6. Self Portrait
Âm thanh hơi thở của em và cả tiếng cười vui vẻ của em
Anh khắc họa hình bóng em, khắc họa mọi thứ thuộc về em
Vào cuộc sống của anh
- Self Portrait -
Nếu như cuộc sống của Junmyeon không thay đổi nhiều kể từ khi Sehun bước vào cuộc đời anh, thì sau khi cậu rời đi anh lại cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn.
Sehun đã xuất hiện trong mọi khía cạnh của cuộc sống Junmyeon, từ cá nhân cho tới công việc. Anh đã quen với việc có cậu ở bên tới nỗi, khi không còn cậu bên cạnh, cuộc sống anh chẳng khác nào một cơn ác mộng dai dẳng, không lối thoát.
Junmyeon biết rằng như vậy là thật ích kỉ và xấu tính khi một leader như anh lại có suy nghĩ như vậy. Nhưng anh cảm thấy thật may mắn khi thời gian này EXO tạm ngưng hoạt động, các thành viên đều tập trung vào những dự án solo và những album của riêng mình. Vì chỉ có như vậy, anh mới có cớ để tránh mặt Sehun.
Căn hộ của cả hai có vẻ lạnh lẽo hơn một chút, cô đơn hơn một chút, yên tĩnh hơn một chút khi không có sự hiện diện ấm áp của Sehun.
Quần áo bẩn chất thành núi khi không có Sehun nhắc anh cho chúng vào máy giặt.
Mỗi lần nhìn vào bồn rửa với đống bát đĩa chất thành núi, trong đầu Junmyeon sẽ tự động hiện ra lời cằn nhằn của Sehun rằng anh sẽ chỉ mất chưa đến một phút để cho chén đĩa vào máy rửa bát.
Những hộp sữa socola mà Sehun yêu thích vẫn nằm yên trong tủ lạnh chờ ngày hết hạn vì chẳng có ai uống. Và Junmyeon biết rằng chỉ cần vứt chúng đi là được, nhưng anh không muốn. Nếu làm như vậy, anh sẽ có cảm giác rằng chuyện giữa hai người đã hoàn toàn kết thúc.
Junmyeon không ngủ trong căn phòng chung của cả hai kể từ ngày hôm đó.
Junmyeon và Sehun đã nói chuyện vào bảo sáng hôm ấy; và mặc dù, mọi chuyện không tệ như những gì báo chí nói, nhưng thực ra cũng vẫn đủ tồi tệ với anh.
Dispatch đã có được một số bức ảnh của Sejeong với người bạn trai lớn tuổi của cô ấy (lớn hơn cô rất nhiều tuổi), và Sehun đã giúp cô để báo giới không làm phiền tới cô nữa.
SM và các quản lý của hai người đều biết tới kế hoạch này, và mặc dù họ không thích việc Sehun tự mình vướng vào rắc rối như thế, nhưng họ chẳng thể ngăn cản khi cậu đã quyết tâm giúp Sejeong.
Junmyeon có thể hiểu được lý do tại sao Sehun làm như vậy.
Anh biết cậu thân với Sejeong như thế nào; cậu đối xử với cô ấy như một người em gái và bản năng bảo vệ của cậu tất nhiên sẽ trỗi dậy khi thấy sự nghiệp và quyền riêng tư của em gái mình bị đe dọa.
Anh biết rằng họ xuất thân từ một công ty lớn, là thành viên của một trong những nhóm nhạc nam hàng đầu, lại là đàn ông nên danh tiếng của cậu có thể chịu được một vụ bê bối lớn như vậy, còn Sejeong thì không.
Junmyeon có thể hiểu được hết thảy những điều đó.
Nhưng chỉ là, anh vẫn không tài nào hiểu được tại sao hai người ấy lại quyết định thực hiện kế hoạch đó ở Paris, trên cây cầu đó, trong nhà hàng đó? Tại sao lại là chiếc áo khoác đó? Tại sao Sehun không nói với anh trước mà lại để anh biết được mọi chuyện thông qua tin tức?
Anh đã hỏi Sehun như vậy.
Và Sehun không trả lời. Cậu chỉ đưa mắt nhìn anh, vẻ tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau đó, Junmyeon quyết định rằng việc dừng lại một thời gian sẽ tốt hơn cho cả hai.
Anh và Sehun đã đồng hành cùng nhau trong mọi việc, có quá nhiều điều cả hai đã bắt đầu và kết thúc cùng nhau.
Một chút thời gian xa nhau, một chút khoảng cách có lẽ sẽ tốt hơn cho mỗi người.
Junmyeon cần tập trung chuẩn bị cho album solo của mình. Và thời hạn nhập ngũ của anh cũng sắp tới, anh còn rất nhiều việc phải làm.
Còn Sehun... có lẽ Sehun sẽ chỉ làm xao lãng công việc của anh. Junmyeon đã tự nhủ với bản thân như vậy.
Nhưng thật không dễ để làm quen với cuộc sống không có cậu ở bên.
Junmyeon nhớ những tin nhắn nhỏ mà Sehun gửi cho anh. Anh đã đọc lại những tin nhắn trước đây mỗi khi anh nhớ cậu nhiều hơn một chút.
Trước đây, Junmyeon chẳng bao giờ nhớ hết những ngày kỉ niệm của hai người, nhưng giờ thì anh lại nhớ rõ một cách kì lạ. Và anh đã đánh dấu lên lịch, đó là những ngày kỉ niệm đầu tiên anh trải qua mà không có Sehun.
Lần đầu tiên Junmyeon quay trở về nhà kể từ ngày hôm ấy, mẹ anh đã ôm anh thật chặt.
Mọi thứ thực sự không dễ dàng .
Junmyeon đã thử chuyển về phòng ngủ của hai người. Nhưng những kí ức ở nơi này quá nhiều, chúng cứ dày vò anh từ chút, từng chút một. Anh không muốn thừa nhận bản thân yếu đuối, nhưng anh chẳng còn đủ sức để đối mặt với chúng mỗi ngày nữa.
Junmyeon chuyển vào phòng ngủ dành cho khách. Dấu vết của Sehun vẫn luôn hiện hữu ở khắp nơi trong căn hộ. Nhưng ít nhất, phòng ngủ dành cho khách vẫn là một nơi chú ẩn an toàn, giúp anh có thể tranh xa mọi kí ức về Sehun.
Anh thỉnh thoảng vẫn gặp Sehun ở công ty, và tất nhiên cả hai vẫn tham gia các buổi họp hành và các sự kiện cùng nhau.
Lần đầu tiên là ở buổi fanmeeting cuối cùng của Minseok hyung, trước khi anh ấy nhập ngũ.
Junmyeon đã cố gắng tránh xa Sehun nhất có thể khi cả nhóm đứng đợi trong hậu trường. Nhưng khi lên săn khấu, không biết bằng cách nào anh lại chỉ đứng các Sehun hai vị trí.
Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, có thể nghe thấy giọng nói của cậu, có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cậu,... Và chỉ nhiêu đó thôi, cũng đã đủ làm cho mọi quyết tâm của anh dần trở nên suy yếu.
Đến một lát sau, Junmyeon cảm nhận được Sehun đang đứng ngay sau mình. Anh có thể cảm nhận được cả hơi ấm toát ra từ cơ thể cậu, và anh đã phải cố gắng nắm chặt tay, ngăn bản thân không chạm cào cậu.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục cho dù cho thế nào đi nữa.
Junmyeon sau một ngày dài thực hiện lịch trình thì trở về nhà. Có một vài bài viết nữa về Sehun và Sejeong, nhưng anh luôn tìm cách lảng tránh chúng. Không nhất thiết phải xát thêm muối vào vết thương mãi chưa thể lành.
Những ngày tháng cứ như vậy yên bình trôi qua.
Cho tới một ngày nọ, Sejeong đã tới gặp Junmyeon ở phòng tập.
Anh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy. Không biết có phải anh thể hiện quá rõ ràng hay không, nhưng Sejeong đã mở lời rằng:
"Em chắc chắn rằng em là người anh không muốn gặp lúc này, nhưng Sehun đã kể cho em nghe mọi chuyện và em nghĩ mình nên giải thích một chút."
"Sejeong-ssi, em không cần phải-..."
"Không, em biết. Em biết hai người đã dừng lại vì em, hoặc ít nhất là vì những chuyện đã xảy ra ở Paris. Và em cũng biết rằng, người như Sehun sẽ không bao giờ đổ lỗi cho em."
Sejeong bồng ngừng lại, đưa tay đặt lên chiếc bụng phẳng của mình.
Junmyeon có chút bất ngờ, hai mắt mở to và Sejeong đã bắt gặp biểu cảm ấy của anh. Cô cười rồi nói tiếp:
"Đúng vậy. Họ đã phát hiện ra em đang mang thai. Không chỉ là những bức ảnh của em và anh ấy, mà bằng cách nào đó họ cũng đã phát hiện ra việc em mang thai. Em và anh ấy mới phát hiện ra vài ngày trước, thậm chí còn chưa kịp báo với các thành viên và gia đình. Nhưng họ cũng đã phát hiện ra điều đó khi em đang ở Paris. Em đã rất hoảng sợ và nhờ Sehun giúp.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Em và Sehun đều phải báo cho công ty chủ quản và xin sự đồng ý của họ. Chúng em đã không biết phải đi đâu, vì cần phải chụp ảnh. Và Sehun đã kể rằng anh và anh ấy đã tới đây vài năm trước, vậy nên em đã đề xuất rằng hãy tới những nơi mà hai người đã từng tới."
Sejeong tiến lại gần Junmyeon, để anh có thể nhìn thấy phần bụng đã hơi nhô lên nhưng được che giấu cẩn thận dưới lớp quần áo phù hợp.
Anh và Sejeong chưa tiếp xúc nhiều trước đây, chỉ nói chuyện một hai lần. Trong ký ức của anh, Sejeong là một cô gái trẻ năng động, vui vẻ, rất hay cười. Nhưng nhìn Sejeong bây giờ thật nhỏ bé, quầng thâm mắt đậm cằng làm rõ sự mệt mỏi.
Lúc ấy, anh thực sự cảm thấy thương cho Sejeong. Lời nói dối sẽ chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định, cô gái nhỏ sẽ sớm phải đối mặt với sự thật và rất có thể điều đó sẽ đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp mới chớm nở của cô.
"Junmyeon-ssi, Sehun đã dành toàn bộ thời gian chúng em ở cùng nhau để nói về anh. Anh ấy đã lên kế hoạch cho tất cả những điều mà anh ấy muốn làm, nhưng nơi mà anh ấy muốn tới cùng với anh. Sehun, anh ấy đã rất háo hức được trở về với anh."
Junmyeon không biết biết phải phản ứng như thế nào với những thông tin vừa được biết, anh không biết phải nói gì, bộ não vẫn đang điên cuồng xử lí.
Cuối cùng, anh theo phép lịch sự nói cảm ơn với Sejeong vì đã dành thời gian tới nói chuyện với anh, giúp anh giải đáp một số chuyện mà bản thân vẫn còn thắc mắc.
Sejeong rời đi vào buổi chiều, nhưng Junmyeon vẫn ở lại phòng tập tới tận đêm khuya.
Thật không may là chẳng có phép màu nào có để chữa lành mối quan hệ đã vỡ vụn của anh và Sehun. Niềm tin của anh vẫn bị phá vỡ, nhưng giờ anh đã biết thêm được một số chuyện và có lẽ điều đó giúp ích được một chút. Mọi thứ không thể đột nhiên quay trở lại như ban đầu, nhưng những lo lắng, hiểu lầm đang dần tan biến trong anh.
Junmyeon biết rằng vì anh đã yêu cầu dừng lại một thời gian, nên Sehun sẽ tôn trọng anh, tôn trọng ranh giới anh đặt ra và giữ mối quan hệ của cả hai chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp.
Nếu như muốn giảng hòa, anh phải là người chủ động.
Junmyeon đã bắt đầu bằng một tin nhắn: "Chúc mừng sub-unit. Anh tin chắc rằng em sẽ làm tốt-" Anh dừng lại một chút, không chắc nên kết thúc tin nhắn như thế nào. "Anh tin chắc rằng em sẽ làm tốt, Sehunie." Anh gõ nhanh rồi gửi đi trước khi bản thân kịp suy nghĩ quá nhiều.
Sehun đã trả lời, có chút ngập ngừng, nhưng cậu đã trả lời.
Và tin nhắn của cả hai vẫn tiếp tục.
Ban đầu thì khá gượng gạo, mỗi tin nhắn cách nhau cả giờ đồng hồ. Nhưng điều đó tức là mối quan hệ của cả hai đã có tiến triển và Junmyeon lại tiếp tục thói quen lưu trữ những tin nhắn.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ ngày Junmyeon chủ động nhắn tin cho Sehun khá ngượng ngùng.
Cả nhóm đang trên đường tới HongKong để chuẩn bị cho buổi concert sắp tới và khi hai người chạm mắt nhau, Junmyeon đã nở một nụ cười với Sehun.
Sehun đã rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã trở nên vui vẻ. Cậu đáp lại nụ cười ấy của anh, nhưng sau đó vẫn bám lấy Chanyeol trong suốt chuyến đi, cúi đầu và bàn luận về buổi ra mắt sắp tới của hai người.
Ngày hôm sau, Sehun đã quay một video Instargram bất ngờ dành cho fan ở hậu trường và Junmyeon đã mất cảnh giác khi cậu tới gần khiến cho biểu cảm của anh trong video nhìn rất giống đang khó chịu chứ không phải bất ngờ.
Vậy là có tiến triển.
Nhưng với tốc độ tiến triển hiện tại, Junmyeon đánh giá là anh và Sehun sẽ nói chuyện với nhau trực tiếp và về những thứ không liên quan tới EXO vào cuối năm.
Anh thực sự muốn thúc đẩy mọi thứ nhanh hơn một chút, xa hơn một chút, nhưng anh không muốn Sehun thấy khó chịu. Vì vậy, Junmyeon kiên quyết giữ vững suy nghĩ rằng cả hai nên từ từ.
Junmyeon và Sehun đã nhảy từ đồng nghiệp sang bạn cùng phòng, rồi từ bạn cùng phòng thành người yêu trong một khoảng thời gian khá ngắn, điều đó khiến cho cả hai không có thời gian dành riêng cho bản thân mà hầu hết đều ở bên nhau.
Nhưng có lẽ, chính Sehun cũng cảm thấy rằng hai người đang tiến triển quá chậm.
Vì vậy, vào một này nọ, Junmyeon thức dậy và thấy bài đăng mới của Sehun trên Instargram.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro