Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

02

Chuyển ngữ: Gray

//

Nghiêm Hạo Tường đang ngồi ở lớp lướt di động, diễn đàn của trường bị Tống Á Hiên với Lưu Diệu Văn đóng chiếm, cp bắt đầu nổi lên, giáo thảo Lưu Diệu Văn có nhiều fan hâm mộ, họ ồ ạt chửi Tống Á Hiên, haizz chuyện này còn diễn ra dài dài.

Phát hiện giáo viên chủ nhiệm cứ nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc từ bục giảng, Nghiêm Hạo Tường cất di động, cầm sách giáo khoa lên và bắt đầu đọc, thấy rằng buổi đọc sách buổi tối sắp kết thúc, nhưng chẳng thấy hình bóng Lưu Diệu Văn ở đâu.

Chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Lưu Diệu Văn càng ngày càng nhiều lần, dù gì thì kỳ thi cũng sắp bắt đầu ra, mỗi tiết tự học ai cũng phải ghi nhớ rất nhiều thứ để ôn tập. Mọi người đều phải chạy đua với thời gian. Thầy cô lớp cũng vậy nhấn mạnh không đến muộn, và Lưu Diệu Văn không chỉ đến muộn, mà bản mặt cũng chẳng thấy.

Nghiêm Hạo Tường muốn khóc không ra nước mắt, nhìn thầy bước ra khỏi lớp với bình nước của mình, lén lấy điện thoại từ trong ngăn bàn gửi tin nhắn cho Lưu Diệu Văn hỏi tại đang lê lết chỗ nào, không đến học.

Tiếng chuông vang lên trong đêm tự học đầu tiên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn, người đang mặc đồng phục học sinh, vai mang cặp, tay cầm quả bóng rổ mà bước đi từ tốn.

“Cậu đến muộn như vậy không sợ bị lão Mộ dạy dỗ sao?”

“Đi giải quyết vấn đề thôi”

Lưu Diệu Văn nói, ném quả bóng rổ trong tay về phía học sinh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn người bắt lấy nó và đặt nó vào góc lớp, liền đặt cặp sách và ngồi xuống.

Nghiêm Hạo Tường ném tài liệu ôn tập mà thầy vừa gửi cho anh, nhìn thấy thầy đi vòng vòng, cuối cùng ngồi xuống cạnh bục mở máy tính xách tay, liền lấy di động ra xem.

“Hôm nay không tiếp tục ôn tập sao?” Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường đang lướt điện thoại.

Nghiêm Hạo Tường nhìn anh cười cười, màn hình điện thoại hiển thị nội dung tìm kiếm với ảnh của Lưu Diệu Văn và một người nữa.

“Tống Á Hiên?” Anh nhớ tên cậu này sâu sắc kể từ khi anh vô tình ném chai nước trúng người ta với lại cậu này còn đưa nước cho anh trong trận đấu bóng rổ vừa rồi.

Người trên màn hình người đang mặc bộ đồ thể thao mùa hè, tay mang nẹp cổ tay, nước da trắng ngần và hai bắp đùi trắng nõn lộ ra ngoài trời, đang ngồi trên ghế trong phòng tập thể dục, tay ôm ghế cười nghiêng về phía máy ảnh.

Lưu Diệu Văn chết lặng, Nghiêm Hạo Tường gọi mấy lần mới định thần lại được.

“Nhìn gì Lưu Diệu Văn, khuôn mặt si mê cùng giọng nói nhẹ nhàng này thì không biết đã làm bao nhiêu cô gái si mê rồi. Lo học hành đi, tôi nghe nói trong lớp nhiều nữ sinh...."

“Nhưng nếu biết trong lớp có nhiều nữ sinh thích cậu, chắc cậu nhóc Tống Á Hiên kia ghen tị chết mất.”

Trong khi Nghiêm Hạo Tường đang nói, nhìn xuống thì thấy Lưu Diệu Văn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sau khi thấy yết hầu của Lưu Diệu Văn trượt lên xuống hai lần, Nghiêm Hạo Tường liền xê lại gần Lưu Diệu Văn hơn.

“Tôi có WeChat của nhóc đó ...”

“Đưa đây.”

"300 tệ, chuyển khoản cũng được. "
Nghiêm Hạo Tường thừa biết Lưu Diệu Văn sẽ nói như vậy, thở dài bất lực, liền đưa wechat Tống Á Hiên cho Lưu Diệu Văn, liền thấy trái tai hơi đỏ cùng khuôn mặt mong chờ khi ấn kết bạn tốt của Lưu Diệu Văn .

Nghe kinh nghiệm nhiều năm, y liền chắc chắn Lưu Diệu Văn có ý với con nhà người ra rồi. Thật ra Hạ Tuấn Lâm đưa cho y wechat Tống Á Hiên, nhờ đủ thứ là phải tìm cách làm cho Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên thêm thân thiết hơn, để thực hiện kế hoạch theo đuổi giáo thảo của Tống Á Hiên. Đây phải là cách tốt để đạt được cảm tình cho cả hai .

—02

Tống Á Hiên bối rối khi nhận được thông báo có thêm một người bạn tốt trên wechat.

Nhìn thấy tên của Lưu Diệu Văn, cây bút với bài tập trên tay cậu liền bị ném sang một góc, cơn buồn ngủ khi làm bài tập đến nửa đêm biến mất ngay lập tức.

Sau khi xem trang cá nhân của người đó lúc lâu, sau khi đọc và kiểm tra để chắc chắn rằng đó là acc của Lưu Diệu Văn, cậu thận trọng đồng ý, vì sợ rằng chính mình có thể vô tình làm sai gì đó.

Tống Á Hiên còn đang do dự không biết có nên nhắn tin trước hay không, nhưng nghĩ tới lời của Mã Gia Kỳ không nên quá chủ động, thông tin trong hộp thư bị xóa.

Lúc còn đang lưỡng lự thì tiếng tin nhắn đã ngắt ngay suy nghĩ của cậu, trên giao diện trống trơn hiện ra một thông báo.

[Không phải Peppa, mà là George: Ngày hôm đó, tôi vô tình ném chai nước vào em, xin lỗi. 】

[Màn thầu của tôi đâu: không sao, không sao, đầu em chỉ bị đập nát.

Ngay lúc tin nhắn được gửi đi, Tống Á Hiên nhận ra cảm thấy khó xử chết đi được, ôm trán tự chửi rủa bản thân, nhìn vẻ mặt của Peppa Pig, cậu không biết phải nhắn thêm như thế nào, có khi nào mai gặp bị đập cho trận không? Hay bây giờ gửi bểu tượng cảm xúc?

[Không phải Peppa, mà là George: Có một trận bóng rổ khác vào thứ hai tuần sau, em có đến không? 】

“Em muốn ...” Tống Á Hiên ngốc nghếch nhìn tin nhắn mà Lưu Diệu Văn gửi sau đó, nhìn ra ý tứ của Lưu Diệu Văn, anh ấy muốn cho mình xem trận bóng rổ nữa sao?

Tống Á Hiên nhìn giao diện trò chuyện suy nghĩ hồi lâu, bấm bấm rồi xóa đi, nhưng cảm thấy không hợp nên nói gì, cuối cùng gửi một gói biểu tượng cảm xúc OK của Crayon Shin-chan*.

*Shin_cậu bé bút chì í

Hai người trao đổi thêm hai ba câu, cuối cùng kết thúc bằng câu nói đi ngủ sớm của Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên phồng má lên, trời ơi đất ơi vừa rồi, cậu không thể tin được rằng mình thật sự thêm bạn tốt với Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn còn hỏi câu có muốn xem trận đấu không.

“Chúa ơi ... hạnh phúc của mình sắp đến ...”

Cậu vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc trò chuyện cùng Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn còn bảo cậu đi ngủ sớm, đang mơ mộng thì nghe thấy tiếng Mã Gia Kỳ gọi, một lúc lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra.
 
“Tìm bộ quần áo muốn mặc vào tối mai, anh đưa em đến nhà Đinh Ca.”

—03

“Đây là lần đầu tiên em đến ăn ở nhà Đinh ca ...”

Tống Á Hiên đứng trước cửa nhà Đinh Trình Hâm, đây là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ muốn gõ cửa, không biết Tống Á Hiên đã ngăn cản bao nhiêu lần rồi, Mã Gia Kỳ bảo nếu Tống Á Hiên không muốn thì đi về.

Mã Gia Kỳ không thể nhịn được nữa.

“Không phải Tống Á Hiên, sao em lại lo lắng như thế? Lần đầu tiên em nhìn thấy Đinh ca của anh sao?”

Mã Gia Kỳ nhìn cậu, đúng là cậu không nên cảm thấy lo lắng bởi họ đã đi ăn cùng nhau huống chi cậu đã gặp Đinh Trình Hâm rất nhiều lần rồi, nhưng cậu luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ xung quanh mình.

Mã Gia Kỳ không biết phải làm sao, chỉ có thể nhắn cho Đinh Trình Hâm rằng bọn họ đang ở cửa, để anh ra mở cửa, nếu không, với tình hình hiện tại của Tống Á Hiên, không để cho chính mình gõ cửa thì chỉ có cách đứng ở đây xuống đêm, hứng gió lạnh.

[Mã của Đinh ca: [Ra mở cửa cho tớ]]

[Đinh ca thích tiểu Mã: Tớ đã nhờ em họ mở cửa cho cậu. Hình như em ấy học cùng trường với Hiên Hiên, không biết họ có biết nhau không.

Mã Gia Kỳ cất điện thoại, dựa vào tường nhìn Tống Á Hiên vẫn đang căng thẳng, giơ tay chọc vào trán cậu, chỉ thấy người nọ hít một hơi đau đớn.

Mã Gia Kỳ vén tóc mái lên và thấy trên trán có một vết bầm lớn được che bởi tóc, trông rất đau.

“Tống Á Hiên, em đánh nhau à?” Mã Gia Kỳ hỏi.

“Không phải ... Em đã bị đập trúng bởi một cái chai đột nhiên bay khi em đi tới lớp kiểm tra định kỳ vào ngày hôm kia. Đó là nguyên nhân chứ không có đánh nhau.”

Trước khi Mã Gia Kỳ đáp trả, ngay giây tiếp theo, cửa đã mở ra, Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên cùng nhau ngẩng đầu lên, Tống Á Hiên cảm thấy máu trong người mình đã đông lại ngay lập tức, cậu thấy Lưu Diệu Văn bằng xương bằng thịt đang mở cửa.

“Xin chào, Mã ca, em là em họ của Đinh Trình Hâm, tên em là Lưu Diệu Văn.”

—04

Tống Á Hiên không bao giờ nghĩ rằng Đinh Trình Hâm sống chung với một người em họ, cùng trường với cậu, và là cậu thích thầm 3 năm.

Cũng là thủ phạm gây ra vết bầm tím lớn trên đầu cậu.

Anh ấy rất im lặng trong suốt bữa ăn,  tất cả các món ăn mà Đinh Trình Hâm đưa cho anh ấy đều ngoan ngoãn ăn hết, chỉ cần Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ không nói chuyện, anh ấy sẽ không nói một lời nào.

“Hiên Hiên, năm nay em đã 17 tuổi rồi phải không? Có quen ai không đó?”

“Khụ ... khụ khụ khụ...”

Miệng cậu bị nhét đầy cơm, liền nuốt thức ăn một cách khó khăn, câu hỏi của Đinh Trình Hâm trực tiếp khiến cậu nghẹn và khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Một bát canh được đặt trước mặt cậu, một bàn tay đặt ở sau lưng vỗ vỗ, Lưu Diệu Văn nhìn cậu nở nụ cười khó hiểu.

“Anh à, anh hỏi người ta kiểu này không tốt chút nào.” Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn Đinh Trình Hâm nói, trong mắt mang theo ý cười.

Hành động này đã được Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm chứng kiến, không nghi ngờ gì rằng giọng điệu và hành động này khiến họ hiểu rằng hai người hoàn toàn biết nhau.

“Ồ, không hỏi thì không hỏi, anh mày cảm thấy Lưu Diệu Văn, chú giống như là chăm sóc người yêu thế nào đấy nhỉ.."

Khi những lời vừa nói ra, cả Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đều sững sờ hồi lâu, đồng thời quay đầu bắt gặp ánh mắt của nhau.

Tống Á Hiên phản ứng lại lập tức quay đầu lại, Lưu Diệu Văn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, Tống Á Hiên chỉ cảm thấy mặt mình lúc này nhất định phải đỏ như quả táo lớn, trong lòng thầm nguyền rủa.

Ngay khi gặp Lưu Diệu Văn, cậu đã đỏ mặt và tim đập nhanh hơn.

Tống Á Hiên nuốt miếng thức ăn cuối cùng vào miệng trong bầu không khí có chút xấu hổ, nói thật là cậu cũng hơi chướng bụng, nhìn Đinh Trình Hâm vẫn đang định thêm rau cho mình, cậu ngượng ngùng từ chối.

“Em no rồi Đinh ca.” Cậu nở một nụ cười có phần xin tha với Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ ra hiệu với Đinh Trình Hâm rằng Tống Á Hiên đã ăn rất nhiều món rồi, thấy thế Đinh Trình Hâm mới miễn cưỡng tha cho cậu.

Cuối cùng thì nó cũng kết thúc.

Tống Á Hiên nghĩ trong lòng rốt cuộc có thể thoát khỏi bữa tối xấu hổ này, liền kéo ghế rời đi, muốn chạy ra phòng khách.

“Tống Á Hiên, đến phòng của tôi.”

Cậu vừa mới đi được vài bước thì bị lời nói của Lưu Diệu Văn làm cho giật mình, quay lại nhìn Lưu Diệu Văn đang nghênh ngang, nhìn mình rồi liếc sang hai người anh đang xem vở kịch. Cậu ngoan ngoãn. Cúi đầu và cùng Lưu Diệu Văn trở về phòng.

__05

Theo Lưu Diệu Văn vào phòng, cửa phòng bị anh nhẹ nhàng đóng lại, Tống Á Hiên ngẩng đầu, chậm rãi nhìn quanh phòng, tông màu trắng xanh đậm khiến người ta có cảm giác như đang ở biển yên tĩnh.

“Lại đây, ngồi bên giường.” Lưu Diệu Văn nói.

“Huh?”

Câu nói này khiến cậu bối rối một lúc, một số ý tưởng và âm mưu tồi tệ trong bộ phim truyền hình xẹt qua đầu cậu một cách khó hiểu, khiến cậu có chút chột dạ và có chút hụt hẫng.

Nhìn Lưu Diệu Văn từ trong tủ đào ra một hộp thuốc, lật qua lấy ra một lọ màu xanh lục, đóng hộp thuốc lại, quay đầu lại thấy cậu vẫn đứng đó, nhíu mày.

Anh bước tới, kéo Tống Á Hiên ngồi xuống mép giường.

“Anh ... anh làm gì vậy ...” Tống Á Hiên mang vẻ mặt căng thẳng nhìn anh, ngữ khí có chút lúng túng.

“Ngồi đây, đang suy nghĩ gì vậy?”

Lưu Diệu Văn ấn vai để cậu ngồi xuống, đặt một tay lên vai cậu, dùng tay kia nhẹ nhàng vén tóc mái lên.

Mở chai thuốc trên bàn cạnh giường ra chấm một ít vào ngón tay rồi nhẹ nhàng thoa lên cho Tống Á Hiên, ngay khi ngón tay có lớp thạch cao chạm vào vết bầm, người cậu liền run lên.

Chắc là đau lắm.

“Có sao không, ổn chứ, Á Hiên?"

Tống Á Hiên sững sờ, Lưu Diệu Văn gọi tên anh, nói nhỏ như đang dỗ một đứa trẻ, cậu chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn mà bối rối.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy thì được rồi.”

Mặc dù có chút mê hoặc trước sự dịu dàng của Lưu Diệu Văn, nhưng thời điểm ngón tay chạm vào trán vẫn rất đau, sau khi bôi đều thuốc mỡ, ngón tay đổi thành lòng bàn tay xoa nhẹ lên trán.

Đau đớn khiến cho đôi mắt của cậu bị phủ bởi sương nước, Lưu Diệu Văn nhìn vào đôi mắt sáng như nước, sợ rằng nước mắt của cậu sẽ rơi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, động tác của tay cũng chậm lại rất nhiều.

Nhìn đôi lông mày đang cau lại của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên vô thức đưa tay lên xoa nhj đôi lông mày đang cau lại của anh, nhẹ nhàng xoa xoa vài lần.

“Lưu Diệu Văn, đừng cau mày.”

Lưu Diệu Văn không ngờ động tác và lời nói đột ngột của Tống Á Hiên lại gây cười, nhìn người trước mặt đau đến mức không muốn nhíu mày.

Nói khẽ, khóe miệng hơi nhếch lên, tiếp tục giúp Tống Á Hiên xoa trán.

Đối với người ngoài dường như Lưu Diệu Văn luôn là một người khó hòa đồng, trước đây Tống Á Hiên cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ có vẻ như Lưu Diệu Văn là một chàng trai đặc biệt dịu dàng và đẹp trai.

Tống Á Hiên thầm thở dài, nghĩ rằng bản thân có tầm nhìn tốt.

Không biết hành động này kéo dài bao lâu, Tống Á Hiên nâng mắt lên nhìn Lưu Diệu Văn từ lúc nào, động tác nhẹ nhàng cùng giọng nói trầm ấm, lòng bàn tay ấm áp dần dần làm mờ đi ý thức của cậu.

Sau khi Lưu Diệu Văn gọi tên cậu nhiều lần mà không nhận được phản ứng, anh cúi đầu xuống mới phát hiện ra đứa nhóc này đã nhắm mắt lại, lông mi dài rủ xuống, cằm đang đặt trên tay anh.

Thì ra là ngủ mất rồi, cũng thôi đang tuổi ăn tuổi lớn mà.

Lưu Diệu Văn có chút buồn cười nhìn người đang ngủ, cẩn thận đặt cậu xuống, giúp cậu kéo chăn đắp, ngồi xổm xuống giường nhìn Tống Á Hiên.

Với hàng mi dài, hơi cong cùng đôi môi đỏ mọng, Lưu Diệu Văn có chút không kiềm chế được muốn đưa tay ra véo nhẹ, cảm giác như muốn bay lên trời vậy.

“Mềm thật ... dễ thương quá...”

Anh đỏ mặt khi nhìn Tống Á Hiên ngủ say, xoa đầu cậu, nhìn người đang ngủ trên giường.

Một bạn nhỏ đáng yêu, lại ngoan như thế, anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích con trai, cũng không có ác cảm hay gì nhưng từ trước đến giờ bản thân luôn nhận thức rằng thích con gái. Chỉ là đối với bạn nhỏ này lại muốn đặc biệt chăm sóc, ngắm nhìn...

—06

Ánh nắng trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa, chiếu vào trên mặt, khiến Tống Á Hiên nhíu mày , sau đó cậu cảm thấy giường bên cạnh bị lúng xuống, tấm rèm được kéo lại, ánh mặt trời cũng bị chặn lại.

Một tay giúp cậu chỉnh tóc mái và giúp đắp lại chăn lên người.

Cậu khẽ cử động, mềm mại mang hơi ấm giữa mùa đông, cậu muốn ngủ tiếp nhưng không thể ngủ được nữa, xung quanh cậu luôn có một cảm giác ấm áp lạ lùng khiến cậu từ từ mở mắt ra.

Lưu Diệu Văn nhìn người trên giường, lông mi run rẩy mở mắt ra, hai tay ôm đầu nhìn chằm chằm anh.

“Em dậy sớm đấy.”

“Lưu.... Lưu Diệu Văn?”

Tống Á Hiên nhìn quanh, phát hiện đó là phòng của Lưu Diệu Văn, hôm qua cậu ăn ở nhà Đinh ca, ngủ quên trông khi được Lưu Diệu Văn xoa đầu? Hơn thế còn ngủ trên giường của Lưu Diệu Văn?

Sau khi định thần xong, Tống Á Hiên đột ngột ngồi dậy khỏi giường, do mất căng thẳng đầu cậu đập thẳng vào Lưu Diệu Văn.

Cậu khịt mũi vì đau, cơn đau trong miệng được nhấc lên trước khi cậy hét lên, một bàn tay vươn tới xoa nhẹ lên tóc mái có vết bầm tím.

“Đau không?” Lưu Diệu Văn giúp cậu xoa đầu, anh biết đau là chắc chắn, nhưng vẫn không kiềm được muốn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn thấy một mảnh nhỏ ửng đỏ trên trán, sau đó mới để ý Lưu Diệu Văn lại giúp cậu xoa trán, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, rốt cuộc tại là sao đây, trời ạ? Cậu phải cảm ơn chai nước đã đập vào đầu cậu hôm trước chăng?

“Đau quá...”

Đau là thật, nhưng sau khi Lưu Diệu Văn hỏi, nó càng đau hơn.

Đợi một lúc lâu, Lưu Diệu Văn nói đã đến giờ đi học, cậu nhớ tuần này sẽ có thêm một tiết tự học, sau khi vội vàng đứng dậy, anh có chút mất mác nhìn Lưu Diệu Văn.

Trái với Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn tâm trạng không tệ, anh cầm áo khoác mà Tống Á Hiên mặc để trên ghế tối hôm qua, chỉ về hướng phòng tắm.

“Tôi đã chuẩn bị mọi thứ em cần. Hôm nay tôi không có tiết học sớm. Tôi sẽ đợi em ở dưới nhà.”

Tống Á Hiên ngoan ngoãn gật đầu, nở một nụ cười che giấu sự xấu hổ rồi chạy vào phòng tắm, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, trong gương là khuôn mặt đỏ bừng, cậu nghĩ đến giọng nói ấm ấp của Lưu Diệu Văn và động tác nhẹ nhàng của anh ấy. Phải chăng Lưu Diệu Văn đã hơi thích, thích mình rồi, phải không?.

Cậu bình tĩnh lại, nhìn thấy một bộ cốc và bàn chải đánh răng màu vàng mới, bên cạnh là chiếc cốc và bàn chải đánh răng màu xanh trên bồn rửa, trông giống như những mô hình cặp đôi.

“Tống Á Hiên, em có lẹ lên không, y như heo Peppa vậy?!”

//

- TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro