01- Bị chia cắt và tránh mặt
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cha cậu bắt gặp cậu hôn bạn trai mình. Kể từ ngày hôm đó Jungwoo không thể tự do đi ra ngoài mà không có sự giám sát của cha, cậu ấy thậm chí không thể gặp Jaehyun kể từ sau sự việc đó.
Jungwoo có thể nhớ rõ cha đã đánh Jaehyun một cách dã man như thế nào đến nỗi cơ thể Jaehyun bê bết máu và ngã trên sàn nhà. Những mảnh hình ảnh khủng khiếp nhất liên tục đập vào mắt cậu.
Jungwoo vẫn đến trường như thường lệ, cứ như thể những chuyện xảy ra mấy ngày qua chỉ là một giấc mơ tồi tệ. Cậu trở nên càng trầm lặng càng khép kín và lạnh lùng. Ngay cả khi bạn bè chào hỏi, cậu cũng chỉ im lặng.
Jungwoo chỉ lặng lẽ ngồi trong lớp và nhìn chằm chằm vào chỗ trống của Jaehyun.
Kể từ khi sự việc đó Jaehyun không có ở đó. Chiếc ghế đã bị bỏ trống trong một tuần qua.
***
Bây giờ Jungwoo đang ở trong một căn phòng với màu trắng là màu chủ đạo. Chỉ có một ít đồ đạc có thể nhìn thấy trong đó.
Một tủ quần áo nhỏ và những chiếc ghế, cũng như chiếc giường nơi Jaehyun nghỉ ngơi. Ngoài điều đó ra không có gì đặc biệt. Ngoại trừ lọ hoa trống rỗng trên chiếc tủ nhỏ ban nãy. Phải, Jungwoo đã trộm lấy đi một ít thời gian để đến gặp người yêu của mình.
Jungwoo tiến đến cạnh giường của Jaehyun và ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh chàng trai. Tay Jungwoo giơ lên sờ trán Jaehyun. Không còn nóng cũng không còn sốt. Hưm, cảm ơn Chúa.
Jungwoo lại chạm vào một số vết thương trên mặt người yêu. Vết rách trên thái dương của anh đã được khâu lại, các vết bầm tím và vết thương cũng đã được băng bó.
Ngay khi Jungwoo đứng dậy khỏi ghế và muốn quay đi, Jaehyun đã nắm lấy tay cậu, Jaehyun đã bắt đầu tỉnh dậy.
"Ưm~ Jungwoo"
Jaehuyn chậm rãi rên rỉ. Cơn đau trong đầu của anh ấy vẫn còn kéo dài và anh ấy chưa hoàn toàn bình phục nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy cánh tay Jungwoo không rời.
"Jaehyun?" Jungwoo hơi bất ngờ, cậu ngồi xuống và dùng hai tay ôm lấy Jaehyun. Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi Jungwoo.
"Em đã rất lo lắng cho anh." Jungwoo tiếp tục nói trong khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của anh.
Jaehyun cố gắng đáp lại nụ cười của Jungwoo bằng nụ cười gượng gạo trên môi, nhưng nỗi đau khiến anh không thể cười.
"Cảm ơn em."
"Anh có khỏe không? Có còn đau chỗ nào không? Có cần em gọi bác sĩ không?" Jungwoo hỏi lại.
Jaehyun từ tốn lắc đầu, "Không cần đâu. Anh không sao. Em ở đây, nỗi đau của anh sẽ qua đi. "
Jungwoo thở phào nhẹ nhõm, "Tốt quá! Em mừng vì anh đã tỉnh."
"Anh đang nghĩ về một chuyện." Jaehyun đáp lại, tay đưa lên vuốt ve má cậu bé trước mặt mình.
"Nghĩ về chuyện gì?" Jungwoo ngạc nhiên đáp lại,
Jaehyun yếu ớt gật đầu nhưng anh ấy cố gắng mỉm cười:
"Đúng. Chúng ta sẽ rời thành phố này, và bắt đầu một cuộc sống mới. Chỉ hai chúng ta và-"
"Jaehyun-" Jungwoo nhanh chóng cắt lời anh, cậu kéo tay Jaehyun ra khỏi má mình:
"Xin lỗi, em không thể."
"Ý-Ý em là gì?"
Jungwoo cúi gằm mặt, lúng túng cắn chặt môi, "Cha đã sắp xếp cho em với Yeri sau khi tốt nghiệp ra trường."
"C-Cái gì ?!" Jaehyun mở to mắt kinh ngạc, "Sao lại thế?"
"Jaehyun đó là thỏa thuận mà em đã hứa với cha em." Jungwoo cắt lời Jaehyun một lần nữa
"TẠI SAO?! TẠI SAO EM LẠI LÀM NHƯ VẬY JUNGWOO ?!" Jaehyun gầm lên, anh nắm lấy vai Jungwoo và giật mạnh, thậm chí anh còn không quan tâm đến cơn đau trên cơ thể của mình.
"J-Jaehyun em-"
"ĐỪNG NÓI EM ĐÃ LÀM NHƯ THẾ ĐỂ BẢO VỆ ANH!"
Jungwoo không trả lời, cậu bé chỉ im lặng cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mặt Jaehyun.
Sự kìm kẹp của Jaehyun yếu đi, nhưng cơn tức giận vẫn đốt cháy cảm xúc của anh:
"Làm ơn, đừng nói với anh rằng em đã đồng ý điều đó chỉ để bảo vệ anh, Jungwoo." Jaehyun tiếp tục nói, lời nói của anh giống như bị bóp nghẹt.
Cảm giác chán nản, thất vọng và buồn bã nặng nề thoát ra từ miệng Jaehyun, anh thậm chí không biết phải diễn đạt giọng điệu đầy tổn thương của mình như thế nào.
"Em phải đồng ý với thỏa thuận đó Jaehyun à, anh biết rõ cha em là người như thế nào, ông ấy sẽ không im lặng và bỏ qua đâu. Em không muốn ông ấy làm bất cứ điều gì tổn thương đến anh một lần nữa Jae-"
"Không! Không! Jungwoo, Chúng ta có thể trốn đi! Đi khỏi thành phố này!" Jaehyun lại nắm lấy tay Jungwoo nài nỉ.
"Thôi đi Jaehyun. Anh đừng trẻ con nữa, chúng ta không thể ở bên nhau, ngay từ đầu mối quan hệ của chúng ta đã sai, em đã quá mệt mỏi với tất cả những điều này Jaehyun à" Giọng Jungwoo đầy vẻ mệt mỏi.
Jungwoo gỡ tay Jaehyun ra khỏi tay mình, mặt cứ cúi xuống không dám nhìn vào ánh mắt của anh.
"Em không thể làm vậy với anh Kim Jungwoo! Chúng ta yêu nhau mà! Em yêu-"
BỐP!
Cái tát của Jungwoo nhanh chóng nện vào má Jaehyun. Tốc độ quá nhanh đã khiến chàng trai tròn xoe mắt kinh ngạc.
"Tại sao?"
"Anh vẫn hỏi tại sao sao Jaehyun?" Giọng Jungwoo run run.
"Anh nên hiểu đi Jaehyun, chúng ta sẽ không bao giờ có thể bên nhau. Và quan trọng hơn chúng ta đều là đàn ông, không có tương lai nào cho một mối quan hệ đồng giới cả. Anh chưa từng nghĩ đến điều đó sao?"
"Anh không quan tâm!"
"CHỈ MÌNH ANH THÔI!"
Jungwoo vô cảm chỉ vào Jaehyun.
"Nhưng không phải với em." Jungwoo trẻ tiếp tục câu nói trong khi ổn định lại cảm xúc của mình.
Jaehyun im lặng.
"Anh hiểu rồi"
Jaehyun rời mắt khỏi Jungwoo, hy vọng có thể che đi nụ cười cay đắng của mình khỏi tầm mắt cậu.
"Em đi đi. Chúng ta không còn gì để nói nữa." Jaehyun tiếp tục.
Jungwoo cố gắng mở miệng để nói điều gì đó, nhưng cái tôi của cậu lại khiến đôi môi mím lại. Jungwoo chọn cách nhìn chằm chằm vào Jaehyun một lúc trước khi quay người rời đi. Jaehyun thậm chí không nói bất cứ điều gì khi cậu rời khỏi phòng.
Tách rời.
Có lẽ điều đó là tốt nhất cho cả hai người.
***
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày được bác sĩ cho về nhà nhưng việc xa người yêu khiến chàng trai không thể làm gì khác ngoài cảm giác trống trải khi trở về căn hộ của mình.
Jaehyun thở dài. Anh đã đủ mệt mỏi để nhớ về thời trai trẻ. Ngay cả khi anh cũng bối rối không biết sau này anh nên biểu hiện như thế nào ở trường. Anh ấy có nên thờ ơ không? Hay vẫn cố gắng chào Jungwoo? Jaehyun không biết. Tất cả những gì anh cần bây giờ là hoàn toàn nghỉ ngơi.
***
Jungwoo vào học như bình thường và cố tỏ ra bình thường.
Hành động lạnh lùng như thể không có chuyện gì xảy ra là cách tự vệ duy nhất mà Jungwoo có được.
Cậu sẽ không mạo hiểm dù một chút, bởi vì cha cậu sẽ tìm một ai đó làm gián điệp trong trường này, người có thể theo dõi mọi hành tung của cậu.
Jungwoo sẽ cố gắng trở thành một kẻ ngu ngốc với trái tim lạnh lùng. Cậu đã từng cố gắng tỏ ra hòa đồng dễ gần, và kết thúc bằng một mối tình lãng mạn hiện tại với Jaehyun.
Không! Cậu không thể làm như vậy nữa. Hoặc cha của cậu sẽ giết bất cứ người con trai nào mà cậu yêu.
ĐM!
Một giọng nói quen thuộc dừng lại bên tai Jungwoo. Cậu quay đầu lại và cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Mắt Jungwoo đảo quanh hành lang lớp học và thấy một vài nhóm học sinh đang đánh ai đó.
Không cần phải bận tâm để đoán xem ai đang thực hiện hành vi bắt nạt. Jungwoo chắc chắn, bạn trai của cậu nằm trong số học sinh bắt nạt đó. Chắc chắn cậu đã thấy Jaehyun đang đánh một học sinh tới tấp ở đó.
Nhưng Jungwoo cố tỏ ra thờ ơ, không quan tâm và không có ý định ngăn cản. Đôi mắt cậu bắt gặp Jaehyun đang nhìn mình sắc lạnh nhưng lại có vẻ cô đơn.
Nhưng Jungwoo cố gắng tránh ánh mắt của anh bằng cách nhìn sang chỗ khác. Bây giờ cậu không còn liên quan gì đến Jaehyun nữa.
Mối quan hệ của họ đã kết thúc, đúng không?
***
"Jungwoo" một tiếng gọi khiến Jungwoo phải ngước nhìn giáo viên của mình.
"Vâng?"
"Em có thể mang những cuốn sách này đến thư viện giúp thầy không?" Thầy chỉ vào một số hộp các tông chứa đầy sách giáo khoa ngay bên cạnh.
"Tôi đã mượn nó và bây giờ tôi không có thời gian để trả lại tất cả."
Jungwoo gật đầu, "Dạ được-"
"Với Jaehyun. Dĩ nhiên, vì em sẽ không thể mang những chiếc hộp nặng trịch này một mình được." Thầy tiếp tục.
Junggwo chỉ có thể cười gượng gạo đầy khó chịu. Cậu bắt đầu bước đến để nâng mấy cái hộp lên.
"Tôi sẽ giúp-" Jaehyun nói khi nhận lấy cái thùng cứng từ tay Jungwoo.
"Không cần đâu!" Giọng nói của Jungwoo đầy vẻ nghiêm túc trong khi trừng mắt sắc bén với Jaehyun. "Tránh ra!"
"Cậu không thể, hãy để tôi giúp-"
"Quên đi! Tôi tự mình làm được!" Jungwoo la lên với một chút xúc động, khiến tất cả các cặp mắt đang liếc nhìn họ đều ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Jungwoo, người nhận ra ánh mắt của tất cả các bạn cùng lớp hướng về phía họ, chỉ có thể khịt mũi nhẹ.
"Hãy làm những gì cậu thích." Jungwoo nói nhanh.
Jaehyun không trả lời, chỉ nhấc một nửa thùng bìa cứng lên, nửa cái còn lại do Jungwoo cầm. Họ ngay lập tức bước ra khỏi lớp học để đến thư viện.
Xui xẻo!
"Phòng thư viện ở đây." Jaehyun vừa nói vừa chỉ sang phòng bên cạnh.
Jungwoo dừng bước và quay lại. Cậu thậm chí còn không nhận thấy rằng mình đã đi quá xa thư viện. Có lẽ vì cậu mơ mộng nhiều nên cuối cùng đã không tập trung vào việc đi đường.
Xui xẻo!
Bây giờ thái độ của Jungwoo giống như của một người xấu hổ.
"Tôi biết!" Jungwoo cố gắng ngụy biện.
Jaehyun không phản bác, anh chỉ đi theo Jungwoo phía sau và đặt những chiếc hộp lên bàn.
"Chúng ta xong chưa?" Jaehyun hỏi trong khi cử động cơ vai căng cứng của mình.
Jungwoo gật đầu, "Ừ, có vẻ như vậy là xong rồi." Cậu vừa nói vừa nhìn vào phòng thư viện.
Không khí trong thư viện thật yên lặng. Không có ai ở đó ngoại trừ cậu và Jaehyun. Không có gì lạ khi thư viện trống không, bởi vì vẫn đang trong giờ học và một số sinh viên đang bận học ở các lớp tương ứng của họ. Hơn nữa, thủ thư có vẻ bận ra ngoài và rời khỏi phòng như vậy. Nhân viên thực sự vô kỷ luật.
"Jungwoo" Jaehyun nhỏ giọng gọi
"Chúng ta có thể nói chuyện một phút không?"
Jungwoo liếc qua, rồi cau mày tỏ ý không thích. Cậu biết hướng nói chuyện của người nọ nên Jungwoo vội lắc đầu.
"Tôi không thể. Không còn gì để nói nữa. Tôi sẽ-"
"Chờ đã. Anh chỉ muốn nói chuyện một phút." Jaehyun ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Jungwoo.
"Tôi đã nói là tôi không thể, Jaehyun! Hãy để tôi đi!" Tiếng rít của cậu rất sắc bén. Jungwoo thậm chí còn gằng giọng gầm gừ, mong Jaehyun ngừng nắm chặt tay anh.
"Kim Jungwoo!"
"Jaehyun, buông ra ưmmm!"
Jungwoo chưa kịp hét lên thì Jaehyun đã lấy tay bịt miệng cậu, rồi kéo cậu đến một góc của thư viện mà không ai có thể nhìn thấy.
"Suỵt im lặng nào." Jaehyun thì thào một cách sắc bén khi liếc nhìn về phía cửa thư viện.
Ban đầu Jungwoo không nghe theo và chọn cách chống trả, nhưng ngay khi nhìn thấy vài học sinh bước vào phòng thư viện, cơ thể cậu lập tức đông cứng.
Nếu cậu mà bị bắt gặp với Jaehyun ngay lúc này, đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời Jungwoo. Jungwoo bắt đầu ngừng vùng vẫy, chỉ có trái tim cậu vẫn tiếp tục đập ầm ầm và hơi thở của cậu dồn đập.
Không biết là vì lo lắng sợ người khác phát hiện ra hay vì mùi hương nam tính thoang thoảng trên cơ thể Jaehyun, nó khiến Jungwoo suýt nữa thì bất tỉnh.
"Tránh...ra" Jungwoo rên rỉ khi đẩy ngực Jaehyun ra. Hơi thở của cậu đã bắt đầu nặng nề và mắt Jungwoo cố gắng không nhìn vào người đàn ông trước mặt.
Jaehyun chỉ nhìn chằm chằm vào sự thay đổi thái độ của Jungwoo. Lông mày anh nhíu lại đầy bối rối trước trạng thái kỳ quặc của người yêu. Có chuyện gì với em ấy vậy? Có bị đau không? Hay sốt?
Jaehyun định chạm vào trán Jungwoo nhưng ngay lập tức bị cậu bé đẩy ra.
"Đừng tùy tiện vào em." Jungwoo rít lên dữ dội trong và quăng cho Jaehyun một ánh mắt sắc bén.
Jaehyun bất ngờ trước thái độ của Jungwoo, anh giơ tay đầu hàng
"Anh không định làm gì cả, chỉ muốn kiểm tra xem em có sao không? Anh sợ em phát sốt."
"Ai phát sốt? Em không sốt!" Jungwoo lập lại lần nữa trong khi gạt tay Jaehyun khỏi trán mình.
"Nhưng hơi thở của em-"
"Hơi thở của em bình thường, hơi thở của em không có chuyện gì hết!" Jungwoo nói ngay lập tức.
Jaehyun muốn cắt ngang câu nói của Jungwoo một lần nữa nhưng lại thôi khi mắt anh vô tình rơi vào đũng quần của Jungwoo.
Có thứ gì đó nhô ra dưới lớp quần, và Jaehyun bắt đầu cười nhẹ khi nhận thấy hơi thở hổn hển và khuôn mặt đỏ bừng của người yêu.
Ôi trời! Giờ anh mới nhận ra rằng người yêu mình thật sự rất đáng yêu, bản tính thiếu gia kiêu căng thực sự khiến anh phát cuồng.
Jaehyun từ từ tiến đến và vùi đầu vào cổ Jungwoo, khiến cậu bé hơi bối rối trước hành vi của anh.
"A-Anh đang làm gì vậy Jaehyun? Dừng lại!" Jungwoo nói với giọng thì thầm.
"Anh không thể. Xin lỗi em. Anh không thể chịu đựng được nữa" Jaehyun nói với một tiếng khịt mũi.
"Anh gần như phát điên vì không thể chạm vào em trong vài ngày qua."
"Jae-"
"Anh xin em, Jungwoo, cho anh chạm vào em một chút-" Jaehyun lại cầu xin. Thỉnh thoảng Jaehyun lại hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của Jungwoo.
Jungwoo cố gắng cưỡng lại nụ hôn nhẹ nhàng của Jaehyun. Nhưng đáy quần của cậu lại có một ý nghĩ riêng, và điều đó làm cậu hơi khó chịu.
Hai tay Jaehyun bắt đầu tập kích vào trong quần của Jungwoo và bóp lấy vật vốn đã dựng thẳng. Cơ thể cậu run lên dữ dội, Jungwoo che miệng lại để không phát ra tiếng rên rỉ.
"Jae...a... Jaehyun"
Jungwoo cố gắng rên rỉ thật nhỏ trong khi duy trì hơi thở hổn hển của mình.
Thay vì dừng lại, Jaehyun ngày càng chạm vào cơ thể mịn màng của cậu bé, bắt đầu từ việc mở khóa kéo của Jungwoo, cho tay vào trong áo người yêu, cho đến nghịch ngợm hai núm vú vốn đã căng cứng ở đó.
Cơ thể Jungwoo lại rung lên khi núm vú của anh bị Jaehyun đói khát mút. Anh nắm chặt tóc của kẻ càng quấy và cố gắng đẩy nó ra.
"Buông ra! A~ dừng lại!" Jungwoo lại thúc giục, vẫn cố đẩy đầu Jaehyun ra khỏi ngực mình.
Nhìn thấy hành động nổi loạn của Jungwoo, Jaehyun cuối cùng cũng chịu thua và nhả miệng của mình ra khỏi núm vú của cậu bé. Anh lại đặt nụ hôn lên dái tai của Jungwoo. Vừa thở ra vừa liếm nhẹ vào chỗ nhạy cảm của cậu.
Jungwoo lại rên rỉ khi hành động của Jaehyun ngày càng thân mật hơn bằng cách cắn vào tai cậu.
"Jae... làm ơn dừng lại đi, chúng ta không thể như thế này..."
"Không! Anh không thể dừng lại" Jaehyun vừa nói vừa dụi dụi phần dưới của mình vào đáy quần của Jungwoo.
Jaehyun cố gắng dụ dỗ vật nhỏ của người yêu để cậu muốn vật vã nóng bỏng với mình. Jungwoo cố gắng từ chối lời mời của Jaehyun, nhưng bộ não của cậu muốn nhiều hơn là chỉ có ma sát.
Cậu muốn chạm vào Jaehyun, rên rỉ dưới cánh tay lực lưỡng của anh và thở dốc vì say mê.
Nhưng không! Jungwoo không thể làm điều đó trong thư viện. Điều đó sẽ khiến họ bị đuổi khỏi trường.
Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro