Chương 30
Chương 30:
"Ha hả, chúc mừng bốn tổ đội, tìm được kho báu của ta." Đường Nhã Thục vỗ tay, người dưới lầu tự nhiên cũng vỗ tay chúc mừng.
"Chờ một chút!" Đột nhiên một tiếng nữ vang lên.
"Có chuyện gì không?" Thanh âm bất mãn của Ngô Thần Hiên vang lên, hắn không muốn có người quấy rối khung cảnh tốt đẹp như thế.
"Ta và Ngô Diệc Phàm là một tổ! Hắn vì sao chỉ dẫn có tiểu tử kia." Giọng nữ lần thứ hai vang lên.
"Ha hả, vị tiểu thư này, ta hình như nói qua, hai người là tối thiểu còn tối đa là không giới hạn trong một tổ đội. Ngươi nếu như nghĩ ủy khuất, xin hãy lên đây." Thanh âm Đường Nhã Thục vang lên.
Khâu Cầu Cầu chạy lên lầu, hướng về phía Ngô Diệc Phàm khẽ mỉm cười. Ngô Diệc Phàm không có để ý đến cô, con mắt một mực nhìn Trương Nghệ Hưng bên cạnh.
"Hiện tại có thể tiếp tục rồi chứ?" Đường Nhã Thục có điểm không nhịn được nói. Thế nhưng biểu tình vẫn là thục nữ a ~
Mỗi tổ trong tay đều có một kho báu, chỉ có tổ Phàm Hưng thêm một cánh tay của nữ nhân.
"Xin mời mọi người mở hộp kho báu ra, bên trong sẽ có sợi chỉ không cùng màu."
Sợi chỉ của Xán Bạch là màu trắng. Của Huân Lộc là màu tím, Phàm Hưng là màu đen, hai nữ sinh kia là màu hồng.
"Những sợi chỉ khác nhau này, đại diện cho những món quà khác nhau. Trước tiên hãy nhìn màu sắc." Đường Nhã Thục dẫn theo bốn hạ nhân bưng bốn cái khay,
Đường Nhã Thục giở tấm vải che của khay thứ nhất, một viên bi trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người, bên trong là một đôi cánh trắng.
"Viên bi màu trắng này là tác phẩm của thầy Lưu Giai Minh, vì ta thích nên ông đã tặng nó cho ta." Đường Nhã Thục cười nhìn viên bi.
Phía dưới bắt đầu nghị luận.
"Viên bi kia chính là tác phẩm của đại sư Lưu Giai Minh? Nghe nói một viên bi phải vài trăm vạn đôla." Một nam nhân nhỏ giọng nghị luận.
"Ngô thái thái xuất thủ đúng là chuyên gia!" Một nữ sinh nhìn viên bi lấp lánh.
"Được rồi, xem phía dưới màu hồng nào!" Đường Nhã Thục mỉm cười nhấc tấm vải che của khay thứ hai.
"Cái này là 【 Hoa biên mã não 】của Na-mi-bi-a, may mà là nữ sinh bắt được. Vật này giúp máu tuần hoàn, làm cho khí sắc nhuận hồng. Là vật dưỡng nhan tuyệt vời nga ~" Đường Nhã Thục cười hồi đáp.
Trong đó một giọng nữ nói, "Ha hả, cảm tạ Ngô phu nhân, ta rất thích." Nữ sinh còn lại khinh bỉ nhìn cô.
"Xem phía dưới màu đen nào!" Đường Nhã Thục xốc tấm thứ ba.
"Cái này viên ngọc đen của Đại Khê, được nuôi dưỡng từ những con ngọc trai ở Hắc Điệp Bang, chỉ có 50% thành công mới nuôi thành một viên ngọc đen như vậy, ở giữa có 5 cạnh hoàn mỹ không tỳ vết, bởi vậy mỗi một viên ngọc đều trân quý không gì sánh được." Đường Nhã Thục giải thích nói.
Khâu Cầu Cầu nhìn viên ngọc đen kia, đôi mắt tham lam nhìn không chớp.
Hai người Phàm Hưng chỉ là cười không nói gì. Kỳ thực Hưng Hưng đang rất tức giận, thế nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
"Cuối cùng là bom tấn nga ~" Đường Nhã Thục đánh tiếng để khơi dậy sự lo lắng cùng lòng hiếu kỳ của mọi người.
"Ha hả, san hô màu tím, dây chuyền thủy tinh màu tím. Được thiết kế theo mẫu hoàng tộc, đặt hàng theo số lượng có hạn." Đường Nhã Thục mỉm cười.
"Thật đúng là có tiền!" Tổ nữ sinh tổ suýt xoa.
Ngô Thế Huân nhìn qua, thì ra là cô gái y phục đen lúc nãy. Chỉ là chợt lóe mà thôi, liền lại bắt đầu ngắm Lộc ca của hắn, hắn đối với mấy thứ kia căn bản không có hứng thú, khiến hắn cảm thấy hứng thú chỉ có người bên cạnh này mà thôi.
Mà Lộc Hàm cũng không có nhiều biểu tình, bởi vì mấy thứ này Lộc Hàm nhìn mòn mắt rồi. Với cậu, tiền không quan trọng bằng bạn bè.
Có nhóm bằng hữu này Lộc Hàm thực sự cảm giác rất hạnh phúc.
"Hiện tại xin vỗ tay chúc mừng bốn tổ, " Đường Nhã Thục như trước thục nữ nói rằng."Hiện tại..."
Vừa định kết thúc trò chơi, nói còn chưa xong thì bị một người giống Ngô Thần Hiên xen vào.
"Trong buổi sinh nhật của ca ca ta hôm nay, ta muốn tuyên bố với mọi người một chuyện. Chính là khuyển tử muốn cùng cô gái bên cạnh kia kết hôn, mong các vị chúc phúc cho khuyển tử." Lúc này Khâu Cầu Cầu kéo tay Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm căn bản không có nhìn cô, tay kia vẫn nắm chặt tay Hưng Hưng, hắn không biết trong tay Hưng Hưng đã tràn đầy mồ hôi.
Trương Nghệ Hưng không thể tin, cậu vừa có nghe nhầm không? ! Kết hôn? Còn ta? Hắn từng nói qua tuyệt đối sẽ không đáp ứng cha hắn kết hôn với cô ta cơ mà.
Nghệ Hưngg hiện tại muốn giết người, thế nhưng không được, nhịn xuống! Ngực yên lặng nhớ kỹ.
"Hiện tại không có chuyện gì nữa chứ? !" Đường Nhã Thục vẫn không quen nhìn người đệ đệ này, cho nên bắt đầu giục.
"Ha hả, chị dâu, đương nhiên nói xong rồi. Cảm tạ chị dâu." Ngô Cánh Triết vừa cười vừa nói, ai cũng không có thấy trong mắt hắn xuất hiện một đống tiền, ai cũng không có thấy trong bóng đêm hắc ám một nam nhân yên lặng cười.
Vũ hội kết thúc, bỏ qua Khâu Cầu Cầu, bọn họ đi đến quán bar, chỉ có Lộc Hàm biết Trương Nghệ Hưng lúc này đang suy nghĩ cái gì.
Lộc Hàm cũng rất yêu thương kẻ ngốc luôn chỉ biết ẫn nhẫn này, rất yêu thương.
Mà Ngô Thế Huân bên cạnh cũng phát hiện Lộc Hàm dị thường, vẫn yên lặng quan sát. Hắn không hy vọng Lộc ca của hắn xuất hiện loại vẻ mặt này.
Mà Xán Bạch ở một bên vẫn điều tiết bầu không khí. Bất đắc dĩ tất cả mọi người cười không nổi. .
Mùi vị của bóng đêm thật đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro