Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viên đường thứ hai mươi tư: Mừng sinh nhật

Lộc Hàm cảm thấy mình thân là một thanh niên nghiêm túc, vì vậy buộc phải dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối hành vi mập mờ là cởi quần áo cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhìn người nào đó ngồi ở đầu giường đang định không để ý đến mình nữa, khoé miệng cậu khẽ cong lên. Cởi bỏ áo vest ngoài ra, Ngô Thế Huân ung dung thong thả cởi bỏ cúc áo nơi cổ tay, ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu cậu khiến cho ngũ quan trên gương mặt Ngô Thế Huân càng thêm nổi bật càng thêm chói mắt, đường nét vừa vặn sạch sẽ gọn gàng không chút dư thừa.

Khi cậu rút cà vạt ra, bàn tay lần nữa đưa lên chạm vào những chiếc cúc nơi cổ áo, Lộc Hàm vẫn luôn lén lút theo dõi cậu qua khoé mắt cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa. Một ánh mắt trực tiếp quét qua, bởi vì quá khẩn trương mà có hơi nhớn nhác.

"Em từ từ đã! Còn chưa đi ngủ mà, cởi cái gì mà cởi!"

Đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của Ngô Thế Huân, khớp xương rõ ràng đến móng tay cũng được cắt dũa sạch sẽ, Lộc Hàm có thể nhìn thấy rõ ràng, những đường gân xanh đầy hấp dẫn nơi lòng bàn tay của cậu. Nếu đổi lại là trước đây, Lộc Hàm hẳn là không thể nghĩ được đến một ngày anh lại bị bàn tay của một chàng trai quyến rũ đến thế đâu. Bây giờ anh chỉ có thể giả vờ như không để lại dấu tích, dời tầm mất của mình ra xa khỏi đôi bàn tay đó của Ngô Thế Huân, đồng thời thuận tiện ổn định tâm trạng vừa mới kích động của bản thân.

"Em chẳng qua thấy hơi nóng." Sau khi Ngô Thế Huân cởi ra nút cổ áo trên cùng, đã nói như vậy.

Sắc mặt của chàng trai thản nhiên lại vô tội, rõ ràng làm Lộc Hàm thấy mình chuyện bé xé ra to rồi, Lộc Hàm cố gắng trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, hướng về phía Ngô Thế Huân lộ ra nụ cười mà anh tự nhận là đẹp nhất nói: "Ồ, vậy sao?"

Để thuận tiện cho việc quay show ngày hôm sau, Lộc Hàm tối nay được sắp xếp ở lại trong ký túc dành cho học sinh, một mình anh chiếm nguyên một phòng dành cho bốn người ở. Tuy là có thể ở chung bốn người, nhưng dẫu sao cũng là ký túc dành cho học sinh diện tích phòng có hơi nhỏ. Đương nhiên vốn cũng không có gì, anh chỉ là muốn mời chàng trai ở trước mặt mình đây, đến cảm nhận một chút cuộc sống ở ký túc của học sinh cấp ba mà thôi. Vấn đề đặt ra là, chàng trai kia vừa khéo lại là bạn trai của anh.

Bên cạnh anh cũng có không ít bạn bè là người đồng tính, thời đại bây giờ cũng cởi mở hơn nhiều, chuyện vui vẻ giữa đàn ông với nhau anh cũng biết đôi chút. Lúc này lại ở cùng Ngô Thế Huân trong một không gian nhỏ như vậy, người yêu thì đẹp trai da trắng, nhưng mà làm sao mới đè được người yêu ra lại là một câu hỏi khó. Quá khó, so với lên trời còn khó hơn. Lộc Hàm trong lòng âm thầm cảm thán sâu sắc.

Ngô Thế Huân xắn tay áo lên tới khuỷu tay, bước lên hai bước đi đến chiếc giường đối diện Lộc Hàm, rồi nhìn về phía anh mở lời: "Nói đi, nhất định muốn em tối nay ở lại đây hẳn là có nguyên nhân. Hay là nói anh thật sự không biết, buổi tối mà mời người đàn ông thích mình cùng ở lại trong một căn phòng còn có nghĩa là gì sao?"

Trong lòng Lộc Hàm nói, khởi đầu mục đích của anh thật ra rất thuần khiết, nhưng mà bây giờ thì không thể nói thế được nữa rồi. Đương nhiên anh sẽ không tự đào hố chôn mình, bởi vì kết quả đại khái hơn một nửa sẽ trở thành "Ngô Thế Huân thịt anh rồi" chứ không phải "Anh thịt Ngô Thế Huân rồi".

"Bởi vì anh muốn cùng em trải qua sinh nhật. Sinh nhật của em là ngày 12 tháng 4, của anh là 20 tháng 4, chúng ta sinh cách nhau vừa vặn 8 ngày." Đêm khuya vắng lặng, ký túc nho nhỏ, tay Lộc Hàm để trên đầu giường, nhìn Ngô Thế Huân bằng đôi mắt long lanh trong trẻo như tràn đầy nước của anh.

Bởi Lộc Hàm đang trải qua cuộc sống của một học sinh cấp ba, sáng mai còn phải "đi học", vì thế Ngô Thế Huân mới không nhẫn tâm để anh phải đợi đến 12h đêm rồi cùng mình qua sinh nhật, vì vậy cậu liền đem sinh nhật lần thứ 22 của mình làm sớm trước hai tiếng.

"Vốn là đã đặt sẵn bánh rồi đưa đến phòng của em, nào ngờ đâu." Lộc Hàm cười cười, nói tiếp: "Anh có thể đích thân cùng em mừng sinh nhật rồi!"

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm đứng dậy đi đến bên cạnh cái tủ, sau đó như là biết phép thuật mà biến từ trong tủ ra một chiếc bánh kem. Bánh kem là do Lộc Hàm nhờ trợ lý sát giờ đi mua, còn đặc biệt chọn vị sô cô la mà Ngô Thế Huân thích ăn, trông rất tươi mới và hợp khẩu vị. Lúc Lộc Hàm bê bánh đi về phía Ngô Thế Huân, cậu vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt đong đầy ý cười.

"Happy Birthday to you! Happy Birthday to you! Happy Birthday to my baby!" Lộc Hàm dùng giọng hát sạch trong đẹp đẽ của mình, hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật.

Sau khi bánh đã được đặt lên bàn, Lộc Hàm còn nghiêm túc cắm nến rồi dùng bật lửa châm lên. Ngô Thế Huân cũng cùng với anh cúi người xuống, Lộc Hàm chăm chú thắp nến, ánh mắt của Ngô Thế Huân lại tập trung vào hàng lông mi dài đậm của anh, mỗi lần chớp động lại giống như cánh bướm tung bay, khiến trái tim của cậu càng trở nên mềm nhũn.

Trong phòng tuy hơi chật, nhưng lại càng làm cho người khác cảm nhận được ấm áp.

Sau khi ước xong, Ngô Thế Huân liền thổi nến, còn Lộc Hàm đi đến bên tường mở công tắc đèn lên. Sau đó anh đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, còn chưa đứng vững đã bị cánh tay dùng sức của cậu kéo về, hai người nhất thời đứng rất sát nhau, tiếp theo Lộc Hàm liền nhìn thấy đôi môi của người kia hướng về phía mình áp xuống.

Trên bờ môi anh là một mảnh mềm mải, rồi thì Ngô Thế Huân dùng sự ôn nhu của mình, tấn công tới tấp khiến Lộc Hàm không thể chạy thoát. Đôi môi của Ngô Thế Huân có vị ngọt, có phải em ấy đã giấu mình nếm thử bánh chăng? Lộc Hàm thầm nghĩ.

Sau khi Ngô Thế Huân buông anh ra, đôi mắt hẹp dài kia chớp chớp nhìn anh nói: "Điều ước sinh nhật của em đã thành thật rồi!"

Lộc Hàm giờ mới nhận ra không khí giữa hai người vô cùng mập mờ, anh khẽ lùi lại hai bước, nói: "Fuck, Ngô Thế Huân em rốt cuộc đã từng có bao nhiêu cô bạn gái hả? Sao lại có thể biết quyến rũ người khác như vậy?"

Ngô Thế Huân thật thà đáp: "Em đã từng có một cô bạn gái, còn bạn trai thì chỉ có một mình anh thôi."

Lời này khiến trong lòng Lộc Hàm rất vui vẻ, trong lòng anh thầm nói, ai bảo em ngày trước lạnh lùng như thế, giờ thì cũng không phải là bị thua trong tay Lộc gia anh hay sao.

Lộc Hàm bình thường cũng không thích ăn mấy thứ đồ vừa ngọt vừa ngấy, nhưng miếng bánh kem Ngô Thế Huân cắt cho anh vẫn giải quyết hết veo. Lúc giữa chừng Ngô Thế Huân cũng lo anh buổi tối ăn hơi nhiều muốn ngăn lại, nhưng không ngăn được.

Bởi Lộc Hàm quả thật rất đói, hơn nữa bánh kem dù có ngọt đến mấy cũng chẳng ngọt bằng cảm giác lúc hôn nhau với Ngô Thế Huân.

Cùng với người mình yêu hôn môi, vị ngọt ngào lên tới 100%.

Cùng mừng sinh nhật với người mình yêu, trong lòng cũng thấy ngọt, nồng độ 100%.

Ăn bánh kem xong, Lộc Hàm mới đi tắm. Tắm xong anh vừa lau đầu vừa bước ra ngoài, thấy Ngô Thế Huân đang ngồi ở đầu giường chơi điện thoại, góc nghiêng trên khuôn mặt người kia rất tinh xảo, hàng lông mi dày tạo nên bóng mờ dưới đôi mắt.

Trên người Ngô Thế Huân mặc quần áo ngủ của Lộc Hàm, vốn là đồ ngủ rộng rãi nhưng mặc trên người cậu lại trở thành vừa vặn. Như thế này cuối cùng mới giống cậu em nhỏ hơn 4 tuổi chứ nhỉ, Lộc Hàm nghĩ.

Ngô Thế Huân quay mặt qua, mới nhìn thấy Lộc Hàm đang dùng ánh mắt tràn đầy mừng vui yên tâm mà nhìn cậu.

"..." Ngô Thế Huân bỗng nhiên nhớ đến cái tên ngớ ngẩn mà Lộc Hàm đặt cho. Quả nhiên chỉ giây sau, cậu liền nghe thấy cái tên mà cả đời này cậu thật không muốn nghe thêm lần thứ hai nữa.

"Hunhun..."

Lộc Hàm còn định tiếp tục nói gì đó, nhưng đã bị Ngô Thế Huân tiến lên trước vài bước ép anh ngồi xuống sấy tóc.

Ngón tay của Ngô Thế Huân du ngoạn ngang dọc trong làn tóc anh, động tác rất nhẹ nhàng, hơi gió phả ra từ máy sấy tóc cũng ấm áp dễ chịu, Lộc Hàm thoải mái đến nheo cả mắt lại.

"Mức độ chu đáo của em sắp đuổi kịp trợ lý của anh rồi!" Lộc Hàm nhắm mắt lại, giọng biếng nhác nói.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Ngô Thế Huân liền thay đổi, cậu nói: "Trợ lý của anh còn sấy tóc cho anh nữa hả???"

Thanh âm lạnh lẽo của Ngô Thế Huân, khiến Lộc Hàm nghe thấy phải lập tức mở mắt ra, ôi cậu bạn trai hay ghen của anh, quả là không có gì ngạc nhiên lại lên cơn ghen rồi. Lộc Hàm vội giải thích: "Không không không! Ngoại trừ mẹ anh, chỉ có em là sấy tóc cho anh thôi."

Sấy tóc xong, Ngô Thế Huân nhéo nhéo gáy của Lộc Hàm nói: "Được rồi, đi ngủ thôi!"

Ngô Thế Huân vừa mới nhổ phích cắm của máy sấy tóc ra, liền nghe thấy giọng điệu như trẻ con làm nũng của Lộc Hàm ở bên cạnh nói: "Anh không ngủ được, phải được kim chủ hôn hôn mới ngủ cơ!"

Ngô Thế Huân cười cười, cậu mặc quần áo ngủ mái tóc thì mềm mại rũ xuống khiến Lộc Hàm trông thấy cực kỳ vô hại. Ngô Thế Huân tiến gần đến, cúi đầu hôn lên mi tâm và chóp mũi của Lộc Hàm, cuối cùng đôi môi khẽ rơi xuống bờ môi anh lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng.

Trong khoé mắt Ngô Thế Huân, là cần cổ của Lộc Hàm cùng làn da trắng nõn, nhìn thêm xuống phía dưới bên trong cổ áo, tầm mắt của Ngô Thế Huân đột nhiên như nhìn xoáy vào.

Cho dù định lực của cậu có tốt đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không chút động lòng, nhất là đối phương là kiểu người không ý thức được sự câu dẫn của bản thân. Nhưng mà thời gian và địa điểm đều không thích hợp, Ngô Thế Huân chỉ đành gạt phăng những suy nghĩ đen tối của mình.

Lúc đi ngủ, Ngô Thế Huân nằm ở giường đối diện với giường của Lộc Hàm. Bây giờ đèn đã tắt, căn phòng ký túc liền trở nên tối om, chính vào lúc Ngô Thế Huân cho rằng Lộc Hàm đã ngủ rồi, thì cậu lại nghe thấy thanh âm của anh mang theo giọng mũi buồn ngủ nói:

"Thế Huân à, chúc em sinh nhật vui vẻ."

Ngô Thế Huân với tay lên lấy điện thoại xuống nhìn đồng hồ, nhận ra lúc này vừa đúng 12h đêm.

"Em biết rồi, mau ngủ đi nào, ngủ ngon nhé tình yêu của em!"

"Ngủ ngon!"

Viên đường thứ hai mươi lăm: "Mau mau follow bạn trai yêu dấu của em đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro