Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hyung, will you still buy me bubble teas?


Cuộc sống của Junmyeon thật hoàn hảo.

Anh đẹp trai, hấp dẫn, giàu có và từng là học sinh gương mẫu của một trong những ngôi trường tốt nhất Seoul. Nhưng đó là chưa kể đến việc anh còn đang là thành viên của nhóm nhạc EXO – nhóm nhạc của một trong những công ty giải trí nổi tiếng nhất Hàn Quốc – SM Entertainment.

Trong những năm gần đây, mỗi ngày Junmyeon đều đặn đến phòng tập, ở đó đến tối để luyện tập những kĩ năng khác nhau như nhảy, hát, diễn xuất hay ngôn ngữ. Tuy nhiên, ca hát là sở thích của anh ấy và cũng là điều mọi người khen ngợi anh nhiều nhất.

Có thể nói, Junmyeon hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, nhưng anh vẫn cảm thấy như thể thiếu thiếu điều gì đó mặc dù anh cũng chưa tìm ra đó là gì – hoặc có thể là do anh chưa từng để tâm đến.

Nhưng chẳng để bản thân phải băn khoăn lâu, Junmyeon đã phát hiện ra điều "thiếu thiếu" đó là gì, kể từ ngày anh gặp cậu – Oh Sehun...

____________________

"Vậy là anh không quan tâm đến việc anh thích đàn ông, nhưng lại quan tâm đến vấn đề là em ấy nhỏ hơn anh 3 tuổi?" Chanyeol thở dài, mệt mỏi vì những lời phàn nàn không ngừng nghỉ của người anh em thân thiết.

Mối tình thầm kín của Junmyeon dành cho Sehun gần như đã trở thành chủ đề trò chuyện duy nhất của họ trong khoảng hai tháng nay. Chanyeol thực sự bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với vấn đề của Junmyeon, nhưng đây là bạn của cậu, vậy nên cậu có thể làm gì? Chanyeol không thể để anh ở đó với những cảm xúc ngổn ngang mà không thể nói với ai, Chanyeol không nhẫn tâm đến thế. Nên cậu đành phải lắng nghe câu chuyện của Junmyeon, rủ anh đến một quán cafe gần công ty để có thể thoải mái nói chuyện mà không bị ai đó nghe lén. Dù sao thì, hôm nay, Chanyeol cũng quyết tâm phải chấm dứt chủ đề nhảm nhí này, bởi vì, đó chẳng phải là mục đích mà cả Junmyeon và cậu đang nhắm đến sao?

"Anh không thích đàn ông" Junmyeon đáp lại, lo lắng nhìn xung quanh khi nhấp một ngụm trà sữa. Hai người đang ở trong một quán cafe quen thuộc mà cả hai vẫn thường tới, không xa toàn nhà SM lắm, nhưng vẫn đủ để tránh chạm mặt nhân viên hay nghệ sĩ của công ty.

"Ồ, vậy hả. Thế cái ánh mắt si tình của anh khi nhìn thằng bé lúc luyện tập là gì nhỉ? Chẳng nhẽ lại là tình anh em ruột thịt à?" Chanyeol lè lưỡi, chễ giễu đáp lại anh.

Junmyeon đang định bảo cậu im lặng thì Chanyeol đột nhiên cúi gần lại, nở một nụ cười tinh nghịch nói:. "Ngoài ra, em khá chắc chắn rằng hôm nọ đã có chuyện gì đó xảy ra với hai người..."

"Thằng khốn nạn. Anh chẳng hiểu sao lại thân với cậu nữa." Chanyeol bụm mồm cười lớn khi thấy khuôn mặt đỏ bừng hiện rõ sự bối rối của người anh thân thiết.

"Anh nên chấp nhấn sự thật là anh thích Sehun đi. Đừng cố tự lừa dối bản thân mình nữa, vì 2 tháng nay chủ đề nói chuyện của chũng ta đều là về thằng bé." Chanyeol tựa lưng vào ghế, duỗi tay, nói với anh.

"Thực sự là anh... rõ ràng đến mức đấy à..." Junmyeon ngẩng đầu nhìn Chanyeol bằng đôi mắt cún con.

Tất nhiên là thế rồi. Junmyeon thậm chí không thể tự lừa dối chính mình, đó là đang phủ nhận một sự thật hiển nhiên. Anh thích Sehun và thích đến điên lên được. Anh chẳng thể nhớ mình đã mua trà sữa cho Sehun biết bao nhiêu lần trong những tháng qua, dù Luhan cũng làm như vậy. Nhưng Sehun có lẽ không quan tâm đến điều đó lắm, bởi cậu chỉ cần có trà sữa uống là được, ai mua cũng chẳng quan trọng.

Junmyeon còn vì Sehun mà phá lệ rất nhiều lần. Giả dụ như, những lúc lẽ ra anh phải tập luyện thêm vì còn yếu ở mảng nhảy hay tiếng Trung, nhưng Sehun lại muốn đi mua sắm và chẳng không có ai rảnh thì Junmyeon sẽ đi cùng cậu. Tất nhiên sau đó anh lại phải tự mình luyện tập thêm để bù vào khoảng thời gian ấy, nhưng anh lại chẳng thấy mệt mỏi chút nào. Junmyeon làm mọi thứ có thể cho Sehun. Chỉ cần Sehun muốn gì đó, anh sẽ cố gắng hết sức thực hiện trong khả năng của mình.

Nhưng bây giờ anh bắt đầu nhận ra rằng, hình như tình cảm hay sự cố gắng ấy cũng chẳng làm Sehun lay động. Sau tất cả những gì Junmyeon làm cho Sehun, có lẽ cậu chỉ cảm thấy anh là một người anh trai tốt?

"Em nghĩ anh nên tỏ tình đi."

Junmyeon mở to mắt, xém chút nữa là anh phun hết chỗ trà sữa trong miệng vào mặt Chanyeol.

"Cậu nghĩ chuyện đó dễ dàng thế à? Anh đây là lần đầu tiên có tình cảm với một người, lại còn là đàn ông, thậm chí còn là đứa em trai cùng nhóm."

Lần này, Chanyeol không thể kiềm được nữa, cậu cười lớn tới nỗi cả quán quay lại nhìn hai người.

"Em đã nói rồi! Em đã nói rồi!" Cậu lao mình qua bàn để ôm người anh thân thiết, nhưng lại bị Junmyeon nhanh chóng đẩy ra.

"Cậu không thể ngồi yên một chỗ được à?"

Ngay bây giờ, khi Junmyeon đã thừa nhận tình cảm của mình dành cho Sehun, thì sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người vẫn làm anh lo lắng vô cùng. Anh muốn lơ đi lắm nhưng mà không thể. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cậu nhóc hay nghe thấy tiếng cười vụng về của tuổi thiếu niên, cảm giác như khoảng cách ba năm tát thẳng vào mặt anh. Junmyeon thực sự cảm thấy bản thân như một ông chú già khi đứng cạnh Sehun.

Thế nên anh chỉ dám lặng lẽ ở cạnh cậu, cố gắng thực hiện nhưng mong muốn của cậu mà chẳng dám làm gì quá phận. Junmyeon không chắc chắn là mình có nên hành động hay không, hay cứ nên để tình cảm dành cho cậu trong lòng, cứ lặng lẽ ở bên cậu, cho đến khi cậu gặp được một người phù hợp thì anh sẽ buông tay.

Sự thật thì mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng như thế. Mối quan hệ của cả hai chẳng có gì thay đổi kể từ lần đầu gặp nhau vài năm trước. Nếu có thì chắc cũng chỉ là hai người thân với nhau hơn một chút do thường xuyên luyện tập chung vì chung nhóm. Thế thôi!

"Được. Anh sẽ tỏ tình."

"Khi nào cơ?" Chanyeol lại há miệng cười.

"Hôm nay"

____________________

Sau đó, Junmyeon và Chanyeol quay trở lại công ty. Chanyeol chọn đi luyện thanh trong khi Junmyeon quyết định tập nhảy, vì anh biết rằng hầu hết thời gian, Sehun luôn có mặt ở phòng tập vũ đạo. Chanyeol nhìn người anh thân thiết rời đi, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh thành công.

Khi Junmyeon đến phòng tập, anh đột nhiên cảm thấy lo lắng trước khi bước vào. Anh không chắc bản thân nên làm gì và bản thân anh thực sự có muốn điều này xảy ra không? Lỡ như Sehun từ chối anh thì sao? Lỡ như hai người đến cả mối quan hệ anh em cũng chẳng thế giữ nữa thì sao? Junmyeon nuốt nước bọt, do dự, cố lấy lại bình tĩnh và đẩy cánh cửa nặng nề của phòng tập ra.

Trong phòng, tiếng nhạc thực sự rất to, to hơn mức bình thường họ hay đặt. Ánh đèn trong phòng mờ ảo, tạo ra một không gian khá thoải mãi, lại có chút lãng mạn. Ở giữa căn phòng, có một hình bóng đang say sưa tập nhảy.

Oh Sehun...

Những chuyển động mềm mại và linh hoạt, Junmyeon gần như bị đám chìm vào hình ảnh đó, toàn thân anh trở nên bất động. Sehun bắt chước hoàn hảo vũ đạo của các tiền bối, trượt trên sàn và trên không một cách dễ dàng, uyển chuyển. Hơi thở của Junmyeon dường như bị ai đó rút cạn...

Mặc dù, điệu nhảy của Sehun không hoàn hảo như Kai – main dancer của nhóm, nhưng có điều gì đó rất quyến rũ trong cách cậu chuyển động mà Junmyeon chưa từng cảm nhận được khi xem Kai nhảy.

Tim anh lỡ nhịp mất rồi, lỡ nhịp trước động tác lượn sóng cơ thể trong vũ đạo mượt mà và... gợi cảm của cậu.

Chỉ đến khi Sehun đột nhiên dừng lại và giận dữ tắt nhạc, hét lên một tiếng lớn, Junmyeon mới nhận ra rằng anh đã nhìn chằm chằm vào cậu từ nãy tới giờ. Và cậu thì hoàn toàn không để ý đến anh.

"Xin chào" Sehun có vẻ hơi khó chịu lên tiếng trước. Điều này làm Junmyeon tự hỏi liệu đây có thực sự là thời điểm thích hợp để anh tỏ tình hay không.

"Sao em lại dừng lại?" Junmyeon lên tiếng hỏi.

"Điệu nhảy của em thật tuyệt!" Anh tiếp tục lên tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt lên Sehun, người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Junmyeon chợt nhận ra rằng bản thân đang nhìn chằm chằm vào Sehun, liền thầm tự tát mình vì quá vô liêm sỉ. Nhận thấy bản thân thất thố, anh nhanh chóng quay mặt đi khi Sehun đứng dậy, tay cầm áo len, chai nước và khăn lau. Trên khuôn mặt đang lộ rõ sự mệt mỏi, đột nhiên xuất hiện một nụ cười.

"Ừm... Em đã phạm lỗi nhỏ, nhưng vẫn phải luyện tập vũ đạo này, em sẽ tập vào lúc khác" Sehun hơi cau mày, bĩu môi nói với anh.

Lúc này, suy nghĩ của Junmyeon đã trôi dạt đến đâu. Anh im lặng, cắn nhẹ môi dưới. Anh thực sự thích nhìn Sehun có chút cáu kỉnh và bĩu môi như thế này. Nhìn cậu đáng yêu vô cùng.

Hai người cứ đứng như vậy trong cả phút, thấy anh không nói gì, Sehun lại lên tiếng:

"Nếu anh có việc thì anh cứ làm đi, em không phiền anh nữa, em đi đây..."

Tim Junmyeon nhảy lên trong lồng ngực, anh không thể bỏ lỡ cơ hội bày tỏ được, nếu bỏ lỡ, không biết lúc nào mới có thể. Nghĩ liền làm, Junmyeon lúng túng nắm lấy cánh tay của Sehun khi cậu chuẩn bị rời đi.

"Đ-Đợi đã, anh có chuyện muốn nói với em." Junmyeon cúi thấp đầu, tránh ánh mắt dò hỏi của cậu, cảm nhận hai má mình đang dần nóng lên.

"Anh... anh chỉ..." ấp úng hồi lâu nhưng vẫn không thể nói ra nhưng tay anh vẫn nắm lấy tay Sehun, siết chặt tay cậu.

"Chà, nếu không, anh có thể nói với em sau-"

Chưa để cậu nói hết, Junmyeon đã kiễng chân, đặt lên môi Sehun một nụ hôn. Anh nhắm mắt lại, sẵn sàng để bị cậu đẩy ra. Nhưng Sehun lại không làm thế, thay vào đó, anh cảm nhận được tay cậu đang ôm lấy mặt anh, đôi môi mềm mại của cậu khẽ khàng di chuyển trên môi anh.

Nụ hôn của cả hai kéo dài dường như cả phút. Bỗng Junmyeon cảm nhận được có thứ gì đó ươn ướt đè lên môi mình, yêu cầu được tiến vào...

Cảm giác tội lỗi chợt tràn ngập khắp người anh. Lấy hết dũng khí, anh đẩy Sehun ra, yếu ớt nói: "Anh xin lỗi" rồi vội vàng rời đi, để lại cậu một mình trong phòng tập.

Cái quái gì vừa xảy ra vậy?

____________________

Sau khi rời phòng tập và trở về kí túc xá, Junmyeon nhận được tin nhắn từ Sehun, mời anh sang phòng mình. Và tất nhiên, trước lời mời của người mình thích, không ai có thể từ chối cả. Junmyeon cũng vậy.

Đứng trước cửa phòng Sehun, Junmyeon thực sự đang rất xấu hổ, anh đưa tay gõ cửa phòng cậu một cách lúng túng. Trong đầu anh lúc này đang có cả ngàn suy nghĩ khác nhau. Lo sợ có, mà mong chờ cũng có. Lo sợ Sehun sẽ từ chối, nhưng cũng có chút mong chờ Sehun cũng có tình cảm với mình.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng cảnh cửa trước mắt đột nhiên mở ra khiến Junmyeon có chút giật mình.

"Cuối cùng thì anh cũng tới." Sehun nhìn anh đứng trước cửa, trên môi nở một nụ cười.

Ít nhất bây giờ Junmyeon chắc chắn rằng cậu không giận anh. Thế là đủ để anh cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút khi bước vào phòng cậu.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Junmyeon thậm chí còn chưa có thời gian đưa mắt nhìn xung quanh thì đã cảm thấy một lực thô bạo kéo anh lại, sau đó là một nụ hôn lên môi, bàn tay cậu nắm chặt lấy vai anh.

Lần này, không phải một nụ hôn trên môi như lúc chiều ở phòng tập nữa. Chiếc lưỡi ướt át của Sehun không còn lịch sự nữa, cậu thô bạo cạy mở đôi môi đang mím chặt của anh, tiến vào khuôn miệng nóng bỏng.

Một giây trôi qua trước khi Junmyeon nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ đây anh đã không thể kiểm soát được lý trí của bản thân nữa. Anh kéo nụ hôn sâu hơn, những ngon tay nhẹ nhàng luồn vào tóc Sehun kéo cậu lại gần, để lưỡi cậu tiến sâu vào khoang miệng anh, liếm đến mọi ngóc ngách. Cậu đẩy anh vào tường, môi vẫn không ngừng lại, làm anh bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Sehunie, dừng lại đi, anh không thể làm điều này được đâu!" Junmyeon cố gắng đẩy cu cậu và nói. Nhưng vô ích thôi.

"Suỵt... anh không thấy đó cũng là điều em luôn mong muốn sao?"

Đôi mắt Junmyeon mở to trước khi một lần nữa nhắm lại, tâm trí anh bắt đầu mờ đi khi anh cảm thấy những nụ hôn ướt át của Sehun đã kéo dài từ cổ đến xương quai xanh.

"Cái gì cơ? Ý em là sao, Sehunie?"

Sehun đột nhiên dừng lại, ngước lên nhìn anh, mặt cậu trưng ra biểu cảm trêu ghẹo anh, như muốn nói với anh rằng anh đã làm rất tốt.

"Ồ, rõ ràng là anh cũng thích."

Junmyeon nghẹn ngào nhìn cậu.

"Em chỉ tình cờ biết được thôi, nhưng quan trọng là em cũng vậy..."

Trong một khoảng khắc nào đó, Junmyeon có lẽ sẽ cảm thấy bản thân bị xúc phạm, nhưng không, thời điểm này anh hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc.

Hai người hôn nhau lần nữa trước khi Sehun đưa tay cởi áo len và cả áo phông của anh ra, vứt sang một bên. Hiện tại, cả thân trên của anh trần trụi hiện ra trước mắt Sehun khiến cậu thẫn thờ vài giây trước khung cảnh tuyệt đẹp.

"Ồ... Em biết Junmyeonie có cơ bắp nhưng em không ngờ lại... hấp dẫn đến vậy...."

Junmyeon rùng mình khi cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh của Sehun chạm vào cơ bụng của mình. Không phải trước đây chưa có ai chạm vào anh, nhưng lần này lại khác. Là Sehunie anh ngày đêm thương nhớ đáng chạm vào anh đó...

Anh cố gắng giữ bình tĩnh khi cảm nhận đôi môi Sehun, cùng những nụ hôn ướt át của cậu đang dần trượt xuống bụng mình. Anh vội kéo tóc cu cậu ra khi đôi bàn tay nghịch ngợm bắt đầu cố gắng cởi khóa quần mình.

"Sehunie...Sehunie đừng..."

"Đừng lo, sẽ không có ai trở về lúc này đâu..." Sehun ngước lên nhìn anh rồi nói.

Nhưng đó không phải là điều Junmyeon lo lắng, mặc dù là nghe cậu nói vậy anh cũng có chút thả lỏng hơn.

Junmyeon bây giờ đang cảm thấy thực sự rối rắm, nhưng anh biết đã quá muộn để quay ngược thời gian và điều duy nhất có thể làm lúc này là chấp nhận và phó mặc bản thân cho Sehun. Dù sao, anh cũng thực sự thích Sehun và cũng không phải là chưa từng tưởng tượng ra khung cảnh này .

Mạch suy nghĩ của anh bị cắt đứt, khi Sehun bất ngờ hôn lên chiếc lều đã dựng đứng từ lâu qua lớp quần boxer của anh. Những rào cản ý thức cuối cùng của anh như vỡ tan thành từng mảnh, khi đôi môi hồng hào của cu cậu hết lần này đến lần khác chạm vào tính khí đã căng cứng tới mức không đứng đắn của anh qua lớp vải quần boxer.

Sehun đang định kéo chiếc quần boxer vốn đã chẳng còn cần thiết của Junmyeon xuống nhưng lại đột nhiên dừng lại, trên môi nở một nụ cười không mấy trong sáng...

"Từ từ... em có ý này hay hơn..."

Nói rồi, cậu nắm lấy tay Junmyeon – người nhanh chóng nhặt quần áo bản thân – dẫn anh vào phòng ngủ. Cu cậu đẩy anh lên giường, rồi quay lại lục lọi ngăn kéo trên bàn làm việc. Junmyeon cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như anh nghĩ. Bởi khi SeHun quay người lại, cậu đã giấu thứ gì đó sau lưng.

Và linh cảm của anh đã đúng. Junmyeon thực sự suýt lên cơn đau tim khi một vật dài màu hồng xuất hiện trước mặt anh.

"Cái gì vậy-...."

Sehun nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt sốc đến không nói nên lời của anh mà muốn nhịn cười cũng không được.

"Anh đừng lo, đó chỉ là một chút tình thú thôi-..."

Vô nghĩa.

Làm thế quái nào mà câu trả lời đó có thể trấn an anh được, rõ ràng là nó còn làm anh lo sợ hơn. Junmyeon nuốt nước bọt, tự hỏi liệu rằng cậu sẽ làm gì với thứ đấy, tiếp theo anh nên làm gì hay thậm chí là anh sẽ bị cậu làm gì...

Có một cái đầu mèo nhỏ màu trắng ở dưới đáy của thứ mà Junmyeon vừa nhìn thấy. Anh nhận ra đó là hình chú mèo Hello Kitty, làm thế nào mà đồ vật đáng xấu hổ này lại được gắn một hình ảnh dễ thương nổi tiếng như thế... Điều này làm anh thực sự thắc mắc. Nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để quan tâm đến vấn đề đó...

"A-anh không biết cách sử dụng nó đâu..."

Nghe anh nói vậy, Sehun thục sự không thể nhịn cười được nữa. Cậu rướn thân lên, hôn anh một cái.

"Không sao... Em sẽ... giúp anh-..."

Sehun đẩy Junmyeon trở lại giường, rồi nằm ​​đè trên cơ thể đã gần trần trụi của anh.

Sehun ngồi dậy, nghịch ngợm cọ mông mình vào vật đang cương cứng dưới thân của Junmyeon. Cậu nhìn chằm chằm vào người lớn tuổi hơn, rồi đưa tay bật đồ vật đáng xấu hổ kia như thể đó là một loại vũ khí nguy hiểm nào đó, và thực sự Junmyeon đang bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là một loại vũ khí nguy hiểm hay không. Tiếng ồn liên tục hơi khó chịu nhưng có lẽ sớm thôi, sẽ chẳng ai để ý đến nó nữa đâu.

Junmyeon rùng mình khi Sehun kéo chiếc quần dài vốn đã cởi sẵn của mình xuống. Và giờ, anh gần như hoàn toàn khỏa thân trong khi Sehun vẫn mặc quần áo đầy đủ. Nhưng anh thực sự không có thời gian để khó chịu, vì đôi môi ấm áp của Sehun đã cuốn lấy cạp quần boxer của anh.

Junmyeon rên rỉ, Sehun từ từ rê chiếc lưỡi ướt át lên xuống dọc chiều dài cơ thể anh, và chẳng có thời gian để Junmyeon làm quen với cảm giác mới mẻ này vì anh cảm nhận được thứ gì đó đã chạm vào đùi mình, lạnh và... rung lên.

Toàn thân Junmyeon đông cứng, tay anh nắm chặt lấy ga trải giường khi cố gắng điều chỉnh tâm trí bản thân, nhưng chỉ vài phút sau, khoái cảm đã lấn át tất cả. Miệng Sehun ẩm ướt và mềm mại chạm vào tính khí vốn đã cương cứng dưới thân anh, trêu chọc mà ma sát, mút ra nhả vào mang lại loại cảm xúc như thiên đường.

Anh thực sự đã phải cố gắng kiềm chế bản thân để không đẩy cả chiều dài vào khuôn miệng ấm áp kia, nhưng anh không thể làm được điều đó. Anh yêu Sehun và đã từng cố gắng tưởng tượng ra loại xúc cảm này hàng trăm lần trước đó.

Junmyeon cũng bắt đầu tự hỏi liệu Sehun có quan tâm nhiều đến sự thoải mái của anh đến vậy hay không. Không để anh suy nghĩ lâu, hành động của cậu đã trả lời tất cả. Sehun ngậm lấy cả chiều dài của anh, liếm mút nhẹ nhàng từ gốc đến ngọn. Hai tay cũng không quên xoa nắn hai túi tinh hoàn phía dưới. Những ngón tay anh đan vào tóc cậu, như thể muốn giữ cậu ở đó.

Sehun cứ như vậy, liếm mút không ngừng nghỉ là Junmyeon không kiềm được bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Những âm thanh ấy lọt vào tai Sehun chẳng khác nào liều thuốc kích tình mạnh nhất.

Dưới sự chăm sóc tận tình của cậu, hạ thân Junmyeon trướng muốn chết. Biết mình sắp đạt tới cực hạn, anh liền cố đẩy Sehun ra.

"Anh sẽ b-bắn mất... em c-cẩn thận bẩn..."

"Với anh chẳng có gì là bẩn cả-... cho em đi" Nói rồi, Sehun lại tiếp tục công việc của mình.

Nghe cậu nói vậy, Junmyeon cũng không chịu nổi nữa, dục vọng lần nữa che mờ lí trí. Bàn tay anh siết nhẹ lấy mái tóc của Sehun rồi bắn cả vào miệng cậu. Sehun đem tất cả nuốt xuống.

Cao trào qua chưa được bao lâu,Junmyeon đã thấy Sehun đứng dậy kéo cả quần dài và quần boxer xuống, để lộ hạ thân vốn đã cứng ngắc. Cậu trèo lên giường, để hạ thân trước mặt anh...

"Giờ đến lượt anh làm em thoải mái..."

Junmyeon ngoan ngoãn ngồi dậy, ngậm lấy đồ vật của cậu. Chiều dài của cậu làm anh có chút khó khăn khi ngậm hết. Sehun kéo lấy tay anh, đặt lên ngực mình.

"Sờ em đi-..." Sehun nhẹ giọng nói với anh.

Junmyeon không biết phải làm gì. Anh do dự, rồi quyết định se nhẹ lấy hạt đậu của cậu. Sehun bật ra một tiếng rên trầm thấp.

Có lẽ cậu cảm thấy thoải mái...

Junmyeon nghĩ vậy, liền dùng lưỡi liếm lên phần đầu, rồi ngậm lấy cả chiều dài của cậu, những phần không thể ngậm thì anh dùng tay chăm sóc. Cự vật của cậu chiếm hết cả khoang miệng và cổ họng anh, khiến khóe miệng anh phải căng ra, có chút đau rát.

Sehun phía trên hưởng thụ khoái cảm anh mang đến vô cùng hài lòng mà bật ra những tiếng rên trầm thấp từ cổ họng...

"Anh tuyệt thật-..."

Bỗng bàn tay Sehun vuốt dọc theo sống lưng anh, trượt theo rãnh mông rồi dừng lại ở lối vào rồi đột ngột đẩy một ngón tay vào. Bị thâm nhập bất ngờ, Junmyeon có chút hoảng, khuôn miệng đang chăm sóc cậu cũng dừng lại. Anh có chút đau đớn, ngước lên nhìn Sehun. Thấy vậy, Sehun liền kéo anh dậy, để anh nằm lên người mình. Môi nhanh chóng chiếm lấy môi anh, nhưng tay vẫn không ngừng lại.

"Đau-..." Junmyeon nhỏ giọng than khẽ với cậu.

"Đợi một chút, để em mở rộng thì anh sẽ không thấy đau nữa..."

Sehun lại hôn anh, một tay tiếp tục mở rộng phía sau giúp anh, một tay lại không ngừng kích thích những điểm nhạy cảm mà bản thân vừa khám phá được để phân tán sự chú ý.

Như đột nhiên nhớ ra gì đó, Sehun để anh gục vào hõm cổ mình, với tay sang lục lọi ngăn kéo rồi lấy ra một chai nhỏ, ném lên giường. Là một lọ lube bạc hà. Junmyeon thực sự thắc mắc: tại sao phòng cậu lại có đầy đủ những thứ này như thế?

Sehun để anh nằm lên giường, mở lọ lube đổ một chút ra tay rồi xoa lên hậu huyệt của anh, một lần nữa nhẹ nhàng tiến vào. Nhờ có bôi trơn, Junmyeon cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ngón tay mảnh khảnh của cậu di chuyển trong lỗ nhỏ một cách không kiêng nể, ma sát với vách tường mềm mại bên trong anh.

Một ngón, rồi hai ngón, ba ngón, cuối cùng là bốn ngón tay của cậu đều đặn ra vào trong anh. Cái lỗ nhỏ của anh co bóp hút lấy mấy ngón tay của Sehun. Chỉ mới mấy ngón tay thôi đã thích thế này, thì đến lúc thực sự thao anh làm sao cậu chịu nổi.

"Anh... thả lỏng đi..." Sehun nhỏ giọng dụ dỗ anh.

Junmyeon đã dần thích nghi với mấy tay của cậu, anh không còn cảm thấy đau nữa. Thay vào đó là những khoái cảm cứ liên tục đánh úp khi mấy ngón tay Sehun vô tình chạm vào điểm nhạy cảm bên trong anh.

"Uhm... Nhanh hơn một c-chút..." Junmyeon nhỏ giọng rên rỉ bên tai cậu. Hạ thân anh lại lần nữa cương cứng.

Sehun biết anh đã dần thích nghi liền đẩy nhanh tốc độ ra vào của mấy ngón tay, môi lại không ngừng tìm kiếm môi anh, cùng nhau dây dưa. Môi cả hai quấn lấy nhau không rời, chỉ đến khi Junmyeon nhẹ nhàng đẩy cậu ra vì hết dưỡng khí, hai người mới tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy mờ ám.

Nhìn Junmyeon dưới thân đang thở dốc, hạ thân Sehun thực sự trướng đến phát điên rồi. Anh nhỏ nhắn, xinh đẹp nằm dưới thân cậu, đôi mắt vì khoái cảm mà hơi khép lại. Khung cảnh này như đòn chín mạng đánh thẳng vào trái tim Sehun.

"Em vào nhé..." Sehun nhẹ giọng hỏi anh.

Junmyeon không trả lời, mơ màng nhìn cu cậu gật đầu. Nhận được sự đồng ý của anh, Sehun ôm lấy anh đặt xuống giường. Cậu đẩy hai chân anh lên ngực, tay tách nhẹ hai cách mông để nhìn thấy lỗ nhỏ hồng hào xinh đẹp mà cậu hằng mong ước, nhẹ nhàng tiến vào bên trong.

Junmyeon không ngừng rên rỉ. Anh đau đến chảy nước mắt. Chiều dài của cậu thực sự làm anh khó mà tiếp thu được, vậy mà cậu cứ thế đẩy hết vào bên trong. Sehun cũng nhìn ra sự đau đớn của anh, môi cậu không ngừng hôn anh để trấn an, từ trán, mắt, mũi rồi cuối cùng dừng lại ở đôi môi đang hé mở.

"Anh thả lỏng một chút... rồi sẽ đỡ thôi..." Sehun nhỏ giọng an ủi anh.

Hai người cứ nằm yên như vậy cả phút, cho đến khi Junmyeon dần thả lỏng, cơn đau qua đi, những khoái cảm dần thay nhau kéo đến. Bên trong bị lấp đầy nhưng lại chẳng động khiến anh có chút ngứa ngáy.

"Động đ-đi..."

Chỉ chờ có thế, Sehun không nhanh không chậm, lập tức đưa đẩy bên trong anh. Cái cảm giác ấm nóng khiên da đầu cậu tên dại, bên trong địa phương ấm ấp kia như có hàng ngàn cái miệng nhỏ không người hút lấy phân thân của cậu, thoải mái vô cùng.

Sehun bỗng nhiên bế anh lên, để hai chân anh cuốn quanh eo cậu. Tư thế này làm cả chiều của cậu đều được đẩy sâu vào bên trong anh. Sehun ôm lấy anh, không ngừng ra vào. Mỗi cú thúc đều đâm vào thật sâu, cậu thiếu điều muốn nhét cả hai túi tinh hoàn phía dưới vào mông anh.

"Anh à, bên trong anh tuyệt thật đấy..."

Sehun cúi người, đôi môi mỏng tìm kiếm môi anh. Hai bờ môi chạm nhau như tiếp thêm năng lượng cho cậu, bên dưới ra tốc độ đưa đẩy càng nhanh hơn làm Junmyeon không tài nào theo kịp. Môi hai người lần nữa quấn lấy nhau, Sehun bắt chước động tác giao hợp bên dưới mà dùng lưỡi ra vào trong miệng anh, nước bọt chưa kịp nuốt chảy xuống hai bên miệng thoạt nhìn dâm đãng vô cùng.

"Chậm lại... anh không chịu nổi..."

Sehun vờ như không nghe thấy lời anh, bên dưới vẫn ra vào với tốc độ kinh người. Tay lại ranh mãnh, nắm lấy phân thân của anh đang cương cứng cọ sát trên bụng cậu.

Cả hai nơi nhạy cảm trên người đều bị kích thích, Junmyeon không tài nào theo kịp tốc độ của cậu, khoái cảm cứ liên tiếp đánh úp làm anh chẳng thể suy nghĩ gì cả. Anh cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn rồi.

Junmyeon vùi đầu vào hõm cổ Sehun, cảm nhận mùi hương trên thân thể cậu, cùng với những khoái cảm dưới thân cậu không ngừng mang đến. Anh khẽ hé miệng, cắn vào vai cậu, để lại một vết răng nhỏ trên vai người bé tuổi hơn.

Anh tới rồi...

Junmyeon đầu hàng trước, anh bắn ra trên bụng cậu. Cơ thể gần như xụi lơ, để mặc Sehun ôm lấy.

Cảm nhận được anh cao trào, sau vài nhịp đưa đẩy nữa, Sehun cũng vùi sâu vào thân thể anh, bắn cả vào.

Cậu nhẹ nhàng rút đồ vật ra khỏi cơ thể anh, đỡ anh nằm xuống giường rồi trở người ôm anh vào lồng ngực. Bàn tay Sehun tìm kiếm tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Cậu khẽ nghiêng đầu, đặt lên trán Junmyeon một nụ hôn nhẹ nhàng.

Junmyeon cũng ôm cậu, đưa tay nghịch ngợm trên vòm ngực rộng lớn. Anh nằm trong vòng tay cậu, khẽ lên tiếng thỏ thẻ:

"Anh yêu em, Sehunie"

"Em cũng yêu anh, hyung" Sehun đáp lại.

Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy, ấm áp và ngọt ngào, tận hưởng những khoái cảm còn sót lại sau cuộc làm tình.

"Hyung?"

"Ừm?" Junmyeon trả lời bằng giọng mũi.

"Giờ chúng ta là người yêu rồi. Vậy sau này, hyung vẫn sẽ mua trà sữa cho em chứ?"

Được rồi, ngoài cái việc nóng bỏng mà cậu vừa làm với anh ra, Sehun vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi...

"Mua chứ, hyung mua cho em cả đời..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro