Not Okay
Raw: Tlan
Edit: Mintunn
_
Góc nhìn thứ ba của Hanbin
Hanbin ngồi xuống cạnh Zhang hao trên chiếc giường đơn nhỏ, đặt máy tính giữa chân rồi mở Netflix lên, nghĩ xem bọn họ có thể xem gì. Cậu bặm môi suy nghĩ, có cảm giác như Zhang Hao đang nhìn mình.
"Hao hyung, anh có muốn xem Harry Potter không, như vậy thì chúng ta có thể xem suốt cả tuần đó?"
Hanbin hỏi, đưa mắt nhìn qua Zhang Hao liền bắt gặp ánh mắt của anh, cậu không khỏi cảm thán cách mái tóc của anh rũ xuống một bên má, cố gắng kìm lại thôi thúc muốn vén nó ra sau, để lộ đôi má tròn trịa của người nọ.
"Hả? Hanbin anh không biết, anh chưa xem bao giờ."
Hanbin có chút ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh rồi quay đi và lập tức gõ nó vào thanh công cụ tìm kiếm.
"Được rồi, bây giờ chúng ta xem luôn nhé."
Cậu nghiêm túc nói rồi lại nghe thấy tiếng cười khúc khích nhỏ thoát ra từ môi Zhang Hao, trái tim cậu tan chảy bởi thanh âm ấy, nhưng cậu vẫn cố gắng tập trung vào việc tìm kiếm bộ phim, cậu không muốn Zhang Hao nhìn thấy bất kỳ biểu cảm kỳ lạ nào của mình. Khi đã tìm được phim, Hanbin bước tới chỗ công tắc đèn, tắt đi rồi quay trở lại giường, nhấn phím cách để bắt đầu phát.
Khi đoạn giới thiệu xuất hiện, cậu từ từ xích lại gần Zhang Hao, cẩn thận tựa đầu vào vai người nọ để thử xem phản ứng của anh. Khi Hanbin cảm thấy anh hơi nghiêng người để cậu dựa vào, cậu cảm thấy cơ thể mình được thả lỏng, hướng tâm trí trở lại bộ phim.
-
Mãi cho đến giữa phần thứ hai của phim, Hanbin mới nghe thấy tiếng thở đều khe khẽ từ người bên cạnh. Hanbin rời đầu khỏi vai Zhang Hao để nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền và đôi môi khép hờ ấy. Cậu không thể ngừng cảm thán bởi hàng mi đen dài phảng phất ánh sáng mập mờ từ màn hình máy tính, đôi lông mày nét xuân sơn hơi nhíu lại, có lẽ là tư thế ngủ hiện tại không được thoải mái, một đường cong trượt dài trên sống mũi, dừng lại trên đôi đỏ mọng mềm mại được thoa lên son dưỡng. Zhang Hao thật luôn biết cách chăm sóc cho bản thân.
Hanbin cầm máy tính lên một lần nữa, tạm dừng phim và thoát khỏi Netflix rồi đóng màn hình. Sau đó, cậu rón rén đến chiếc ghế dài, nơi cậu có thể cắm sạc máy tính của mình vào buổi tối. Xong xuôi, cậu quay lại cạnh giường, chọc vào má ai đó. Không có phản ứng gì. Cậu thử chọc vào bắp tay, và cả phía bên kia của anh, nhưng vẫn không có phản ứng. Hanbin thở dài một hơi trước khi dựa vào gần hơn.
"Hyung dậy đi mà"
Cậu nói nhỏ bên tai Zhang Hao rồi lay nhẹ, anh chợt tỉnh sau một khắc chợp mắt bằng cái chạm của cậu, anh duỗi lưng, đôi mắt lim dim từ từ mở ra để nhìn rõ cậu.
"H-hanbin?"
Zhang hao lầm bầm, uể oải dụi mắt, Hanbin nhìn thấy anh như vậy lại không kiềm mà cười cong mắt.
"Anh phải đi ngủ rồi đấy hyung à"
Zhang Hao mơ màng gật gật đầu rồi chậm rãi bước xuống giường, loạng choạng đứng dậy và nằm ập lên giường của anh. Hanbin vẫn đứng quan sát hết một màn đáng yêu như thế, cậu chuẩn bị trở lại giường thì nghe Zhang hao nói.
"Em không tính đắp chăn cho anh à?"
Anh nhắm nghiền mắt mà chòng ghẹo cậu, giọng mũi khàn khàn, rõ ràng là đang rất buồn ngủ. Hanbin cảm giác như hai má mình đỏ lên trước sự ỷ lại hồn nhiên ấy nhưng cậu vẫn lặng lẽ bước đến bên giường anh, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên ngực người nọ và rồi hôn nhẹ lên chóp mũi Zhang Hao, tầm mắt cậu lơ đãng khi nhìn Zhang Hao đã ngủ từ lúc nào. Hanbin đảo mắt, mỉm cười, đoạn thì thầm chúc ngủ ngon rồi quay trở lại giường với tâm trí đều là hình ảnh Zhang Hao từ mơ mơ màng màng đến ngủ không biết mây trời.
_
Zhang Hao và Hanbin trở nên thân thiết hơn trong những ngày tiếp theo, mặc dù Zhang Hao chưa tỏ ý muốn skinship cho lắm, nhưng trong suy nghĩ của Hanbin, cậu tin rằng anh đã thoải mái hơn khi có cậu bên cạnh. Thực tập sinh người Trung Quốc ấy đã bình tĩnh hơn và thậm chí còn giúp đỡ Hanbin khi cậu đảm nhận killing part trong Tomboy, hơn nữa Zhang Hao còn để cho Hanbin ngồi dựa vào anh, trêu chọc và thậm chí kéo anh đi chỗ khác.
Mặc dù mọi chuyện đã thay đổi một cách tích cực, thế nhưng sau buổi tự đánh giá, Zhang hao được chọn là thực tập sinh kém nhất trong đội. Hanbin đau lòng nhìn anh dần trở nên xa cách với cậu, luôn dành thời gian một mình vào đêm khuya trong phòng tập, họ không còn xem phim cùng nhau, anh thường đi ra ngoài trong lúc luyện tập để cải thiện giọng hát hoặc trốn trong phòng tắm. Hanbin cảm thấy trong lòng bí bách nhưng cậu cũng không biết phải làm gì để giúp anh.
Hôm nay cũng không có gì khác biệt, Hanbin ngồi trên giường, lướt các trang mạng xã hội, đã hơn 1 giờ sáng và dù cậu đã thấm mệt nhưng cậu vẫn không ngủ mà nằm chờ cho đến khi Zhang Hao trở về. Dù đã lướt điện thoại một lúc lâu như thế nhưng cái gì cũng không vào đầu. Bù vào đó là biểu hiện lạ lẫm của anh mấy ngày này Hanbin đều quan sát rất rõ. Tỷ như anh luôn giao tiếp một cách hời hợt với tất cả mọi người và luôn rúc vào một góc phòng. Cậu biết rằng Zhang Hao là đang muốn dành nhiều thời gian hơn để cải thiện bản thân, nhưng việc anh tạo khoảng cách với tất cả mọi người kể cả Hanbin làm cậu thấy có chút uỷ khuất.
Tiếng mở cửa từ bên ngoài vọng vào, Zhang Hao trở về. Ánh đèn phòng chiếu đến hành lang nhỏ, phản chiếu nơi cửa một Zhang Hao ủ rũ bĩu môi, anh không biết rằng giờ này Hanbin còn thức. Hanbin ngồi trên giường đưa mắt nhìn anh, Zhang Hao không để tâm đến cậu đang ngồi ở đó nhìn mình, trực tiếp để đồ xuống rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tâm trí của Hanbin quay trở lại khi nghe một tiếng đóng cửa mạnh từ phòng tắm, sự chú ý của cậu hướng ra nơi đó nhiều hơn. Tiếng nước từ vòi hoa sen đều đặn, cánh cửa hắt lên ánh đèn phòng sáng lên một nửa, ngăn cách Zhang Hao với bên ngoài, đương lúc Hanbin nhìn về phía ấy đến mơ hồ, cậu bỗng nghe thấy những tiếng thút thít nhỏ phát ra từ sau cánh cửa.
Hanbin liền đứng dậy đi thẳng đến trước cửa phòng tắm, áp tai lên đó để nghe rõ hơn. Cậu biết khoảng thời gian này đối với anh rất áp lực và Zhang Hao phải cố gắng nỗ lực rất nhiều, nhưng đến tột cùng anh vẫn là chống đỡ không nổi. Những tiếng nấc nghẹn ngào không kìm nén được thi nhau mà phát ra, làm cho một người đi ngang qua cũng phải cảm thấy đau lòng.
Hanbin vẫn đứng nơi vách cửa, tâm trạng nhức nhối, không kìm mà đặng liền gọi anh, lời nói mang theo sự lo lắng rõ ràng.
"Hao hyung, anh ổn không?"
___
Thương anh bé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro