Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Chương 12:

Đi tới nơi ở của Tư Tư, Lộc Hàm cảm thán nói, thật là kẻ có tiền a. Ngô Tư Tư dẫn Lộc Hàm đến phòng của mình. Hạ nhân thấy công chúa nóng ruột lôi kéo một mỹ nữ, tưởng công chúa muốn khuê mật. Cho nên coi như không thấy.

"Lộc Hàm, ngươi thực sự nguyện ý chứ? !" Ngô Tư Tư vẻ mặt nghiêm túc.

"Nguyện ý." Lộc Hàm không mảy may suy nghĩ trả lời.

"Được. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi." Ngô Tư Tư quát bên ngoài, "Người đâu, mang cho ta một bộ y phục nữ nhân, qua vật phòng, lấy trang sức cho ta."

Một hồi lâu, một dãy nha hoàn trong tay mỗi người bưng một khay. "Tiểu Lộc, ngươi chọn đi ~ chọn được rồi thì nói cho ta biết."

"Ta là nam nhân, ngươi bắt ta chọn sao đây? Ta làm sao biết nữ nhi thích cái gì?" Lộc Hàm bất đắc dĩ nhìn Ngô Tư Tư.

"Vậy được rồi, ta giúp ngươi chọn." Ngô Tư Tư dĩ nhiên quên mất Lộc Lộc là nam sinh.

Ngô Tư Tư thần tốc chọn lựa. "Chọn được rồi." Lộc Hàm không có nhìn qua. "Ân, đã biết."

"Các ngươi đều đi ra ngoài."

"Chúng ta bắt đầu thay y phục." Ngô Tư Tư bắt đầu ướm đồ trên người Lộc Hàm.

"Còn chưa tới ngày mai? Bây giờ thay làm gì? !" Lộc Hàm rất bất đắc dĩ.

"Thay bây giờ nhìn mới hiệu quả a!" Ngô Tư Tư hùng hồn.

Sau đó, Ngô Tư Tư bắt đầu thay trang phục cho Lộc Hàm.

———————- —————–

Tại vương phủ.

"Ngô thiếu gia, Lộc Hàm đâu?" Phượng Hoàng ngượng ngùng hỏi.

"Nga, Lộc Hàm đến phủ của tỷ tỷ ta rồi." Ngô Thế Huân phụng phịu hồi đáp. Hắn rất ghét nữ nhân này.

"Vậy. . Vậy. . Ngô thiếu gia, ngươi thích nữ nhân không?" Ngô Thế Huân khiếp sợ, thế nhưng ngoài mặt rất trấn định.

"Phí lời, ta không thích nữ nhân, ngươi thích sao?" Ngô Thế Huân hỏi lại.

"Ngô thiếu gia, ta hiện tại là nha hoàn rồi. Ta có thể chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ngươi." Phượng Hoàng như trước ngượng ngùng nói rằng.

"Không cần, trong nhà nha hoàn còn nhiều mà, hơn nữa, nếu như không phải Lộc Hàm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi làm nha hoàn sao? Ngươi cũng không tự mình suy nghĩ một chút." Ngô Thế Huân khinh bỉ, sai, là chán ghét cô.

"Ngô thiếu gia, ngươi sao có thể như vậy?" Phượng Hoàng bắt đầu nghẹn ngào.

"Phượng Hoàng, ta không phải Lộc Hàm, ta là Ngô Thế Huân, chiêu này đối với ta vô dụng thôi, ngươi hiểu không?" Ngô Thế Huân đi guốc trong bụng Phượng Hoàng. Phượng Hoàng không khỏi cả kinh. Phượng Hoàng đành đi ra khỏi phòng Ngô Thế Huân.

Loại mặt hàng này, ta thích. Không hổ là ta đã chọn, so với những người trong thanh lâu tốt hơn hẳn, Lộc Hàm, ngươi tiếp chiêu đi! Phượng Hoàng dưới ánh trăng cười mờ ám, nụ cười có chút quỷ dị.

—————————————————

"Được rồi, trang phục được rồi."

"Tư Tư, ta có thể mắng ngươi không? Ngươi bắt ta ngồi 4 canh giờ! Ngươi thật là. . ." Lộc Hàm chưa từng im lặng lâu như vậy. .

"Được rồi, đừng tức giận a! Làm chậm thì mới đạt hiệu quả cao a!" Tư Tư giải thích.

"Được rồi, tha thứ cho ngươi. Lấy cái gương lại cho ta xem kết quả." Ngô Tư Tư đắc ý cầm cái gương lại.

"Ân, nhìn qua cũng không tệ lắm!" Lộc Hàm kỳ thực cũng không hiểu lắm, "đẹp trai" là tốt rồi. ( Vì sao không phải là "đẹp"? ! Lộc Hàm: gia là người đàn ông Bắc Kinh tinh khiết. ... )

"Nói thật, Lộc Hàm, ngươi nếu như là nữ nhi, ta nếu như là nam nhân, ta sẽ một ngụm ăn ngươi!" Tuy rằng hiện tại cũng là có thể, thế nhưng Ngô Thế Huân sẽ giết chết ta a ~ ta còn muốn đi lấy chồng a!

"Ha hả." Lộc Hàm cười cười. "Ngày hôm nay sẽ không tháo trang sức ra a! Ngày mai biểu diễn rồi, ngày mai ta sẽ sửa lại."

Tư Tư gật gù.

"Ngươi không sợ ta là người xấu chứ, thích khách ám sát hoàng thượng."

"Ta chỉ biết ngươi thật tâm với đệ đệ của ta." Tư Tư trong nghịch ngợm lại có điểm chân thành.

"Nói với ngươi về ta một chút!" Lộc Hàm nói.

"Ha hả, đương nhiên, chăm chú lắng nghe." Ngô Tư Tư ngồi xuống trên ghế.

"Khi ta nói, ngươi đừng lên tiếng, nói xong rồi, có cái gì muốn hỏi ngươi cứ hỏi." "Được."

"Ta không phải người của thời đại này, nơi ta ở có thể chơi rất nhiều trò. Ta có rất nhiều bằng hữu, cũng có rất nhiều người yêu ta, ta đi tới thời đại này, ta đã thích một người, ở trong mắt ta hắn là một quả trứng gà không hơn không kém, thế nhưng hắn đã cứu ta, lại chăm chú nghe ta nói, ta thích hắn lắm, thế nhưng ta biết, một ngày nào đó ta phải về thời đại của ta, ta không thể cho hắn được hạnh phúc mà hắn muốn, cho nên ta vẫn che giấu tình cảm này ở trong lòng. Hắn khiến lòng ta rất đau, ta cũng chỉ có thể làm cho hắn chuyện này, ta hy vọng khi ta đã không còn trong cuộc sống này, hắn có thể vui vẻ một chút. Được rồi, ta nói xong."

Tư Tư có chút sững sờ, "Ý của ngươi là, ngươi làm xong chuyện này, ngươi phải đi? !".

"Ân, đúng vậy. Thời đại kia còn có người khiến ta lo lắng." Lộc Hàm tư tự nhìn về nơi xa xôi nào đó.

"Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ngươi cảm giác Ngô Thế Huân không có ngươi, hắn sẽ hạnh phúc sao? !" Thân làm tỷ tỷ, không thể nhìn đệ đệ tổn thương a!

"Không biết, hắn có cuộc sống của hắn, ta chỉ như là một người khách qua đường trong cuộc đời hắn mà thôi." Lộc Hàm không có biểu tình đáp lại.

"Vậy được rồi! Ngươi đã có lòng quyết định như vậy, ta không ép buộc ngươi nữa." Kỳ thực Lộc Hàm, ta muốn nói cho ngươi, Ngô Thế Huân thích ngươi, thế nhưng ngươi thực sự không nhìn ra sao? ! Ngươi có người mà ngươi lo lắng, vậy ta sẽ nỗ lực để Ngô Thế Huân quên đi ngươi.

"Còn có một chuyện, chuyện này, đừng nói cho Ngô Thế Huân. Ta sẽ ra đi trong im lặng. Tỷ, ta mệt mỏi rồi, ta muốn ngủ." Ngô Tư Tư biết khuyên nữa cũng vô ích.

Đêm nay có ba người không ngủ.

Bên kia.

Phủ Thái tử ——————————————

Ngô Hạ Hiền vì yến hội ngày mai lại nghĩ tới cuộc gặp tại thanh lâu ngày đó.

"Đều cút cho ta! ! Ngô Thế Huân một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ!" Ngô Hạ Hiền tại trong phòng phát tiết.

"Két..." Một phu nhân mở cửa đi vào, lông mi quét nồng đậm, nhãn thần mị hoặc, đôi môi dày gợi cảm, lúc nào cũng để lộ ra phong tình vạn chủng.

Nữ nhân đó là chính thất của thái tử Ngô Hạ Hiền, tên là Diễm Cơ. Cô vốn là một vũ nữ mà thái tử ngẫu nhiên đi ra ngoài săn thú cứu giúp, phủ thái tử tỳ thiếp hằng hà sa số, nhưng nhiều năm qua vẫn chưa có ai ngồi vào vị trí thái tử phi, nữ nhân vào phủ thái tử chỉ là tiếp nối thứ phi, còn chính thất vẫn không hề có động tĩnh.

Diễm Cơ nhìn lướt qua gian phòng quay sang tỳ nữ bên người nói: "Dọn sạch gian phòng đi, không được để lại một vết tích, một chút nữa, bản phi đến kiểm tra, nếu có một vết tích, thì cẩn thận đầu ngươi đó."

"Vâng. Nô tỳ tuân mệnh." Tỳ nữ nghe xong mặt trắng dã.

"Hy vọng như vậy." Diễm Cơ lưu lại một câu, liền đi tới bàn gỗ châm trà uống.

Diễm Cơ uống phân nửa chén trà liền quay qua Ngô Hạ Hiền nói rằng: "Phu quân, vì sao phiền não như vậy, có thể nói cho thiếp nghe." Ngô Hạ Hiền nghe Diễm Cơ nói xong liền ngẩng đầu nói rằng: "Đến thư phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro