Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Chị, lão sư, tới rồi?




Kim Trân Ni vừa xuống xe liền bị một căn nhà lớn có cả vườn hoa trước mặt làm lóe mắt, học tỷ kéo tay nàng lôi vào trong, cửa đang được mở ra, trong phòng khách có một người phụ nữ vừa nho nhã vừa xinh đẹp đang bưng chén trà xem tivi. Kim Trân Ni đoán người này hơn phân nửa là mẹ của Kim Trí Tú, đồng thời chua chát nghĩ cái này thế nào là mẹ con chứ? Rõ ràng chính là chị em... Trời sinh quyến rũ không nói, còn không thấy già, cái này là muốn những người bình thường sống thế nào? Nàng đều có thể khổ cực tưởng tượng đến cảnh tượng nhiều năm sau nàng cùng Kim Trí Tú đồng loạt chơi với một đứa bé, bạn nhỏ gọi Kim Trí Tú là chị, gọi nàng là dì.

Người phụ nữ đang ngồi co chân trên ghế nhìn thấy các nàng xém nữa là làm đổ chén trà, có chút hốt hoảng đứng lên, "Trí Tú, trở về rồi? Đây là Kim Trân Ni phải không, mau tới ngồi đây đi, haha, tiểu Tùng còn đang rửa mặt, lập tức đến ăn cơm ngay, hai đứa cũng chưa ăn phải không? Mẹ kêu dì Vương nấu cháo, chờ một chút cùng tiểu Tùng ăn được chứ?"

Kim Trân Ni nhìn bên cạnh học tỷ thần sắc lạnh nhạt, thầm nghĩ, học tỷ cùng với mẹ của chị không lẽ là quan hệ không hòa hợp sao? Mẹ của chị vừa rồi rõ ràng là bị giật nảy mình a, cũng không nhiều kinh hỉ, mà lại học tỷ loại này gặp người ba phần người cười trên mặt đều không có gì vui mừng, cái này ngăn cách phải là sâu bao nhiêu a. . . Lại nói học tỷ đều năm thứ tư đại học mà lại có một em trai học sơ trung, nên không phải năm đó lúc sinh đứa thứ hai, không có xử lý tốt cùng lão đại quan hệ để lại vấn đề đi. . . Ai...

Bên tai đột ngột truyền đến tiếng bước xuống lầu rung chuyển trời đất, em trai trong truyền thuyết của học tỷ người chưa thấy đã nghe tiếng trước.

"Mẹ!" Nam hài tử đang trong quá trình dậy thì tiếng nói nghe vào thật sự có chút không dễ nghe. "Cơm đã chín chưa vậy? Đói chết con rồi"

Mẹ Kim nhăn mày, cất giọng nói: "Nhỏ tiếng một chút! Chị con cùng với gia sư đã tới!"

Tiếng vang trước đó phút chốc liền không còn nghe được gì, Kim Trân Ni phát giác được "em trai" đối với học tỷ kiêng kị, cơ hồ lập tức khẳng định ý nghĩ ban đầu của mình: Xem ra học tỷ lúc nhỏ thật sự là mang thù nha, không chỉ có cùng mẹ náo tách ra, ngay cả em trai đều bị chị đối xử như nhau.

Thật lâu, Kim Trân Ni mới nhìn đến một nam hài cứng rắn xuống bậc thang, có chút lúng túng hướng các nàng phất tay, "Chị, lão sư, tới rồi?"

Nam hài tử vuốt đầu tóc rối bời lên, mặc áo sơ mi trắng bình thường nhất cùng quần jeans, cười một tiếng lộ ra hai hàm răng trắng, mặt mày có chút giống Kim Trí Tú, thân cao, hành động mang theo nét bất cần của thiếu niên.

Kim Trân Ni không nghĩ tới quy chuẩn như Kim Trí Tú sẽ có như thế một. . . người em trai bình thường như đại đa số nam hài.

Việc này thật sự làm cho nàng có cảm giác xúc động muốn thân thiết với đứa nhóc "tiểu Tùng" này. Nàng giờ phút này liền như là phát hiện học tỷ khả năng tồn tại một loại khác biểu hiện hình thức, đồng thời cái này "Biểu hiện hình thức" còn cơ hồ có thể tính được đơn thuần, hắn đang đứng ở đó cũng không định hình được tuổi tác.

Mà nàng là không có khả năng vượt qua thời không đi gặp một lần Kim Trí Tú ở thời kỳ sơ trung, nhưng cái thiếu niên có gương mặt tương tự lại mang trong mình cùng một dòng máu với học tỷ này, mình muốn làm tiền bối để dạy bảo hắn tri thức, nhìn xem hắn đi ra một đầu cùng Kim Trí Tú hoàn toàn khác biệt con đường, sau này trong đời của hắn, nàng sẽ thành một người chôn ở chỗ sâu trong ký ức của hắn, hễ nghĩ tới chính là đầy trời tuyết trắng cùng kéo dài than thở.

Nàng nghĩ đến một điểm này, phấn khởi đến khó mà tự kiềm chế, đầu ngón tay đều đã bắt đầu không quy luật rung động.

Giờ phút này nàng mới hiểu được, mình quả thật là quá muốn ở trong đời Kim Trí Tú lưu lại vết tích, đồng thời kia vết tích nhất định phải đầy đủ sâu, cũng đủ lớn, mới có thể để cho nàng án lấy ngực nói ra một câu an tâm.

Nói trắng ra là, tại thời kì đại học mà suy nghĩ đã thành thục, ai kết bạn còn suy tính một người cùng chung chí hướng? Bất quá là làm việc và nghỉ ngơi giống nhau, mới có thể vào lúc không có chuyện để làm bạn. Nàng cũng lý giải điểm này, bạn học trong túc xá, nàng cũng thích cũng thưởng thức, đồng thời yên lặng chịu đựng các nàng này chút ít tiểu nhân tì vết, thế nhưng ngừng ở đó thôi.

Đến lúc tốt nghiệp, nàng có lẽ sẽ cùng với các cậu ấy lưu lại phương thức liên lạc, sau đó tại đường ai nấy đi hết thảy đều kết thúc bằng việc lúc làm vợ người làm mẹ người gọi hơn mấy cuốc điện thoại ngẫu nhiên để trò chuyện, nhưng những người đó vĩnh viễn sẽ không xuất hiện sâu trong hồi ức của nàng, người cùng nàng chạy bộ dưới bầu trời đêm lúc mất điện trong thành phố, người cùng nàng chia sẻ cơm trưa trên sân thượng, vui cười giận mắng, vì chuyện nào đó mà ôm nhau khóc rống nghẹn ngào, vĩnh viễn không phải là những người đó.

Tình cảm cần hai người để duy trì, mà ký ức sẽ chỉ phủ bụi trong não của một người, bạn có thể cùng một người mất liên lạc, nhưng mà nếu người đó đối với bạn đủ quan trọng, vậy bạn cơ hồ khó thoát khỏi lồng giam ký ức giữa cả hai.

Càng lớn lên thì não sẽ càng kiệt sức, lúc còn nhỏ, "Ốc sên bò qua bồn hoa bên cạnh" dạng này một cái hình ảnh cũng có thể ở trong trí nhớ bạn nghỉ ngơi mười tám năm, nhưng đến hai mươi tuổi về sau, liền có rất ít người có tính kiên nhẫn hoặc là dùng tâm nhớ kỹ những hình ảnh mình vừa nhìn thấy hôm qua.

Kim Trân Ni không biết mình đối với Kim Trí Tú mà nói, có phải là cái gọi là thức ăn nhanh bằng hữu không, nhưng nàng thật sự là muốn một mực cùng chị duy trì dạng này thân cận bạn thân quan hệ, nàng nhiều khi đều than tiếc, thời điểm gặp được Kim Trí Tú quá trễ, bằng không các nàng nhất định có thể chia sẻ hết thảy bí mật nhỏ tuổi dậy thì, cầm cặp da tay trong tay bước đi lúc tan trường, cùng ăn một cây kem, cùng xem một bộ phim hoạt hình.

Đáng tiếc.

Nàng lúc ban đầu là muốn thỏa mãn Kim Tề nguyện vọng mới đi đến bên người Kim Trí Tú, nhưng bây giờ, tựa hồ sớm đã thay đổi dự tính ban đầu, nàng muốn cùng Kim Trí Tú thân cận, vẻn vẹn hai người bọn họ tình ý tương thông, mà không phải thông qua một người khác buộc lên quan hệ.

Nàng ngẫu nhiên nghĩ đến làm sao có thể biết được chút chuyện cũ của học tỷ, khi mà lại bị Kim Trí Tú dùng nụ cười ấm áp cự tuyệt ở ngoài cửa, nàng sa sút tinh thần không thôi, lại bắt đầu bóp cổ tay thở dài, vì cái gì không thể để cho mình sớm một chút nhận biết chị chứ?

Lúc này xuất hiện một "tiểu Tùng", dù cho đây không phải là tuổi thơ của Kim Trí Tú, cũng đủ để cho nản lòng thoái chí Kim Trân Ni mang đến cực lớn an ủi.

Nguyên một lúc dùng bữa ăn sáng đó, không có một thanh âm nào được phát ra, tiểu Tùng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mấy ngụm đem cháo ăn xong, bắt đầu ăn bánh bao, mẹ Kim toàn bộ lúc đó chỉ trầm mặc ngồi ngay ngắn bên cạnh tiểu Tùng, cũng không ăn cơm lẫn làm ra động tác gì, mà Kim Trí Tú thì trầm mặc đã quen, một dạng ngồi ăn bữa sáng, Kim Trân Ni bưng chén cháo, con mắt nhanh như chớp đảo qua đảo lại trên người ba mẹ con.

Sau khi ăn xong, mẹ Kim dùng mắt ra hiệu cho tiểu Tùng, hắn hướng mẹ mình gật đầu, quay đầu hướng Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni gãi gãi ót, ngượng ngùng nói: "Lão sư, chị, chúng ta lên lầu đi"

Nói xong giống như một khắc cũng không thể chờ lâu thẳng tại phía trước dẫn đường, Kim Trí Tú bước tới nắm tay Kim Trân Ni dẫn nàng theo sau. Tiểu Tùng mở ra cửa phòng của mình, không nói tiếng nào đợi các nàng hai người đi vào trước, Kim Trân Ni đi qua bên cạnh hắn lúc này mới phát hiện bạn nhỏ này vóc dáng so với mình cùng Kim Trí Tú cũng cao hơn một chút, không biết sau này trưởng thành sẽ là bộ dáng gì.

Trong phòng coi như là sạch sẽ, Kim Trân Ni mang những quyển sách nàng mượn ở thư viện đặt lên bàn, đồng thời nhìn sang hai chị em nhà họ Kim hỏi :"Bây giờ bắt đầu?"

Kim Trí Tú gật gật đầu, "Được, vậy chị đi ra ngoài trước, có việc thì gọi chị."

Kim Trân Ni kỳ thật trong lòng còn có chút khẩn trương, nhưng vẫn là lôi kéo khóe miệng cười cười, lại lần nữa gật đầu, "Ừm."

"Tiểu Tùng đúng không?" Kim Trân Ni sờ lấy bìa sách ổn định lại tâm, "Chị tên Kim Trân Ni , là bạn học cùng trường của chị em, bởi vì không biết tình huống cụ thể ba môn này của em, cho nên chị liền không rõ ràng liệt một lần đề cương, nhìn xem em cần tập trung vào môn nào trước, vẫn là trước từ đầu xem qua một lần, đến chỗ em không hiểu thì lại chú trọng giảng một chút?"

Tiểu Tùng ngồi trên ghế cạnh bên nàng, miễn cưỡng đưa tay gối lên sau đầu: "Từ đầu đi, dù sao em cái gì cũng không biết."

". . . Vậy từ môn nào bắt đầu? Toán học?"

"Nghe theo chị đi, dù sao em cái gì cũng không biết."

Ha, đây là có chuyện gì?

"Tiểu Tùng, em có phải hay không không thích chị em tìm cho em gia sư?"

Thiếu niên sửng sốt một cái chớp mắt, nháy mắt mấy cái mới hiểu, bận bịu ngượng ngùng hướng Kim Trân Ni xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi lão sư, em nói cái kia, em không phải, không phải là lười biếng, em là thật không biết. . . Em không biết được chị em có biết hay không, nhưng xem ra chị ấy không có nói cho chị, " Tiểu Tùng thở dài, "Em thích vẽ tranh, cho nên thành tích một mực không tốt."

Ôi mẹ ơi, đây có phải là phiên bản văn học của nữ thần?

"Với lại em cũng không thích những cái này khoa học tự nhiên gì đó, trước đó thi văn em còn có thể đọc một chút, khoa học tự nhiên liền một chút đều không muốn nhìn nhiều, thử cũng không muốn thi, đều là ngủ mất, nếu không phải cha góp tiền cho trường học, em cảm thấy trường sơ trung đã sớm đuổi em rồi."

Hơn nữa còn là cái gì việc gì đâu đều hướng bên ngoài nói như quen thuộc...

Kim Trân Ni đem sách buông xuống, "Ừm, vậy được rồi, chúng ta trước thư giãn một tí. Chị còn không biết nguyên tên của em đâu, Tiểu Tùng em tên là gì a?"

"Bách Tùng. Kim Bách Tùng"

Má, tên hắn là Bezos*!?

Kim Trân Ni bị đâm vào nguyệt cười, cười một đường không dừng lại được, mà quay người đang cầm sách giáo khoa tiểu Tùng một mặt 0. 0?

Tiểu Tùng lật đến trang sách có đề tên mình, chỉ cho nàng nhìn "Mấy chữ này."

Kim Trân Ni tập trung nhìn vào: A, không phải là Bezos a. Ha ha ha ha ha ha thế nhưng là đọc ra rõ ràng chính là vậy a!

Tiểu Tùng vẫn còn không biết rõ nàng cười cái gì, yên lặng một người mông lung, Kim Trân Ni cười đủ mới ôm bụng nói cho hắn biết, "Chị cảm thấy có thể dạy em Vật lý... em có biết hay không có một nhà Vật lý học tên là Bezos? Không biết, cũng không sao, ông ấy sẽ xuất hiện trong sách Vật lý cao trung, lớp toán ở Đại học nữa. Ân chị bởi vì cái gì cười sao? Chính là vì, hahahahaha!"

Tiều Tùng liền im lặng, chỉ nhìn Kim Trân Ni vừa lau nước mắt vừa nói: "Vật lý ở trung học phổ thông có một chương nâng cao, có một cái gọi là Đề xuất lý thuyết về sóng ánh sáng của Fresnel, Bezos đánh chết cũng không thừa nhận, ông ta cho rằng ánh sáng chỉ là những hạt tử. Sau đó, dựa trên lý thuyết của Fresnel, ông đã suy luận rằng một điểm sáng sẽ xuất hiện ở trung tâm của bóng của một thiết bị thí nghiệm. Ông ta nói cái này sao có thể nha, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có khả năng, quá khứ cũng không ai phát hiện qua a, cho nên ông ta liền muốn dùng cái này đến lật đổ Thuyết sóng ánh sáng của Fresnel, nhưng là nhưng là ha ha ha ha ha, cuối cùng lúc ông ta làm thí nghiệm, thế mà mình đem tự tay đem cái này điểm sáng thí nghiệm kết quả làm được, ông ta tính toán ngược lại ủng hộ Lý thuyết về sóng ánh sáng, về sau mọi người cũng đem cái kia điểm sáng xưng là điểm sáng Bezos. . . Má ơi, người này quá buồn cười rồi! Vả mặt thật đau! Tiếng tăm vang dội!"

Quay đầu nhìn lại, tiểu Tùng đã ôm bụng cười mà thanh âm cũng không có.

Má ơi, làm thế nào mà em trai này có thể cười trầm hơn mình!

Cho nên Kim Trí Tú đẩy cửa ra nhìn thấy chính là như vậy một bức tràng cảnh: Em trai cùng học muội của chị cười đến cuộn thành một đoàn, học muội còn vỗ bàn muốn tiếp tục nói cái gì.

Hai người vừa nhìn thấy chị tiến đến, kém chút từ trên ghế ngã xuống.

"Chị..."

"Học tỷ, chị đã tới...."

Kim Trân Ni trong lòng áy náy, sợ Kim Trí Tú sẽ nói cái gì mà "Để em tới dạy kèm, không phải để em đến ha ha ha!"

Kim Trí Tú đem mâm trái cây trên tay đặt lên bàn sách, nhìn thấy một trang giấy bên trên viết đồ vật loạn thất bát tao, nhíu mày đưa hai ngón tay kẹp lấy, "... Đang viết gì?"

Tiểu Tùng vội vàng thay Kim Trân Ni biện hộ, "Ni tỷ đang giúp em nâng cao hứng thú học tập!"

Kim Trân Ni ha ha cười ngây ngô, "Đang dạy sinh học, sinh học ."

"Nó mới học sơ trung, làm sao dạy tới đậu Hà Lan của Mendel rồi?" Ngón tay Kim Trí Tú chỉ vào vòng tròn màu vàng nhăn nheo lẫn màu xanh lá cây trên sơ đồ cây vẽ trên giấy.

"Ni tỷ vừa giảng cho em về mấy việc đổi trắng thay đen trong sách giáo khoa, vừa nói xong về Bezos, hiện tại đang nói đến Mendel, những người kia thật thú vị." Tiểu Tùng cười đến giống chuột Mickey, sau đó mười phần thấp thỏm thử dò xét nói, "Chị, về sau Ni tỷ mỗi tuần thứ bảy đều tới phải không?"

-------

*chỗ này bạn học Kim của chúng ta nghe nhầm Bách Tùng(Po Song) thành Bezos (Bai song)

————-/
từ chương này trở về sau chương nào cũng gần 5k chữ 😞 xong chương nào thì thì tớ up lên chương đó luôn chứ dồn 3c/ 1lần chắc mấy bồ đợi tới năm sau 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro