Faeries and Unfair Things
WinYu
Yuta vờ lùi về phía thân cây sau lưng một bước trong khi vẫn duy trì ánh nhìn với tên người thú đang chực tới gần. Những ngón tay mảnh mai của hắn lướt dọc hàng cúc áo, để lộ lồng ngực rắn chắc và thắt lưng gọn gàng. Ánh mắt Yuta hạ thấp dần xuống, không mấy khó khăn khi tưởng tượng ra thứ gì đang nằm bên dưới lớp vải quần của tên người thú. Khi duy trì hình dạng hiện tại, dương vật của hắn sẽ tương ứng với kích thước của toàn bộ cơ thể.
Nó không có thật, Yuta kiên quyết nhủ thầm, đây không phải hình dạng thật của nó. Y lặp đi lặp lại điệp khúc này trong đầu. Người đàn ông mỹ miều trước mắt y cũng chẳng thật hơn Winwin, cái tên mà hắn đã đưa cho y khi họ lần đầu gặp nhau ở nhà trọ đêm trước, là mấy. Y biết mọi thứ tuôn ra khỏi đôi môi mềm mại của Winwin cùng cái tên đáng yêu kia đều là giả hết. Tất cả chỉ để dụ y vào tròng mà thôi.
Yuta nhìn lên để kịp thấy áo sơ mi của Winwin trượt khỏi bờ vai gầy, những ngón tay hắn bắt đầu tháo dải rút quần. Hắn dẫm lên đống nấm rừng trước mặt.
"Dừng lại đi," Yuta sởn da gà khi nghe thấy giọng nói khản đặc của chính mình. Y cần phải bình tĩnh lại. Người thú có thể không cưỡng ép được nạn nhân như đám tinh linh song chúng vẫn sở hữu ma lực quyến rũ nào đó. Yếu hơn, nhưng lại nguy hiểm hơn nhiều về độ quỷ quyệt.
Với một nụ cười nhỏ, Winwin tiến lên phía trước vài bước, trực tiếp cởi bỏ chiếc quần với phần hạ bộ căng cứng đang thò ra khỏi đống dải rút da lỏng lẻo. Yuta ép mình phải nuốt xuống tiếng rên rỉ đang chực trào lên trong cổ họng. Làm vậy cũng không làm y quên rằng người thú thường nhắm tới những kẻ yếu ớt hoạn nạn. Là một lữ khách lạc trong rừng sâu vào buổi chạng vạng, cách xa làng của con người vạn dặm, Yuta đã trở thành con mồi lý tưởng cho sinh vật kia. Liếc nhìn tạo vật đẹp đẽ trước mặt, Yuta cho phép bản thân được thắc mắc trong giây lát. Liệu Winwin có đủ quyền năng để biến thành bất cứ hình dạng nào hắn muốn hay chỉ dừng lại ở cơ thể này và hình dạng nguyên bản của hắn thôi?
Quay về với Winwin, Yuta lại cảnh giác lùi ra sau. Y thực sự đang nhường lại quá nhiều khoảng trống cho tên người thú. Có gì đó thật thu hút trong cái miệng đang nhăm nhe lại gần và đôi đồng tử vàng kim của hắn. Dựa vào lượng adrenaline đang chảy trong người, Yuta đoán tên người thú này có vẻ rất mạnh. Y cần phải chạy. Y muốn ở lại. Y thực sự nên ở lại. Phải không nhỉ? Không gì có thể làm hại y chừng nào y còn nằm dưới sự bảo hộ của Winwin. Nhưng phải có lý do gì thì y mới lùi bước chứ? Sao giữa họ lại có nhiều khoảng cách thế này?
"Bé ngoan," Winwin gầm gừ, mắt dõi theo Yuta đang run rẩy tiến về phía hắn. Hắn vươn tay ra với vẻ xót thương, mong đợi, và Yuta nhào vào lòng hắn. Winwin thở dài đầy mãn nguyện, như thể việc Yuta lao vào vòng tay hắn đã xoá tan hết mọi ưu phiền. Yuta chỉ mừng là y đã không làm đau Winwin khi lao vào người hắn như vậy.
Yuta dụi mũi vào cổ Winwin. Hắn có mùi thật hấp dẫn, như mùi khói và mưa, mùi rêu và gió vậy. Vòng tay quanh người Winwin, Yuta kiễng chân lên để áp môi mình lên môi hắn. Winwin cẩn thận đưa tay lên ôm mặt y rồi kéo môi họ lại gần. Yuta thở dài trong nụ hôn, vòng tay y siết chặt lấy thắt lưng Winwin. Hông hắn nóng hổi dưới bàn tay của y. Yuta tự hỏi cảm giác sẽ ra sao nếu y áp khuôn ngực trần của mình lên ngực Winwin. Quyết định tìm cho ra nhẽ, Yuta ngả người ra sau để có thể thoải mái cởi áo. Khi Winwin hiểu ra ý định của y, hắn liền cúi xuống giúp Yuta luồn áo qua đầu.
Winwin ném chiếc áo ra sau rồi kéo Yuta trở lại vòng tay hắn. Hắn lót áo xuống dưới đầu gối hai người và để Yuta nằm lên chính tấm áo của mình. Với một cái rùng mình khe khẽ, cơ thể Yuta cong lên dưới bàn tay ấm áp đang mơn trớn trên ngực mình. Bên dưới, y có thể cảm nhận được lớp cỏ rừng đang chọc vào lưng qua lớp vải áo. Trên người y, bàn tay Winwin đang làm ấm lồng ngực y bằng những hoạ tiết xoắn tròn. Y quằn quại khi bàn tay kia hạ dần xuống dưới, nhanh nhẹn cởi bỏ đống dây da cố định trên quần Yuta. Không có bàn tay hắn trên làn da trần của mình, Yuta bỗng cảm thấy lạnh lẽo xiết bao. Miệng khẽ rên rỉ, y nhấc hông lên để cảm nhận được bàn tay đang lột quần mình trên dương vật cương cứng. Y muốn hơi ấm kia trở lại.
"Cảm ơn em, bé cưng," Winwin khen ngợi, ngón cái quét qua xương quai xanh của Yuta khi hắn tụt quần y xuống với tay còn lại. Dưới sự đụng chạm của Winwin, hơi ấm lập tức trở lại. Yuta những muốn được rên lên vì sung sướng trước cái cảm giác chiếm hữu của những ngón tay đang nhảy múa dọc cần cổ y của Winwin biết bao. Thật dễ chịu khi được thư giãn và để người đàn ông tuyệt đẹp phía trên chăm sóc cho cơ thể của y.
Nhìn lên trên, Yuta thấy Winwin đang cởi quần, một tay hắn áp nhẹ lên cổ họng Yuta. Yuta rên rỉ song y không rõ đó là do lượng sinh khí đang bị kìm nén hay là do cái của quý tuyệt đẹp đang bật ra khỏi quần Winwin nữa. Y giãy giụa dưới gọng kìm trên cổ, y muốn được biết Winwin có vị như thế nào. Phải chăng vị của hắn sẽ mằn mặn như của chính Yuta? Hay hắn sẽ có vị hăng hắc và cố hữu như chính mùi hương của riêng hắn.
"Kiên nhẫn nào, thiên thần," Winwin liếc nhìn Yuta, đoạn lôi ra một lọ gì đó giống như dầu trơn từ túi quần. Winwin nhấc tay khỏi cổ họng Yuta để mở nắp lọ.
Ngay khi được thả tự do, Yuta liền nhanh chóng bò tới, tay y đặt lên hai bên hông Winwin. Y cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng liếm láp những giọt tinh non trên đỉnh nấm của Winwin. Winwin có vị như biển cả và hoa kim ngân, như tuyết mới và lá thông nữa. Với một tiếng rên trầm thấp, Yuta cầm lấy dương vật của Winwin và nhấm nháp phần đầu khấc đang chạm vào môi mình. Y sẽ an phận ở đây, với những cọng lá kim sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay và đầu gối, chừng nào Winwin còn cho phép y được liếm mút của quý của hắn. Winwin gầm lên và luồn tay vào tóc Yuta khi y há miệng ra để Winwin có thể tuỳ ý sử dụng.
"Ôi cưng ơi, em ngoan quá đi mất," Winwin thở dốc, tay hắn siết chặt lấy tóc Yuta.
Hơi ấm lan ra khắp khoang miệng và da đầu Yuta rồi bao trọn lấy cơ thể y. Cái ấy của Winwin nặng trĩu trên lưỡi y, cơ thể y chộn rộn ở nơi Winwin đang kéo đầu y lên xuống bằng tóc và y cảm nhận được sức nặng không khoan nhượng của lọ dầu vẫn đang nằm trong tay Winwim trên thái dương mình. Dương vật của y run rẩy, cứng đến phát đau, khi Winwin chọc vào cuống họng y.
Winwin giữ y lại rồi nhấp nhẹ vài lần vào miệng Yuta. Y có thể cảm nhận được nước dãi đang chảy từ miệng mình xuống chiều dài của Winwin và cằm y. Hàm y đau nhức bởi khúc thịt của Winwin nào có bé bỏng gì cho cam. Mắt y ngập nước, vài giọt lã chả rơi trên má. Yuta lớn tiếng rên rỉ khi Winwin kéo y khỏi dương vật hắn và xoay y lại. Y thấy mình áp mặt lên tấm áo sờn cũ, đầu tựa lên hai tay còn hông thì vểnh cao, hai đầu gối bám đầy đất cát và lá kim. Y không muốn nằm, y muốn nhấm nháp của quý của Winwin cơ.
Yuta cảm nhận được một bàn tay đang tách mông mình ra và y quên luôn chuyện mút mát của quý của Winwin. Y cần được đâm ngay bây giờ. Y ngoái ra sau vừa vặn để thấy Winwin mở nắp lọ thuốc trước khi cảm nhận được chất lỏng mát lạnh chảy xuống kẽ mông, ngay giữa hai gò thịt hồng hào của mình. Y hổn hển khi Winwin trượt hai ngón tay trơn bóng từ tinh hoàn vào sâu bên trong lỗ thịt rồi lại đút thêm một ngón nữa mà không báo trước. Yuta rên rỉ khi cố làm quen với sự căng trướng nơi cửa hậu.
"Làm tốt lắm, bé cưng, thả lỏng cho ta nào," Winwin dập dìu. Yuta cảm nhận được những ngón tay đang ra vào bên trong mình của hắn, đau đớn nhanh chóng chuyển hoá thành khoái cảm. Khi y chìm đắm trong bể dục, Winwin lại đút thêm một ngón nữa, khuếch trương cơ thể Yuta đến cực hạn. Y rít lên trước sự khuếch trương ngày một dữ dội và cảm thấy một bàn tay đang lướt từ đầu vai tới phần đỉnh trên cột sống với những cái vuốt ve xoa dịu. Y cảm thấy đỡ hơn bao giờ hết, cơn nhức mỏi nơi khuỷu tay và đầu gối của y chẳng là gì so với khoái cảm sục sôi trong người hay sự chộn rộn trên sống lưng y lúc này.
Khi Winwin đút vào ngón thứ ba, Yuta rên lên rồi đẩy hông về phía trước, tránh xa khỏi sự khuếch trương tàn bạo, hơi thở y run lẩy bẩy. Cảm giác cơ thể bị kéo căng thật tuyệt vời, dù y biết thế là vẫn còn quá sớm. Hai tay Winwin ôm lấy hông y, giữ y nằm yên và hắn lại tiếp tục đâm chọc vào bên trong Yuta. Nó đau, song y hiểu mình phải ngoan ngoãn và thư giãn nếu muốn được Winwin đâm vào trong. Tên người thú có mang theo dầu bôi trơn. Rõ ràng hắn không phải loại thích ăn bớt công đoạn.
Yuta tập trung vào nhịp thở và sự căng cứng đang dần tăng lên trong ngọc hoàn của mình. Cuối cùng thì cảm giác đau đớn cũng tan biến và khoái cảm bỗng tăng vọt. Y rền rĩ, cố nghĩ tới điều gì đó thật ghê tởm. Y không muốn bắn trước khi Winwin kịp chơi y, phải nhịn lại thôi. Vậy nên y cố ép mình hồi tưởng lại những ngày còn cắp xách tới trường - những vị giáo già và những chiếc ghế quỷ ám dưới bàn học mà y thề là có đủ quyền năng để nguyền rủa bất cứ ai ngồi lên chúng.
Winwin rút hết ngón tay ra, đưa y trở lại với thực tại. Y đang cứng phát đau và đột nhiên trống rỗng đến điên người. Y đẩy hông về phía Winwin để chắc chắn rằng thông điệp của mình hoàn toàn rõ ràng - y cần được lấp đầy. Tiếng cười trầm thấp vang lên phía sau y báo hiệu rằng Winwin đã hiểu lời cầu khẩn ngầm của y.
"Ta hiểu, bé cưng ạ," Winwin hứa hẹn. Yuta nhận ra hắn đang đổ thêm dầu vào kẽ mông mình và nghe thấy tiếng Winwin bôi trơn cho chính hắn. Với một tiếng rên rỉ nóng lòng, y lại đẩy hông ra sau. Y thả lỏng người dưới bàn tay đang đặt lên hông mình của Winwin, cả cơ thể run lẩy bẩy trước ham muốn và sự lạnh lẽo của rừng cây buổi chạng vạng. Cuối cùng, Yuta cũng cảm thấy Winwin chỉnh lại dương vật sao cho thẳng hàng với lỗ nhỏ rồi giữ Yuta nằm im với một tay đặt lên giữa hai bả vai y.
"Em có muốn ta chơi em không, bé cưng?"
Yuta đáp lại với một tiếng rên rỉ. Hiển nhiên là y muốn Winwin chơi y rồi. Y khao khát được lấp đầy, được cảm thấy hắn bắn trong cơ thể y và đánh dấu y bằng móng tay cùng răng nanh. Việc đó mà còn phải hỏi sao?
"Ta biết, bé cưng à, nhưng ta cần nghe em nói. Ta cần em nói với ta rằng em muốn nó," Winwin tiếp lời khi Yuta còn chẳng thèm đáp lại. Y đang run rẩy vì hứng tình, chẳng phải nhiêu đó cũng đã đủ để trả lời rồi sao, Yuta cay đắng nghĩ. Dù vậy, làm theo lời Winwin có thể sẽ khiến hắn hành động nhanh hơn chăng?
"Vâng, em...làm ơn," y hào hển, "Em cần ngài vô cùng. Em thèm khát ngài, làm ơn giúp em đi. Em thề là mình đã sẵn sàng rồi, em cần ngài. Muốn ngài chơi em vô cùng." Trong vô thức, y phải thừa nhận là nom mình giống hệt một con điếm cho người phía sau song Yuta chẳng mảy may bận tâm.
Sau lưng y, Winwin thở hắt ra, đoạn đưa tay lên vuốt tóc Yuta, xoa đầu y vẻ hài lòng. Hắn làm vậy vài lần trước khi nắm lấy một nhúm tóc của Yuta rồi giật ngược đầu y ra đằng sau. Cùng lúc đó, hắn đâm mạnh vào trong.
Với một tiếng hét bất ngờ, y chật vật giữ thăng bằng trên hai tay. Winwin đâm ngập gốc và Yuta thấy mình như đang bốc cháy. Lỗ thịt giãn căng quanh dương vật của Winwin, y cảm nhận được luồng nhiệt đang toả ra khắp cột sống và truyền xuống hai bàn tay và đầu gối nhức mỏi của y. Đau đớn cùng khoái cảm len lỏi trong từng mạch máu của y khi Winwin rốt cục cũng di chuyển bên trong y.
Y gầm lên, một tay Winwin túm chặt tóc để giữ y lại còn của quý đang đâm chọc vào vách tường bên trong thì khiến y phát điên. Quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc song lại chẳng đủ đầy. Winwin kéo y dậy, đưa một tay lên cổ Yuta, tay còn lại thì vòng quanh ngực y. Ở tư thế mới này, y đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của Yuta với mỗi cú thúc. Yuta nức nở, oằn mình dưới những bàn tay đang giữ lấy y. Y cần thêm kích thích, y có thể cảm thấy dương vật mình căng trướng và run lên nhưng nếu không được cọ xát thì...
"Xin ngài đó, Winwin, em cần. Em cần phải bắn, cầu xin ngài," y nỉ non. Giờ y chỉ còn là một đống hỗn độn. Cầu xin được bắn trên thảm cỏ rừng, dương vật nhớp nhúa dựng thẳng trên bụng, để lại một chuỗi tinh non dọc xuống hông. Đáp lại lời người dưới thân, Winwin cắn mạnh vào tai y, gầm gừ điều gì đó Yuta không hiểu nổi. Hắn đột ngột tăng tốc khiến Yuta nức nở bên dưới. Tuyến tiền liệt của y đã bị đâm tới phát đau trong khi sự căng trướng nơi ngọc hoàn cứ ngày một dữ dội hơn.
Winwin cào lên ngực y rồi siết chặt bàn tay cuốn quanh cổ người dưới thân và Yuta biết nếu sống sót qua lần này, y sẽ không bao giờ được thoả mãn bởi chính giống loài của mình nữa. Có gì đó bản năng và nhục nhã đến tuyệt diệu trong cái cách mà Winwin trao và đoạt khoái cảm, khiến tâm trí Yuta đảo điên không thôi. Hay đó là do luồng dưỡng khí bị cưỡng chế nhỉ? Tiếng thút thít dần chuyển thành những tiếng hổn hển đứt quãng khi Winwin tiếp tục đâm không ngừng nghỉ vào tuyến tiền liệt của y.
Trong cơn mơ màng, y biết Winwin muốn gì nhưng y còn không nghĩ Winwin có thể khiến mình bắn mà không cần thủ dâm. Thay vào đó, y như lả đi giữa cơn đau nóng hổi và khoái cảm ồ ạt đang cuộn trào trong cơ thể. Sau vài cú thúc hay vài giờ gì đó, Winwin mới bỏ tay đang đặt trên cổ Yuta xuống. Không khí trào vào phổi khiến khoái cảm của y tăng vọt. Hắn cắm vuốt vào đùi trong của Yuta và cắn mạnh lên cổ y - đánh dấu y. Vào khoảnh khắc đó, cơ thể Yuta rốt cục cũng đầu hàng. Y xuất tinh với một tiếng thút nhít nhẹ nhõm và đổ ập lên ngực Winwin khi hắn điên cuồng đuổi theo cực hạn. Ngay khi cơn cực khoái chẳng còn lại gì ngoài cảm giác ê ẩm, Winwin gầm lên bên tai y và Yuta thấy gã xuất tinh bên trong mình. Cơ bắp của Winwin cuối cùng cũng bỏ cuộc và cả hai người ngã ập xuống đất.
Yuta có thể cảm nhận được từng cọng lá kim đang chọc vào má y, nghe thấy được từng nhịp thở bên tai y và cảm nhận được cơn đau nhói tới từ vết cắn sở hữu giờ đã vĩnh viễn in lên cổ y. Cả người y đau nhức, mông thì sưng tấy và hơi của Winwin cũng dần biến mất khi hắn rút ra và xoay người họ sang bên.
Không, không phải Winwin. Y biết cái tên hắn đưa ra chỉ là giả. Bản năng của người thú đủ nhạy bén để không chia sẻ tên thật với bất cứ ai chúng chạm mặt. Kể cả với một kẻ ăn vận như lữ khách đi lạc. Yuta thở dài, y đã để tên người thú sử dụng và đánh dấu mình và y thậm chí còn chẳng cảm thấy hối hận nữa.
Y vươn tay về phía đống quần áo chất chồng và đưa túi rượu cho sinh vật đang bao bọc lấy mình. Y cần giữ cho nó vui vẻ. Với một tiếng hừm biết ơn, tên người thú nhận lấy túi rượu từ Yuta và hớp một ngụm to. Yuta cựa người khi hắn nuốt xuống. Giật mình, Winwin - không, Sicheng, đó mới là tên của hắn - đẩy túi rượu vào tay Yuta và lùi ra xa. Trông hắn có vẻ sợ hãi. Yuta cảm thấy một luồng sức mạnh chảy tràn trong có thể khi tiềm thức của Sicheng gắn kết với Yuta. Y đã đúng, Sicheng quả là rất quyền năng.
Y mỉm cười, để lộ răng nanh sắc nhọn, "Không bao giờ nhận đồ ăn hay thức uống từ chúng tiên, Sicheng cưng à." Từ phía bên kia bãi đất, Sicheng gầm gừ và nhe nanh vuốt. Yuta cảm thấy nụ cười của y chuyển thành cái nhếch môi châm chọc khi y đứng dậy và mặc quần vào. Y xoay người lại và ngoắc tay ra hiệu cho tên người thú lại gần.
"Đi nào, bé cưng," y gọi, bước tới bên một thân cây xương xẩu được sử dụng làm cổng dẫn tới tiên giới. Y biết Sicheng sẽ đi theo mình mà không cần quay người lại, cũng như việc y biết tên người thú sẽ phản kháng lại sự phụ thuộc mới này với Yuta tới tận cùng. Yuta không thể chờ thêm nữa. Phần còn lại của vĩnh hằng chưa bao giờ thú vị hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro