Chương 24
Chuyển ngữ: Gray
//
Những tiếng huyên náo ở tầng dưới vẫn diễn ra tiếp tục, trái tim khổng lồ không ngừng thu hút sự chú ý của những học sinh đi ngang.
Hàng chục ngọn nến nhỏ lần lượt được thắp lên, ánh nến lung linh trong làn gió buổi tối nhẹ nhàng, Tống Á Hiên nhìn thấy Phương Hoài đang đứng ở trung tâm qua cửa sổ kính.
Với cặp kính gọng bạc lớn trên chóp mũi, Tống Á Hiên biết rằng hắn có thể nhìn thấy anh, nếu không phải Hạ Tuấn Lâm kéo vào, Phương Hoài có thể nhìn thấy cái đầu anh lấp ló sau ô cửa khi hắn vừa ngước lên nhìn.
Thực sự khó chịu khi ăn dưa bở ngay tại phòng mình.
"Sau đó, hắn luôn nhìn chằm chằm tớ!"
Tống Á Hiên đang kể lại quá trình ở rạp chiếu phim cho Nghiêm Hạo Tường nghe, tuy rất kịch tính nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn phải ngó trước ngó sau sợ lớp phó hắc ám đó đột nhiên xông vào phòng. Nghiêm Hạo Tường không biết Phương Hoài nghĩ cái quái gì mà lại hành động ngu ngốc vậy mà dám cua Tống Á Hiên.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng chế giễu thú vị, "Ôi, Tống Á Hiên, đừng xấu hổ, tiếp tục đi, em có thể đạt được thành công cũng không thành vấn đề gì đâu, giáo sư Lý sẽ nổi điên vào ngày sau nếu em không hoàn thành luận văn đấy nhé, em có nghe không?! "
Đó là kẻ truyền lời dùm hắn ta, thật máu chó mà cứ nghĩ bản thân làm việc tốt mà hí hửng như đúng rồi.
Khuôn mặt của Lưu Diệu Văn tối sầm như thể đã phơi nắng 40 độ trong một ngày, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy điều gì đó không ổn, Hạ Tuấn Lâm sau khi nhận được tính hiệu, cắn ngón tay lập tức tiến lại gần Tống Á Hiên để xem xét tình hình , "Cái gì vậy? Chuyện gì sao?"
“Phương Hoài nói rằng hắn ta thích tớ, trong rạp chiếu phim.” Tống Á Hiên nhún vai, giải thích những gì đã xảy ra, bao gồm cả cách Phương Hoài nắm lấy tay anh trong rạp chiếu bóng tối mờ ảo.
Lưu Diệu Văn sắc mặt lại trong nháy mắt tối sầm lại, càng nghe càng sôi máu nếu không phải cậu đến kịp thì không biết tên đó sẽ hành động gì kế tiếp.
“Đồ chó!” Lưu Diệu Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Hoài đang ở dưới lầu nhìn lên, một nhóm người xung quanh không quá lớn xem náo nhiệt thúc giục hắn ta lên lầu tìm người, mấy người xuýt xoa lẩm bẩm trong bóng tối.
"Anh ấy muốn tỏ tình với Tống Á Hiên? Không phải Tống Á Hiên đang quen Lưu Diệu Văn sao?"
"Đã có người yêu rồi sao lại đi tỏ tình người ta một cách trắng trợn."
"Nhưng tôi nghĩ người này không tệ hơn Lưu Diệu Văn."
"Nếu cậu này đã có dũng khí tới tỏ tình, thì Tống Á Hiên đã nói gì để cho cậu ta có thêm tự tin, có thể là Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn chuẩn bị chia tay rồi."
Cửa sổ trên tầng ba vốn đã đóng từ lúc nào không hay, bỗng bật mở ra một cái chậu vô tình lệch ra ngoài. Giây tiếp theo, nước dường như từ chậu trượt xuống sàn bê tông, nước bắn tung tóe khắp nơi, mọi người lùi lại phía sau lượng nước đổ xuống đủ để họ uống no luôn.
Hạ Tuấn Lâm tay cầm một chậu rửa mặt trống không, giả vờ ngạc nhiên, che miệng xin lỗi mọi người.
"Ôi, xin lỗi, tớ lỡ hất tay làm văng nước ra ngoài. Vốn dĩ tớ muốn rắc một ít cánh hoa hồng để tạo bầu không khí. Giờ thì chết mất rồi. Xin hãy giúp cậu ấy thắp lại những ngọn nến nha, Chayoooo~"
Bóng ma sẽ luôn bám theo nếu chưa được dạy dỗ.
Chậu nước này không rơi xuống thẳng những ngọn nến, nhưng góc độ thật tuyệt vời làm sao, sau khi tiếp đất, nước bắn tung tóe quét sạch trái tim khổng lồ, vũng nước màu đen dưới đất trải dài đông tây kèm theo những cánh hoa hồng.
“Hai đóa hoa hồng mù trắng mù mịt.” Hạ Tuấn Lâm cầm chậu rửa mặt lui ra ngoài, chỉ còn lại mấy ngọn nến tình yêu thắp sáng, hiện trường hỗn độn.
Ông chú một tay cầm nước và một tay cầm chổi, vừa chửi vừa nói sẽ đối xử tốt với mấy cậu nhóc hôi hám này. không có chỗ nào để bắn tung tóe, vì vậy anh ta phải đổ chậu cây.
Lưu Diệu Văn đi xuống lầu không biết hắn cầm thứ gì ném vào tay cậu, gói hàng hơi nhọn tạo thành vết đỏ trên lòng bàn tay, cậu chăm chú nhìn móng gà ngâm muối ớt hút chân không đã được đóng gói.
"..."
"Nếu tiền bối có bệnh ám ảnh sờ tay sờ chân người khác, tôi còn rất nhiều yêu thích nhưng tôi không muốn giao lưu liền giới thiệu cho anh. Không chỉ có thể sờ, còn có thể giao lưu bài tập luận văn."
Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm Phương Hoài bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, tuy rằng miệng thì kêu “tiền bối” nhưng chân mày lại nhăn lại, ánh mắt như loài sói chuẩn bị vồ lấy con môi một cách hung hãn.
Nhiều sinh viên không chịu nổi muốn dưa cuối cùng cũng đành phải thò đầu ra ngoài cửa sổ, và những câu bàn tán không có gì tốt đẹp, chờ đợi câu trả lời của Tống Á Hiên.
"Lưu Diệu Văn! Sao em ra ngoài xem đống rác lâu như thế? Đến xem phim với anh!"
Trước khi lời nói đó rơi xuống, đầu anh rụt lại và không nhìn ai khác ngoài Lưu Diệu Văn, cười toe toét rồi chạy vội về ký túc xá.
Phương Hoài sững sờ tại chỗ, không hiểu đống rác mà Tống Á Hiên đang ám chỉ điều gì.
Nửa đêm, có tiếng động sột soạt từ chiếc giường bên cạnh, Lưu Diệu Văn đứng dậy nhìn xung quanh và bắt gặp Nghiêm Hạo Tường đang cố trèo lên giường của Hạ Tuấn Lâm từ từ nhẹ nhàng và dịu lại sau một thời gian dài.
Lưu Diệu Văn ngồi dậy, nhìn về phía hai chiếc giường đối diện, một là chỗ Hiên Hiên, bạn đời của cậu, người ấy chỉ nhìn thấy đuôi sau gáy cùng bóng lưng hơi cô đơn, suy nghĩ rất lâu, Lưu Diệu Văn này làm sao có thể để cho Tống Á Hiên bị thiệt thòi như thế được.
Lưu Diệu Văn rón rén đi lại bên giường Tống Á Hiên, dựa vào tường và lan can, chăn gối mỏng manh toát ra hơi thở của Tống Á Hiên, người đang ngủ thở nhè nhẹ, dường như cảm thấy có chút hơi lạnh, liền hướng trên vách tường.
Lưu Diệu Văn căng thẳng nằm cạnh người Tống Á Hiên, trải qua nhiều tuổi , dường như nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả ôm anh ngủ cũng trở nên đặc biệt mơ hồ.
Do dự một lúc, Lưu Diệu Văn chọn đặt tay lên eo Tống Á Hiên. Cậu cảm thấy như vậy rất ổn, nhẹ nhàng hướng đầu vào gáy Tống Á Hiên, ngửi thấy hương thơm của dầu gội đầu.
Người đang ngủ vừa lật người thút thít, Lưu Diệu Văn sợ đánh thức anh nên đôi tay cứng ngắc không dám động đậy, thẳng người căng cứng khi Tống Á Viễn chủ động ôm lấy cậu.
Lớp vải mỏng trên ngực không ngăn được hơi thở ấm áp, Lưu Diệu Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế trái tim đang đập điên cuồng.
Tống Á Hiên đang vùi trong lồng ngực của Lưu Diệu Văn hoàn toàn không ngủ, anh nghe thấy âm thanh giống bản thân trong lồng ngực nhịp tim đập nhanh, điều này đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng.
“Tống Á Hiên, em rất thích anh.” Cằm của Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu anh, lời tỏ tình cậu nói bằng giọng trầm hơn bình thường chìm trong bóng đêm, liền nổ vang bên tai anh.
Rốt cuộc, khóe miệng đang cười đỏ hết vùng tai vẫn thu lại, Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, mổ vào đôi môi gần trong gang tấc, Lưu Diệu Văn sửng sốt, giây tiếp theo càng ôm chặt Tống Á Hiên hơn.
"Tống Á Hiên!! Lưu Diệu Văn !! Mở cửa !!"
"Hai người là lợn hả !?"
"Lưu Diệu Văn!! Tống Á Hiên !!! Nhanh lên !!! Anh biết hai đứa đang ở bên trong, nhanh mở cửa cho anh !!"
Trước 8 giờ sáng, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ vẫn đang nằm trên giường bị làm phiền bởi báo thức đột ngột từ cuộc gọi. Mẹ Lưu ở đầu dây bên kia nói rằng Lưu Diệu Văn không ổn. Nó bùng phát hoàn toàn bên trong cánh cửa phòng ngủ đóng kín.
Mã Gia Kỳ dựa vào hành lang với khuôn mặt gục xuống, nghĩ xem mình sẽ phải trả bao nhiêu tiền nếu hành vi đập nát cửa được tính vào thiệt hại tài sản công.
Tâm trí của Đinh Trình Hâm sải cánh đến cuộc chiến tối qua, và cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng được mở ra khi anh ra tay cho nó vào bãi phế liệu.
Hai người phủi đồ vừa đứng vừa ngáp dài. Tống Á Hiên cố gắng hết sức ấn tóc xuống, đồng thời vén bộ đồ ngủ rơi xuống vai. .
“Điện thoại của chú bị đánh cắp à?” Đinh Trình Hâm nghiến răng và hạ quyết tâm sẽ tuyệt đối ném Mã Gia Kỳ ra đường nếu dám không nghe điện thoại trong tương lai.
Nếu Mã Gia Kỳ không bị ném đi là nhờ tình yêu dành cho anh.
Tống Á Hiên gãi đầu, tại hồi tối ngủ thiếp đi sau khi xem phim đêm qua cùng Lưu Diệu Văn.
"Mẹ cậu đang tìm cậu."
Tống Á Hiên dụi dụi mắt, mơ hồ đáp: "Ồ, được, em sẽ gọi lại cho bà ấy ngay lập tức..."
"Không, bọn họ ở dưới lầu."
"!!!"
//
- TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro