Chương 5 + 6
Tác giả: 余年 @ Lofter
Chuyển ngữ: G
- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –
//
“Anh nói đi, hai người vừa mới làm gì đấy?!” Lưu Diệu Văn thường khá chấp nhất với câu hỏi mà mình không có được câu trả lời, có thể đổi chủ đề, nhưng đừng hòng qua được mắt cậu.
“Vô tình gặp nên tuỳ tiện hàn huyên hai câu thôi.” Tống Á Hiên ăn ngay nói thật, “Em chơi sắp xong chưa? Anh tới thư viện giành chỗ trước, khi nào xong thì em qua?”
Trước đó muốn mượn sách chuyên ngành lại bị ai đó mượn mất, mới vừa rồi kiểm tra lại thì thấy sách đã được trả về có thể mượn được rồi.
Tống Á Hiên muốn tranh thủ tới mượn sớm một chút, nếu không việc chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp lại bị kéo dài, bạn cùng phòng Hạ Tuấn Lâm của anh đã viết xong đến hơn phân nửa báo cáo, anh thì hay rồi, đến chủ đề còn chưa xác định đâu vào với đâu.
Lưu Diệu Văn hơi nhướn mày, trên mặt viết rõ dòng chữ ‘Anh nghĩ em có tin anh không’, “Lần trước anh nói với em là tới thư viện, cuối cùng mình lại gặp nhau ở quán cà phê đấy thôi.”
Ngụ ý —— thư viện đã làm gì sai để bị anh biến thành khiên chắn vậy?
“Anh thật sự muốn đi mượn…”
“Có phải anh muốn đi cùng người họ Đinh kia đúng không?” Lưu Diệu Văn hồi tưởng lại dáng vẻ đầy ẩn ý nói thầm trước khi rời đi của Đinh Trình Hâm, không khỏi càng thêm nghi ngờ.
“Đúng thì làm sao, anh tìm học trưởng nhờ giúp chọn chủ đề không được à?” Dựa vào sự ăn ý từ nhỏ tới lớn, Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ hiện tại của Lưu Diệu Văn là biết suy nghĩ trong đầu người này lại quanh co thành đường núi 18 vòng cong, dứt khoát xuôi theo ý cậu nói.
“Ngành tài chính tìm hệ thạc sĩ nghành y giúp chọn chủ đề luận văn, anh tính nhờ anh ta dùng ống nghe bệnh phân tích hệ số Engel hay là dùng dao phẫu thuật vẽ bảng phân tích hướng phát triển nền tài chính cho anh?”
“Vậy tốt nhất là em nên cầu nguyện anh ấy đừng mang theo dao phẫu thuật.” Tống Á Hiên nhéo lấy bắp tay mà Lưu Diệu Văn vẫn luôn lấy làm tự hào, “Bằng không anh chắc chắn sẽ bổ em ra đầu tiên làm tiêu bản, trên nhãn dán viết gì anh cũng đã nghĩ xong cả rồi —— ‘Kết cục khi xen vào chuyện của người khác’.”
Một người bạn cùng phòng khác tên là Nghiêm Hạo Tường đang đứng trong sân bóng thúc giục Lưu Diệu Văn vào trận, “Em chơi xong sẽ tới tìm anh, chờ em ở cửa thư viện.” Lưu Diệu Văn nắm chặt tay Tống Á Hiên không buông, chờ anh phải gật đầu rồi mới chịu rời đi.
Tống Á Hiên chờ Lưu Diệu Văn bắt đầu thi đấu mới lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, nhớ tới xe bánh nhỏ của hai vợ chồng nọ ở ngoài cửa đông của trường, anh từng tới đây ăn với Hạ Tuấn Lâm, xe bánh tuy rằng không được trang trí bắt mắt nhưng hương vị thì lại khiến cho người ta khó mà quên được.
Khoảng thời gian đó Tống Á Hiên thường sẽ ghé qua mỗi ngày, cụ bà thấy anh đáng yêu lại lễ phép hiểu chuyện, cho thêm không ít, sau rồi vì cụ ông đổ bệnh nên tạm dừng buôn bán, lại nhớ hôm trước nghe nói xe bánh nay đã thành cửa hàng còn được trang hoàng khai trương, Tống Á Hiên muốn tới thử vận may, nói không chừng cụ ông cụ bà vẫn còn nhớ rõ anh.
Đi vào hẻm nhỏ, đây là một khu chung cư cũ, có nhiều chủ cũ của những căn phòng này đều đã mua nhà mới dọn đi, cho nên bây giờ sống ở đây phần lớn là công nhân viên ngoại lai, tiền thuê thấp dù sao vẫn luôn là điều kiện lựa chọn hàng đầu của họ.
Đường đi không mấy bằng phẳng, chỗ lồi chỗ lõm phủ đầy rêu xanh, nhiều năm rồi không được tu sửa lại cho nên vốn đã xuống cấp lại càng tệ hơn.
Tống Á Hiên đi qua hẻm nhỏ chuẩn bị rẽ thì bị mấy người không rõ thân phận ngăn lại.
Mấy người nọ sắc mặt không tốt lắm, dần đầu là một tên tóc nhuộm vàng, xăm trổ cả cánh tay, đoán tuổi tác thì xem chừng cũng đã 30 tuổi, nhưng so với những người làm công ăn lương thì mấy người này thoạt nhìn giống lưu manh hơn.
Tống Á Hiên bất chợt có chút hơi sợ.
Tuy rằng trước kia anh có từng bị Lưu Diệu Văn nửa dụ nửa lừa đi học vài chiêu mèo ba chân, nhưng cũng chỉ có thể dùng ở thời điểm bị chơi xấu mà thôi, còn chưa tính vốn đã không đánh trả lại được Lưu Diệu Văn, càng đừng nói tới bốn người đàn ông cường tráng trước mặt, mà trong tay tên tóc vàng còn cầm theo dao.
“Cậu nhóc đẹp trai à, tuổi còn nhỏ không lo học, lại thích chú tâm đi giành đàn ông của người khác là thế nào vậy.”
Ngữ điệu của tóc vài nhẹ nhàng, tay lại khuyu dao dần tiến tới gần Tống Á Hiên, vẻ dữ tợn cùng khinh thường trên mặt không giảm, trong lời nói còn tăng thêm vẻ trêu đùa, nhận được trước mắt là sinh viên đại học như Tống Á Hiên không hề có sức phản kháng.
“Anh có ý gì…”
Tống Á Hiên nhìn về bốn phía, dựa theo số lượng quần áo được phơi trên dây có thể thấy người thuê ở đây cũng không nhiều, huống hồ hiện tại còn đang trong giờ hành chính, người không ở nhà cũng không có gì bất ngờ.
Tuy rằng chỗ ngoặt này cách đầu hẻm chỉ có 50m, nhưng cùng đồ cũ chất chồng chất đống hai bên còn thêm góc chết thị giác, hẳn là sẽ không có người qua đường nào chú ý tới chuyện gì đang xảy ra ở đây.
“Anh đây cũng không cố ý gây sự làm gì, chẳng qua chú em lại đắc tội người ta, người ta vung tiền muốn tụi anh giáo huấn chú em, anh lại là người lấy tiền làm việc, cho nên chú em cũng đừng trách anh.
Tống Á Hiên hít sâu một hơi khí lạnh, dần bước lùi ra sau dưới sự uy hiếp của tên tóc vàng, chẳng mấy chốc đã đập lên ven tường, bàn tay vẫn luôn đặt trong túi áo khoác sờ soạng mở khoá di động, trước nay chưa từng thử qua kiểu thao tác không cần nhìn như thế này, Tống Á Hiên chỉ đành liều một phen.
Dựa vào ký ức cơ bắp gần nhất thử thăm dò mở ra giao diện trò chuyện, lại nhớ lại lịch sử trò chuyện gần đây nhất hình như đều là Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiển chỉ có thể tự mình cầu nguyện, hy vọng con chim khổng tước đang bay nhảy trên sân bóng kia kết thúc trận đấu sớm hơn bình thường hoặc không thì vừa vặn cầm theo di động bên mình.
Ngón tay do dự ấn xuống màn hình, vài giây sau, từ di động phát ra một tiếng chấn động cực nhỏ, Tống Á Hiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, đã kết nối được.
Chap 6
Tác giả: 余年 @ Lofter
Chuyển ngữ: G
- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –
//
“Đi khoảng mấy chục mét từ đây là tới cổng chính trường học có không ít người, huống hồ đây còn là khu dân cư, trước khi chọn chỗ mấy anh không tính toán trước sao?”
Tống Á Hiên cố tỏ vẻ trấn định mở miệng, khi nói chuyện còn cố ý tăng âm lượng, chỉ mong người ở đầu bên kia điện thoại có thể nghe ra được sự khác thường cùng với tin tức về vị trí mà anh muốn truyền đạt.”
Những lời này đối với đám lưu manh này mà nói hoàn toàn không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại, mấy người này còn như nghe cậu kể chuyện cười, cùng nhau vang giọng cười, thậm chí tên tóc vàng dẫn đầu còn khoa trương đến độ đưa tay lau nước mắt.
Nói không lo lắng là giả, Tống Á Hiên chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, từ nhỏ đến lớn nhiệm vụ duy nhất của anh là tóm Lưu Diệu Văn đánh tất đánh trả cãi tất cãi lại về nhà, không hơn.
Mà giờ tình hình trước mắt một đấu bốn, tuy rằng còn chưa rõ mục đích của đối phương là gì, nhưng nhìn tư thế thì rõ ràng cũng không phải là cục diện có thể ngồi xuống tâm sự gì cho cam.
Thật sự muốn động thủ, nếu như kịp học những chiêu thức võ công hoa hoè loè loẹt giống như trong phim, vậy thì có thể một mình thách thức bốn người kia, chiến thắng rồi còn có thể vang danh khắp chốn.
Mà nếu học không được, vậy thì tình thế đảo ngược, đổi thành bốn đấu một, tên khoa học gọi là “Băng đảng chiến”.
Dựa theo sự phán đoán của Tống Á Hiên về thực lực của bản thân, thì xác suất xảy ra của vế sau lên tới 99%.
“Cậu nhóc đẹp trai đừng sợ sệt vậy chứ, làm sai thì phải bị trừng phạt đạo lý này cũng không cần anh đây dạy mà phải không?” Tên tóc vàng giơ tay ra lệnh cho đàn em tiến lên, “Tốc chiến tốc thắng là được, quỹ thời gian quý báu của tài tử mấy người, anh đây không dám chiếm dụng quá lâu.”
Tên tóc vàng cười nhạt, chầm rãi đi tới, mấy người phía phủi phủi tay áo, phảng phất như cái gọi là “giáo huấn” kia cũng không cần phí nhiều công sức, Tống Á Hiên siết chặt di động trong túi, lùi bước tới góc tường không đừng lui.
Đối với người không quen biết, vòng tròn an toàn của Tống Á Hiên rơi vào khoảng một sải tay, mà khi tên tóc vàng xâm lấn đến phạm vi của vòng tròn an toàn, ý thức tự bảo vệ theo bản năng của Tống Á Hiên khiến anh nâng nắm đấm nhỏ hướng tới mặt tên tóc vàng.
Từ cổ chí kim đã có đạo lý bắt giặc thì bắt vua trước, so với hiện tại cũng không khác là bao.
Một đấm này của Tống Á Hiên suy từ góc độ và lực độ thì đều không lớn, nhưng anh nghĩ chỉ cần mình phản ứng nhanh, có thể tranh thủ lúc tên tóc vàng và đàn em ngây người xông ra trùng vây, từ chỗ ngoặt tới đầu hèm chỉ có 50 mét, chạy bộ vẫn luôn là môn thể thao anh giỏi nhất.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Tống Á Hiên vẫn không nghĩ tới mình sẽ bị đống dây thép vứt bừa một bên vướng vào chân.
Nửa người trên lao về phía trước, nửa người dưới lại bị quấn tại chỗ, trọng lượng toàn thân mang theo quán tính khiến anh mất cân bằng trong nháy mắt, trán quẹt qua chỗ đồ đạc cũ chất đống ở lối đi, ngã người cũng theo đó ngã xuống đất.
Cú ngã này khiến Tống Á Hiên không khỏi choáng váng xây sẩm mặt mày, trong tầm mắt mơ hồ bị phủ kín bởi bóng tối, Tống Á Hiên tránh cũng không thể tránh, chỉ đành ôm đầu cuộn tròn, cố gắng tránh cho bị thương nghiêm trọng hơn.
Nhưng mà một màn tay đấm chân đá đoán trước ấy lại không dừng trên người anh, tiếng cười đắc ý đầy hung dữ của tên tóc vàng cũng đột nhiên im lặng, thay thế vào đó thậm chí còn là tiếng nức nở cùng tiếng giãy giụa phát không ra tiếng.
Nơi Tống Á Hiên ngã xuống là một hố xi mắng, tiếng bước chân quanh thân trở nên hỗn loạn, tiếng chửi rửa ô ngôn uế ngữ không ngừng vang lên, trước mắt anh một nửa là trời cao một nửa là mái hiên cũ nát, mà những người mới đầu còn đang vây quanh chính mình giờ đây đã đang tụ ở một đầu khác.
Phản ứng đầu tiên của Tống Á Hiên là Lưu Diệu Văn tới, anh buông tay bảo vệ đầu xuống, đập vào mắt chính là tên tóc vàng đang bị một cánh tay kẹp chặt yếu hầu vẻ mặt đau đớn không thể cựa quậy.
Phía sau là một người con trai cao hơn hắn ta một cái đầu, vừa kìm tên tóc vàng lại còn giữ lấy chiếc dao trong tay hắn ta.
Không phải Lưu Diệu Văn.
Nhưng Tống Á Hiên đã từng gặp qua người này, là ở quán cà phê hôm đó, bàn bên cạnh, đối tượng xem mắt của Lưu Diệu Văn, tên là Mã Gia Kỳ.
Đàn em ở một bên thấy thế ùa lên, Mã Gia Kỳ ngả trái nghiêng phải tránh thoát công kích, tên tóc vàng cũng cứ như vậy trở thành một tấm khiên bằng thịt vững chắc nhận đủ từng đợt chân đá tay đấm của đàn em, lập tức nôn khan một tiếng.
Mã Gia Kỳ ghét bỏ đá tên tóc vàng tới chỗ đàn em của hắn ta, mộ người tiếp được tên tóc vàng, hai người khác lập tức tổng tiến công từ hai bên.
Mã Gia Kỳ xoay người ngoắc chân bắt lấy cổ tay một người vặn lại phía sau, người ăn chọn một đá ngã xuống đống đồ cũ đổ nát bên lối đi, mà Tống Á Hiên ở cách đó 3 mét thậm chí còn nghe được rõ ràng tiếng “răng rắc” từ cánh tay kia giòn giã vang lên, tiếng kêu thảm thiết tức khắc xuyên thấu màng nhĩ.
Mã Gia Kỳ buông lỏng tay, người nọ không chút chống đỡ mềm oặt ngã xuống mặt đất, đau không nói nên lời, thần sắc của Mã Gia Kỳ ngược lại nghiêm nghị vô cùng, mắt điếc tai ngơ.
Trong lúc hấp tấp Tống á Hiên liếc thấy trong tay một người khác đang cầm một chiếc dao gọt hoa quả, mũi dao cách eo Mã Gia Kỳ khoảng một mét, vừa định lên tiếng nhắc nhở thì đã thấy đối phương ngồi thấp xuống tránh đi lưỡi dao, ngước lên nhìn bàn tay cầm dao của tên kia mở ra, dao loảng xoảng rơi xuống đất.
Người này tức đến đỏ mắt, Tống Á Hiên thấy hắn ta vòng tay trái ra sau tìm tòi gì đó, sợ có gì không ổn, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt tên đó lại đột nhiên thay đổi.
Bởi vì dao gắm vốn đang được giấu kín trong túi phía sau quần, giờ phút này lại chễm chệ kề trên cổ hắn ta, không nghiêng không lệch, đặt ngay ở động mạch cổ.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của Đinh Trình Hâm vang lên từ phía sau, vốn luôn dịu dàng là thế nay lại được thay bằng hơi lạnh thấu xương: “Anh đoán xem cắt vào mạch nào trên chiếc cổ này sẽ mất máu nhanh nhất? Thế nhưng chẳng may lỡ tay cắt hết, anh đoán xem người xui xẻo là ai?”
- TBC.
//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro