Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Tác giả: 余年 @ Lofter

Chuyển ngữ: Gray

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. -

//

Lưu Diệu Văn nhìn theo sau cái đầu mũm mĩm của anh nhìn vào trong,  Tuấn Lâm đứng ở bức tường của ban công nhìn vào, Tống Á Hiên khịt mũi nói: "Đừng truy cứu nữa ... cũng không phải vấn đề gì to tát..."

Khi cơn khủng hoảng được giải quyết, Hạ Tuấn Lâm bước ra khỏi ban công thăm dò tình hình, không để ý đến Lưu Diệu Văn đang sững sờ, chạy nhanh về phía Tống Á Hiên cười cười lại xem diễn đàn với Tống Á Hiên.

Ngoài cửa có tiếng động, một bó hoa lớn cùng hai chân bước vào phòng ngủ, không cách nào đếm được có bao nhiêu bông hoa.

“Lần đầu tiên tôi mua nó nên không biết nó có khiến cậu ấy yêu thích không nữa.” Nghiêm Hạo Tường, người đang trốn sau bó hoa đang gọi điện bằng điện thoại di. "Chủ tiệm bán hoa nói. Cái này vừa vặn nhất".

"Nhưng những thứ cậu nói không có sẵn trong cửa hàng hoa. Tôi nên mua nó ở đâu?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ không nhẹ nhàng mà dễ chịu, "Mua hoa thôi mà sao khó quá vậy!"

Nghiêm Hạo Tường cong môi không dám phản bác, cẩn thận bày các cánh hoa lên bàn.

Chín mươi chín bông hồng đỏ được trang trí bằng một lớp gạc mỏng màu đen sáng, giúp làm giảm màu đỏ, thêm phần bí ẩn, lấp đầy mặt bàn trống rỗng.

Nghiêm Hạo Tường thỏa mãn sờ soạng những cánh hoa vẫn còn ướt đẫm, sau đó nói vài câu nói với người ở đầu dây bên kia rồi tắt máy, quay lại thì thấy ba người bạn cùng phòng đang im lặng nhìn mình.

"Moẹ nó! Sao các cậu đều ở đây?!" Nghiêm Hạo Tường lảo đảo tại chỗ nửa bước, từ khi vào cửa đến giờ, ba người này như thế nào đứng xem mà hoàn toàn không phát ra tiếng động.

“Nếu không, chúng ta nên ở đâu?” Lưu Diệu Văn đứng dậy hỏi, tò mò ngửi một hoa hồng chói lọi, hương thơm của hoa hồng có chút ngọt ngào, béo ngậy, hẳn là cửa hàng đã xịt nước hoa vào đó.

Tống Á Hiên cũng tò mò nhìn. Một người nào đó trên diễn đàn nói rằng anh nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường và một cô gái bên ngoài trường học. Là nhân vật chính của chủ đề nóng hôm nay, Tống Á Hiên đã tự mình trải nghiệm khả năng trâu bò của những người ăn dưa khi bị đem ra bàn luận.

Sau đó còn tưởng rằng Nghiêm Hạo Tường là người đầu tiên trong ký túc xá của bọn họ đứng lên nói rằng mình đã có đối tượng, lập tức nhận ra: "Không phải, Tường ca thật sự có đối tượng a ~ Em tưởng anh chỉ nói tùy tiện mà thôi ~"

"Có phải là cô gái đi cùng anh chiều nay không?"

"Cô ấy là người vừa gọi cho anh sao?"

"Âm thanh thật kỳ quái, hóa ra là Tường ca thích kiểu như này ~"

"Nhanh lên, có hình nào không cho anh em mình xem!"

"Không phải là một người anh em tốt nếu yêu rồi mà còn che giấu nó! Điều đó là thật đáng ghét!" Lưu Diệu Văn vừa nói, tay lại đấm vào ngực Nghiêm Hạo Tường.

Hai người họ đã khiến Nghiêm Hạo Tường nức đầu vô cùng, nhưng Hạ Tuấn Lâm, người không hề phát ra tiếng khi nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia.

Giả vờ chăm chú nhìn vào máy tính, những lời quan tâm, tầm phào trong giây cuối cùng đã trở nên vô vị.

Bình thường anh nên cổ vũ cho anh em mình tìm được bạn gái, nên trêu chọc chọc ghẹo Nghiêm Hạo Tường như cách của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, nhưng cậu đột nhiên không muốn động đậy như mất hết sức lực vậy.

Cũng giống như mùa hè, trên bàn luôn có món bánh đậu xanh đá yêu thích, nhưng một hôm có những đứa trẻ khác đến nhà, và chiếc bánh đậu xanh được dùng làm món ăn vặt để phân chia, cậu chạy về phòng rồi trở nên hờn dỗi, nhưng không thể lấy lại chiếc bánh đậu xanh.

Bởi vì mẹ cậu nói với rằng cậu lớn rồi nên học cách chia sẻ những điều tốt đẹp, mặc dù bánh đậu xanh là niềm yêu thích của cậu nhưng nó không chỉ thuộc về riêng mình cậu.

Nghiêm Hạo Tường giống như chiếc bánh đậu xanh ngày đó, Hạ Tuấn Lâm đã sớm nhận thức được điều đó.

"Anh ấy, đến lấy điện thoại của anh ấy! Chúng ta sẽ giúp anh trấn áp anh ấy!" Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên lần lượt giữ chặt Nghiêm Hạo Tường, hét lên khi xem ảnh của chị dâu và ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm làm điều đó nhanh chóng.

Hạ Tuấn Lâm thở dài quay lưng về phía những người khác, nhảy lên phía trước cười lớn, họ đã quá quen thuộc, rất dễ nhận dấu vết nếu không quản lý tốt biểu hiện trước mặt họ.

Hạ Tuấn Lâm lấy điện thoại trong túi của Nghiêm Hạo Tường ra, theo thói quen nhập mật khẩu để mở khóa, và dừng lại, cậu nhấp vào album ảnh.

Dù biết rằng kiểu hành vi do thám sự riêng tư mà không được sự đồng ý của người khác sẽ khơi dậy sự ghê tởm, nhưng cậu khẩn cấp cần một cơ hội để chuyển hướng nỗi buồn bị lấy mất khỏi bánh đậu xanh.

Tuy nhiên, Nghiêm Hạo Tường không vùng vẫy mà để Hạ Tuấn Lâm lấy điện thoại. Trong album có ít ảnh, hầu hết là ảnh của đội bóng rổ, cũng như ảnh của hai, ba và bốn người trong phòng ngủ.

"Ồ, không có gì ..." Hạ Tuấn Lâm giả vờ thất vọng và nhét điện thoại vào túi của Nghiêm Hạo Tường, không thấy nữ chính, quay lại kéo Tống Á Hiên ra ngoài, "Go Hiên Hiên, chúng ta hãy ăn Mala Tang ~"

Lưu Diệu Văn lao ra cửa như nghĩ ra điều gì, "Không được, anh ấy vẫn bị dị ứng, không ăn được cay!"

“Đừng lo lắng, không thêm cay là ok.” Hạ Tuấn Lâm xua tay không quay đầu lại, cảm giác nóng trong miệng của mình.

Trong nháy mắt, trong phòng ngủ chỉ có hai người vẫn ồn ào náo nhiệt, Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác, treo vào trong tủ. "Em và Tống Á Hiên là thật hay giả?"

Không chỉ Lưu Diệu Văn, chiều qua cũng có rất nhiều lời hỏi thăm về Nghiêm Hạo Tường trên WeChat mà ngay cả những người bạn cùng phòng sống , ăn chung mâm cũng không thể nói gì về mối quan hệ ngày càng thay đổi của hai người.

"Bây giờ là giả."

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy sự không chắc chắn trong giọng điệu của Lưu Diệu Văn, dựa nửa người vào tủ quần áo chờ đợi câu tiếp theo.

"Bây giờ? Sau đó thì sao?"

Lưu Diệu Văn không nói lời nào, trong lòng không khỏi kỳ quái, loại hiểu lầm này muốn tuyên bố với mọi người rằng Tống Á Hiên thuộc về một mình Lưu Diệu Văn, xem ra ngay cả giải thích cũng trở nên không cần thiết.

Đập ánh mắt vào bó hoa hồng đã được chăm sóc cẩn thận, Nghiêm Hạo Tường đang cẩn thận nhìn vào chiếc nơ ở dây rút.

"Nghiêm Hạo Tường, anh có thích Hạ Tuấn Lâm không?"

Tống Á Hiên luôn nói rằng Lưu Diệu Văn là người không biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng vào thời điểm khi Nghiêm Hạo Tường bước vào với một bó hoa, Lưu Diệu Văn thấy rõ ràng sự kinh ngạc và hoảng sợ trong mắt Hạ Tuấn Lâm, ngây người dù chỉ trong giây lát.

Mặc dù Hạ Tuấn Lâm che chắn rất tốt, nhưng tấm lưng của anh ấy sau khi rời khỏi ký túc xá khuất khỏi tầm mắt của Nghiêm Hạo Tường rõ ràng không còn căng như trước.

"Lưu Diệu Văn, em có thích Tống Á Hiên không?"

//

- Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro