Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3; phải chăng lúc ông trời thả não cho nhân loại thì em lại lấy ô ra che?

I summary I

Ngược một tí, hơi xàm xí một tí, và well, chỉ là hiện tại Jungkook đã phải dành cả tuần bên Taehyung và gia đình ảnh thôi. Vl thật.

_____

Jungkook đoán rằng cậu sẽ nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình, nhưng cậu không ngờ rằng nó lại đến trong khi Taehyung đang ở trên người cậu.

Cậu cắt ngang những tiếng rên rỉ của Taehyng, đang rít lên, "Anh im đi, mẹ tôi đang gọi."

Cơ hàm Taehyung chuyển động nhanh hơn, "Để lát nữa điiiiii."

"Đụ má, khônggg, biến đi, tôi đã cho bà ấy quả bơ suốt cả tháng rồi đấy."

Anh dừng lại, khoanh tay trước ngực, nhìn xuống Jungkook, "Thôi vậy, em nghe đi."

Kìm nén ý muốn từ chối cuộc gọi chỉ để chọc tức Taehyung, cậu bắt máy, "Alo, mẹ à."

"Jungkookie, tình yêu của mẹ, dạo này con thế nào?"

Jungkook hắng giọng, lúng túng đẩy Taehyung ra khỏi dương vật đã mềm nhũn một cách nhanh chóng của mình, khiến người kia vô cùng thất vọng.

"Con vẫn khỏe. Còn mẹ thế nào?"

"Tốt," bà dừng lại. Jungkook nhìn Taehyung lúc này đang nhắn tin cho Jin bên cạnh. Cậu biết điều gì sắp xảy ra, "Vậy là con không hề có ý định nói với mẹ về việc con đã có bạn trai à?"

Jungkook thầm rên rỉ trong lòng, "Vâng, mẹ, tại mọi chuyện mới xảy ra gần đây thôi.

"Làm thế nào mà con lại đưa cậu ấy đến bữa tiệc vậy?" Jungkook có thể nói rằng bà đã bị tổn thương vì bà là người cuối cùng biết cái tin giả này.

"Ồ, ừm, nó không nằm trong kế hoạch của con, em ấy đã hỏi là ẻm có thể gặp những đứa trẻ của Soo-min không"

"Ohhh...mẹ hiểu rồi, và tên cậu trai ấy là Taehyung?"

Người được nhắc đến trong câu hỏi giật thót một cái khi nghe thấy tên mình.

"Vâng."

"Cậu ấy là người Hàn Quốc hả, mẹ nghe đồn vậy?"

Jungkook đảo mắt, "Vâng."

"Tốt. Con biết đấy, mọi người dường như thực sự thích cậu trai ấy đó."

Jungkook có thể cảm nhận được điều gì đó đang đến.

"Và cha của con và mẹ sẽ đến thăm ngôi nhà ở Lake Superior vào cuối tuần tới vào Ngày Lao động, con có nhớ ngôi nhà mẹ đã từng thuê cho chúng ta khi con và anh trai con còn nhỏ không?"

Tất nhiên rồi. Bây giờ cậu chỉ cần cầu nguyện rằng Taehyung không nghe thấy, "Có ạ."

"Ừm thì chẳng qua là, chúng ta đang nghĩ rằng, vì Junghyun sẽ phải đi từ Washington cơ, nên con và Taehyung có thể đi cùng mọi người."

Jungkook bắt đầu mở miệng để nói ra bất cứ lời nói dối quái đản nào mà cậu định sử dụng để bỏ qua sự kiện, nhưng Taehyung, với phản xạ chớp nhoáng, đã giật lấy điện thoại trước khi cậu có cơ hội.

"Cháu chào cô Jeon! Vâng, là anh ấy ạ... Ồ, cháu đã nghe được rất nhiều thứ về cô đấy ạ. Cuối tuần tới ạ? Tất nhiên là được ạ! Cháu không có bận gì cả, tại sao lại không chứ?" Khuôn mặt Taehyung bừng sáng với nụ cười toe toét, khiến hai viền mắt cong thành hình trăng khuyết. Tim Jungkook đập thình thịch là do tức giận, cậu ấy không rung động vì nụ cười của Tae đâu. Taehyung là một tên khốn mà, phải không? Jungkook nhìn đi chỗ khác, đẩy sự hỗn loạn bên trong mình sang một bên.

Jungkook không dám nhìn lại anh cho đến khi anh cúp điện thoại, "Mẹ em-"

''Taehyung, anh bị làm sao vậy?" cậu nhảy khỏi giường, nắm lấy một nắm tóc của chính mình, "Đó không phải là quyết định của anh! Tôi không muốn đến cái chốn Michigan chết dẫm đó vào cuối tuần này đâuuu! Anh đã quên rằng tôi cũng cần được tham gia vào quá trình ra quyết định đúng không?"

"Nhưng-"

"Tại sao anh lại cố gắng len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi vậy?" cậu đảo mắt, ngã người vào tường.

Taehyung im lặng một giây, trước khi thốt ra một tiếng nhỏ, "Anh nghĩ nó sẽ rất vui"

"Chúng ta thậm chí còn không phải là bạn, Taehyung-"

"Thật sao Jungkookie? Chúng ta còn không phải là bạn bè ư? Đm. Thử kể tên một ai đó mà em đi chơi nhiều bằng phân nửa số lần đi chơi với anh đi.

Jungkook mở miệng, nhưng cậu không thể nghĩ ra câu trả lời.

"Nếu em thực sự ghét anh đến thế, anh sẽ biến đi, được không?" Anh cúi xuống nhặt quần áo, có lẽ đợi Jungkook di chuyển để ngăn anh lại. Nhưng cái tôi của Jungkook đã không cho phép cậu làm thế, và cậu vẫn còn rất giận Taehyung vì đã thay cậu quyết định như vậy, nên cậu chỉ ngồi xuống giường và nhún vai với anh.

"Chúa ơi," Tae lắc đầu không thể tin được sau khi đã mặc lại quần áo, " Em thực sự là một thằng ngốc chân chính đấy, thề với Chúa, em biết không?"

Jungkook tiếp tục phớt lờ anh, để mặc cho anh cáu kỉnh, "Hãy vui vẻ khi nói với mẹ em rằng anh đã bỏ rơi em chỉ vì muốn gặp bà ấy," trước khi anh đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

Jungkook ngây người nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài phút trước khi nỗi sợ hãi len lỏi trong cậu. Cậu biết mình đã mắc sai lầm, rằng cuối cùng cậu cũng đủ tố chất là một thằng khốn nạn để khiến Tae nổi cáu, và cậu cảm thấy thật tồi tệ. Cậu không cố ý như vậy, cậu vốn dĩ hay cục cằn và thiếu kiên nhẫn.

Cậu cũng không có mắt nhìn, trong những tình huống như thế này, thật là một đặc điểm quá đỗi tệ hại để sở hữu. Cậu nhìn xuống tay mình. Lời nói của cậu đã phát ra đầy nọc độc, nhiều hơn cậu dự định.

Và đã đến lúc phải chấp nhận rằng cậu và Taehyung mãi mãi là bạn. Nếu không, cậu sẽ không cảm thấy kinh khủng thế này khi đuổi anh ấy ra khỏi nhà. Well, Taehyung đã tự mình rời đi, nhưng-

Điện thoại của cậu reo lên, và cậu cướp lấy nó, làm nó rơi xuống đất trước khi cậu có thể lần nữa nắm chặt lấy nó. Trái tim cậu như thắt lại khi thấy đó không phải là Taehyung.

"Tao sẽ giế-"

"Tao biết," cậu thở dài, ngắt lời Jin, "Làm thế nào để ảnh tha lỗi cho tao bây giờ?"

"Mẹ mày thằng chó, ảnh vừa xuất hiện ở nhà tao và khóc nức nở vì mày không thể đập cái đầu đất chết tiệt của mình để gọi anh ấy là bạn của mày, thằng khốn. Ảnh đã nghĩ mày thật là đỉnh của chóp, và trên cả tuyệt vời, và tất cả những gì mày làm là mắng anh ấy, rồi nổi giận với anh ấy khi anh ấy cố gắng trở thành một người bạn đúng nghĩa và tốt bụng, và lo toan mọi việc cho mày."

Jin nói đúng, Jungkook nghĩ lại tất cả những gì Taehyung đã làm cho cậu. Những chuyến đi chơi, những ly Red Bulls anh ấy đưa cho cậu vào những ngày nghỉ, sự thật là anh ấy đã tự đặt mình vào một mối quan hệ hoàn toàn giả tạo chỉ để khiến Jungkook bớt giống một tên sát nhân hàng loạt trước mặt gia đình cậu hơn, "Tao biết-"

"Jungkook, tao cần mày nghiêm túc với những gì tao đã nói, được chứ?"

"Ok, còn giờ thì sao."

"Nếu mày chỉ muốn ở trong mối quan hệ đó chỉ vì tình dục, thì cút khỏi cuộc đời ảnh đi."

"Không, anh ấy là bạn tao mà. Tao đã trở nên trẻ con và giờ tao chỉ muốn tua ngược thời gian để cho bản thân tao lúc đó một quả đấm thằng vào mặt."

"Mày có chắc không? Bởi vì nó có thể không giống như vậy đâu, Jungkook, nói là một chuyện còn làm được hay không lại là chuyện khác đấy."

"Không, không, mẹ nó, thôi nào, mày không thể nói tao nghe về mức độ tệ hại của tình huống à."

"Chà, so với mớ hỗn độn khóc lóc vừa xông qua cửa, mày nghe như có vẻ đang ở trên mặt trăng vậy"

Jungkook nuốt nước bọt trong nỗ lực đẩy cục nghẹn trong cổ họng xuống.

"Tao đoán rằng tháng trước mày đã chộp lấy ảnh không làm gì tích cực ngoài việc đập anh ấy vào tường để bắt đầu hiểu về ảnh đúng không?"

Jungkook mím môi áy náy, "Giúp tao với, tao phải xin lỗi như thế nào đây?"

"Mày có thể thôi làm một thằng hèn nhát chết tiệt đi, được không?"

"Jin. Mày biết đây chỉ là do tính cách của tao và anh ấy cũng khiêu khích tao! Nó không giống như tao chỉ bắt nạt anh ấy cho vui."

"Tốt thôi. Đôi khi ảnh có thể hơi... hống hách, nhưng khiến anh ấy cảm thấy mình hoàn toàn lãng phí không gian-"

"Hai người đều thích biến tao thành ác quỷ-"

"Câm miệng. Xuất hiện tại nơi làm việc của ảnh vào ngày mai, ảnh sẽ rời đi lúc 9 giờ."

"Và làm gì?"

"Xin lỗi? Mẹ kiếp, mày bị ngu à." anh lầm bầm trong hơi thở.

"Tao có nên hỏi anh ấy xem anh ấy có còn muốn đến ngôi nhà bên hồ của bố mẹ tao không?"

"Ồ, đó có phải là những gì ảnh đã nói?"

Jungkook cau mày, "Chắc vậy"

"Đâu vậy?"

"Hồ Superior"

"Well, không có gì lạ đâu"

"Hửm?"

"Không phải anh ấy đã nói với mày rằng đó là cái hồ Great Lake yêu thích của anh ấy sao"

"Anh ấy-cái gì? Tao không biết ảnh có thể có một cái hồ yêu thích đấy.

"Tao không biết... Mày hiểu ý ảnh mà đúng không. Nó chắc là cái hồ kiểu lớn nhất hay gì gì đó."

"Ok."Jungkook biết tốt hơn hết là không nên lãng phí thời gian để cố gắng hiểu tại sao Taehyung lại thích những thứ anh thích. Chúng luôn kỳ quặc và cực kỳ quái đản, và Taehyung chưa bao giờ có bất kỳ lời giải thích thực sự nào cho việc tại sao anh lại thích chúng đến vậy. Jungkook nhận ra rằng điều này cũng đúng với cậu.

"Ừm, nhưng ờm, yeah, không, mày cứ thử hỏi ảnh đi."

"Được rồi," Jungkook gật đầu, cúp điện thoại và nằm phịch xuống giường. Tất cả bộ phim này bởi vì Jungkook không thể lớn lên và chấp nhận tình cảm của mình. Tất cả diễn biến trong bộ kdrama này diễn ra chỉ đơn giản là vì cậu đã nhầm lẫn.

Cậu thực sự là một thằng ngốc.

Vì vậy, trong ngày hôm sau, cậu xuất hiện tại nhà hàng Trung Quốc lúc 8:30, quyết tâm bắt gặp Taehyung ngay khi anh ấy xuống xe.

Anh xuất hiện lúc 9:15, trông thật mệt mỏi trong chiếc tạp dề dính đầy dầu mỡ.

Jungkook bật dậy khỏi chiếc ghế mà cậu gần như đã ngủ quên trên đó, "Taehyung!"

Anh quay lại, xìu xuống khi bắt gặp ánh mắt của Jungkook, "Tôi mệt lắm rồi, cậu gì ạ, để lát nữa đi, cậu đến la mắng tôi phải không?"

"Không, Taehyung, gì vậy? Tại sao em lại xuất hiện để hét vào mặt anh?"

"Thế cậu còn muốn làm cái quái gì với tôi nữa."

"Taehyung, nghe này," cậu nói trong một nỗ lực để giải thích với anh, "Em đã quá khắc nghiệt hơn mức em nên làm, ok chứ? Em đã phạm sai lầm, em thật xấu tính, và em cảm thấy rất tệ," cậu đặt tay lên vai Taehyung, "Thôi nào, anh biết là em không ghét anh mà"

Taehyung có vẻ không chắc chắn lắm về điều này, và trái tim Jungkook như thắt lại.

"Từ tận đáy lòng, em xin lỗi, Tae"

Anh nheo mắt nhìn cậu.

"Anh là bạn của em," cậu nài nỉ, "Lẽ ra em không nên cư xử như thể anh không phải là bạn, đi màaaa, nhé?"

Biểu cảm của anh nhẹ đi một chút, và Jungkook thả lỏng bản thân, mừng vì mình chưa hoàn toàn cắt đứt một mối quan hệ nào khác.

"Được thôi," cậu có thể nói rằng Taehyung đang cố gắng kìm một nụ cười nhỏ, "nhưng ít nhất em có thể đối xử với anh như một người bạn chứ không phải một con búp bê tình dục bất tài nào đó được không?"

"Em tệ đến vậy sao?"

"Đúng. Oh yeah, chắc chắn rồi," Taehyung nói với một cái đập tay tinh nghịch khi họ đi về phía sau bãi đậu xe của anh.

"Vậy giờ chúng ta lại có quan hệ tốt với nhau rồi..." Jungkook nhìn anh dò hỏi, Taehyung gật đầu, "Tốt. Yeah, vì em chưa bao giờ gọi lại cho mẹ để-"

"Mẹ ơi tuyệt vl." Taehyung cổ vũ. Jungkook cho phép bản thân mỉm cười với Taehyung một lần. Nó không tệ lắm.

________

Giống như hầu hết các sự kiện sắp tới, Jungkook rất sợ chuyến đi đến ngôi nhà ven hồ. Đó là một quãng đường dài 10 giờ lái xe, mà họ đã cùng nhau quyết định chia thành một vài ngày kể từ khi họ có một kỳ nghỉ cuối tuần dài, cùng với Ngày Lao động, v.v. Điều này có nghĩa là một chuyến du ngoạn hai ngày với Taehyung, sau đó là phải giả vờ yêu Taehyung trong hai ngày, tiếp theo là một chuyến du lịch hai ngày nữa với, bạn đoán xem, Taehyung.

Không thô bạo hay gì cả, nhưng chắc chắn Jungkook sẽ phải làm anh ta rất nhiều để đảm bảo rằng cậu có thể kiểm soát được tâm trạng của mình. Đây là điều mà Jin đã chỉ ra khi cậu than thở về việc không kiểm soát được sự cáu kỉnh của mình trong giờ nghỉ trưa vài ngày trước khi họ phải rời đi.

"Mày biết đấy, mày sẽ thấy cuộc đời đẹp rất nhiều sau khi mày khiến ai đó không còn có thể nhấc một chân xuống giường thôi."

"Mày thật biết cách ăn nói đó, Jin"

"Không, công bằng mà nói, ý tao là hãy nghĩ về nó. Đây không chỉ là về Tae-," Jin giơ một tay lên, khi có vẻ như Jungkook định cắt ngang, "Không, thừa nhận đi, mày trông tươi tỉnh hơn rất nhiều sau khi được thỏa mãn đúng không. Điều tao muốn nói ở đây là, tao không có phán xét, nhưng đối với mỗi người, tao đoán vậy. Nhưng nó có thể giúp ích, và tao khá chắc rằng Taehyung sẽ không phiền, ừm, kỹ thuật giảm căng thẳng của mày đâu"

"Đừng nháy mắt nữa, ew"

"Vì mấy lý do ấy, tao nghĩ mày sẽ cứ thử lao thẳng vào mà chén."

"Nói thật là tao không thích cách mà mày đọc vị tao tốt như thế đấy đâu, bro."

"Hai từ thôi," Jin gọi theo khi cậu quay lại chỗ đăng ký của mình, "Lao thẳng."

________

Ngày định mệnh của chuyến đi đã đến, và Jungkook đang ngồi trên chiếc ghế dài cắn móng tay, và đợi Taehyung đến dài cổ.

Cuối cùng khi anh nhắn tin cho Jungkook để báo rằng anh đã đến, Jungkook mới lết mình ra hành lang, rồi xuống cầu thang, rồi ra khỏi cửa để đến xe của Taehyung.

"Uầy, có ai mới ngỏm hả."

"Huh?"

"Anh chưa bao giờ thấy em trông chán nản như thế này, và điều này đang nói lên điều gì đó"

"Mấy chuyện nhà em dạo này chỉ ... quá mức là nhàm chán và trầm cảm."

"Em có chắc đó là tất cả không?"

Jungkook tự hỏi làm thế nào mà Tae nghĩ rằng anh có quyền hỏi ngay từ đầu, nhưng cậu quyết định không đấu tranh, "Ừ, chỉ có vậy thôi," cậu nói với một tiếng thở dài chịu thua.

Và nó thực sự là. Như đã được chứng minh, Jungkook hoàn toàn không phải là người của công chúng, và sẽ chọn dành cả đêm một mình để xem TV hoặc chạy bộ trong hầu hết các sự kiện xã hội.

"Được rồi, anh tin em," anh đáp khi khởi động xe và lùi ra khỏi bãi xe.

________

"Taehyung, nghiêm túc mà nói, ai đã cấp cho anh bằng lái vậy. Để em xem. Nó là giả à? Anh có bằng giả à?", Jungkook cáu kỉnh khi họ suýt chút nữa đã phải nhường con xe nhỏ thứ ba trong khoảng một tiếng rưỡi.

"Dude, em biết đúng không, hình như gần đến mùa ngủ đông, động vật sẽ trở nên chậm chạp và mệt mỏi."

"Đó không phải là thứ lí luận có thể giúp nh trở thành một người lái xe đàng hoàng đâu, gà vẫn hoàn gà."

"Được rồi,'' Tae giơ hai tay lên, nhìn Jungkook, "bắt anh đi mẹ kiếp."

"Không cần đâu, anh sắp bị lật xe rồi."

Giờ thì điều này đã khiến Tae tỉnh táo, và anh quay đầu lại trong sự kinh hoàng.

Jungkook bật cười, "Không, đồ ngốc, không phải bây giờ, nhưng chắc chắn là anh sắp bị rồi."

"Tại sao em thích hù dọa anh như vậy 24/7 thếeee?

"Ai bảo anh dễ thương quá mức đi'', Jungkook khịt mũi mà không cần suy nghĩ, hướng mắt về phía chiếc mustang màu cam đang lao vun vút trên đường cao tốc, "Nhìn đi, những gã đó thậm chí còn lái xe tệ hơn cả anh"

Cậu nhớ màu hồng đã lan trên má Tae trước lời nói của cậu, và họ đã rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi. Cho đến khi Jungkook chộp lấy tay anh vì đã chuyển làn đường mà không để ý mấy con xe khác chút nào.

"Jungkook. Đừng ngồi ghế sau lái nữa," Tae đảo mắt.

"Anh cần được hướng dẫn," Jungkook gắt lại.

"Và em lấy đâu ra thẩm quyền để làm điều đó? Em thậm chí đâu có thể lái xe?"

Jungkook chế giễu, "Tất nhiên là em lái xe được rồi Tae, em là người lớn mà"

"Vậy thì anh muốn thấy em làm tốt hơn, sau đó-''

"Ok."

"Thành giao''

__________

Ngoại trừ việc lái xe nằm trong danh sách rất dài những việc mà Jungkook đặc biệt không thích, ngay dưới cặp kính hình chữ nhật. Ngoại trừ những cái màu đỏ ngu ngốc mà Tae sở hữu, chúng... ừ, được thôi, chúng rất dễ thương. Rõ ràng là không phải vì Tae mặc chúng.

Cậu lái xe khá giỏi, hoặc ít nhất là giỏi hơn Taehyung, và cho đến nay. Vấn đề duy nhất bây giờ là họ bị kẹt sau chiếc Mustang. Jungkook đập lòng bàn tay xuống vô lăng một cách khó chịu khi tên khốn đó cắt ngang trước mặt cậu. Cậu đạp phanh, giảm tốc độ để họ không va chạm, "Giờ anh đã hiểu được tầm quan trọng của phương hướng chưa, Tae?"

Anh khoanh tay, "Em vừa cho anh một cú phanh gấp chết tiệt đó."

Jungkook chỉ vào mặt kính trước mặt cậu, "Không phải tại em, là tên kia."

Anh chàng chơi xe thể thao nhắc lại cho Jungkook lý do cậu lại có ác cảm với việc lái xe như vậy. Thật là... mẹ kiếp, khó chịu kinh khủng, khi phải ngồi ở mép ghế của mình và hết sức đề phòng để bù đắp cho việc người kia hoàn toàn coi thường nó.

"Bây giờ em đang tức giận như thế nào đây?Theo như trên thang điểm từ 1-10?" Tae bật cười ngay khi tên khốn đó cuối cùng cũng bước ra khỏi đường cao tốc.

"Em sẽ hét lên trong khoảng ba giây nữa.

"Em đã hét lên rồi, hình như là, năm lần"

"Cơn thịnh nộ trên đường của em có thực sự làm anh ngạc nhiên không vậy?"

"Thành thật mà nói thì anh đã nghĩ là nó sẽ tệ hơn nhiều.

"... , cảm ơn," cậu càu nhàu, cuối cùng cũng tìm được sự bình yên đúng nghĩa.

"Anh chán"

"Muốn cầm tay lái"

"KHÔNG"

"Vậy thì thật tệ để làm việc kia nhỉ."

"...Thực ra thì, kiểu này cho anh một ý tưởng."

Đợi đã, Jungkook nheo mắt lại, 'làm', hửm. Những từ của Jin lướt qua tâm trí cậu, 'lao thẳng'

"Và đó là gì vậy, Taehyung?" Cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh như thường lệ.

"Một trò chơi"

"Một trò chơi, hả, anh nói gì cơ?"

"Giống như, cấp độ hai của thứ mà chúng ta đã làm trước đây"

Jungkook để bản thân nhếch mép cười, và dịch chuyển trên ghế của mình, "Muốn nói rõ hơn không?"

"Well," Tae thò tay vào lòng Jungkook, trượt vào đũng quần.

Cậu hít vào một hơi và dịch hông về phía trước, bật điều khiển hành trình, "Giờ thì sao nào?"

"Còn nhớ cách anh đã sục cho em trong bữa tiệc sinh nhật của em họ của em không-"

"Hãy lựa chọn từ ngữ cẩn thận trước khi đồ của em trở lại hình dáng nguyên bản của nó đi.''

"Em sợ à.''

"Em làm.''

"Well, vậy thì lần này anh sẽ blowjob cho em, và em sẽ phải tiếp tục lái xe một cách bình thường. Nếu ta bị va chạm với một đứa nào đó hoặc cần tấp vào lề, em thua. Cơ mà em cứ chọn vế sau đi, anh thực muốn ngắm cái hồ này lắm á-''

"Và nếu em thắng?"

"Ummm," anh nghĩ trong một giây, "Em có thể ra trong miệng anh."

"Em luôn luôn làm thế.''

"Huh. Được rồi. Bữa tốt nhé. Người chiến thắng chọn"

"Ok, anh muốn gì?"

"Đợi đã, chúng ta sẽ đặt hàng đồ ăn nhanh hay ăn một bữa chuẩn chỉnh vậy?''

"Chúng ta có thể làm một bữa ăn thực sự nếu anh muốn," Jungkook thừa nhận là đã khá đói rồi.

"Được rồi, nếu anh thắng, anh muốn ăn ở Olive Garden.

"Dude, Tae, Olive Garden là một lựa chọn tồi tệ, em không biết tại sao anh lại-''

"Kệ anh, vấn đề là em sẽ thua thôi, và anh sẽ có thứ mà anh muốn, còn em thì không.''

''Wow, ghê quá ta, nói mồm thì ai chả làm được. Mà từ từ, anh có không thích gì không?''

"Em không nhất thiết phải lựa thứ quỷ nào đó mà anh ghét đâu.''

''Ok, Benihana nhá, nếu em thắng"

Tae ném cho cậu một cái nhìn không mấy thiện cảm.

"Quá là hoàn hảo nhỉ, một tên trúng hai đích luôn.''

"Anh có thể cảm thấy em đang cương lên," Tae mỉm cười, hài lòng vì công sức xoa nắn của anh đã được đền đáp.

"Ừ, tại ý tưởng về teppanyaki và việc làm phiền anh đấy"

Tae chỉ đảo mắt, kéo dây an toàn của Jungkook lên để lần mò khóa thắt lưng.

Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh khi luồng không khí mát lạnh thổi vào một nửa chiều dài của cậu.

"Sẵn sàng chưa?''

Anh nhìn cậu đầy mỉa mai, "Không, Tae, hãy khoan để em đứng dậy và lấy một cốc bia từ đồ uống-uhhhhhhhoooo," Tae ngắt lời cậu bằng cách thè lưỡi ra để búng đầu Jungkook.

"Em xong chưa?"

"Rồi, rồi từ từ nào, anh bạn.''

"Tốt," anh mỉm cười ngọt ngào với Jungkook, người mà, đợi đã, hình như da mặt anh ấy vừa chuyển thành màu hồng đúng không?

Cậu không quan tâm đến điều này, thực tế là vậy, mà cậu có muốn cũng không được, bởi vì đó là lúc Taehyung tháo dây an toàn, để anh có thể tiến lại gần hơn, liếm một đường chậm rãi, tỉ mỉ ở mặt dưới chiều dài của Jungkook.

Cậu thò tay xuống gầm ghế để di chuyển nó ra sau cho anh dễ tiếp cận hơn và dang rộng đầu gối hết mức có thể.

Tae quay sang cậu, có lẽ vì anh có thể cảm thấy đôi mắt của Jungkook như muốn bắn thủng mấy lỗ đằng sau gáy anh ấy, "Này, nhìn đường đi kìa"

"Oh, phải rồi," thật tốt là Jungkook đã quên mất mình đang lái xe ngay từ đầu. Cậu nhìn lại con đường, và Tae, giờ đã yên tâm rằng cậu sẽ không lái xe đâm vào gốc cây, ngậm lấy đầu khấc giờ đã hoàn toàn cương cứng của Jungkook giữa đôi môi mím chặt của mình.

Chúng mềm mại, mịn màng và hơi bóng nước do thỏi son mà Tae đã bôi chưa đầy mười lăm phút trước đó, và nó thật tuyệt vời. Tay Jungkook siết chặt vô lăng, và cậu nín thở, cố gắng hết sức để chú ý đến dòng xe cộ qua cảm giác hơi ấm ướt át của Taehyung bao bọc lấy dương vật của cậu với tốc độ chậm đến khó chịu. Mất kiên nhẫn, cậu cố gắng hết sức để không hếch hông lên, tiến sâu hơn vào Taehyung nhanh hơn, ý nghĩ phải ăn Olive Garden là điều duy nhất kìm hãm cậu lại.

Taehyung hóp má, và nhanh chóng lùi lại, để Jungkook trượt khỏi miệng anh với một tiếng 'pop' vang vọng, "Em thấy thế nào?"

Jungkook nghiến chặt quai hàm, "Nó, ...ổn."

"Nói cho anh biết em muốn gì đi."

Jungkook có thể cảm thấy dương vật của mình bắt đầu nhói lên, và cậu rất mong Tae quay trở lại với công việc hiện tại. Quá khó chịu, cậu thở dài, nhìn xuống trong tích tắc "Babe, thôi nào, cưng biết em thích gì mà. Nhanh hơn nữa đi."

Tae dừng lại khi một vẻ bối rối thoáng qua trong mắt anh. Jungkook nhận ra rằng cậu chưa bao giờ gọi anh như vậy, kể từ khi họ giả vờ trong bữa tiệc. Cậu nín thở, cầu nguyện rằng anh sẽ không nhắc đến chuyện đó.

Rất may, anh đã không làm thế, thay vào đó chọn tập trung sự chú ý của mình vào dương vật của Jungkook. Anh trượt trở lại nơi anh đã dừng lại, và thêm một nắm tay vào mông Jungkook, giật cậu theo nhịp điệu bằng miệng. Anh lại lôi thứ kia ra, lần này ứa nước miếng, và đập nó vào đôi môi đang mím lại của mình.

Các đốt ngón tay của Jungkook giờ trắng bệch trên nền da bóng màu đen của vô lăng, nhưng mặt cậu thì đỏ bừng.

"Em thích thế hả?"

"V-vâng"

Anh dụi nó vào má, ngước nhìn Jungkook, "Em có thích cảm giác dương vật ẩm ướt của em cọ xát lên xuống khuôn mặt nhỏ xinh của anh không? Nhìn anh nè."

Jungkook đã làm theo, và trong một giây quá lâu, vì chiếc xe hơi rẽ sang bên phải. Mắt cậu quay trở lại con đường, và Tae cười khúc khích.

Anh đưa lưỡi lên xuống dọc theo chiều dài của Jungkook thêm vài lần nữa, lần theo đường cong của tĩnh mạch trước khi rúc vào tuyến nhân ngư của cậu, và mút một con hicky gần với thứ kia nhỏ đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Tae phả vào đó. Cậu rùng mình và rên rỉ, mừng vì lần này, cậu có thể nói to như cậu muốn, ngay cả khi cậu phải lái xe.

Tuy nhiên, đó thực sự là một thử thách khi cậu phải luôn quan sát đường đi, đánh lái quanh những khúc cua gấp, tránh đâm xe của mình vào những người lái xe khác. Nhưng cậu thích điều đó, cậu luôn thích có một chút cạnh tranh vì lợi ích của mình.

Tae ngả người trở lại chiều dài của cậu sau khi anh hài lòng với vết tím nổi bật trên hông, phát ra tiếng "ah-"ngắn gọn với mỗi lần anh lắc đầu.

Khi đã quen với việc làm nhiều việc cùng một lúc, Jungkook cho phép một tay tìm tới mái tóc mềm mại của người kia.

Tuy nhiên, cậu không ấn đầu anh xuống như cậu thường làm. Không, điều đó chỉ là không phù hợp vào thời điểm này. Tay cậu không thô bạo, dồn dập hay tuyệt vọng như thường lệ. Nó chỉ là... oh, thoải mái, tự nhiên, nếu bạn muốn thế.

Thay vào đó, cậu chỉ đơn giản luồn tay vào tóc, tận hưởng cảm giác mượt mà giữa các ngón tay khi vô tư chải nó, "Anh đang làm... mmmph, Tae, anh làm rất tốt," cậu dài giọng, vai thả lỏng khi dựa lưng xa hơn vào ghế.

Tae đứng lên để hít thở, mỉm cười tự mãn khi anh sục cho Jungkook thêm vài lần nữa, trong giây lát, anh đưa tay chạm vào hai hòn bi dưới thứ kia.

Bắp đùi của Jungkook bắt đầu căng lên, và cậu có thể cảm thấy các tĩnh mạch ở cổ mình bắt đầu nổi lên, "Mmm lại gần thêm đi."cậu thở hắt, cố gắng giữ cho mắt mình tập trung.

Với không một lời báo trước, Tae quấn môi mình lại quanh dương vật của Jungkook, đẩy nó xuống tận gốc. "Ah, shit." cậu không thể ngăn tay mình siết chặt tóc Tae, "Tại sao anh không làm điều đó trước đây?"

Tae chỉ phát ra tiếng càu nhàu hài lòng quanh dương vật của cậu trước lời khen ngợi, di chuyển đầu lên xuống nhanh chóng khi bắt đầu vuốt ve bên trong đùi Jungkook.

"Oh. Oh, Chúa ơi, ahh, Tae, đúng rồi, là chỗ đó, đúng rồi, hahhhhhhhh-"một chiếc ô tô bấm còi, và chúa ơi, Jungkook thực sự đã đánh mất đôi mắt của mình trong một khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro