Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chuyển ngữ: Gray

//

Yêu hận tình thù được chiếu trên màn hình khổng lồ, rạp chiếu luôn có thể sử dụng ánh sáng mờ để tăng thêm bầu không khí.

Tống Á Hiên ngay khi ngồi vào chỗ, đặt vách ngăn ở giữa xuống đặt bắp rang bơ, Phương Hoài cho rằng anh có ý muốn ăn: “Lấy đi, lấy đi, đừng có nhìn mãi”.

Tống Á Hiên không mặn mà lắm với phim văn học, nhưng vẫn đồng ý xem cắt cảnh để lấy nội dung cho bài luận văn.

Kỹ thuật hồi tưởng được sử dụng trong phim, lời thoại và kỹ năng diễn xuất ít cường điệu đã tạo nên toàn bộ cảnh xúc động, phụ đề trước mặt anh ngày càng mờ đi, Tống Á Hiên buồn ngủ mắt sắp mở không lên nhưng vẫn cố gắng nhai một ít bỏng ngô để làm tươi tỉnh bản thân.

Cùng lúc đó một bàn tay chạm vào anh khi lấy bỏng ngô, lần đầu Tống Á Hiên cười cảnh giác, nhưng sau ba lần anh có chút để ý mà khó chịu.

Phương Hoài nắm lấy cổ tay anh trong giây tiếp theo.

Khuôn mặt đối diện với Tống Á Hiên nửa sáng nửa tối, hôm nay Phương Hoài không đeo cặp kính gọng lớn đó, những cảm xúc mà Tống Á Hiên không thể hiểu được lại ẩn hiện trong đôi mắt u ám của hắn.

Ánh mắt của Phương Hoài cùng động tác giữa tay của hai người, Tống Á Hiên chuyển động cổ tay, nhưng đối phương lại không có ý buông ra, điều này khiến anh rất khó chịu.

“Em thực sự rất hấp dẫn.” Giọng nói rất khàn khàn của Phương Hoài đặc biệt rõ ràng so với những câu thoại đầy ẩn ý trong phim, “Không có gì lạ khi nhiều người thích em như vậy.”

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy một bóng đen trong bóng tối mờ mịt lại đến gần mình, khi anh quay đầu lại thì Phương Hoài đã ở gần trong tầm mắt.

Tiềm thức của mỗi người sẽ thiết lập một khoảng cách an toàn với những thứ bên ngoài, điều này dựa trên những cân nhắc được đưa ra sau khi phân tích từng mối quan hệ.

Đối với Phương Hoài, anh ấy là một tiền bối/đàn anh đáng kính, mặc dù rất giỏi trong việc thảo luận về kiến ​​thức chuyên môn, nhưng anh không thể có được những tiếp xúc thân mật.

Đường cong khóe miệng Phương Hoài ngày càng lộ rõ, đôi mắt nhìn Tống Á Hiên tỏa sáng kỳ lạ, như thể ở trường học chỉ được bao phủ bởi bộ da người và động vật vô hại, cùng phong ấn bất ly thân được buộc bởi kính gọng.

Bây giờ hắn ta giống như một đàn anh ngoan ngoãn vào ban ngày và một yêu tinh đêm đen.

Tống Á Hiên dùng sức bóp nghẹt rút cổ tay khỏi tay Phương Hoài, hàng cuối cùng có thể nhìn thấy khán giả, cũng là chỗ khuất của khán giả hàng ghế đầu, không ai để ý đến hành động của hai người.

Phương Hoài vươn tay định chạm vào gáy Tống Á Hiên, nhưng bị anh quay đầu tránh ra.

Như thể không hài lòng với sự né tránh của Tống Á Hiên, Phương Hoài hơi hoang tưởng đã dỡ bỏ vách ngăn giữa hai người mà trực tiếp đối mặt với Tống Á Hiên.

“Anh đang làm gì vậy.” Mở đầu không phải là câu hỏi, mà Tống Á Hiên xác định Phương Hoài mang mục đích không trong sáng, xem phim chỉ là màn kịch giả tạo.

"Vốn dĩ tôi chỉ muốn xem qua người đàn ông khiến Lâm Thanh ghét ngứa răng, nhưng sau khi tiếp xúc mấy ngày nay, tôi phát hiện những người thích em đều có tầm nhìn xa, chẳng hạn như tôi."

“… Lâm Thanh?” Tống Á Hiên tìm kiếm cái tên xa lạ trong từ điển bộ não, nhưng việc tìm kiếm thất bại vì quá đột ngột.

“Em và người tên Lưu Diệu Văn không nên thành đôi.” Khi nghe thấy tên Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên chỉ nghĩ đứng dậy và rời đi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô bổ này nữa.

Phim tiếp tục chiếu hiểu lầm giữa nữ chính và nữ chính ngày càng sâu sắc do sự can thiệp của bên thứ 3. Nữ chính bị phản bội chạy ra ngoài trong mưa bão, Tống Á Hiên cảm thấy bộ phim này không phải là một tác phẩm nghệ thuật văn học, cách lịch sự để nói rằng nó thật là máu chó.

Phương Hoài không thấy TốngÁ Hiên đáp trả phủ định, cho rằng phán đoán của mình là chính xác, vì vậy nhàn nhạt tiếp tục nói, "Mối quan hệ của em cùng cậu ta đều là giả, tại sao không tìm một người thật sự thích em?"

“Anh nói đúng, chúng tôi là giả.” Tống Á Hiên không thề che giấu, vì người thông minh có thể dễ dàng vạch trần lời nói dối, họ sẽ không bị lừa.
 
Phương Hoài rất hài lòng, đang định tiếp tục cuộc nói chuyện, nhưng bị Tống Á Hiên cắt ngang, "Nhưng anh có thể có chút hiểu lầm."

"Từ rạp chiếu phim đến phòng ngủ, chỉ mất mười lăm phút đi bộ nhanh. Nếu không có gì chở ngại, sau mười lăm phút nữa, Lưu Diệu Văn sẽ trở thành bạn trai của tôi theo cách đúng nghĩa."

Tống Á Hiên không thật sự bản thân có giành được chiến thắng trong lần đánh cược mạo hiểm này không, nhưng Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của anh lúc này.

Nếu không phải do Phương Hoài cố ý tiếp cận, Tống Á Hiên đã không nhận ra rằng duy nhất Lưu Diệu Văn đã chiếm giữ một thân phận đặc biệt trong mối quan hệ so những người khác, nụ hôn thiếu suy nghĩ, không theo kế hoạch là bằng chứng tốt nhất.

Biển báo thoát hiểm an toàn ở hành lang rạp chiếu phim nhấp nháy màu xanh lục, Tống Á Hiên thu người bước xuống bậc thềm, xoay người bước về chỗ ngồi.

Trong một giây tiếp theo, bỏng ngô trong tay Phương Hoài bị giật không thương tiếc, Tống Á Hiên cầm lấy hai viên bỏng ngô dính mật mía ném vào miệng anh, tát một cái, "Tôi mua mà sao anh dám lấy ăn."

Tống Á Hiên vênh váo bước ra khỏi phòng chiếu, tay cầm thùng bỏng ngô bước thẳng đến cửa hàng kem handmade bên cạnh.

Hai viên kem được lựa chọn cẩn thận được đặt dưới đáy của viên đá phủ đầy sữa đặc, những viên kem được rắc một lớp đường đá mỏng.

Tống Á Hiên cầm một cái cốc giấy khiến bàn tay lạnh lẽo, tăng nhanh tốc độ nhưng lại sợ rơi thầm giảm tốc độ, bỗng lúc này gặp được Lưu Diệu Văn đang lao tới.

Lưu Diệu Văn đi ra khỏi cổng nam rẽ phải 300 m mới phát hiện ra mình đang chạy sai hướng, hậu quả là cậu dùng hết sức lao ra ngoài, gặp được Tống Á Hiên lại không biết nên nói gì.

"Tống Á Hiên ..." Trái tim đang đập dữ dội còn chưa dịu đi, Lưu Diệu Văn quỳ gối một chân thở hổn hển, hành động thật đột ngột, khó xử, nhưng cậu rất muốn nói cho anh nghe chuyện rất quan trọng.

Một cốc giấy chứa hai viên kem đã được trao cho Lưu Diệu Văn. Hương vị đào luôn là vị yêu thích của Lưu Diệu Văn, cũng như hương vani luôn là lựa chọn hàng đầu của Tống Á Hiên.

“Lưu Diệu Văn.” Tống Á Hiên giọng nhẹ nhàng gọi, nhưng Lưu Diệu Văn bị giọng điệu nhẹ nhàng của anh làm cho giật mình, cậu có linh cảm rằng những gì Tống Á Hiên sẽ nói tiếp theo là rất quan trọng.

"Là ảo giác sao? Hình như anh rất thích vị đào."

Từ góc độ của anh, tất nhiên Lưu Diệu Văn không thể nhìn thấy khuôn mặt của bản thân, nhưng anh có thể nhận thấy rằng người trước mặt anh cứng người lại ngay lập tức.

Lưu Diệu Văn đã không nhìn thẳng vào mặt anh trong một thời gian dài.

Tống Á Hiên giống như một học sinh ngồi trước máy tính chờ kiểm tra điểm thi đại học, ấn nút tìm kiếm, lại gặp phải hiện tượng mạng bị delay, nhìn thanh tìm kiếm mà thần kinh căng thẳng vô cùng, thời gian dài hay ngắn và kết quả là tốt hay xấu vẫn chưa biết được.

Ly kem nóng chảy mất trong tay được cầm lấy, Lưu Diệu Văn bình tĩnh trở lại, nhìn Tống Á Hiên trong mắt rõ ràng và kiên định.

"Thật là trùng hợp, em cũng đã yêu vani."

//

- TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro