Chương 26
Chuyển ngữ: Gray
//
“Nhóc con nghịch phá kêu to quá!” Bánh pudding caramen vừa đưa đến miệng bà liền trượt xuống, Mẹ Lưu cứng họng nhìn vết bẩn còn sót lại trên quần áo.
Không nhận được câu đáp trả nào, nhưng khi cậu nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt của Tống Á Hiên lướt qua người mẹ Tống đang nhìn cậu sững sờ.
Cái gì mà người vừa kêu "mẹ" là người thật thà, không có lỗi với ai hết?
Với những dấu chấm hỏi trên đầu, Tống Á Hiên hắng giọng và giải thích khi thấy hai vị mẫu hậu đang lạc vào ngõ cụt.
"Chúng con vừa mới ở bên nhau ngày hôm qua. Em ấy có thân hình đẹp, cơ bụng tám múi, giữ cơ bụng tốt. Em ấy không được coi là siêng năng. Bộ quần áo hai ngày trước vẫn còn chưa giặt quăng trên đầu giường."
"Thông thường, con không phải kiểu thường mê trai hay khen ngợi người khác. Nhưng đối với em ấy, đúng thật là những người có cảm tình với em ấy trong trường quả có thể lập một đội bóng đá."
"Mỗi đêm con đều chùm chăn khi đang ngủ. Em ấy chiếm 2/3 chiếc giường lớn. Em ấy thích gối đầu vào ngực con khi con ngủ khiến con hơi khó thở khi thức dậy."
"Khi con đến gần người khác, em ấy sẽ ghen. Em ấy sẽ quấy rầy con để hỏi người đó là ai. Em ấy thật sự không giao lưu với nam nữ sinh trong trường nhiều ngoại trừ đội bóng ra, con thực sự muốn cùng em ấy đi hết phần còn lại của cuộc đời mình."
Bọc đến mức chiếc thìa không rõ hình dạng nhét vào miệng, Tống Á Hiên cũng không gấp gáp, nhai miếng mì ngon lành.
"Vậy ..." Mẹ Tống không thể phân biệt được ánh mắt kinh ngạc hay vui mừng quét qua quét lại giữa hai người, dưới gầm bàn là bàn tay đang nắm chặt lấy tay mẹ Lưu.
"..." Đó là những gì bà đã được nghe nói, nhưng thật sự có chút kỳ lạ.
Mẹ Tống mượn cớ kéo Tống Á Hiên đến quầy lễ tân, giọng nói bí ẩn trầm xuống, "Hiên Hiên à, con nói cho mẹ biết, sau này hai người kết hôn, nhà chúng ta nên chuẩn bị sinh lễ hay của hồi môn?"
*Sính lễ là bên đàn trai chuẩn bị để cưới vợ còn của hồi môn là bên đàn gái do cha mẹ cho khi cưới chồng.
"Kết hôn?! Chúng con mới xác lập mối quan hệ được một ngày!" chỉ nói trước để mẹ không suy nghĩ nhiều chứ họ chưa có kế hoạch kết hôn ngay bây giờ.
"Hai đứa ngày đêm bên nhau bao lâu rồi? Hơn 20 năm rồi! Lâu đến mức từ lúc cắt dây rốn!", Mẹ Tống bày tỏ sự lo lắng về quan niệm tình yêu không mấy mặn mà của con trai.
"Thất niên chi dương* con từng nghe chưa? Yêu lâu không nói được, yêu lâu rồi cũng sẽ tan vỡ, mẹ nghĩ hai đứa nên tận dụng khoảng thời còn mặn nồng này mà tiếng tới luôn, tình yêu của thanh mai trúc mã thú vị hơn nhiều so với cuốn sách nhỏ đọc trước khi đi ngủ! "
*Thất niên chi dương (七年之痒): xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
“Sách nhỏ trước khi đi ngủ? Ý mẹ là MarySue*?” Hai mắt Tống Á Hiên sáng lên.
*Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả, nói cách dễ hiểu là hiểu nhân vật hoàn mỹ ai gặp cũng yêu thích, làm sai cũng được tha thứ.
"Đương nhiên gia đình chúng ta hứa hôn..."
Mẹ Lưu, người đang ngồi yên ở phía bên kia, thấy hai người họ rời đi, vẻ mặt kiêu ngạo của bà biến mất, bà nắm lấy da tay Lưu Diệu Văn và bắt đầu lẩm bẩm: "Con ơi! Cha con vẫn sẽ là cha con ... nhưng chú Tống hay là bố chồng trong tương lai?"
"!"
( Xin lỗi tác giả, mình không thích xưng hô “vợ” nên đổi thành “chồng”. Ý của mẹ Lưu hỏi lyw là gọi cha của Hiên là chú Tống hay bố chồng tương lai )
“Tất nhiên là bố chồng, mẹ chồng!” Lưu Diệu Văn nói với giọng điệu nắm chắc 100% về mối quan hệ của mình với các thành viên trong gia đình Tống Á Hiên, điều này bắt nguồn từ việc cậu tự tin sở hữu cơ bụng tám múi đẹp nhất.
Mẹ Lưu nhẹ nhõm đến mức dậm chân lấy điện thoại gọi cho chồng đang ở xa trong phòng làm việc.
"Lão Lưu đáng chết! Ông nhanh lên liên hệ với nhà thiết kế người Ý, chúng ta sẽ may một ít quần áo, mấy bộ quần áo cũ của anh ném hết, mai bộ mới!"
"Em đã may hồi đầu năm rồi, nếu không có đi tiệc lớn nào thì không thể may đồ cho tới năm mới."
"Lễ nào đám cưới con trai ông cũng không được sao?"
"Lưu Diệu Văn sắp kết hôn?"
Các nhân viên đang ngồi trong phòng họp nghe thấy tiếng ông chủ ầm ầm từ ngoài cửa, mỗi người đều ngửa cổ vươn đầu ra. "Nhóc con nghịch phá đó làm gì ở trường vậy? Có phải anh ta làm bụng con gái người ta to ra không, còn có tôi cần một lời giải thích!"
"Ồ, là Hiên Hiên! Nếu anh không tiện thì thôi, em cùng mẹ Tống đi mua vài bộ trang sức. Anh đừng lo lắng sẽ nhận được tin nhắn báo trừ tiền."
"Trời ạ dựa vào anh ta có thể làm cho bụng Hiên bảo to ra? Ơ, em nói rõ ..." Khi cúp điện thoại, bố Lưu khó chịu đến mức huỷ bộ cuộc họp, tuy không mở loa ngoài nhưng tiếng ầm lớn của bố Lưu khiến mọi người đều nghe rõ hết, họ cười đến rung người.
Trước khi Đinh Trình Hâm nuốt ngụm cà phê vào bụng, anh đã bị câu nói "Bụng của Hiên Hiên" khiến mặt anh biến dạng và phun hết nước ra ngoài.
Hạ Tuấn Lâm nghe đến phấn khích liền nhớ tới bạn tốt, tin nhắn WeChat cho Tống Á Hiên, người đang ở quầy lễ tân.
🐬 Nhà phê bình tiểu Tống lão sư đã offline.
Ngay khi mẹ Tống quay lại, hai phụ huynh ngầm bàn bạc tìm người đếm ngày lành tháng tốt, ban nhạc đám cưới của nơi tổ chức phải bắt tay vào chuẩn bị, nói chuyện xong, họ yêu cầu Tony làm lại kiểu tóc, để lại sáu đứa con nhìn chằm chằm bằng đôi mắt nhỏ.
"Lưu Diệu Văn, em rốt cuộc nói gì với mẹ em thế ..." Tống Á Hiên cảm thấy mọi chuyện dần dần không thể kiểm soát được.
"Mẹ em hỏi em liệu bố anh, bây giò em gọi là chú Tống hay là bố chồng trong tương lai."
"Em trả lời sao?"
"Đương nhiên là cha chồng, mẹ chồng, em còn phải suy nghĩ sao!"
"..."
"Mẹ anh thì sao? Sao mà kéo anh đi xa như vậy, nói chuyện bí mật lắm sao?"
"Bà ấy hỏi anh nên chuẩn bị sính lễ hay của hồi môn ..."
"Anh nói sao?"
"Đương nhiên là sính lễ, anh còn cần phải suy nghĩ sao!"
"..."
Hạ Tuấn Lâm câu cổ Tống Á Hiên, cố gắng thám thính chuyện hơi tế nhị, liệu ai ở trên rồi ai chịu nằm dưới, rồi cười cười quay đi quay lại.
Nghiêm Hạo Tường đứng dậy đi vào phòng WC rửa tay, một lúc sau, một cô gái đeo kính râm, mặc bộ đồ bó sát, thân dưới quấn váy ngang hông ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm, mỉm cười.
"Anh có phải là Hạ Tuấn Lâm không?"
Hạ Tuấn Lâm gật đầu trong hoang mang, hỏi một cách lịch sự, "Còn cô là?"
"Tôi? Tôi là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh Nghiêm Hạo Tường."
Lời vừa nói ra, bầu không khí hài hước của một vài người lập tức đông lại.
Tống Á Hiên hít một hơi - tình hình quái gì đây?! Người phụ nữ này là ai? !
Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào đôi mắt to bằng kim cương 24k tinh khiết - hình dáng quá quen thuộc! ! Trông không giống cô gái được chụp ảnh đang đi cùng Tường ca trên diễn đàn! !
Ra-đa ăn dưa của Đinh Trình Hâm khởi động, lấy điện thoại di động ra và mở video-Wuhu! Đó là nó! Nghiêm Hạo Tường sẽ toi đời!!
Mã Gia Kỳ âm thầm nhấn '120' trước - hãy chuẩn bị! Một hồi sẽ có người cần đến.
//
- TBC
Chương này có những chỗ mình thật sự không hiểu gì hết, nhưng vẫn cố đảm bảo nội dung, có gì sai sót mọi người thông cảm. Mai mình đăng hết để hoàn bộ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro