Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Chuyển ngữ: Gray

//

Bỗng vang lên tiếng còi cùng một sự ngắt quãng.

Bất ngờ Hạ Tuấn Lâm nhét vào tay Tống Á Hiên một chai nước uống thể thao mà cậu đã chuẩn bị từ lâu, nhìn vào mắt anh rồi hăng hái lao đến khu nghỉ ngơi.

Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm đang treo trên người anh bằng cả hai tay, để lại một nụ hôn giữa hai lông mày của Hạ Tuấn Lâm.

Tống Á Hiên, người đã nhận được một gợi ý để làm theo, nhưng chịu thua bởi sự chủ động của Hạ Tuấn Lâm ngay khi anh bước vào khu vực nghỉ ngơi.

Kỳ quái mà nói, hai người là anh em nghiêm túc trong ký túc xá, lúc ra khỏi ký túc xá giống như mở khóa phong ấn, càng có nhiều người thì càng phấn kích.

Dưới tiếng hò hét của các đồng đội, Nghiêm Hạo Tường hào phóng ôm Hạ Tuấn Lâm vào lòng, Hạ Tuấn Lâm không hề tỏ ý chống cự, nhưng phía trên cổ hơi như bỏng, nếu đỏ mặt mà chấm điểm theo thanh điểm 10 thì Hạ Tuấn Lâm chắc chắn full điểm.

Người yêu trên thế giới đều giống nhau, khi còn độc thân thì ngày nào cũng nói lãi nhãi “muốn có người yêu, ế quá đi ai đến hốt tôi”, một khi xác nhận mối quan hệ thì hy vọng cả thế giới sẽ biết.

Tống Á Hiên không thể hiểu đây là sự khoe khoang hay chiếm hữu, nhưng trong tình huống này, nếu đổi lại là Lưu Diệu Văn mà anh không cho ôm người yêu thì quả là không hiểu chuyện.

Trong lúc bàng hoàng, Lưu Diệu Văn đã tự nhiên cầm lấy đồ uống từ tay anh, ngửa cổ lên đổ vào miệng hơn nửa chai.

Lưu Diệu Văn đang rất cần nước để phục hồi sức lực, mãnh liệt mà uống, vệt nước trượt xuống khóe miệng xuống cằm rồi chui vào cổ áo dọc theo cổ.

Động tác kéo vạt áo lên lau mồ hôi đã trở thành thói quen, cơ bụng căng cứng dưới cạp quần cho phép mồ hôi chảy ra, Tống Á Hiên cau mày, con công mà mình nhìn nhiều năm như thế nào mà hôm nay đặc biệt bắt mắt.

Tống Á Hiên “tát” vào tay Lưu Diệu Văn vẫn đang vén áo lên mà không hề hay biết, “Nếu không có cơ bụng mười múi thì đừng có xấu hổ mà đi khoe chứ.”

Đứng ngoài cùng đám đông, màn thể hiện tình cảm đỉnh cao luôn khiến người khác ghen tị và chua ngoa, ngược lại Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm lại là tâm điểm thu hút sự chú ý nhiều nhất, so với Lưu Diệu Văn và Lưu Diệu Văn, họ trông giống cặp đôi mẫu giáo cãi nhau hơn.

Rốt cuộc, là một cặp đôi thực sự luôn là những người đã ở bên nhau sau khi phàn nàn về nhau. Buồn thay, hai người họ chỉ là sản phẩm của những hiểu lầm đã được khuếch đại, không thể giải thích rõ ràng.

Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng hôn lên má trái của Nghiêm Hạo Tường giữa tiếng hô vang “Kiss”, “Kiss again”, Lưu Diệu Văn cũng bị hùa theo mà được gọi tên.

“Các ngươi cũng muốn thấy sao?” Lưu Diệu Văn quay đầu lại, Tống Á Hiên nắm chặt tay mặc cho cậu đang nhìn anh, Tống Á Hiên nhìn về phía đám người.

“Gì?”

Tống Á Hiên bĩu môi tạo thành hình miệng “mọe”, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt đơn giản vô hại lóe lên vẻ trêu chọc. Anh biết Lưu Diệu Văn đang nhìn gì, ý nghĩ trêu chọc xuất hiện ngay trong đầu.

 Hai người hiểu rõ lẫn nhau, Lưu Diệu Văn đương nhiên biết được tâm tư xấu của Tống Á Hiên, thấy ánh mắt mọi người dần dần nhìn về phía hai người họ, Lưu Diệu Văn chỉ đành cố hết sức.

Cậu dựa nửa vai vào ngực Tống Á Hiên, nhiệt độ cơ thể có thể cảm nhận được qua lớp vải, tóc lướt qua má anh, yết hầu của Tống Á Hiên khẽ nhúc nhích.

“Cho em có được không?” Cổ họng vừa mới ẩm ướt không còn sự khô khốc, giọng nói không rõ ràng xen lẫn mơ hồ của Lưu Diệu Văn truyền vào tai Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không trả lời, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lưu Diệu Văn có thể chạm nhẹ được những sợi tóc của Tống Á Hiên khi anh nghiêng đầu. 

Không phân biệt thắng thua, hồi còn nhỏ thì còn đỏ mặt tía tai, giờ thì chẳng ai muốn thua trong trò chơi mơ hồ này cả.

Khi ý thức của Tống Á Hiên trở lại, môi anh đã kề sát khóe miệng cậu, Lưu Diệu Văn không phải là người duy nhất ngạc nhiên.

Cái này là cái gì? Ai giúp tôi với? Cảm thấy như mất khả năng kiểm soát? Tống Á Hiên không thể nói, nhưng biết rằng khi Lưu Diệu Văn ngẩng đầu đang vùi vào cổ anh, có một sức hút khó giải thích khiến anh tiến lại gần hơn.

Nụ hôn đột ngột ảnh hưởng đến các tế bào cảm giác của toàn thân, Lưu Diệu Văn cảm nhận được chiếc mũi mát lạnh của Tống Á Hiên áp vào má phải của mình, lông mi khẽ run rẩy hướng lên trên, mềm mại cùng hơi ấm hướng xuống.

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, Lưu Diệu Văn dường như muốn nói điều gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng hô bất ngờ xung quanh cậu lúc này.

Nghiêm Hạo Tường muốn nhìn xem Lưu Diệu Văn làm trò bò gì, nhưng khi quay đầu nhìn lại chứng kiến cảnh hai người họ đang đối đầu vào nhau, Nghiêm Hạo Tường hét lên "Ôi má ơi!! ".

Tống Á Hiên đang bối rối đột ngột lùi về phía sau, cảm giác ngứa ran từ giữa môi truyền ra, đầu lưỡi vụng về thăm dò mùi thơm ngọt ngào đọng lại nơi khóe miệng.

Nước uống thể thao mang vị đào

Hô hấp ngưng trệ, Lưu Diệu Văn lấy lại bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, Tống Á Hiên vẫn đang không giải thích được hành vi của mình liền ngẩng đầu lên, không ngờ lại phát hiện ra Lưu Diệu Văn vẫn luôn bịt miệng, mặt đỏ bừng lên lan ra cả đôi tai.

Vào lúc kết thúc trận bóng, Tống Á Hiên tìm cớ để tránh bữa tiệc, nhưng ở cửa gặp lại gặp Đinh Trình Hâm, người vẫn chưa rời đi.

“Đừng nói với anh rằng hai đứa đang tổ chức một buổi hẹn hò riêng nha.” Đinh Trình Hâm mở album ở dưới cùng là một bức ảnh cận cảnh tiêu điểm độ nét cao.

Có trời mới biết anh đã phải đi loanh quanh bao lâu mới chụp được bức ảnh sắc nét như vậy, mong rằng đừng ai đưa anh lên diễn đàn vì anh còng lưng mà chụp, bác sĩ cũng biết mất mặt.

Tống Á Hiên không trả lời, dù thế nào đi nữa cũng không ai tin, anh không nghĩ phải giải thích thế nào, không thể dùng miệng nhỏ của mình mà biện minh hết toàn trường được.

Đinh Trình Hâm hiển nhiên không muốn nghe một lời giải thích nào, vỗ vai Tống Á Hiên đầy ẩn ý rồi quay người đi.

Anh vừa hẹn Mã Gia Kỳ đi ăn tối, Mã Gia Kỳ đã kẹt trong công việc tẻ nhạt khi vừa nghe thấy có cuộc gọi liền nhanh chóng giải tán cuộc họp ngay.

Đi ra khỏi phòng họp, Mã Gia Kỳ liền lấy điện ra, “Đinh nhi muốn ăn gì? Lẩu hay thịt nướng? Đồ ăn Trung hay phương Tây? Hai em ấy có gì không?”

/

Tống Á Hiên thở dài, định đi ra ngoài mua đồ ăn, mới đi được hai bước liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhanh, Lưu Diệu Văn vội vàng mặc áo khoác chỉ với một tay, “Tống Á Hiên, sao không đợi em? ! “

“Anh không định ăn...”

“Anh tại sao không đợi em, hại em bị Nghiêm Hạo Tường quấy rầy muốn chết!”

Hai người im lặng không nói gì về vấn đề ở phòng nghỉ, Lưu Diệu Văn vẫn nối đuôi Tống Á Hiên bước ra ngoài với một nụ cười, nhẹ nhàng kể lại cho anh pha ghi bàn đẹp mắt trước khi thổi còi kết thúc hiệp một ban nãy.

Nếu Tống Á Hiên quay đầu lại lúc này, anh có thể nhìn thấy vành tai đỏ đến nóng bừng lan rộng khắp khuôn mặt của Lưu Diệu Văn.

//

- TBC

Nếu có thể mình sẽ cố gắng hoàn trong tuần này, bộ này kéo dài quá rồi. Mong mọi người thấy sai gì chứ nhắc nhở mình chỉnh lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro