Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3;





Sáng hôm sau Taehyung thức dậy với trái tim nặng trĩu trong lồng ngực. Có những vết bầm tím trên hông, anh nhận thấy khi anh lăn người, ánh nắng quá chói chang khiến nỗi cay đắng đang hình thành bên trong anh, và anh rít lên, tay nâng lên hông và nhẹ nhàng lướt trên làn da mềm mại ở đó. Những ngón tay anh cảm thấy xa lạ trên làn da của chính mình và anh nhận ra rằng anh đang chạm vào chính những nơi mà Jeongguk đã chạm vào anh đêm qua, chỉ có điều cái chạm của anh nhẹ nhàng, êm dịu hơn nhiều trong khi của Jeongguk thì thô bạo, như thể cậu muốn Taehyung nhớ lại cách cậu ôm anh.

Anh thở dài, không khỏi liếc sang bên kia giường. Nó lộn xộn, bừa bộn, và nếu Taehyung có đủ trí tưởng tượng, anh gần như có thể ngửi thấy mùi hương của Jeongguk ở đó. Anh nhắm mắt, thở bằng mũi. Bản thân tình hình đã lộn xộn, khiến Taehyung cay đắng vô cùng, khiến trái tim anh gào lên vì bối rối vì cái quái gì thế này. Anh đang nghĩ gì vậy? Anh đã nghĩ gì khi hôn Jeongguk? Anh đã nghĩ gì ngay cả khi ngủ với Jeongguk?

Anh thật ngu ngốc, anh thật sự ngu ngốc khi nói đến Jeongguk, mù quáng đến mức mất trí mỗi khi Jeongguk nhìn anh. Và nếu họ ở bên nhau, thực sự sẽ ổn thôi, bởi vì cả hai đều yêu nhau và sẽ cố gắng làm cho đối phương hạnh phúc nhất có thể nhưng vấn đề là họ không như vậy. Họ không còn ở bên nhau, không còn nữa, và Taehyung nên ngừng để trái tim mình tin rằng họ đang ở bên nhau. Anh nên thôi để trái tim mình tin tưởng chỉ vì đêm qua Jeongguk lại chạm vào anh rồi cho rằng họ vẫn ổn.

Và đột nhiên anh thấy tức giận, ngực nóng bừng với một thứ gì đó giống như cơn thịnh nộ khi anh ấy ngồi dậy trên giường và cầm lấy chiếc gối của mình, ném nó với sự tức giận đến mức nó bay thẳng vào tường, chỉ để va vào nó và rơi nhẹ xuống đất. Taehyung không thể không chế giễu và đảo mắt. Anh cắn má trong, cảm thấy sự cay đắng trong lồng ngực tăng lên khi những ký ức về đêm qua tái hiện trong tâm trí anh, khi những ký ức về việc Jeongguk hôn anh như thể cậu vẫn còn yêu anh, anh thật sự rất tức giận.

Kể từ khi chia tay, Taehyung đã trải qua vô số những thang bậc cảm xúc khác nhau. Nỗi buồn, khao khát, cô đơn. Những cảm xúc gắn liền với một cuộc chia tay. Những cảm xúc đã được mong đợi. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tức giận. Lần đầu tiên trái tim anh bùng cháy ngọn lửa muốn hủy diệt. Anh thấy bất mãn vì Jeongguk vừa mới xuất hiện ở đây, chỉ xuất hiện như thể cậu có quyền, như thể cậu có thể đến gặp Taehyung và yêu cầu câu trả lời, xuất hiện ở đây và hôn anh, làm anh và sau đó lại rời đi, rời bỏ anh như thể Taehyung không phải là người mà cậu từng quan tâm.

Bỏ mặc anh như thể họ không có cùng ký ức, bỏ mặc anh như thể chỉ cần làm tình rồi bỏ đi và thậm chí không thèm xin lỗi vì cơn thịnh nộ mà cậu để lại trên cơ thể, tâm trí và trái tim của Taehyung. Và điều đó không ổn. Suốt thời gian qua, Taehyung vẫn ổn. Anh vẫn ổn. Nhưng sau đêm qua, anh nhận ra rằng điều đó không ổn. Thật không ổn khi anh vẫn quá say mê một người thậm chí không dành thời gian quan tâm đến anh. Để đối xử với anh như thể anh xứng đáng. Taehyung biết rằng anh không vô tội trong toàn bộ mọi chuyện, biết rằng anh cũng muốn Jeongguk nhiều như vậy và anh biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng điều đó không ngăn sự đau đớn lấp đầy trái tim anh.

Sự tức giận trong anh bắt đầu lắng xuống khi anh nghĩ về nó ngày càng nhiều. Họ đã chia tay. Họ đã không còn là của nhau. Jeongguk đã nói rõ rằng tình yêu và sự quan tâm cậu từng dành cho Taehyung đã không còn nữa, kể cả khi cậu hôn anh như thể Taehyung vẫn là của cậu, kể cả khi cậu ôm chặt lấy anh như không muốn buông ra, kể cả khi anh vẫn còn một hình xăm tên Taehyung chết tiệt trên ngực.

Và Taehyung...Taehyung không phải kẻ ngốc. Không còn nữa. Không phải sau đêm qua. Và anh nhận ra, rằng anh phải làm điều đó. Rằng anh phải xé toạc nó ra như một miếng băng cá nhân mới được dán, rằng dù trái tim anh đang gào thét lý trí rằng hãy cố gắng giữ lấy, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, ngay cả khi lý trí anh cũng đang nghi ngờ, rằng điều đó cần phải được thực hiện. Taehyung nhận ra rằng anh cần phải quên Jeongguk đi vì rõ ràng Jeongguk đã quên anh. Nhận ra rằng anh ấy cần phải tiếp tục tiến lên. Đó là cách duy nhất anh có thể cứu vãn trái tim mình, thứ đang vô cùng chờ đợi một kết thúc có hậu với Jeongguk.

Rất lâu sau đó, sau khi mặt trời đã lặn trong ngày, Taehyung đang ngồi trên chiếc ghế dài của anh, không di chuyển kể cả khi Jimin theo dõi từng cử động của anh. Anh cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn với cái cách mà đôi mắt của Jimin đang lườm anh một cách gay gắt nhưng anh không để tâm lắm, cái lườm đó, không phải khi anh cảm thấy thế này.

"Mày đã ngủ với cậu ta," Đó không phải là lời buộc tội mà Jimin ném vào anh khi hắn liếc nhìn Taehyung từ trên xuống dưới vì lời buộc tội sẽ là một giả định và những gì Taehyung vừa nói với hắn không phải là lời nói dối hay sự thật có thể xảy ra. Không, những gì Taehyung nói với Jimin một phút trước chẳng là gì ngoài sự thật trung thực nhất, sự thật lạnh lùng nhất, trần trụi nhất và không hề có chút giả dối nào. Tuy nhiên, sự thật vẫn cứa vào da thịt Taehyung như một con dao sẵn sàng hủy diệt anh. Những từ ngữ lơ lửng trong không khí khi Jimin liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, hết lần này đến lần khác, và Taehyung đã cảm thấy bị phơi bày mọi thứ dưới đôi mắt của Jimin, anh không muốn nỗi sợ hãi về cảm giác dễ bị tổn thương cũng nhấn chìm mình.

Anh thở dài, thử nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng mà anh đã cố gắng loại bỏ từ sáng nay khi anh thức dậy trên chiếc giường lạnh lẽo. Anh nhận ra rằng, sau khi biết mình cần phải ra đi, bước đầu tiên là phải thừa nhận thật to rằng anh vẫn còn yêu Jeongguk một cách điên cuồng, sâu sắc và ngu ngốc và rằng nói với Jimin có lẽ là điều tốt nhất nếu anh thực sự muốn quên đi người đàn ông dường như không thể nào quên. Vì vậy, sau khi lết mông đến công ty, anh đã gọi cho Jimin và bảo cậu đã đến gặp anh vào tối hôm đó. Và Jimin đã nhìn anh một cái, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, và Taehyung biết rằng Jimin biết anh muốn nói điều gì.

Và vì vậy, khi Taehyung để Jimin ngồi xuống và kể cho hắn nghe chuyện gì đã xảy ra, mắt Jimin trở nên đanh lại, không phải vì ngạc nhiên mà nhiều hơn là có gì đó giống như bị tổn thương. Và điều đó không làm Taehyung đau lòng vì chính anh cũng có cảm giác sôi sục trong lồng ngực vì chính mình.

"Ừ," anh nói, bởi vì anh đang thành thật và đã đến lúc Taehyung phải ngừng chạy trốn khỏi sự thật, đã đến lúc đối mặt với thứ âm nhạc mà anh ấy đã vô cùng muốn nghe trong suốt một năm qua. Anh cắn môi, vắt chéo chân lên nhau. Không dám ngước lên để bắt gặp ánh mắt của Jimin. Có thứ gì đó sủi bọt trong lồng ngực anh và anh không thể giải mã được nó lạnh như băng hay nóng như thiêu như đốt, tất cả những gì anh biết là nó khiến anh tê liệt.

"Tại sao?" Đó là những gì Jimin hỏi và đó là một câu hỏi đơn giản, một câu hỏi đảm bảo câu trả lời, một câu trả lời trung thực về điều đó, và nó khiến Taehyung choáng váng trong giây lát, xương cốt anh tê cứng khi những lý do bắt đầu lấp đầy đầu anh, khi nó bắt đầu gào thét với anh.

"Bởi vì..." Anh bắt đầu, cổ họng đột nhiên cảm thấy rất khô. "Bởi vì em ấy đã hôn tao." Anh ấy nói, biết rằng điều đó đúng một phần. Biết rằng Jeongguk đã hôn anh nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến anh dễ dàng chạm vào cậu như vậy. Và lần đầu tiên trong ngày hôm đó, anh có thể nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. Lần đầu tiên sau một năm, anh sẽ nói điều đó, không phải vì anh ấy muốn, mà vì anh ấy cần phải công khai điều đó. Cần được biết, cần phải nói ra ngay cả khi đó là một sự thật xấu xí đang đè nặng lên anh. Và vì vậy, anh ấy đã thành thật thừa nhận với chính mình và với Jimin, "Bởi vì tao vẫn còn yêu em ấy."

Nó đây rồi, thứ mà anh đã cố gạt sang một bên bấy lâu nay, thứ đã ăn sâu vào tim anh hàng tháng trời, thứ mà anh không nhất thiết phải xấu hổ, hơn nữa chỉ sợ phải thừa nhận, nhưng vẫn là thứ khiến lồng ngực anh phập phồng khi nó cuối cùng được bộc lộ ra ngoài, lời nói lơ lửng trên đầu như một đám mây mưa muốn trút bỏ tất cả những gì chứa đựng bên trong.

Tim anh đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh không thể kiểm soát được khi giờ đây anh đã thừa nhận điều đó với chính mình, không phải khi chỉ có trái tim anh mới biết được sự thật bấy lâu nay, và anh đánh liều liếc nhìn Jimin, nuốt nước bọt khi thấy người bạn thân nhất của mình đang nhìn anh với ánh mắt dịu dàng, môi dưới mím chặt.Hắn không nhìn Taehyung như thể hắn thương hại anh, giống như hắn lo lắng hơn và Taehyung không thể kiểm soát được mớ cảm xúc đang nhiễu loạn trong mình. Anh nhìn xuống, cúi gằm mặt và chơi với những ngón tay của mình.

... Một thoáng im lặng, không ai nói gì, không khí căng ra giữa họ và Taehyung không biết tại sao nhưng giờ đây anh chỉ muốn lấp đầy sự yên tĩnh này, nên hít một hơi thật sâu, nhìn lên lần nữa. "Tao vẫn còn yêu em ấy," Anh thừa nhận một lần nữa, bởi vì điều duy nhất khiến tâm trí anh mờ mịt bây giờ là nó đã được nói ra, giờ anh đã thừa nhận một sự thật hiển nhiên. "Nhưng Jiminie... tao không- tao không muốn. Không còn nữa. Tao muốn- muốn tiếp tục, muốn quên em ấy thật nhiều. Không muốn mơ về em ấy,  tao muốn- không muốn yêu em ấy nữa, chỉ muốn không nghĩ về em ấy nữa, chỉ muốn thôi ngừng khao khát em ấy."

Và thật thảm hại vì anh còn đang ở đây, mắt ướt đẫm vì Jeongguk lần thứ hai trong hai đêm liên tiếp, anh đang ôm đầu lấy tay lau nước mắt như thể tim anh sẽ ngừng đau khi nói về Jeongguk như thế này. Nhưng khóc là một phản ứng của con người, Taehyung cho rằng, và để vượt qua được Jeongguk, anh cần điều này. Anh cần để mình khóc, cần để mình thương tiếc cho một tình yêu mà anh sẽ cố gắng chôn vùi.

Anh lờ mờ ghi nhận những bước chân nhẹ nhàng và chỉ ngẩng đầu lên khi cảm thấy chiếc ghế dài bên cạnh lún xuống, Jimin ngồi xuống cạnh anh khi tay hắn bắt đầu xoa lên xuống lưng Taehyung. Cảm giác đụng chạm của hắn rất khác so với của Jeongguk, giống như của một người bạn trong khi của Jeongguk lại giống như của người yêu, giờ Taehyung đã nhận ra. Anh nhấc tay ra khỏi lòng bàn tay, cố gắng lau nước mắt khi nhìn vào mắt Jimin. Nó dịu dàng, đầy quan tâm, nụ cười của Jimin cũng vậy và trái tim của Taehyung rất biết ơn vì sự an ủi mà nó có được trong khoảnh khắc đầy tổn thương này.

Khoảng một phút trôi qua như thế, Jimin chỉ xoa lưng và Taehyung tự trấn an mình, bởi vì Jeongguk không ở đây để giúp anh bình tĩnh lại như đêm qua và có lẽ đó cũng là một điều tốt, bởi vì Jeongguk giúp anh bình tĩnh lại chính là lý do khiến anh rơi vào tình trạng khó khăn hiện tại. Nước mắt của anh ấy đang dần cạn khi thời gian trôi qua, khi trái tim anh ngừng gào thét với anh từ bên trong lồng ngực và khi anh đã làm xong, anh hít một hơi thật sâu, hít không khí vào phổi mà cảm thấy nặng nề. Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Jimin.

" Tae," Jimin nhấc tay ra khỏi lưng Taehyung, thay vào đó giơ tay lên để vuốt ve gò má đã khô nước mắt của Taehyung. Anh đang cười, nhưng nó trông buồn hơn bất cứ điều gì khác và đôi mắt anh lại kể một câu chuyện khác. "Tae, tao nghĩ... tao nghĩ tao luôn biết rằng mày vẫn yêu Jeongguk. Nó...Thực ra nó không khó. Tình yêu mà hai bọn mày dành cho nhau không đơn giản là biến mất." Giọng hắn nhẹ nhàng, an ủi, và Taehyung áp má vào tay Jimin để cảm nhận sự chân thực của tất cả. Câu nói của Jimin làm cậu có chút khó hiểu.

"Ý mày là gì?" Anh hỏi, bởi vì anh cần biết tại sao Jimin lại nói những điều đó sau khi Taehyung vừa nói với hắn rằng anh muốn rời xa Jeongguk.

Jimin mỉm cười buồn bã khi gỡ vài sợi tóc Taehyung ra khỏi mắt. "Ý tao là, tao nghĩ thật tuyệt khi mày muốn tiếp tục sau một thời gian dài như vậy, Tae," Có gì đó không thể phát hiện được trong giọng nói của anh ấy. "Nhưng đó có thực sự là điều mày muốn không? Đó có thực sự là những gì trái tim của mày mong muốn? Mày thật tâm không muốn có Jeongguk trong đời sao?"

Không. Taehyung ngay lập tức muốn trả lời. Không, anh không muốn bước tiếp và sống một cuộc đời không có Jeongguk. Anh muốn thức dậy vào buổi sáng và có Jeongguk nằm bên cạnh, được Jeongguk ôm anh trong vòng tay và mỉm cười với anh như thể chỉ có họ với nhau. Nhưng điều đó là không thể. "Trái tim tao mong muốn điều gì không quan trọng, Jiminie," Anh trả lời, nhìn xuống khi nỗi sợ hãi lấp đầy tâm trí anh khi anh nói tiếp. "Tao muốn gì không quan trọng vì...bởi vì Jeongguk không yêu tao. Ít nhất là không còn nữa."

"Oh, Tae," Jimin nhẹ nhàng lên tiếng, nhận ra điểm mấu chốt của mọi chuyện. Hắn bước đi cẩn thận, biết rằng không nên quá mạnh nếu không sợ dây tình cảm làm bằng thủy tinh của thằng bạn thân chí cốt với người nó thương sẽ vỡ tan. "Tae. Tao biết mày chưa bao giờ nói với ai và tao biết mày có thể không muốn nói về điều đó, nhưng tại sao bọn mày lại chia tay?

Đó là một câu hỏi, một câu hỏi khiến xương sống của Taehyung lạnh cóng khi anh nhớ lại cái đêm mà mọi thứ trở nên tồi tệ. Nghĩ lại cách họ la hét và la hét và khóc lóc. Nghĩ lại những gì anh  nói rằng Jeongguk đã quay lưng lại với anh và đóng sầm cửa lại sau đó không, không bao giờ quay lại nữa, nghĩ lại cái cách anh đã làm rối tung thứ gì đó khiến trong lòng anh như bùng lên một ngọn lửa.

Anh hít một hơi thật sâu. "Tao- tao không," Anh thở dài, chớp mắt. "Tôi không biết nữa. Tao đoán là bọn tao đã có một thất bại thực sự tồi tệ. Đó là thời điểm ngay trước khi tao comeback và tao đã bị căng thẳng, em ấy cũng căng thẳng vì phải luyện tập và rồi khi em ấy về về nhà để đến thăm tao, tao bắt đầu soi mói những điều nhỏ nhặt vào lúc đầu nhưng nó đã leo thang quá nhanh và tao đã nói một số điều... khiến Jeongguk bị tổn thương và em ấy chỉ. Rời đi. Ngay cái khoảnh khác em ấy vừa rời đi, tao biết đó là lỗi của mình nhưng tao thậm chí không có ý như những gì tôi đã nói, tao đã lâm vào tình trạng khủng hoảng, tao đã để sự ngu ngốc và tức giận chiếm lấy tâm trí, em ấy đã rời đi vì tao.

Taehyung chưa bao giờ nói với bất kỳ ai chuyện đã xảy ra giữa họ và anh đoán rằng Jeongguk cũng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai vì lý do thực sự khiến họ chia tay chưa bao giờ được tung ra trên các phương tiện truyền thông ở khắp mọi nơi, chỉ là những tin đồn giả được một số người tin và lan truyền. Nhưng đây là lần đầu tiên Taehyung kể cho ai đó nghe chuyện gì đã xảy ra, hay nói đúng hơn là nói cho họ biết thêm, và cậu cảm thấy như trút được gánh nặng khỏi lồng ngực.

"Taehyungie," Jimin nói với giọng nghiêm túc. "Mày không biết mình may mắn như thế nào khi thực sự tìm thấy người mà mày định gắn bó. Rất nhiều người đã tìm kiếm và họ không bao giờ tìm thấy ai đó mà vũ trụ đã chọn chỉ dành cho họ. Nhưng mày đã tìm thấy người của mình ở Jeongguk." Đôi mắt của Jimin đang khóa chặt anh tại chỗ và anh không thể rời mắt đi. "Hãy trả lời tao điều này, và hãy trung thực. Mày có thực sự muốn rời xa Jeongguk không? Mày có thực sự muốn sống một cuộc đời mà mày để Jeongguk lọt qua kẽ tay vì một lỗi lầm mà mày có thể sửa chữa không?"

Đó là một câu hỏi dễ, một câu hỏi mà Taehyung đã suy nghĩ rất nhiều trong vài tháng qua. "Không," Anh nói. "Không, tao muốn ở bên em ấy."

"Vậy thì sửa đi," Jimin trả lời, đôi mắt sáng rực đến mức khiến hi vọng trong lồng ngực Taehyung bừng nở. "Tao không biết bọn mày đã nói gì với nhau đêm đó, nhưng đừng để điều đó hủy hoại tình yêu được tạo ra chỉ dành cho hai người. Mày và Jeongguk... hai người sinh ra là để dành cho nhau."

"Nhưng em ấy không-" Taehyung nuốt nước bọt. "Nhưng em ấy không yêu tôi. Em ấy đã nói rõ vào tối hôm qua.

"Nó có trực tiếp nói với mày rằng nó không mày không?" Taehyung lắc đầu không, nghĩ lại đêm qua, nghĩ lại cách Jeongguk ôm và hôn anh. "Vậy thì có lẽ mày đã sai. Nhưng tất cả những gì tao biết là nếu mày để tình yêu này ra đi mà không hề cố gắng hàn gắn nó, mày sẽ hối hận cả đời".

"Và nếu em ấy không muốn tao thì sao? Sau đó thì sao?" Taehyung hỏi vì Jimin đang nói những lời ngọt ngào khủng khiếp vào đầu anh nhưng trái tim anh vẫn còn nỗi sợ hãi đó.

Jimin chế giễu. "Vậy thì cả thế giới đã sai và bọn mày không phải là dành cho nhau," Hắn cười nói. "Nhưng điều đó rất khó xảy ra." Hắn áp má Taehyung vào lòng bàn tay, mân mê ngón tay cái trên làn da mềm mại. "Nhưng trong thâm tâm tao biết rằng nếu có hai người sinh ra là để dành cho nhau thì đó chính là hai bọn mày.''

Những lời nói đó khiến Taehyung bùng cháy, khiến trái tim anh hét lên vì sung sướng và khiến tâm trí anh quay cuồng và đặt câu hỏi về mọi điều đã được nói và làm trong năm qua. "Làm cho đúng đi, Taehyung. Vì lợi ích của chính trái tim mày," Jimin nói vào tai anh và Taehyung tan chảy với những lời nói đó, để nó xâm chiếm từng thớ thịt trong con người anh.

.


Nếu nhìn lại một chút, Taehyung lẽ ra nên thấy trước điều này. Nhưng công bằng mà nói, anh không thực sự nghĩ đến hậu quả của việc lẻn vào khu vực riêng của nhà thi đấu quyền anh nhỏ khi nảy ra kế hoạch muốn gặp Jeongguk. Để giải thích cho Jeongguk hiểu trái tim anh đang cảm thấy thế nào, về việc chỉ muốn biết cậu đang cảm thấy thế nào. Hoặc, ít nhất, để thử.

Khi Jimin nói với anh rằng đêm đó Jeongguk có một trận đấu sẽ diễn ra trong khoảng một giờ nữa, Taehyung đã nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, quyết tâm bỏ tình yêu này ra khỏi lồng ngực, ít nhất là để cho Jeongguk biết anh nghĩ gì về tất cả những điều này. Anh thực sự đã nắm lấy tay Jimin mà không cần suy nghĩ nhiều, và kéo hắn ra khỏi cửa, ra khỏi căn hộ và xuống chỗ chiếc xe của anh.

Anh khá chắc chắn rằng mình đã bị phạt vài giấy phạt do chạy quá tốc độ nhưng anh thực sự không thể kìm được, không phải vì tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực, một lời nhắc nhở rằng anh vẫn còn rất yêu Jeongguk nên anh cần phải sửa chữa nó. Để khắc phục tình hình hoặc chỉ để sửa chữa những gì đã xảy ra hoặc chỉ để sửa chữa trái tim anh ấy. Và trái tim anh đã tiếp tục đập thình thịch theo từng giây trôi qua, chân anh đạp ga tăng lên khi anh tiếp tục nhìn xuống thời gian. Và anh biết rằng thời gian sẽ không trôi đi đâu cả, rằng Jeongguk sẽ không đi đâu cả, nhưng anh vẫn cảm thấy một loại lo lắng ăn mòn da thịt.

Vì vậy, khi họ phải đến nhà thi đấu (Jimin đã tra google nơi nó được tổ chức) Taehyung và Jimin đã nhanh chóng mua vé và vào trong. Lúc đó vẫn còn nửa tiếng nữa trận đấu mới bắt đầu và Taehyung quá kích động không thể đợi đến sau trận đấu để nói chuyện với Jeongguk, vì vậy anh đã quay sang Jimin và thì thầm vào tai hắn rằng anh sẽ đi tìm Jeongguk để xem họ có thể nói chuyện không. Jimin đã nhìn anh với một nụ cười trên môi và gật đầu, chúc anh may mắn.

Và đó là cách mà Taehyung thấy mình bị kéo xuống hành lang bởi một nhân viên bảo vệ to lớn, lôi thôi, có lẽ phải to gấp đôi anh trong khi gã đang cố gắng giữ anh ta. "Buông tôi ra!" Anh gọi lần thứ ba trong khoảng một phút, sự hồi hộp dâng lên trong lồng ngực. Anh không lo lắng vì thực tế là gã có thể, chắc chắn, sẽ đánh anh một trận thật nặng, anh lo lắng hơn về việc họ có thể ném anh ấy ra khỏi đấu trường và do đó phá hỏng cơ hội nói với Jeongguk mọi điều anh muốn nói với cậu.

Người đàn ông đang kéo anh xuống một hành lang dài và tim Taehyung bắt đầu đập thình thịch khi anh nhìn thấy một cánh cửa ở cuối cánh cửa với dòng chữ "lối ra" lớn phía trên và không sao, anh không sao, anh chỉ cần tìm cách trốn thoát trước khi người đàn ông đó có thể ném anh ra ngoài, và tâm trí anh nghĩ ra một kịch bản, có thể anh sẽ cắn gã ta và đi tìm Jeongguk trong phòng. Yeah, Taehyung nghĩ, điều đó nghe có vẻ như thứ gì đó sẽ cho anh ấy thời gian. Ít nhất, anh hy vọng.

Trước khi anh có thể thực hiện kế hoạch tổng thể của mình, người đàn ông đã rẽ vào căn phòng cuối cùng trước lối ra và Taehyung không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự thoải mái này của anh chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn khi người đàn ông lại siết chặt lấy anh và đẩy Taehyung về phía trước, suýt chút nữa khiến anh vấp phải chân mình. May mắn thay, anh đã bắt kịp khoảnh khắc một cách chớp nhoáng và xoay sở để tìm lại sự thăng bằng. Anh ngước lên nhìn người đàn ông, lườm mạnh đến nỗi anh hy vọng mình có thể bốc cháy nhưng vô ích vì người đàn ông chỉ dán mắt vào trước mặt anh. "Bắt quả tang anh đang lén quay lại đây nhá."

Và chỉ sau đó Taehyung mới nhận ra rằng họ đang ở trong một căn phòng đầy người. Anh nuốt nước bọt, đưa mắt quét qua những người hiện đang túm lấy anh từ trên xuống dưới, nhìn anh như thể anh là một con kiến ​​và họ sẵn sàng dùng ủng đè bẹp anh. Taehyung chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé như lúc đó, chưa bao giờ muốn ném mình vào lửa để làn da lạnh như băng của mình có thể nóng lên dữ dội như bây giờ. Nhưng anh không thể để sau đó biết rằng, không. Vì vậy, thay vào đó, anh đứng thẳng người, ưỡn ngực và làm cho đôi mắt lạnh lùng nhất có thể. "Nếu anh vừa nghe lời tôi-" Anh ném thêm một cái lườm về phía người đàn ông đã đẩy anh vào đây. "Anh sẽ biết rằng tôi chỉ đang tìm kiếm một người!"

(sao tui thấy nó cứ hài hài kiểu gì á=)))))))

Cả căn phòng như đóng băng lại, những ánh nhìn được trao đổi giữa những người trong phòng, và Taehyung dõi theo mọi cử động của gã bảo vệ. Họ không nói, tất cả mọi người đều im lặng, nhưng một người đàn ông cắn má trong khi nhìn Taehyung. " Anh muốn tìm ai?" Anh hỏi và nghe như một câu hỏi thực sự, một câu hỏi khiến Taehyung mất cảnh giác. Có vẻ như không ai ở đây nhận ra anh và điều đó thật tốt, anh đoán vậy.

Trước khi anh có thể trả lời lại, một cánh cửa khác mà anh đã không chú ý khi bước vào đây mở ra và Taehyung, cùng với tất cả những người khác quay đầu về hướng đó. Jeongguk là người bước ra, cùng với tất cả ánh hào quang từ ngôi vị đương kim quán quân.

Jeongguk, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi đấm bốc, không gì khác, Jeongguk, khiến đầu gối của Taehyung yếu đi. Cậu chậm rãi bước đi khi thấy sự chú ý của mọi người đổ dồn vào mình, ánh mắt của cậu quét khắp phòng, tất cả sự chú ý đều đang tập trung vào cậu. "Taehyung?" Cậu hỏi, mắt mở to, ngạc nhiên khi thấy anh ở đó. Taehyung không thể không chú ý rằng đó là giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà cậu dành cho anh kể từ lần đầu tiên kể từ khi anh nhờ cậu giúp đỡ. "Anh đang làm gì ở đây?" Cậu hỏi khi mắt liếc nhìn giữa anh và những người xung quanh họ.

"Anh-" Taehyung bắt đầu nhưng mắt anh vẫn nhìn quanh những người xung quanh cả hai. Trông họ có vẻ bối rối trước sự căng thẳng hiển nhiên đang vây lấy họ và Taehyung thực sự không muốn làm điều này trước mặt một nhóm người lạ mà cậu không biết. Anh bắt gặp ánh mắt của Jeongguk và có lẽ trong mắt anh có sự cầu xin, có tia dịu dàng bỗng lóe lên trong đôi đồng tử. "Anh đã hy vọng được nói chuyện với em, thực sự." Taehyung nói rồi liếc một vòng phòng một lần nữa. "Một mình, nếu em không phiền."

"Uhm... ," Jeongguk gãi gáy, mặt méo xệch thành một thứ gì đó mà Taehyung không thể phát hiện ra. Anh nhướng từ chân này sang chân kia, hơi lo lắng. Họ không thực sự có quan hệ tốt nhất nên nếu Jeongguk không muốn nói chuyện với anh, cậu có thể dễ dàng nói như vậy. May mắn thay, đó không phải là trường hợp khi Jeongguk lại lên tiếng. "Chắc chắn rồi," Cậu nói, bước tới chiếc ghế dài duy nhất được đặt ở giữa phòng và ngồi xuống. Cậu nhìn những người trong phòng vẫn còn chôn chân tại chỗ. "Nếu không phiền, các bạn có thể vui lòng cho chúng tôi vài phút riêng tư được không?''

Mọi người bắt đầu di chuyển ra ngoài, đi ngang qua Taehyung và thậm chí không thèm liếc nhìn anh lần thứ hai. Bản thân anh ta cũng không thể không nở một nụ cười tự mãn với nhân viên bảo vệ, người vừa đảo mắt khi gã ta cũng đi ra khỏi phòng. Hầu như tất cả mọi người đều ra ngoài ngoại trừ người đàn ông đã hỏi Taehyung rằng anh đang tìm ai. Gã dò xét cả hai, cắn vào bên trong má trước khi bắt đầu đi về phía cửa thoát hiểm. "Trận đấu của cậu sắp bắt đầu rồi, Jeongguk," Gã quay lại khi đi ngang qua Taehyung nhưng Taehyung không cần đối mặt với gã cũng biết rằng gã đang có một biểu cảm nghiêm túc trên mặt.

"Đừng lo," Jeongguk trả lời, mắt dán chặt vào Taehyung, người đang đứng chết trân tại chỗ, chân như bê tông khô cứng trên sàn. "Việc này sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Cánh cửa đóng lại sau lưng và Taehyung thở hắt ra một hơi mà anh không biết mình đã kìm nén bao lâu. Anh nhìn Jeongguk, thấy cách cậu ngồi như thể tao là bố thiên hạ, như thể cậu không nợ ai điều gì, trái tim Taehyung nhuốm màu cảm giác được cậu hoan nghênh. Không suy nghĩ nhiều, anh tiến lên một bước, đến gần chỗ Jeongguk đang ngồi, và không giống như họ là kẻ đi săn và con mồi nhưng chắc chắn Jeongguk đang nhìn anh như thể họ đang chơi trò chơi sinh tồn này. "Anh muốn nói gì?" Cậu hỏi, đôi mắt chưa bao giờ ngừng nhìn vào Taehyung.

Taehyung có rất nhiều việc phải làm, anh có rất nhiều điều muốn nói trong tâm trí. Một tá cảm xúc đang chạy trong huyết quản anh vào lúc này, đến nỗi nó thực sự khiến anh bị choáng ngợp, khiến anh cảm thấy ngứa ran ở đầu ngón tay. Anh không thể nói nhiều, thời gian có hạn, anh biết, nhưng anh có thể nói ra tất cả những gì anh nghĩ trong đầu.

"Những gì em đã làm với anh đêm qua thật là tồi tệ, Jeongguk," Là điều đầu tiên thốt ra từ miệng anh và nó thậm chí còn khiến anh bất ngờ. Chắc chắn, anh thực sự muốn nói về những gì đã xảy ra tối qua nhưng không nghĩ rằng đó là điều đầu tiên sẽ tuôn ra khỏi miệng anh ngay khi anh có cơ hội nói. Tuy nhiên, anh cho rằng, giải quyết vấn đề này là một khởi đầu tốt, xem nó là nguyên nhân của tất cả những điều này như thế nào. "Những gì em đã làm thực sự... chết tiệt. Và...và anh nghĩ anh xứng đáng được nhận một lời xin lỗi."

Lông mày của Jeongguk nhướng lên đến tận chân tóc và nó không lọt qua được Taehyung khi miệng cậu nhếch lên thành một cái cau mày, trông sầu thảm vô cùng. Hồi đó, khi họ vẫn còn bên nhau, Taehyung từng ghét nhìn thấy Jeongguk như vậy và giờ anh cũng cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy nó lần nữa. Nhưng Taehyung không yếu đuối, anh sẽ không bào chữa cho lời xin lỗi chính đáng của mình chỉ vì một cái nhìn mà Jeongguk thậm chí không hướng vào anh ấy. Anh đứng thẳng hơn, tựa hông vào chiếc ghế cạnh chiếc ghế mà Jeongguk đang ngồi và đặt tay lên tựa đầu.

Jeongguk nhìn xuống, từ chối nhìn vào mắt anh nhưng cậu cắn má trong và quay đầu sang một bên. Cậu thở dài thườn thượt, sâu đến mức Taehyung dễ dàng nghe thấy và cậu vẫn không nhìn anh. Một phút trôi qua, có lẽ ít hơn, Taehyung không thể nói, nhưng Jeongguk bắt đầu cắn môi dưới và nó chuyển sang màu đỏ, Taehyung có thể nhận ra, nhưng anh sẽ đứng vững và không lắng nghe trái tim đang đập của mình cho đến khi nghe được điều mình muốn nghe.

Jeongguk biết mình đã làm sai điều gì, Taehyung có thể nói. Bạn không thể dành hai năm trời với ai đó mà không thể hiểu cách họ thể hiện cảm xúc của mình. Thật căng thẳng, bầu không khí bao quanh họ, Taehyung chờ đợi điều gì đó mà anh có quyền được nghe và Jeongguk đã phải thu hết can đảm để thực sự nói ra điều đó.

"Tôi...Tôi-" Jeongguk bắt đầu nhưng Taehyung có thể nghe thấy sự hằn học trong giọng nói của cậu ấy, có thể nghe thấy cậu thực sự khó khăn như thế nào để nói ra từng từ. Cậu vẫn từ chối nhìn vào ánh mắt của Taehyung nhưng điều đó không làm anh bận tâm lắm, mọi chuyện sẽ bớt căng thẳng hơn một khi Jeongguk thốt ra những lời mà cậu nợ Taehyung. "Tôi xin lỗi. Tôi không nên... Tôi không nên- yêu cầu hôn em. Để làm chuyện đó...''

Taehyung chế giễu, đảo mắt. "Không Jeongguk. Lẽ ra em không nên bỏ anh," Anh nói, bởi vì đó là lời xin lỗi mà anh ấy đang tìm kiếm. Anh không tức giận vì họ làm tình hay hôn nhau, điều đó thực sự khiến anh hạnh phúc vì những gì đáng giá đêm qua. Điều anh buồn là Jeongguk rời xa anh như thể anh không phải là người cậu từng yêu cách đây chưa đầy một năm. "Đáng lẽ em không nên đối xử với anh như thể anh là một tình một đêm rẻ tiền mà em không quan tâm. Anh không phải người như vậy, không và sẽ không bao giờ như vậy. Anh là người yêu cũ của em. Một người mà em đã từng yêu."

"Tất nhiên anh không phải loại rẻ tiền-" Jeongguk cuối cùng cũng nhìn anh như thể tự ngắt lời mình. Có ngọn lửa nhảy múa trong con ngươi của cậu, như mỗi khi cậu sẵn sàng chiến đấu. Cậu có vẻ muốn nói rất nhiều. "Tôi xin lỗi. Anh không xứng đáng với điều đó. Tôi... lẽ ra tôi phải làm việc khác nhưng tôi đã không làm và tôi xin lỗi. Nó... nó - cảm xúc hối hận này đã ăn mòn tôi cả ngày rồi."

Taehyung đẩy mình ra khỏi chiếc ghế dài, bước đi để anh có thể ngồi xuống chỗ cậu. Những lời của Jeongguk để lại thứ gì đó đang nung nấu trong đầu anh, để lại một cảm xúc nào đó nảy nở trong não anh. Taehyung cau mày khi ngồi xuống ngay đối diện với Jeongguk. Chàng trai không nhìn vào mắt anh và có lẽ đó là điều tốt nhất. "Ý em là sao tối qua em nên làm việc khác vậy, Jeongguk?" Anh hỏi, bởi vì đó là cụm từ cứ lởn vởn trong đầu anh kể từ khi Jeongguk nói ra. Khi Jeongguk quay đầu sang một bên, một dấu hiệu rõ ràng rằng cậu ấy sẽ không trả lời, Taehyung thử lại. "Tại sao... tại sao em lại xuất hiện vào tối qua?"

Bởi vì đó là điều đã khiến Taehyung suy nghĩ lâu hơn bình thường. Rốt cuộc, họ là người yêu cũ, Jeongguk hoàn toàn không có lý do gì để xuất hiện ở nhà Taehyung theo cách mà cậu đã làm nhưng cậu đã làm và điều đó khiến thế giới của Taehyung đảo lộn chỉ trong vài giây. Thân ảnh cậu đã bỏ đi nhưng những cảm xúc cậu vẫn còn nương lại nơi anh khiến nội tâm của Taehyung phải đặt ra hàng loạt nghi vấn.

Mắt Taehyung lướt qua cậu, từ trên xuống dưới, và hình xăm đã biến mất, lại được che phủ bởi lớp trang điểm, nhưng Taehyung càng nhìn chằm chằm vào nơi mà anh biết nó đang ẩn nấp, trái tim anh càng bùng cháy dữ dội. Anh suy nghĩ nhiều hơn về lời nói của Jimin, suy nghĩ nhiều nhất có thể, và anh chỉ muốn câu trả lời. Từ đêm qua đã vậy rồi. Kể từ khi Jeongguk chạm vào anh và làm anh rồi bỏ đi như anh chỉ là một kẻ qua đường mà cậu ngẫu nhiên bốc được.

"Nghe này, bây giờ nó không còn quan trọng nữa, phải không?" Jeongguk đột nhiên lên tiếng và giọng nói của cậu ấy khiến Taehyung giật mình vì nó nghe có vẻ thù địch. Taehyung ngồi thẳng dậy, đầu óc tỉnh táo hết mức có thể vì tinh thần anh cần ổn định để giải quyết những gì đã nói và sắp nói. "Cái gì đã qua thì cũng là quá khứ rồi. Và tôi vô cùng xin lỗi vì nó đã xảy ra như thế này nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Em sai rồi." Taehyung nói với tiếng trống ngực đập mạnh đến nỗi anh sợ Jeongguk có thể nghe thấy. Điều đó không ngăn anh tiếp tục những gì anh muốn nói kể từ thời điểm anh ấy bước vào phòng. "Em sai rồi," Anh lặp lại. "Nó không thành vấn đề. Nó chỉ quan trọng bởi vì anh muốn có câu trả lời. Anh muốn câu trả lời về lý do tại sao em đồng ý tham gia MV. Về lý do tại sao em lại xuất hiện đêm qua. Về việc tại sao em lại hôn anh và rồi làm tình với anh," Anh nuốt nước bọt. "Và cả... tại sao...tại sao em vẫn có cái hình xăm chết tiệt đó!"

Bản thân anh thậm chí không biết rằng giọng nói của anh đang cao dần lên cho đến khi từ cuối cùng thoát ra khỏi lưỡi anh và nó dội ngược vào tường với âm lượng mà anh đang nói.

Jeongguk đang mở to mắt nhìn anh, nhìn anh như thể anh vừa bị tấn công bằng thứ gì đó khiến anh sợ hãi. Anh lại đưa tay xoa trán, lau đi thứ gì đó thậm chí không có ở đó, và lặp lại, "Không thành vấn đề."

"Nó không thành vấn đề!" Giọng của Taehyung ngày càng lớn hơn và anh không thực sự thích điều đó nhưng anh cần phải nói ra, chắc chắn phải nói ra nếu không nó sẽ biến tâm trí anh thành một mớ hỗn độn và anh thì không có năng lượng cho việc giải quyết tình trạng đó. Không phải khi anh ở đây, đứng quá gần Jeongguk và gần như có thể cảm nhận được câu trả lời mà anh muốn nghe từ làn da của cậu.

Jeongguk lườm anh, sau đó, ánh mắt trở nên nghiêm khắc và giọng cậu cũng to hơn khi anh yêu cầu, "Tại sao?!" Theo cách nói của cậu, nó thật khắc nghiệt, đòi hỏi sự thật mà không ai trong số họ phải đối mặt trong năm qua. "Sao đột nhiên nó lại quan trọng thế?"

Và có rất nhiều cách mà Taehyung có thể nói ra điều này, rất nhiều cách mà anh định nói, có một ý tưởng nhỏ về cách mà anh sẽ xử lý nó, nhưng Jeongguk đang đòi hỏi câu trả lời cho câu trả lời của chính Taehyung và anh không thể ngăn lồng ngực của mình lại khi thốt ra những lời khiến cả căn phòng im lặng. "Vì anh còn yêu em!" Anh không nhận ra mức độ nghiêm trọng của lời nói cho đến khi anh nhìn vào mặt Jeongguk và thấy đôi mắt mở to và cái miệng há hốc, như thể cậu bị sốc và chính Taehyung cũng vậy vì anh nói điều đó quá dễ dàng, nói như thể anh không hề sợ hãi khi thừa nhận điều đó trong cả năm kể từ khi họ chia tay. Lồng ngực anh phập phồng và anh không biết phải làm gì bởi vì nó ở đó, trên đầu họ, treo lơ lửng như thể nó đang bám lấy cả hai.

Jeongguk đang nhìn chằm chằm vào anh, thực sự nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt Taehyung và cậu trông bối rối hơn bao giờ hết, trông như thể cậu không tiếp nhận được những từ vừa được nói ra. Taehyung biết rằng thời gian không còn nhiều nữa và anh cần phải trút bỏ mọi thứ khỏi lòng mình, cần phải cho Jeongguk biết cảm xúc của mình. Anh hít một hơi thật sâu, đảm bảo rằng giọng anh nhẹ nhàng hơn khi anh nói lại. "Anh muốn biết vì anh vẫn còn yêu em," Giọng anh không dao động mà mềm mại, dịu dàng và thành thật đến kinh ngạc. "Vì em đã làm tất cả những điều đó ... nó làm anh băn khoăn. Mang lại cho anh cảm giác hy vọng mà anh biết mình không đủ khả năng. Mọi thứ khiến trái tim anh nảy ra kết luận."

Và Taehyung cứ chôn chân ở đó, mở rộng trái tim mình ngay trước mặt Jeongguk và Jeongguk không đáp lại bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Taehyung như thể anh là một thứ gì đó không bình thường và trái tim của Taehyung không thể chịu đựng được, không thể tự xé toạc bản thân chỉ để bị phớt lờ bởi một người mà anh nghĩ có thể sửa chữa lỗi lầm đã gây ra, hơi thở của anh trở nên dồn dập, có thể đây là một sai lầm nhưng sâu thẳm trong anh biết rằng đó là điều đúng đắn nên làm, là điều tốt nhất cho bản thân anh.

Anh không thể nói đây là thành công hay thất bại, điều này sẽ quyết định liệu vũ trụ có thực sự chọn để định mệnh kết nối hai người hay không và mọi thứ trong Taehyung đang nói với anh rằng điều đó đã xảy ra, rằng Jeongguk là người anh nên đến cuối cùng, nhưng bản thân chàng trai đang nhìn Taehyung như thể anh có hai cái đầu và anh ước mình có thể xoa dịu trái tim nhưng để điều đó xảy ra, anh cần phải ôm nó và vuốt ve nó một cách cẩn thận bởi vì ngay bây giờ nó chỉ đang vỡ ra ngày càng nhiều mảnh khi từng giây trôi qua và Jeongguk không nói bất cứ điều gì.

Cho đến khi anh là... Cậu khịt mũi và tim Taehyung đông cứng lại. "Anh không thể chỉ nói vậy," Cậu trả lời lại. Giọng cậu cứng rắn nhưng lại ngập ngừng và Taehyung có thể nói rằng cậu đang cố gắng hết sức để kiểm soát nó. "Anh không thể đến đây và nói tất cả những điều đó và mong tôi tin điều đó. Không phải khi..." Cậu dừng lại và Taehyung có thể thấy yết hầu của cậu nhấp nhô lên xuống và anh có cảm giác rằng mình biết Jeongguk sẽ nói gì tiếp theo. "Không phải khi anh là người buộc tội tôi chỉ ở bên anh vì danh tiếng của anh."

Nó đây rồi. Một lời buộc tội mà Taehyung đã ném ra trong lúc nóng nảy khi họ tranh cãi về mọi thứ và không gì cả khi sự căng thẳng của lần comeback trước đó đã trở nên quá sức chịu đựng của anh. Thật ngu ngốc làm sao, bởi vì cuộc chiến của họ thậm chí không phải là với nhau, vì họ được cho là có thể giam cầm đối phương, nhưng thay vào đó họ lại không làm vậy. Không. Họ tranh luận. Giống như hai đứa trẻ nhưng hậu quả của cuộc cãi vã của họ không thể giải quyết một cách dễ dàng bởi vì những gì còn lại khi họ kết thúc là hai trái tim tan vỡ.

Taehyung vẫn nhớ vẻ mặt của Jeongguk khi anh ném ra lời buộc tội đó, trút bỏ mọi thứ vì ai đó đã viết một bài báo về nó và bộ óc làm việc quá sức của Taehyung khiến anh không kiềm nén nổi sự lo lắng và căng thẳng đến tột cùng. Jeongguk đang hét vào mặt anh điều gì đó để trả đũa cho điều mà anh đã nói và điều đó thật ngu ngốc, bồng bột và trẻ con nhưng lồng ngực của Taehyung như bị bỏng lạnh và anh cần phải nói điều gì đó để khiến Jeongguk dừng lại, vì vậy anh đã nhìn vào mắt Jeongguk và nói, "Đừng giả vờ như em quan tâm anh nhiều như thế.  Ai cũng biết em chỉ ở bên anh vì danh tiếng."

Và Taehyung đã đúng, điều đó đã khiến Jeongguk dừng lại. Khiến cậu chôn chân tại nguyên vị trí của mình. Sự đau đớn lộ ra trên khuôn mặt cậu. Đau đớn như thể cậu bị ai đó bòn rút đi sự sống. Khi đó, Taehyung vẫn còn quá cứng đầu để rút lại lời nói của mình, để đưa tay ra và nói với Jeongguk rằng anh không cố ý, rằng đó là một lời nói dối, nhưng anh chỉ đứng yên, nhìn Jeongguk nhìn anh. Lồng ngực của Taehyung đã bình tĩnh lại và chỉ khi Jeongguk khịt mũi, vì đau nhiều hơn là thích thú, nó mới đưa anh trở lại trạng thái lúc đó.

"Vậy đó là những gì anh thực sự nghĩ về em, huh?" Jeongguk đã hỏi, đã nói, và những lời trước đó họ ném vào nhau đã bị lãng quên, chỉ có lời buộc tội chính lơ lửng trên đầu họ như một đám mây mưa. Jeongguk trông như sắp khóc nhưng Taehyung phớt lờ điều đó, phớt lờ trái tim mách bảo anh hãy vươn tay ra. Lúc đó anh thật ngốc làm sao. "Chà, nếu đó là những gì anh nghĩ, thì anh không cần phải lo lắng nữa. Bởi vì chúng ta đã kết thúc rồi."

Và chỉ khi Jeongguk bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại mạnh đến mức Taehyung có thể cảm thấy nó rung lên trên da mình, Taehyung mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chỉ sau đó, trái tim của anh mới hiện lên trong đầu và hét vào mặt anh ấy, mày vừa làm gì, mày đã làm gì, mày đã làm cái quái gì thế, chỉ sau đó, anh mới chìm vào chính mình và để cho bản thân khóc. Để cho những giọt nước mắt của mình rơi xuống và nắm bắt những gì vừa xảy ra.

Tất nhiên, Taehyung đã cố gắng làm cho đúng nhưng vô ích, Jeongguk đã rời đi vào ngày hôm sau, cậu thậm chí không muốn nghe anh nói và điều đó có thể hiểu được nhưng Taehyung vẫn hy vọng rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc nhưng sau đó, các hãng tin tức đã biết rằng họ đã chia tay và thế giới của Taehyung như sụp đổ xung quanh anh và tất cả những gì anh có thể làm là đứng lùi lại với trái tim nặng trĩu trong lồng ngực đến mức gần như nặng như gạch và đứng nhìn.

Không có một ngày nào mà Taehyung không hối hận về những gì đã nói, nhưng đã quá muộn rồi, việc gì đã làm thì cũng đã xong và họ chỉ có cách rời xa nhau với nhau nếu họ tiếp tục, bỏ qua nó.

Jeongguk đang nhìn anh, trông thật bối rối và cậu không nói gì cả, thật đấy, chỉ nhìn Taehyung với biểu cảm mà anh không thể xác định được, trái tim đập thình thịch trong lòng và thời gian trôi qua, từng giây trôi qua, nhưng Jeongguk vẫn im lặng và trái tim Taehyung bắt đầu vỡ vụn vì tại sao cậu không nói gì đáp lại? Tại sao cậu chỉ đứng đó, để trái tim Taehyung chìm trong cơn đau thấu xương này.

Nhưng rồi Jeongguk nuốt nước bọt, và đôi mắt cậu kể một câu chuyện mà Taehyung chưa sẵn sàng đối mặt. "Taehyung, em-"

Nhưng khoảnh khắc bị cắt ngang khi cánh cửa mở ra và cũng chính người đàn ông trước đó thò đầu vào trong, không để ý đến những gì đang diễn ra trong vài phút qua. "Jeongguk, trận đấu của cậu bắt đầu rồi."

Đôi mắt của Jeongguk liếc nhìn giữa Taehyung và người đàn ông và Taehyung hy vọng Jeongguk có thể nghe thấy trái tim mình đang kêu gọi cậu ở lại, nói chuyện với anh, nói ra mọi thứ nhưng nếu cậu có thể nghe thấy trái tim Taehyung đang khẩn thiết cầu xin, đau đớn như vậy, thì cậu sẽ chọn phớt lờ nó và thay vào đó liếc mắt về phía người đàn ông. "Tôi đi đây," cậu nói và sau đó mắt cậu lướt qua Taehyung, chúng không hẳn là cứng ngắc nhưng cũng không mềm và hơi thở của Taehyung đang nghẹn lại trong cổ họng anh. "Anh thực sự không thể làm điều này ngay bây giờ, Taehyung.

Và rồi cậu mặc chiếc áo choàng mà cậu luôn mặc trước đó và đi ngang qua Taehyung, để lại anh một mình trong căn phòng vừa xé toạc trái tim anh một lần nữa.

Cánh cửa không đóng lại sau lưng nhưng Taehyung biết rằng anh đã thực sự cô đơn và lần đầu tiên trong đêm đó, anh dường như tiếp tục những gì vừa xảy ra, đứng đó, tay chân tê cóng và ngực nặng trĩu và anh nghĩ, nghĩ về những gì vừa xảy ra vài phút trước và tâm trí anh bỗng nhiên trống rỗng trở lại và thật khó để nắm bắt toàn bộ tình huống, và cả những cảm xúc đầy đủ đi kèm với nó nhưng anh đang cố gắng hết sức.

Anh không cho phép mình khóc, không, bởi vì nếu anh cho phép điều đó thì anh sẽ mở ra cánh cửa cho sự từ chối ngự trị trong trái tim mình một cách trọn vẹn. Không. Thay vào đó, anh chỉ trấn tĩnh bản thân, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, bởi vì lồng ngực của anh ngày càng nặng hơn và anh cần phải kiểm soát nó thật tốt trước khi nó vượt quá tầm kiểm soát. Đầu óc anh mơ hồ, không thực sự hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng theo một nghĩa nào đó, anh biết chuyện gì đã xảy ra và anh bị giằng xé giữa những gì nên cảm nhận.

Cơ thể anh cảm thấy như khối chì khi anh cố lôi nó ra khỏi phòng, xuống hành lang. Tâm trí anh quay cuồng trong mơ màng và anh cảm thấy như mình đang trong cơn phê một loại thuốc nào đó không tốt cho mình. Chắc hẳn đã rất lâu rồi anh chỉ đứng trong phòng vì khi anh đến khu vực đang diễn ra trận đấu, Jeongguk đã ở trên võ đài, dốc toàn lực tấn công đối thủ và Taehyung phải rời mắt khỏi cậu trước khi anh thực sự bắt đầu khóc.

Anh lách qua mọi người, đi tìm Jimin ở nơi cậu đã bỏ rơi anh, chỉ để thấy rằng đôi mắt của người bạn thân nhất của anh đã đổ dồn vào anh và Taehyung có thể nói rằng hắn biết chuyện gì đã xảy ra khi Taehyung đi vắng. Jimin không nói gì, chỉ kéo tay Taehyung và ôm anh thật chặt đến mức tim anh không còn đập mạnh nữa, cảm giác như nó đã nhận được sự an ủi xứng đáng sau khi bị xé toạc ra.

Taehyung vẫn còn thẫn thờ, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, nhưng anh bắt đầu đi theo Jimin khi hắn kéo cổ tay anh và bắt đầu đi về phía cánh cửa mà họ đã bước qua. Anh cần phải chạy trốn, anh nhận ra, bởi vì nếu anh ở ngoài trời lâu hơn nữa, anh có thể sẽ phải gục ngã nơi công cộng và đó là điều cuối cùng anh cần lúc này. Không, anh ấy muốn làm điều đó trong sự riêng tư tại nhà riêng của mình, nơi sẽ có vòng tay ôm của cậu và nói với anh rằng mọi thứ sẽ ổn sau khi anh đã mất quá nhiều thời gian để cố gắng thuyết phục bản thân.

Taehyung đã phạm sai lầm khi liếc nhìn lại nơi Jeongguk đang bận rộn trên võ đài, và trong một thế giới lý tưởng ở một vũ trụ nào đó, Jeongguk sẽ liếc nhìn lại anh và dừng việc mình đang làm, cậu sẽ dừng lại, chạy về phía Taehyung, hôn anh, nói với anh rằng cậu vẫn muốn anh, và sẽ ổn thôi. Nhưng nơi này không phải thế giới đó, vì thế giới của Jeongguk thậm chí còn không nhận ra Taehyung và trái tim tan vỡ của anh đã rời đấu trường.

.


"Mày khỏe không?" Jimin hỏi anh hai tuần sau khi anh chuẩn bị lên sân khấu cho buổi họp báo anh tổ chức để phát hành album của mình. MV đã được phát hành vào ngày hôm qua cùng với album và có thể nói rằng mọi người đang trong tình trạng điên cuồng. Nó đang là xu hướng, thu hút sự chú ý từ trái sang phải và mọi người đã suy đoán rằng việc Jeongguk là người trong MV có nghĩa là gì. Taehyung đã bị tấn công bởi hàng loạt câu hỏi từ hôm qua đến giờ nhưng tất cả những gì anh làm là nở một nụ cười bí ẩn mỗi khi được hỏi.

MV không chỉ nhận được nhiều sự chú ý, nhiều hơn bình thường mà còn là ca khúc thứ ba trong album. Đó là một bài hát mà Taehyung đã viết khoảng sáu tháng trước khi anh còn đang trải qua một khoảng thời gian đặc biệt khó khăn sau khi chia tay. Anh đang nằm trên giường và những ký ức cứ lởn vởn trong đầu anh ấy cả ngày và vì vậy, bực bội, Taehyung đã đứng dậy và viết ra những cảm xúc của mình và điều tiếp theo anh biết là anh đã viết một bài hát mà anh đã đặt cả trái tim mình vào mà không hề hay biết.

Taehyung không thực sự muốn đưa nó vào album ngay từ đầu vì nó là thứ gì đó cực kỳ riêng tư đối với anh nhưng vào phút cuối, anh đã quyết định rằng anh muốn cả thế giới biết cảm xúc thực sự của anh.

Và anh rất vui vì anh đã làm. Bởi vì bài hát, có tên là ''Scenery'', đang nhận được cơn mưa lời khen và Taehyung không thể không cảm thấy tự hào về bản thân vì đã để bản thân, cảm xúc của mình được thể hiện ra ngoài, ngay cả khi điều đó có nguy cơ ảnh hưởng đến điểm yếu của anh, bài hát và phá hỏng nó. Nhưng nó có vẻ trái ngược với những gì anh lo sợ vì ngoài ca khúc chủ đề, có tên là ''Darling'', nó là bài hát được bàn tán nhiều nhất.

"Tao...," Taehyung thực sự không biết phải trả lời như thế nào. Đã hai tuần kể từ lần cuối anh gặp Jeongguk, hai tuần kể từ khi trái tim anh tan nát ngay từ đầu. Cũng đã hai tuần trôi qua kể từ khi Taehyung quyết định rằng ngay cả khi anh sẽ yêu Jeongguk mãi mãi, thì anh cũng cần phải tiếp tục cuộc sống của mình. Đó chính xác là những gì anh đang cố gắng làm. Vì vậy, anh đã thành thật khi nói, "Tao khỏe."

Sự thật là việc bước tiếp khó hơn rất nhiều so với những gì mọi người nghĩ và Taehyung đang đi từng bước nhỏ. Anh đang thở, cố gắng hết sức để thở, nhưng có cảm giác như đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh và Jeongguk chia tay, anh có thể thở một cách dễ dàng hơn, đó là một sự tiến bộ đối với Taehyung. Là một dấu hiệu cho thấy anh đang bắt đầu hồi phục, ngay cả khi nó rất chậm.

Khi đó Jimin đang nhìn anh, một nụ cười nở trên môi và Taehyung cảm thấy da mình râm ran một thứ gì đó giống như sự tự hào với cách Jimin đang nhìn anh lúc này. "Tao mừng cho mày" hắn nói, vì hắn là người đã an ủi Taehyung đêm đó. Là người luôn thì thầm vào tai anh rằng anh sẽ ổn thôi. Và mỗi ngày trôi qua, Taehyung càng ngày càng tin vào điều đó.

Họ tiếp tục nói chuyện thêm một lúc nữa cho đến khi quản lý của Taehyung đến chỗ họ, ngăn họ lại giữa cuộc trò chuyện. "Taehyung-ssi, đến lúc phải đi rồi," anh mỉm cười với hai người phía trước, một nụ cười thông cảm rõ ràng là xin lỗi vì đã làm gián đoạn họ và Taehyung chỉ gật đầu và đáp lại anh bằng một nụ cười nhẹ.

"Mày sẽ làm tốt thôi, Tae," Jimin nói trong khi kéo Taehyung vào một cái ôm thật chặt khiến anh khó thở. Anh lùi ra, ho để lấy không khí vào phổi lần nữa, cảm ơn Jimin trước khi đi đến chỗ quản lý của mình đang đứng.

Đã gần một năm kể từ khi anh làm điều này, kể từ lần cuối cùng anh comeback nhưng cảm giác hồi hộp vẫn khiến anh phấn khích và thậm chí không thể không vỗ tay khi bước lên sân khấu và để các nhà báo chụp ảnh anh. Anh cúi đầu trước họ trước khi mỉm cười, cầm lấy chiếc mic được đặt trước mặt anh trên bàn, đưa lên chiếc mic kề gần miệng anh và nói lời cảm ơn.

Quá trình này có vẻ diễn ra nhanh chóng và Taehyung không kiềm nổi nụ cười rạng rỡ. Anh yêu điều này, sống vì điều này, sống để làm hài lòng những người hâm mộ đã đưa anh đến vị trí hiện tại và vì vậy, một buổi họp báo ư?, anh sẵn sàng tham gia, nó sẽ là nơi để giải thích album và làm mọi thứ rõ ràng hơn một chút cho những người đang tò mò về nó. Các câu hỏi đến dồn dập như vũ bão, rằng anh đã chuẩn bị album như thế nào, nội dung chủ yếu của các bài hát là gì và anh có thể giải thích chúng không. Nhưng điều này không làm khó Kim Taehyung, anh trả lời tất cả một cách trôi chảy đến kinh ngạc.

Taehyung không nhận ra thời gian đã trôi qua cho đến khi người quản lý của anh bước lên sân khấu để nói với mọi người rằng thời gian không còn nhiều và chỉ còn đủ cho một câu hỏi nữa. Các nhà báo dường như nhảy cẫng lên vì điều này, mỗi người trong số họ nhảy lên và hét vào mặt anh ta những điều khác nhau mà anh ta không thể hiểu được giữa sự hỗn loạn của tất cả. Người quản lý của anh bảo mọi người ngồi xuống và chỉ vào một người đàn ông mập mạp đang đeo kính ở hàng ghế đầu và anh ta vui vẻ đứng dậy, bầu không khí gần như tự mãn bao quanh anh ta.

Taehyung biết cách đối phó với những nhà báo như thế này, họ luôn nghĩ rằng họ chiếm thế thượng phong trong mọi tình huống. Anh đã ở trong ngành giải trí đủ lâu nên anh không hề chùn bước khi người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng và hỏi anh, "Taehyung-ssi, ca khúc chủ đề mới của anh, ''Honey'', nó thật đỗi ngọt ngào nên tôi chỉ tự hỏi liệu anh có thể giải thích cho tôi ý nghĩ của anh khi anh hát những lời bài hát như ''Em yêu, em làm anh rung động với tất cả những gì em dành cho anh.'' không?

Taehyung ngạc nhiên là câu hỏi không được hỏi sớm hơn, thật đấy, khi thấy sự căng thẳng vô hình xung quanh câu hỏi đã bao trùm không khí kể từ khi bài hát kết thúc. Đó là sự thật,''em yêu'' rõ ràng hơn bất cứ thứ gì đã được phát hành, quá mức rõ ràng đối với một thần tượng Kpop và Taehyung vui vẻ mỉm cười với người đàn ông khi anh cầm mic. "Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết bài hát nói về tình dục," Anh trả lời, thích thú theo cách mà một số người mở to mắt khi anh nói điều đó. "Nếu lời bài hát không thể hiện rõ điều đó, tôi chắc rằng MV sẽ làm được."

Taehyung có thể thấy một số người viết câu trả lời của anh vào sổ tay của họ trong khi những người khác chỉ nhìn chằm chằm vào anh. Cũng chính nhà báo đã đặt câu hỏi một lần nữa đưa mic lên miệng, cố gắng thu hút sự chú ý của Taehyung một lần nữa. "Taehyung-ssi, tôi có thể hỏi tại sao anh lại chọn Jeon Jeongguk làm bạn diễn trong MV không?"

Có một sự ẩn ý trong đó, tôi có thể hỏi tại sao bạn lại chọn Jeongguk khi mọi người đều biết rằng hai người đã chia tay, nhưng người đàn ông sẽ không dám nói to ra, thay vào đó anh để ánh mắt của mình lên tiếng khi tất cả mọi người quan sát Taehyung. Toàn bộ căn phòng như đóng băng, toàn bộ chú ý đều tập trung vào sự tương tác giữa hai người họ và Taehyung chắc chắn rằng người đàn ông đó nghĩ rằng anh ta đã bắt bài anh bằng câu hỏi đó. Taehyung không thể không nhún vai khi đưa mic lên miệng, một nụ cười nhếch mép hiện trên khóe môi. "Tôi cần MV chân thực nhất có thể," Anh ấy trả lời, giọng điệu quá ngọt ngào so với lời nói. Anh muốn gây ra một chút sự kịch tích. "Và không ai có thể làm tình với tôi như cậu ta đã làm''

Thật không ngoa khi nói rằng miệng của người đàn ông há hốc ra khi sự hỗn loạn nổ ra trong căn phòng.

.


Đồng hồ trên tường cho biết đã hơn chín giờ tối một chút. Và Taehyung không thể không ngáp một cái khi mắt anh cố tập trung vào chiếc TV trước mặt. Anh đã có một ngày dài, với cuộc họp báo và sau đó quay trở lại công ty để thảo luận về mức độ nghiêm trọng của tình huống mà anh ấy đã đặt mình vào. Giám đốc điều hành không quá tức giận, vì Taehyung là nguồn thu nhập lớn nhất của ông, chỉ mắng anh và bảo anh đừng làm điều đó nữa.

Phần còn lại của ngày trôi qua nhanh chóng và Taehyung có xu hướng tránh truy cập internet trong vài ngày sau khi trở lại nên khi về đến nhà, anh lập tức thả mình xuống chiếc ghế dài và để mặc cho sự mệt mỏi thấm vào tận xương tủy. Đã vài giờ trôi qua kể từ lúc đó nhưng Taehyung không tài nào tìm được cơn buồn ngủ hay chỉ nhắm mắt lại và chìm vào giấc mộng. Bên trong anh vẫn còn tỉnh táo, vẫn nhảy múa với sự phấn khích đang sôi sục trong anh vài giờ qua.

Anh quyết định bỏ qua nó, quyết định tập trung vào TV hơn là tâm trí của mình và không thể không biết ơn khi chuông cửa reo. Nó cho anh cơ hội để đẩy mọi cảm xúc của anh sang một bên khi anh bước về phía cửa, tự hỏi đó là ai. Có lẽ là Jimin, anh nghĩ, bởi vì Jimin đã đến rất nhiều trong vài tuần qua để đảm bảo rằng anh vẫn ổn và tối nay anh thực sự ổn, vì vậy anh không cần phải lo lắng quá nhiều.

Có một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt khi anh ấy xoay khóa, sẵn sàng nói với Jimin rằng anh ấy ổn ngay khi mở cửa, nhưng nó đã rơi xuống ngay khi anh nhìn thấy dáng hình trước cửa. Anh đứng thẳng, hơi thở bị nghẽn ở cổ họng.

Jeongguk đang đứng đó, hai tay đút túi quần, môi dưới cắn chặt vào nhau và trông cậu thật vô tội,hoàn toàn tỉnh táo và Taehyung có lẽ sẽ không giúp được gì nếu chỉ nhìn chằm chằm nhưng anh thực sự không thể kìm được. Đã hai tuần trôi qua kể từ lần cuối anh gặp Jeongguk, anh cho rằng đó sẽ là lần cuối anh gặp cậu, hai tuần kể từ khi anh trao trái tim cho Jeongguk lần thứ hai chỉ vì nó để lại vết máu trên nền căn phòng mà có lẽ không ai trong số họ sẽ sớm quay lại.

Nó căng thẳng theo một cách không hề xa lạ với họ, không phải khi cuộc gặp gỡ của họ trong vài tuần qua cũng căng thẳng, nhưng nó vẫn khiến Taehyung chuyển từ chân này sang chân kia khi phổi của anh cuối cùng cũng mở ra và anh cảm thấy như thể mình đã có thể thở trở lại. "Jeongguk," Anh nói, hay giống như những lời thì thầm hơn, bởi vì khoảnh khắc này rất mong manh và nó cần được xử lý như vậy. "Cậu đang làm gì ở đây?"

Lúc đầu, Jeongguk không nói gì, chỉ nhìn vào mắt anh dường như là lần thứ một nghìn mặc dù có lẽ chỉ là lần thứ hai, và rút tay ra khỏi túi. Cậukhoanh tay trước ngực, thu mình lại, Taehyung rất muốn đưa tay ra an ủi cậu nhưng anh biết mình không có quyền chạm vào Jeongguk nữa. Không phải kể từ khi họ chia tay hay khi Jeongguk bỏ anh trong căn phòng lạnh lẽo một mình sau khi anh thú nhận những gì anh cảm thấy với cậu. "Tôi có thể vào không?" Cậu hất đầu về phía trước khi đặt câu hỏi và tim Taehyung thắt lại vì điều đó.

"Ừm, được. Chắc chắn rồi," Anh trả lời và bước sang một bên, để Jeongguk đi vào vào căn hộ. Taehyung không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả những gì anh biết là người đàn ông sở hữu trái tim anh đang đứng trong căn hộ của anh lần đầu tiên sau một thời gian dài và cậu đang nhìn Taehyung với biểu cảm này, biểu cảm cho thấy rằng cậu có quá nhiều điều muốn nói và Taehyung không thể xử lý được nên thay vào đó, anh quay đầu và đóng cửa, rời mắt khỏi ánh nhìn như thiêu đốt của Jeongguk.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, Taehyung bắt đầu đi về phía phòng khách và anh biết rằng Jeongguk đang đi theo mình, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng không thuộc về mình, anh không ngạc nhiên khi quay lại khi đã vào phòng khách và thấy Jeongguk đang đứng đó, trông hoàn toàn lạc lõng trong đôi giày, quần, áo sơ mi và áo khoác da màu đen. Trông hoàn toàn lạc lõng trong một khu vực mà anh ấy từng coi là nhà. Tâm trí Taehyung đang quay cuồng, trái tim, phổi và các dây thần kinh của anh cũng vậy, nhưng anh phớt lờ nó để ngồi xuống.

Jeongguk làm theo hành động của anh, ngồi xuống chiếc ghế một bên phải Taehyung và xoay người để đối diện với người lớn hơn. Taehyung không nói gì, đơn giản vì một lý do duy nhất là anh đã nói hết những gì muốn nói từ hai tuần trước và Jeongguk cũng không nói gì, Taehyung không biết vì lý do gì nhưng anh cũng không có bất cứ bình luận  nào đó về điều đó, thay vào đó anh sẽ để Jeongguk nói khi nào cậu muốn.

Khoảng một phút nữa trôi qua giữa cả hai và Taehyung chỉ đang cố gắng tập trung vào việc làm dịu phổi, hít vào thở ra, trước khi những từ ngữ vang lên trong không khí. "Tôi đã xem buổi họp báo của anh," Jeongguk lên tiếng và khi Taehyung nhìn lên, anh có thể thấy Jeongguk đang nở một nụ cười nhẹ trên môi. Anh dễ dàng cảm thấy hơi ấm lan tỏa trên má mình khi nghĩ lại những gì mình đã nói, những gì Jeongguk hẳn đã thấy anh nói.

"Ừ, anh... anh xin lỗi," Anh trả lời bởi vì thực sự, anh phải nghĩ ra điều gì khác khi trái tim anh ấy như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào? "Cậu biết một số nhà báo như thế nào mà, anh ta đã rất tự mãn về điều gì đó và anh chỉ muốn-"

"Nào, đừng lo lắng về điều đó," Jeongguk ngắt lời anh, nhìn anh như thể mọi thứ vẫn ổn và cơ thể căng thẳng của Taehyung cũng dịu đi theo điều đó. "Đó là một câu trả lời hài hước." Taehyung gật đầu, không nói gì, vì anh chẳng có gì để nói. Jeongguk lại nhìn anh, luôn nhìn anh, luôn khiến làn da anh nhảy múa như lửa. "Tôi cũng đã nghe album của anh. ''Scenery'' là bài hát yêu thích của tôi.''

Trước khi Taehyung có thể ngăn mình lại, miệng anh đã nói ra. "Anh đã viết nó khi anh nghĩ về em," Anh nói, không hối hận khi Jeongguk nhìn anh với đôi mắt sáng ngời. Trong hai tuần qua, anh đã thành thật với cảm xúc của mình và anh không hiểu tại sao bây giờ anh không như vậy. "Và cả, khi anh nghĩ về chúng ta."

Không có câu trả lời nào cho điều đó, không có câu trả lời nào cho việc Taehyung lại đặt trái tim mình lên bàn một lần nữa. Thay vào đó, Jeongguk chỉ nhìn xuống, nhìn vào bàn tay mình đang đặt trong lòng. "Tôi biết... " Cậu bắt đầu sau một phút im lặng và kéo Taehyung ra khỏi trạng thái mê man của chính mình. "Tôi thực sự đã đặt lịch hẹn để bắt đầu tẩy laser. Vì hình xăm," Cậu thanh minh và tâm trí Taehyung căng phồng, bảo anh đừng nghe vì có thể trái tim anh lại tan nát một lần nữa. Anh lờ nó đi, tập trung vào Jeongguk. "Đã 4 tháng sau khi chúng ta chia tay và mỗi lần nhìn thấy hình xăm đó là tôi phát chán nên đã  quyết định xóa nó. Khi đến ngày thực sự đi và bắt đầu quá trình loại bỏ nó....Tôi đã không thể...tôi đã không thể đi. Hoặc, nói thẳng ra. Tôi không muốn đi."

Taehyung nuốt nước bọt. "Tại sao không?"

Jeongguk đang nhìn anh, nhìn Taehyung mãnh liệt đến nỗi anh cảm thấy ngứa ran trên da. "Bởi vì tôi biết rằng nếu tôi xóa nó đi thì đó sẽ là lúc bắt đầu loại bỏ anh khỏi trái tim tôi. Nghĩa đen và nghĩa bóng. Và tôi không muốn điều đó," Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lời nói của cậu đập vào tai Taehyung như thể chúng được làm bằng gạch. "Em muốn để hình xăm đó càng lâu càng tốt. Miễn là trái tim em cho phép em.''

Chết tiệt, Taehyung nghĩ. Jeongguk không thể nói những thứ như thế này được. Không phải khi cậu rời khỏi trái tim Taehyung rồi bỏ mặc khóc vì cậu hai tuần trước. Cậu không thể nói những điều như thế này trừ khi cậu có lý do. Trừ khi cậu muốn Taehyung đau khổ. "Tại sao em lại nói với anh điều này?"

"Anh muốn biết tại sao, phải không? Tại sao em đến với anh, tại sao em lại hôn anh, tại sao em vẫn có tên anh trên ngực," Jeongguk đáp lại và cậu nói đúng, Taehyung thực sự muốn biết tại sao cậu lại làm tất cả những điều đó. Nhưng anh muốn biết khi nào anh hỏi Jeongguk, không phải bây giờ, không phải khi anh chỉ mới biết bắt đầu thở bình thường trở lại. "Em đã làm những điều đó bởi vì....bởi vì. Bởi vì em muốn. Bởi vì em nhớ anh."

Taehyung không tức giận, không, chỉ hơi tổn thương khi bây giờ Jeongguk nói với anh điều này. Đã là hai tuần, hai tuần chết tiệt kể từ khi anh nói những lời giống hệt như vậy với cậu. Vì anh hy vọng rằng Jeongguk sẽ nói lại điều đó với anh. "Tại sao em nói với anh tại thời điểm này?" Anh hỏi, xoay người trên đi văng. Jeongguk đang quan sát từng cử động của anh và anh cảm thấy mắt cậu thiêu đốt làn da mình. "Tại sao em không thể nói với anh điều này hai tuần trước? Khi anh - khi anh tự biến bản thân và trái tim mình thành một kẻ ngốc bằng cách hoàn toàn thành thật với em đến mức ann cảm thấy rằng mình có thể bùng nổ nhưng không nhận lại được gì?"

"Bởi vì em có quá nhiều thứ để tiếp nhận, được chứ?" Giọng Jeongguk không to hơn, nhưng có một khía cạnh nào đó khiến Taehyung lùi bước. "Bởi vì anh đã làm tổn thương em rất nhiều vào một năm trước và em cần thời gian để xử lý nó. Cần thời gian để xử lý những gì bạn đã nói với tôi. Cần thời gian để xử lý cái ý tưởng rằng anh vẫn còn yêu em.

Ồ. "Ồ." Taehyung bật ra, không thể không cảm thấy tội lỗi một lần nữa. "Jeongguk. Em phải biết rằng những gì anh đã nói đêm đó là sự thật. Từng từ một. Và nó đặc biệt đúng về việc anh xin lỗi. Anh không- mẹ kiếp, anh đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của nó cho đến khi quá muộn, cho đến khi anh đánh mất em và nếu anh có thể quay ngược thời gian hoặc xóa nó đi, anh thậm chí sẽ không bao giờ để nó vuột khỏi miệng mình," Taehyung cần Jeongguk nhận ra rằng anh thực sự muốn xin lỗi như thế nào. "Anh rất xin lỗi vì đã nói ra điều đó."

Jeongguk đang nhìn anh, thực sự nhìn anh, và có lẽ cậu có thể nghe thấy sự tổn thương mà Taehyung nghe thấy trong chính giọng nói của mình nhưng cậu cười buồn, cắn môi dưới. "Ổn mà," Cậu nói. "Em biết anh đang căng thẳng nhưng thay vào đó em lại để sự buồn bã thấm đẫm trong tâm trí."

Và có thể dễ dàng nhận thấy, một lời xin lỗi và chấp nhận một điều gì đó đã khiến cả hai xa cách. Nó không ổn, nhưng nó đã tốt hơn gấp mười lần, sự căng thẳng và trái tim của Taehyung lần đầu tiên được ổn định trong lồng ngực của anh ấy. Nó không đập hay chạy hay lắc, thay vào đó nó chỉ bình tĩnh và Taehyung cũng vậy khi anh mỉm cười với Jeongguk. Mỉm cười với Jeongguk vì Jeongguk đang cười lại với anh và lần đầu tiên sau hơn một năm, mọi thứ giữa họ đều ổn.

"Giờ thì sao?" Taehyung hỏi, bởi vì vẫn còn đó lời nhắc rằng anh đã nói với Jeongguk rằng anh yêu cậu, vẫn vậy, hai tuần trước và Jeongguk không nói lại bất cứ điều gì, thay vào đó cậu bước ra ngoài.

"Bây giờ," Jeongguk đứng dậy khỏi chỗ cậu đang ngồi và đến ngồi xuống cạnh Taehyung, trái tim anh lại bắt đầu đập rộn ràng nhưng vì một lý do hoàn toàn khác. "Bây giờ em muốn nói với anh rằng em vẫn nhớ anh. Nỗi nhớ anh trong năm qua khiến em như bị một nhát dao xuyên qua tim vậy," Cậu nhích lại gần hơn một chút, đưa tay lên và vuốt ve má Taehyung. "Bây giờ em muốn nói với anh rằng em vẫn mơ về anh, rằng em vẫn nghĩ về anh hàng ngày. Bây giờ em muốn nói với anh rằng em vẫn yêu anh.

Và Taehyung biết anh đã có thể thở bình thườngđược hai tuần qua, biết rằng anh đã nói với trái tim mình rằng đã đến lúc phải bước tiếp, nhưng khi nghe điều này, nghe Jeongguk nói với những lời như thế này, như thể cậu thực sự nghĩ vậy, như thể Taehyung là chân mệnh duy nhất dành cho cậu, khiến lồng ngực Taehyung có gì đó khác hẳn. Anh đang thở, nhưng ở mức độ sâu hơn, mức độ có Jeongguk ở đó, mức độ mà Taehyung có thể hít lấy cả hơi thở của cậu. Và vấn đề là, Taehyung phát hiện ra rằng anh có thể sống mà không có Jeongguk, điều đó khó, nhưng không phải là không thể. Vật cản trở duy nhất trên con đường đó chỉ đơn giản là anh không muốn.

Anh không muốn sống thiếu Jeongguk. Không phải khi cậu ở đây, ngay trước mặt anh, nói với anh những điều mà anh đã vô cùng muốn nghe trong suốt một năm qua. Không phải khi cậu và vuốt ve Taehyung đầy yêu thương khiến anh gần như tan chảy với cái chạm ấy. Không phải khi cậu ở đây và nhìn Taehyung như thể Taehyung là điều duy nhất mà cậu muốn và cần. Không phải khi cậu ở đây.

"Trời ạ," Taehyung nói, bởi vì tâm trạng đang căng thẳng theo chiều hướng tích cực, tim anh đang đập nhanh kinh khủng khiếp, đầu óc anh quay cuồng và da anh như bốc hỏa nhưng lần đầu tiên này thì không sao cả. Lần đầu tiên anh cảm thấy ổn. "Vậy là anh đã ở đây với một bài phát biểu kịch tính đến mức có thể khiến Shakespear phải ghen tị."

Jeongguk lắc đầu, mỉm cười. "Không," Cậu nói khi tiếp tục vuốt ve má Taehyung, nhìn anh với ánh mắt mãnh liệt đến nỗi Taehyung cũng phải bùng cháy theo. "Không drama gì cả. Không tranh luận gì nữa. Chỉ có chúng ta mà thôi. Anh và em.''

Taehyung không biết làm thế nào để giải thích chính xác làm thế nào, làm thế nào mà Jeongguk có thể khiến anh vừa bình tĩnh lại vừa cáu kỉnh như vậy, nhưng anh ở đây, bằng chứng sống cho thấy cơ thể của một người có thể bình tĩnh nhất có thể trong khi trái tim của họ đang chạy một dặm một phút. Anh hít vào thở ra, nhìn vào mắt Jeongguk và anh biết. Biết rằng những gì đã xảy ra giữa họ giờ đã là quá khứ, biết rằng đây sẽ là tương lai mới cho anh và cậu, cho mối quan hệ của cả hai người.

"Kim Taehyung," Jeongguk nói nhỏ, quá nhỏ, và tâm trí Taehyung vẫn đang quay cuồng với việc để Jeongguk quay trở lại dễ dàng như thế nào. Anh gật đầu, ngồi yên khi Jeongguk tiếp tục nhìn vào mắt anh và giữ chặt lấy anh. "Nếu anh muốn có em, em có thể làm bạn trai của anh. Một lần nữa.''

Và Taehyung muốn cười, muốn cười vì nó quá dễ dàng. Cách giữ gìn này thật quá đỗi đơn giản. Để sửa chữa trái tim anh và giá như họ thực sự nói chuyện sớm hơn, giá như cả hai không quá cứng đầu để thừa nhận một điều quá rõ ràng, một điều gì đó ngay trước mắt họ. Taehyung muốn cười nhưng anh không cười. Thay vào đó, anh chỉ úp mặt vào tay Jeongguk và tận hưởng sự đụng chạm mà anh biết nó giống như ở nhà. "Tất nhiên anh sẽ làm bạn trai của em. Một lần nữa.''

Khoảnh khắc đó thật dịu dàng, không quá nhẹ nhàng và lãng mạn, nhưng Taehyung không cảm thấy gì ngoài sự vội vã khi trái tim anh hướng đến, khi khuôn mặt anh tiến gần và cả  người anh khi anh áp sát. Jeongguk cũng làm như vậy, nghiêng người và chẳng mấy chốc môi họ chạm vào nhau trong một nụ hôn mà họ đã bỏ lỡ. Nó không vội vã nhưng nó mang lại xúc cảm hoàn hảo và đẹp đẽ. Thật xinh đẹp. Như mọi khi với Jeongguk.

Taehyung biết cả hai đều ngu ngốc, biết rằng năm vừa qua đã làm tổn thương trái tim của cả hai. Biết rằng vẫn còn rất nhiều tổn thương chôn giấu mà cả hai vẫn còn cảm thấy. Biết rằng họ sẽ có những ngày mọi thứ trở nên tồi tệ và sau đó họ sẽ có những ngày mọi thứ trở nên tuyệt vời. Biết rằng họ sẽ phải dành thời gian để khám phá lại nhau một lần nữa ngay cả khi họ đã biết đối phương đang cảm thấy gì. Taehyung biết rằng sẽ mất thời gian để đưa họ trở lại như cũ nhưng anh biết họ sẽ đạt được điều đó vào một ngày không xa.

Anh biết, khi anh ngồi đó hôn Jeongguk với trái tim cuối cùng đã tìm lại được tổ ấm của mình, rằng họ sẽ ổn thôi. Suy cho cùng, hai tâm hồn vốn được định mệnh, chân mệnh hay vũ trụ sinh ra là để dành cho nhau luôn tìm về với nửa kia. Phải mất một thời gian Taehyung mới nhận ra nhưng anh biết rằng anh đang ở nơi mà anh muốn đến, với con người mà anh muốn trở thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro