Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1/4

"Huyễn Thần..."

"Hoàng Huyễn Thần"

"Thức dậy đi mà..."

Hoàng Huyễn Thần sững sờ, anh cảm thấy có người đang gọi tên của mình. Nằm trên giường, anh giãy giụa mở mắt ra thì nhìn thấy Lý Long Phúc đang ngồi ở trước mặt. Không biết cậu đang nói cái gì, đôi môi cứ hé mở, đóng lại liên tục.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." Lý Long Phúc thở phào nhẹ nhỏm.

Hoàng Huyễn Thần dụi mắt, ngồi dậy. Lúc này anh mới nhận ra rằng mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Cách bài trí của căn phòng hơi giống khách sạn tốc hành*, nhưng nó rộng rãi hơn. Trong phòng có một cái giường, một cái tủ đầu giường, một tủ quần áo, một cái bàn ăn, một màn hình TV khổng lồ và một phòng tắm.

*khách sạn tốc hành hay khách sạn cấp tốc(快捷酒店): có giá rẻ, cơ sở vật chất đơn giản, an toàn, sạch sẽ và tiết kiệm chi phí. Đặc điểm lớn nhất của khách sạn tốc hành là rẻ, và chế độ dịch vụ "b&b" (giường + bữa sáng). Giá dao động 99-320 tệ (350-1tr2)/đêm. Nguồn: Baidu.
Còn mình khi tìm hiểu thì thấy nó giống như motel bên mình 120k/đêm nhưng chỉ là bên mình không phục vụ bữa sáng.

"Đây là đâu?" Hoàng Huyễn Thần nhìn xung quanh rồi hỏi.

Lý Long Phúc lắc đầu,"Tớ cũng không biết, khi tỉnh dậy tớ thấy mình đang ở trong phòng này rồi."

"Ồ." Hoàng Huyễn Thần không hỏi nữa, anh có thể chắc chắn 80% rằng đây là một trò đùa khác của công ty. Dù sao đi nữa thì những điều này cũng thường xuyên xảy ra.

"Tớ đi tắm trước." Hoàng Huyễn Thần gãi gãi mái tóc rối bù, xỏ dép đi vào phòng tắm.

Trong khi tắm rửa, Hoàng Huyễn Thần tình cờ liếc nhìn thấy bàn chải đánh răng và khăn tắm trên bồn rửa mặt. Tất cả đều chỉ dùng để phục vụ cho hai người. Nói cách khác, anh và Lý Long Phúc là những người duy nhất ở trong căn phòng này.

Hoàng Huyễn Thần cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh ấy không thể phàn nàn bất cứ điều gì về sự sắp xếp của công ty. Dù gì công ty luôn thích ràng buộc anh và Lý Long Phúc lại với nhau. Từ lâu anh đã quen với những việc kỳ lạ đó.

Khi ra khỏi phòng tắm, Hoàng Huyễn Thần nhìn thấy Lý Long Phúc đang ngồi ăn sáng ở bàn. Bữa sáng là một ly sữa, salad và sushi cá ngừ. Nó trông rất ngon miệng.

Hoàng Huyễn Thần kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện, "Vừa rồi có người đưa đồ ăn tới à?"

"Không." Lý Long Phúc chỉ vào chiếc tủ phía sau Hoàng Huyễn Thần, "Tớ lấy nó trong chiếc tủ ở đó, còn một phần ăn nữa ở trong đó."

Hoàng Huyễn Thần đứng dậy và đi đến cái tủ, anh mở cửa tủ ra, bên trong quả nhiên còn một bữa sáng ở ngăn trên cùng. Nhưng khi nhìn xuống, anh lại thấy những thứ khác. Ở ngăn thứ hai có một ống lấy máu, lỗ kim, băng y tế và một số băng keo cá nhân. Ngăn thứ ba có một con dao, một cái đinh và một cái búa. Ngăn thứ tư có một sợi dây thừng...

Càng nhìn xuống dưới, Hoàng Huyễn Thần càng cảm thấy kỳ cục.

"Tất cả các dụng cụ dành cho nhiệm vụ đều ở dưới đây sao? Tại sao nó lại trông như vậy..."

Có cái gì đó không đúng ở đây.

Da đầu Hoàng Huyễn Thần bắt đầu có chút tê dại, anh bước nhanh tới cửa phòng, muốn mở cửa ra, nhưng phát hiện cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài. Anh chết lặng.

Lý Long Phúc chú ý tới đối phương đang trầm mặc, cậu đặt nĩa xuống, nhìn về phía cửa, "Làm sao vậy, Huyễn Thần?"

Hoàng Huyễn Thần lẩm bẩm, "Tớ không nghĩ...đây là một trò đùa của công ty." Anh đột nhiên thay đổi chủ đề, "Cậu có mang theo điện thoại không?"

Lý Long Phúc cho Hoàng Huyễn Thân nhìn cái túi rỗng của mình và lắc đầu, "Tớ không có gì trên người, còn cậu thì sao?"

"Tớ cũng không." Hoàng Hiên Thần có chút tuyệt vọng, "Cửa bị khóa từ bên ngoài rồi."

Phản ứng của Lý Long Phúc bình tĩnh đến kinh người, "Tớ biết, tớ vừa mới thử qua."

"Cậu không sợ sao?"

"Có một chút. Nhưng sợ cũng vô dụng thôi à." Ăn xong miếng cuối cùng của bữa sáng, Lý Long Phúc cẩn thận thu dọn rác rồi ném vào thùng rác.

Hoàng Huyễn Thần có chút rất ghen tị với tâm lý bình thản của Lý Long Phúc. Nhưng không thể không nói tâm trạng của đối phương lúc này đang xoa dịu anh rất nhiều. Hoàng Huyễn Thần chán nản ngồi xuống giường, "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Chờ một chút đi, nếu như đối phương đang có âm mưu gì, hắn sẽ xuất hiện ngay thôi."

Hai người cứ đợi như vậy gần một tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Huyễn Thần đã ăn xong bữa sáng, sau đó vào phòng tắm đánh răng một lần nữa rồi trở về giường nằm ngây người. Còn Lý Long Phúc vẫn đang ngồi ở bàn, chậm rãi uống sữa.

Vào lúc tám giờ, trong phòng cũng có sự chuyển động.

Màn hình đen đối diện giường đột nhiên tự động sáng lên, trên đó chậm rãi xuất hiện một hàng chữ giống như mở đầu một bộ phim.

【Anh Hoàng Huyễn Thần, anh Lý Long Phúc, chào mừng đến với Phòng số 9】

Ngay sau đó, chữ trên màn hình tan thành hạt nhỏ, chậm rãi biến mất. Thay vào đó là một đoạn văn bản khác.

【Các bạn đã được chọn làm đối tượng cho việc nghiên cứu hành động của con người.

Trong ba khoảng thời gian sáng, trưa, tối mỗi ngày chúng tôi sẽ đưa ra các nhiệm vụ tương ứng.

Các bạn cần chọn một trong hai nhiệm vụ được giao để hoàn thành. Các bạn có thể nhận được 30 điểm khi hoàn thành một nhiệm vụ, khi đạt 90 điểm các bạn có thể rời khỏi phòng.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừ 20 điểm. 

Chúng tôi sẽ cung cấp cho hai bạn ba bữa ăn bình thường mỗi ngày. 

Chúc cả hai bạn may mắn.】

Hoàng Huyễn Thần cảm thấy hơi buồn cười. Dốc hết sức để bắt cóc họ vào căn phòng này, không phải vì tiền hay bất cứ thứ gì khác, mà là để họ làm nhiệm vụ, một người khi nhàm chán sẽ hạnh động như thế này sao?

"Vậy không hoàn thành nhiệm vụ có bị trừng phạt không?" Hoàng Huyễn Thần hỏi ngược lại.

Sau vài giây, các ký tự trên màn hình lại mất đi, biến thành một hàng chữ mới.

  【Nếu không hoàn thành trong thời gian quy định, chúng tôi sẽ tạm thời ngừng cung cấp nước và thức ăn, đồng thời trừ điểm tương ứng. Khi số điểm trở về âm, nhiệm vụ được coi là thất bại. Lối ra khỏi phòng sẽ bị đóng vĩnh viễn.】

"Đóng cửa vĩnh viễn." Lý Long Phúc cau mày, "Không phải là giống như đang bắt cóc sao?"

Hoàng Huyễn Thần sửng sốt, "Điều này là trái pháp luật."

Nhận ra điều này, cả hai im lặng.

Một lúc sau, Hoàng Huyễn Thần lại hỏi: "Chúng ta có thể gọi cảnh sát không?"

Lý Long Phúc dùng đôi mắt khó hiểu nhìn phương,"Cậu có điện thoại sao?"

"À vâng...tớ quên mất."

Hai người trò chuyện vài câu, bầu không khí cũng không còn quá buồn bực.

"Vì là nhiệm vụ nên không sao." Hoàng Huyễn Thần cố gắng tự an ủi bản thân, "Ít nhất nó cũng chứng minh rằng còn có cách để thoát ra."

Lý Long Phúc liếc nhìn Hoàng Huyễn Thần gật đầu, "Được, tớ chắc chắn mình có thể thoát ra ngoài."

Ngay sau đó, phông chữ trên màn hình màu đen lại thay đổi.

【Nhiệm vụ sắp bắt đầu, xin vui lòng chuẩn bị đối tượng trong vòng ba phút.】

Ngay sau đó, một đồng hồ hình đồng hồ cát xuất hiện ở góc dưới bên phải của màn hình. Thời gian còn lại được biểu thị bằng phông chữ màu đỏ ở trên.

"Có nhiệm vụ mới."Hoàng Huyễn Thần nhắc nhở Lý Long Phúc.

Cả hai người đều căng thẳng, ngồi cạnh nhau trước giường, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thời gian đếm ngược ba phút trôi qua nhanh chóng, chữ trên màn hình chuyển thành:

[Nhiệm vụ đầu tiên đã mở, mời chọn:]
【A: Lý Long Phúc lấy 600ml máu của Hoàng Huyễn Thần】
【B: Hai người hôn nhau ba phút】
[Đếm ngược: 6 giờ]
【Dụng cụ đã được cất sẵn trong tủ. Các đối tượng thử nghiệm được yêu cầu đưa ra quyết định trong vòng năm phút. Nếu không, các biện pháp trừng phạt sẽ được thực hiện. 】

Ngay khi nhiệm vụ được đưa ra, căn phòng liền chìm trong im lặng.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Huyễn Thần mới phát ra tiếng, "Đây không phải là đang trêu chọc chúng ta sao?"

Nhiệm vụ thứ hai, bắt họ hôn nhau trong vòng ba phút. Nó trông giống như một yêu cầu kỳ lạ nào đó mà công ty hoặc người hâm mộ nghĩ ra để ép họ phải làm theo thì hơn.

Lý Long Phúc cũng có chút ngượng ngùng, "Đúng vậy, nhiệm vụ kỳ quái..."

Trong khoảng khắc đó, cả hai đều không di chuyển.

Sau vài giây im lặng, Hoàng Huyễn Thần đột nhiên hỏi: "Nhiệm vụ này có cần thiết phải chọn không? Nếu tớ không chọn thì sao?"

"Có thể sẽ bị trừng phạt." Lý Long Phúc trả lời.

"Nhưng trong phòng này trừ hai chúng ta ra thì không còn ai khác, nếu như thật sự có bị trừng phạt, thì họ sẽ làm điều đó như thế nào, làm trực tiếp trên không sao?"

Do thấy Lý Long Phúc còn do dự, Hoàng Huyễn Thần tiếp tục nói: "Hãy chờ năm phút sau xem hình phạt cụ thể là như thế nào, tớ cảm thấy nó cũng không nghiêm trọng quá đâu."

Lý Long Phúc bị lời nói của Hoàng Huyễn Thần làm cho hơi lay động, cậu chậm rãi gật đầu. Vì vậy, hai người ngồi ở trên giường, chậm rãi chờ đợi thời gian đếm ngược lựa chọn nhiệm vụ kết thúc.

Vào phút cuối, âm thanh báo thức vang lên liên tục trên màn hình, nghe hơi đáng sợ nhưng hai người vẫn bình tĩnh ngồi ở trên giường, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Còn lại ba mươi giây, Hoàng Huyễn Thần đột nhiên kéo Lý Long Phúc từ trên giường xuống dưới đất,"Chúng ta xuống dưới trước đi, tớ lo lắng ngồi trên giường sẽ bị điện giật."

Lý Long Phúc cũng có chút sợ hãi, nhanh chóng đi theo Hoàng Huyễn Thần đứng ở khoảng trống của căn phòng.

Giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược cũng kết thúc. Không có chuyện gì xảy ra cả. Hoàng Huyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, nhún vai, "Xem đi, tớ đã nói là sẽ không có..."

Tuy nhiên, trước khi anh kịp dứt lời, anh đột nhiên hét lên, ôm đầu và ngồi xổm trên mặt đất.

Lý Long Phúc bị bộ dạng đau đớn của Hoàng Huyễn Thần làm cho sửng sốt, cậu nhanh chóng ngồi thụp xuống và ôm lấy anh, "Hoàng Huyễn Thần, cậu bị sao vậy, Huyễn Thần!"

Hoàng Huyễn Thần ôm đầu, tai anh ù đi vì đau và anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Anh cảm thấy như có một chiếc rìu bổ xuống đầu mình. Một cơn đau từ trên trời giáng xuống toàn thân anh. Cơn đau thấu xương kéo dài khoảng mười giây rồi đột ngột biến mất, anh há miệng thở hồng hộc, đôi môi không tự chủ được mà run rẩy, toàn thân anh đổ mồ hôi lạnh, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Ai đó đang gọi tên anh không ngừng.

Hoàng Huyễn Thần muốn trả lời, nhưng phát hiện ra rằng anh không thể phát ra âm thanh, vì vậy anh phải đưa bàn tay run rẩy của mình ra vỗ nhẹ vào người kia, biểu thị rằng anh không sao. Không biết qua bao lâu, anh rốt cục mới bình tĩnh lại, yếu ớt nói: "Tớ không sao... yên tâm..."

Lý Long Phúc khóc đến nước mắt giàn giụa, trông rất buồn cười.

Nhưng Hoàng Huyễn Thần không thể cười nổi. Anh cố gắng ngồi dậy, giọng anh khô khốc khàn khàn, "Đã bao lâu rồi?"

"Năm phút." Lý Long Phúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nức nở nói.

Hóa ra chỉ mới năm phút trôi qua. Hoàng Huyễn Thần thở hổn hển, cơn đau trên cơ thể dường như vẫn còn dư vị.

Lý Long Phúc hỏi: "Cậu thật sự không sao chứ?"

Hoàng Huyễn Thần nghiến răng, đỡ vai Lý Long Phúc đứng dậy khỏi mặt đất.

"Bây giờ không sao rồi." Anh nói, "Vừa rồi tớ đau chết đi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro