sooyoung nói rất đúng. Kim Dokja và Yoo Joonghyuk chưa bao giờ có cái gọi là duyên phận.
Hồi cấp hai, hai người học khác ban, lớp học cách nhau rất xa. Trước khi hai người chính thức quen biết, cái tên Yoo Joonghyuk chỉ tồn tại trong những cuộc trò chuyện giữa giờ của các bạn học. Tất nhiên, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh từ xa trong những dịp lên phát biểu trước toàn trường. Ngoài ra, Kim Dokja và Yoo Joonghyuk chưa bao giờ gặp nhau.
Lần đầu gặp nhau cũng rất khó xử.
Hồi ấy, trong trường luôn có những kẻ hay bắt nạt bạn bè, bọn con trai tuổi mới lớn thì thích phô trương sức mạnh. Vì vậy, Kim Dokja thường xuyên bị sai vặt để lấy lòng hoa khôi lớp tự nhiên. Nhưng trớ trêu thay, một lần nọ, thư tình và chocolate lại bị nhét nhầm vào ngăn bàn của Yoo Joonghyuk. Lúc đó, tin đồn "Kim Dokja là gay, thầm thích Yoo Joonghyuk" từ đó mà lan truyền khắp nơi.
Cậu mất một khoảng thời gian dài để giải thích, nhưng cuối cùng lại nhờ sự cố này mà quen biết đối phương. Và cũng nhờ vậy mà nửa cuối thời trung học của cậu trôi qua yên bình hơn rất nhiều.
Còn về chuyện tin đồn cuối cùng lại thành sự thật, ai mà ngờ được chứ? Yoo Joonghyuk nhận được rất nhiều thư tình, vậy mà trình độ tỏ tình lại cực kỳ tệ. Anh đưa thẻ học sinh cho Kim Dokja như thể đang khiêu chiến, lúc nhớ lại chuyện này, Kim Dokja vẫn thường cười nhạo:
“Khi đó mình thực sự sợ cậu sẽ đấm mình một cú.”
Yoo Joonghyuk sẽ nhíu mày phản bác:
“Vậy cậu đồng ý hẹn hò với tôi là vì sợ tôi sao?”
Hồi ấy, cậu đã trả lời thế nào nhỉ?
Cậu vẫn nhớ, khuôn mặt của Yoo Joonghyuk lúc ấy trông như không quan tâm, nhưng nắm tay lại siết chặt hơn bất cứ ai, vành tai ửng đỏ sau mái tóc đen xoăn.
Thấy Yoo Joonghyuk như vậy, cậu chỉ có thể đáp lại:
“Chỉ là vì mình thích cậu mà thôi.”
“Thôi vậy.” Ngón tay cái của Kim Dokja vô thức ấn vào khuỷu tay, cảm nhận cơn đau âm ỉ nơi khớp xương. “Đáng lẽ nên tháo nó xuống từ lâu rồi.”
“Cậu biết không. Hai người các cậu thật sự làm người ta khó chịu, dù có hẹn hò hay không.” Han Sooyoung than thở, nghiêm túc nhìn cậu:
“Cậu biết không, biểu cảm của cậu bây giờ trông như người chết vậy. Đừng nói với tớ là chiếc vòng đó có chứa 'nước trường sinh' trong truyền thuyết nhé? Kim Dokja, cậu—”
Kim Dokja giơ hai tay lên tạo thành dấu “X”, thú nhận:
“Nhà mình bị trộm, không may là chiếc vòng nằm trong danh sách bị mất cắp.”
"Ồ." Những lời phàn nàn như súng liên thanh của Han Sooyoung dừng lại, nhưng sự nghi ngờ trên mặt cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
“Nhưng ngoài tên ngốc như cậu ra, ai lại nghĩ rằng cái vòng cũ nát ấy có giá trị gì chứ?”
Chiếc vòng tay thật sự chỉ là một chiếc vòng tay bình thường, chính xác hơn, là kiểu dáng cơ bản nhất được bán trong các cửa hàng trang sức mười mấy năm trước. Lúc đó nó là kiểu vòng tay đôi rất phổ biến, nhưng bây giờ đã lỗi thời từ lâu rồi. Chỉ là Kim Dokja chưa bao giờ nghĩ đến việc tháo nó ra, ngay cả khi hai người đã chia tay mười năm.
Chiếc vòng tay này họ cùng nhau mua vào dịp Tết, còn lý do mua thì đã không nhớ rõ. Đoạn ký ức đó giống như một đoạn phim cũ phai màu, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, tối tăm, chỉ có khuôn mặt và giọng nói của Yoo Joonghyuk giống như một bức tranh màu trong bộ phim đen trắng, dù là hàng lông mày nhíu lại vì lo lắng, hay là ánh sáng trong trẻo dưới đáy mắt, cậu đều nhớ rõ mồn một.
Vòng tay là hàng đặt làm riêng. Kim Dokja tháo găng tay ra để đo kích thước. Trong tiệm không bật máy sưởi, mà cơ thể vốn dĩ đã dễ bị lạnh, nên chỉ trong vài phút, đôi tay cậu đã lạnh buốt. Kim Dokja liền đưa bàn tay lạnh cóng của mình áp lên cổ Yoo Joonghyuk. Khi nhận được ánh mắt giận dữ từ bạn trai, cậu lại cười phá lên.
Lúc đó, Yoo Joonghyuk chỉ cau mày bảo cậu tránh ra nhưng cũng không hề động đậy, khiến Kim Dokja có chút áy náy, định rụt tay lại thì bị một bàn tay quen thuộc kia nắm chặt lấy.
Khi nắm tay, Kim Dokja mới phát hiện, dù thời tiết rất lạnh, lòng bàn tay của Yoo Joonghyuk vẫn rất ấm, thậm chí còn hơi đổ mồ hôi. Từ đầu đến cuối, anh trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng hóa ra lại căng thẳng đến mức tay ra mồ hôi. Kim Dokja cười trộm, nhẹ nhàng dùng ngón út gãi lòng bàn tay đối phương, bị Yoo Joonghyuk trừng mắt cảnh cáo, rồi siết tay chặt hơn, thế là cậu cũng ngoan ngoãn không quậy nữa.
Lúc rời khỏi cửa tiệm, nhân viên thông báo thời gian đến lấy hàng và mỉm cười gửi lời chúc cũ rích. Dù chỉ là một phần của dịch vụ khách hàng, Yoo Joonghyuk vẫn nghiêm túc gật đầu cảm ơn. Thái độ nghiêm túc quá mức của anh khiến Kim Dokja có chút xấu hổ, bèn vùi mặt sâu hơn vào khăn quàng cổ.
Bàn tay ấy nắm chặt cho đến khi cả hai về đến cửa nhà Kim Dokja mới buông ra. Cậu bật máy sưởi lên, nhưng lại cảm thấy không ấm áp như trước đó.
Điều này thật kỳ lạ, những tương tác như vậy đã xảy ra vô số lần giữa họ, thế mà cậu vẫn nhớ rất rõ câu cảm ơn đầy trịnh trọng của Yoo Joonghyuk, nhớ rõ lực nắm tay của cả hai, nhớ ống quần bị ướt khi giẫm lên tuyết, và cả cảm giác lòng bàn tay dần lạnh đi trong vài phút cuối cùng.
Sau khi chia tay, Kim Dokja đã đóng gói gần như toàn bộ đồ đạc từng nhận được từ Yoo Joonghyuk và gửi trả lại, nhưng chỉ giữ lại duy nhất chiếc vòng tay này. Chính vì vậy, sau này khi Han Sooyoung biết chuyện, cô đã chỉ tay vào mặt cậu mà mắng suốt nửa tiếng đồng hồ. Nhưng thực ra, dù xét về ngoại hình hay ý nghĩa, chiếc vòng tay này cũng không phải là vật đặc biệt nhất giữa hai người. Chính cậu cũng không thể giải thích được tại sao lại giữ nó, chỉ biết rằng mình vẫn luôn đeo, đến mức trở thành thói quen. Mãi đến vài ngày trước, khi tình cờ biết tin Yoo Joonghyuk sắp định cư ở Seoul, cậu mới lưỡng lự tháo nó ra. Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau, chiếc vòng tay đã biến mất.
“Vốn dĩ nhà mình cũng chẳng có gì đáng để trộm, mà chiếc vòng ấy vừa hay lại bị mình bỏ quên trên bàn trà.” Kim Dokja chống cằm, chán nản khuấy tách latte. “Mấy thứ bị mất đều không đáng tiền, cũng không thể báo cảnh sát được, thôi bỏ qua vậy.”
“Cậu không kiểm tra camera giám sát à?”
“Đúng lúc đó camera giám sát bị hỏng, đang sửa.” Kim Dokja cười khổ. “Sao cậu lại nhìn mình như thế? Mình biết là bản thân rất xui xẻo mà.”
Han Sooyoung tựa người vào ghế, khó tin nói: “Tớ chưa từng thấy ai xui xẻo như cậu.”
Kẻ xui xẻo hiếm có nhún vai. “Giờ thì cậu thấy rồi đấy.”
“Ừ, đúng vậy. Cảm ơn đã mở mang tầm mắt cho tớ.” Han Sooyoung gật đầu, khoanh tay lại rồi đột nhiên đổi giọng thành kiểu diễn thuyết kịch tính. “Sau khi mọi người phát hiện cậu không đeo vòng tay nữa, họ chắc chắn sẽ cảm động mà nghĩ: À, cuối cùng Kim Dokja cũng bước ra khỏi bóng ma mối tình đầu rồi! Hãy cùng chúc mừng anh ấy, chúc mừng vì đến tận 28 tuổi mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới!’
Kim Dokja vốn đã miễn dịch với mấy lời châm chọc của cô, nhưng lần này vẫn thấy hơi xấu hổ. “Này, cái gì mà bước ra khỏi bóng ma mối tình đầu chứ—”
“Cậu nhất định phải thể hiện lòng tự tôn đàn ông trong chuyện này sao? Nếu vậy thì, cậu có định đi dự liên hoan tối nay không?” Han Sooyoung đột ngột ngừng màn trình diễn của mình, giơ điện thoại lên. Trên màn hình là lời mời tham dự liên hoan của Lee Hyunsung. “Cậu phải biết rằng, những năm Yoo Joonghyuk ở Seoul, cậu chưa từng tham gia bất kỳ bữa tiệc nào của bọn tớ, mặc dù cậu biết rõ cậu ta chẳng đời nào xuất hiện.”
Kim Dokja cảm thấy bất lực. "Mình chỉ là mỗi lần đều vừa hay có việc bận thôi mà…”
Han Sooyoung nhướng cao lông mày.
“Ờm, được rồi. Ý mình là… cậu ấy thực sự chưa từng đến lần sao?”
“Thực ra thì,” Han Sooyoung cao giọng than thở, “nếu không phải vì cậu, tên ngạo mạn tự phụ đó còn lâu mới chịu xuất hiện, cậu hiểu không?”
“Ồ? Ồ…” Tim Kim Dokja không kiểm soát được mà nhảy lên một nhịp. “Mình còn tưởng mọi người đã trở thành bạn bè tốt rồi cơ.”
“Tỉnh mộng đi." Han Sooyoung trợn mắt. “Vậy nên lần này, tớ dám chắc 99% là cậu ta cũng sẽ không đến. Kim Dokja, cậu cũng nói tên đó ở lại Seoul rồi, chẳng lẽ cậu định cả đời không đi uống rượu cùng bọn này nữa sao? Vừa hay giờ cậu cũng mất vòng tay rồi, đã đến lúc chính thức nói lời tạm biệt với người yêu cũ rồi đấy.”
“Hạ thấp tiêu chuẩn một chút mà nói, dù có gặp Yoo Joonghyuk đi nữa, tớ cũng sẽ dạy cậu cách đối phó với tên bạn trai cũ khốn kiếp. Cậu phải mỉm cười ôm cậu ta, sau đó giơ ngón giữa và nói: ‘Này, lâu rồi không gặp, đồ khốn nạn chết tiệt!’”
Cái này có hơi quá đáng thì phải. Kim Dokja vừa định phản bác thì Han Sooyoung đã tiếp lời:
“Tất nhiên, đối với Yoo Joonghyuk thì không thể làm vậy.”
Xem ra người phụ nữ này ít nhiều vẫn giữ lại chút tôn trọng và tình bạn với cậu ấy. Kim Dokja nghĩ thế. Nhưng hóa ra, cậu vẫn đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Han Sooyoung.
Cô nhanh chóng nói tiếp: “Cậu còn phải hất một ly nước vào mặt tên đó nữa.”
“Cậu không đùa đấy chứ?”
“Thôi được rồi, tớ đùa đấy. Nhưng cậu hiểu ý tớ mà.” Han Sooyoung thản nhiên nhún vai không quan tâm, giơ một ngón tay lên. “Cậu biết là cậu không thể cứ mãi trốn tránh được. Thực ra, chỉ có hai cách để đối mặt với người yêu cũ thôi. Cách thứ nhất là làm như tớ vừa mới nói.”
Cô giơ tiếp ngón thứ hai. “Cách thứ hai, nếu cậu vẫn còn yêu tên đó, thì cậu nên hôn cậu ta đi, đồ ngốc nhát gan.”
Còn tiếp-->
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro