
Chương 41
Chương 41:
"Ta muốn đi dạo chơi ngoại thành ~~~~" Trương Nghệ Hưng chăm chú hát theo khúc ca 【 nhạc thiếu nhi 】từ máy mp3.
"Dừng lại! Trương Nghệ Hưng, đừng làm lỗ tai ta bị dày vò nữa. Trời tối rồi, không sợ gọi sói đến sao." Lộc Hàm ghét bỏ dọa nạt,
"Sói đến, có Phàm Phàm nhà ta, Bạch Bạch có Xán Xán, ngươi có Thế Huân!" Hưng Hưng hồ hởi nói rằng, kỳ thực hắn sợ sau này thế giới sẽ không có người kia nữa. Trong mắt nỗi sợ hãi chợt lóe lên.
"Lộc ca!" Dương Dương vỗ vai Lộc Hàm,
"Ha hả, Dương Dương là ngươi a! Đã lâu không gặp!" Lộc Hàm khẽ mỉm cười.
"Dương Dương cũng vậy!" Dương Dương hài lòng cười, bởi vì lại thấy Lộc Hàm. Thế nhưng cô cảm giác được phía sau có một trận gió lạnh. Cô không khỏi run lên. Vừa quay đầu lại phát hiện một nam nhân đang trừng mắt nhìn mình.
Nữ sinh kia là ai? Cảm giác rất thân thiết với Lộc ca, hôm nào phải hỏi Bạch Bạch một chút. Lộc ca là của ta! Ai chạm sẽ diệt người đó.
Lão sư thấy các học sinh đều đã đến đông đủ rồi, liền thông báo rằng có một bạn học mới muốn gia nhập.
"Lại có bạn học mới muốn gia nhập chúng ta!" Lão sư vui vẻ tuyên bố.
"Nam hay nữ?" Một người hỏi.
"Hì hì ~ hy vọng là nam, giống như Ngô Thế Huân, đẹp trai. Nhưng có sáu vị hoàng tử này, ta thấy như vậy cũng đủ rồi!" Một cô nữ sinh mê trai hai mắt lấp lánh nói. Toàn bộ nữ sinh đều gật đầu hưởng ứng.
"Ta lại muốn tới là một nữ sinh a, thật vất vả mới tới một mỹ nữ, lại là vị hôn thê của Ngô Diệc Phàm!" Một nam sinh hào hoa phong nhã hung hăng nhìn Ngô Diệc Phàm.
"Ngươi sao gọi Ngô Diệc Phàm, ngươi xứng gọi tên của hắn sao?" Có một tiếng nữ vang lên, đúng, chính là Khâu Cầu Cầu.
Nam sinh kia thấy Cầu Cầu lên tiếng, liền không nói cái gì nữa, hơi lộ ra điểm cười gian,
"Vô vị." Lộc Hàm phun ra hai chữ, liền leo lên xe, Ngô Thế Huân theo sát cũng leo lên. Phàm Hưng và Xán Bạch cũng vậy.
Lão sư thấy bọn họ sắp cãi nhau, liền nói "Các ngươi lên xe sẽ thấy, là một đại mỹ nữ." Lão sư khẽ cười nói,
"Thiết ~ sao không nói sớm!" Tất cả mọi người oán giận.
Lão sư cười gượng, đều là con nhà có tiền, không thể trêu vào, nhẫn nhẫn nhẫn!
Vừa lên xe, Ngô Thế Huân liền thấy có người ngồi ở phía sau cùng, nữ sinh kia đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một tia cười quỷ dị. Thì ra là cô! Vì sao đuổi tới nơi này?
"Lộc ca, hai ta ngồi cùng nhau." Ngô Thế Huân nói rằng, có điểm cảnh giác nhìn nữ sinh kia.
"Uy! Ngươi không nói ta cũng biết có được hay không?" Lộc Hàm bất đắc dĩ trả lời. Ngô Thế Huân mỉm cười ngọt ngào.
Phàm Hưng, Xán Bạch thấy Huân Lộc như thế thầm nghĩ, nếu xa nhau một ngày thì bọn họ sẽ sống thế nào.
Khâu Cầu Cầu đi phía sau bọn họ, tuy rằng vóc dáng 6 người tương đối cao, thế nhưng cũng không có ngăn trở người mới tới kia, thấy Khâu Cầu Cầu phát sinh nhãn thần u oán, lộ ra một nụ cười khó hiểu.
"Nhị Phàm, ta muốn nôn, có mang quýt đi không?" Hưng Hưng sắc mặt không bình thường nói.
"A? Hưng Hưng, ngươi say xe a! Ta không có mang a! Lộc Hàm, ngươi có hay không a?" Ngô Diệc Phàm quay về phía sau nhìn lại.
"Trương Nghệ Hưng, có nam nhân liền quên bằng hữu, ngươi say xe liền nhớ tới ta, ta ăn quýt ngươi ăn vỏ nhé? Bây giờ còn bắt nam nhân của ngươi vòi vĩnh ta!" Lộc Hàm có điểm oán giận, nhưng hạnh phúc của bạn bè quan trọng hơn. Liền đem quýt cho Ngô Diệc Phàm.
"Cảm ơn ngươi, Lộc Hàm." Ngô Diệc Phàm phi thường nghiêm túc nói với Lộc Hàm.
"Nhị Phàm, tự dưng nghiêm túc làm cái gì?" Lộc Hàm có điểm bị dọa.
"Cảm ơn ngươi, trước khi ta gặp Hưng Hưng, ngươi vẫn chiếu cố hắn." Ngô Diệc Phàm thực sự rất cảm ơn Lộc Hàm.
"Ai u ~ đừng nghiêm túc như thế, chiếu cố là hiển nhiên. Là bạn bè a!" Lộc Hàm hồi đáp.
Chỉ chốc lát, đã tới khu rừng rậm ở vùng ngoại ô. Tất cả mọi người kinh ngạc nói.
"Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Không phải nói dạo chơi ngoại thành sao? Thế nào cảm giác âm trầm như thế." Có nữ sinh tương đối già mồm nói rằng.
"Ở đây ban ngày cảnh sắc thực sự tốt, các các em chịu khó một chút, ngày mai sẽ cảm giác tốt lên a!" Lão sư giải thích,
"Kỳ thực tới nơi này chính là để các ngươi ngắm phong cảnh, bởi vì nhà trường cảm thấy các em mỗi ngày chỉ nhìn máy tính mà quên đi phong cảnh tự nhiên, cho nên mới để các ngươi tới thả lỏng tâm tình." Kỳ thực là có nhiều bậc phụ huynh nghĩ bọn họ ở nhà quá ầm ĩ. . .
"Nga. Thế nhưng không có điện a! Chúng ta chơi thế nào a?" Một nam sinh nói rằng.
"Vậy để các nam sinh đi kiếm củi và cảnh khô. Thử xem phong thái thân sĩ một chút, được rồi, đi thôi!" Lão sư phân phó, Lộc Hàm nghe lời cũng phải đi. Đương nhiên không thể thiếu 5 người kia.
Xán Bạch, Phàm Hưng nghĩ quấy rầy hai người kia nên bỏ đi trước. Chỉ còn lại có Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.
"Uy! Cha ngươi sao không quản ngươi a! Cứ đem ngươi đặt ở chỗ ta." Lộc Hàm tùy tiện hỏi.
"Cái này. . . bởi vì ta đang tìm công việc, ta không cho cha quản ta." May mà Bạch Bạch đã kể chuyện cũ cho hắn nghe.
"Nga, nhìn không ra ngươi không muốn làm một thiếu gia quý tộc nha." Lộc Hàm tâm tình tốt, không biết vì sao.
"Ha hả. Lộc ca, hỏi ngươi một câu hỏi riêng tư a. Ngươi thích dạng người nào a?" Ngô Thế Huân nói là người, không phải con gái.
"Ta a, ta thích người tóc đen, da trắng, trầm lặng, đương nhiên cũng có thể dán lấy ta, như vậy có vẻ mị lực của ta rất lớn." Lộc Hàm không có quên mình là nam nhân tinh khiết.
Ai u ~ nói ra xấu hổ a! Không phải ta sao? !
"Ha hả." Ngô Thế Huân cười khúc khích, bị Lộc Hàm ghét bỏ rồi.
"A!" Lộc Hàm kêu một tiếng, vang tận chân trời,
"Cẩn thận!" Ngô Thế Huân có điểm lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro