Phần II- Chap 60 [ phần hai ]
Tất cả đều thấy hai người này thật thú vị.
Trong tòa nhà của đồn cảnh sát có hai cái thang máy. Không biết từ khi nào, một trong số chúng đã trở thành thang máy riêng của hai người Ngô cảnh quan và Lộc cảnh quan. Từ tầng một lên đến tầng bảy, cơ bản các hành động của họ đều giống như thường ngày.
Trên đường từ nhà đi đến đồn cảnh sát, hai người hầu như không nói câu nào với nhau vì vậy Lộc Hàm thấy rằng mình nên phá vỡ sự tĩnh lặng trầm mặc này.
" Tí nữa, chúng ta sẽ đi gặp mặt cấp trên đấy. Ngô cảnh quan, anh đã lựa từ ngữ thích hợp để nói chuyện chưa ? " Có thể thấy rõ ràng đây là sự quan tâm của Lộc Hàm nhưng Ngô Thế Huân lại không thấy vậy, hắn nghĩ đây lại là sự khiêu khích từ người yêu của mình.
Đứng trước sự khiêu khích đó, hắn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng chỉ là mắt lại hơi nghiêng sang chỗ Lộc Hàm. Ngay sau đó cái liếc mắt lạnh lùng của người nọ khiến Lộc Hàm rụt cổ lại, lập tức cậu bĩu môi quay đầu sang chỗ khác và kéo dài tai của mình ra.
" Ok Ok, hôm nay ai cũng đừng hòng chọc ai "
" Đinh " [ cửa thang máy mở ra ]. Tổ trọng án vẫn như trước đây, điện thoại nối đuôi nhau đổ chuông liên tục cùng với cảnh mọi người đi qua đi lại kết hợp tiếng máy photocopy ngừng rồi lại vang lên. Không để ý nhiều, Ngô Thế Huân đi một mạch tới văn phòng thanh tra cảnh sát cấp hai. Có lẽ đây là lần cuối cùng Ngô Thế Huân làm việc với tư cách là cảnh đốc cấp 2. Nghĩ tới điều này, tâm trạng của Lộc Hàm tốt hơn nhưng một ít cảm giác khó chịu lại xuất hiện trong lòng cậu.
Lộc Hàm liền nối gót theo Ngô Thế Huân vào trong phòng làm việc. Ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại nhìn lên chiếc đồng hồ trên vách tường, hừ, còn hai mươi phút nữa thôi là cậu và Ngô Thế Huân sẽ đi gặp gỡ cảnh đốc cấp cao.
Kỳ thật, nhìn sắc mặt của Ngô Thế Huân đen đến mức độ như thế này, Lộc Hàm có thể hiểu được. Dù gì thì hắn cũng đã làm cảnh sát ở đây lâu như vậy, tâm lý muốn trở thành cảnh sát cấp cao của hắn đối với Lộc hàm hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt. Nói thẳng ra, lương của thanh tra cảnh sát cấp cao cao hơn rất nhiều. Lại nói, một người đàn ông nỗ lực đến vậy vì để chứng minh rằng anh ta là một người có năng lực xuất sắc xứng đáng ngồi vào vị trí đó. Cảnh đốc cao cấp, xin lỗi a, mặc dù đó là người yêu của tôi nhưng không thể không tranh giành chút nào mà liền đưa cho hắn, đúng không ?
Ngô Thế Huân từ trước tới nay luôn lòng dạ hẹp hòi và Lộc Hàm càng không phải là người rộng lượng. Loại nguyên tắc cơ bản này mà Lộc Hàm không tranh không đoạt thì thật đúng là con mẹ nó, cậu không phải nam nhân đại trượng phu.
Trên thực tế việc Lộc cảnh quan tranh giành chức cảnh đốc cấp cao với người yêu mình chỉ được coi là việc nhỏ. Có lẽ thứ thật sự khiến Ngô Thế Huân tức giận chính là vì sáng nay cậu không chọn quần áo cho hắn, thật ra Lộc Hàm chỉ muốn trêu chọc Ngô cảnh quan mà thôi do tinh thần của tên kia quá mức căng thẳng nhưng hiển nhiên trò đùa này đã phản tác dụng.
" Lại đây " Lộc Hàm liếm liếm môi ngồi thẳng trên ghế sô pha, một tay chống cằm còn tay kia vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh. Cậu biết mình phải dùng ánh mắt gì với Ngô Thế Huân để đối phương ngoan ngoãn nghe theo mình, người đó tính cách giống như một con mèo vậy nếu muốn thuần phục thì phải dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nó nhưng cũng phải có sự kiên quyết trong giọng nói. Dùng cách đó Ngô Thế Huân sẽ không thể kháng cự lại được cậu
" Muốn tôi chờ ?" thêm một câu hỏi thích hợp trong thời điểm này để chỉ ra rằng cậu không có nhiều kiên nhẫn.
Đúng như Lộc Hàm nghĩ, tâm lý của Ngô Thế Huân bắt đầu hoạt động trải dài từ phiền muộn, nghi ngờ không biết thế nào tim lại đập nhanh sau đó là kinh ngạc rồi kết thúc bằng sự háo hức. Tất nhiên những cảm xúc đó sẽ không thể hiện trên mặt hắn, Ngô Thế Huân chỉ ho khụ một tiếng rồi bèn lại gần ngồi xuống cạnh Lộc Hàm và đan hai bàn tay mười ngón vào với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro