Chương 7 + 8
Tác giả: 余年 @ Lofter
Chuyển ngữ: Gray
- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –
//
Tên côn đồ không nghĩ tới bị mai phục phía sau, thân thể cứng còng không dám nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên một màn solo sạch sẽ gọn gàng như vậy, từ bắt đầu đến kết thúc, chỉ diễn ra chưa đến mười phút, mà thế cục vẫn luôn nghiêng về một bên.
Mã Gia Kỳ gỡ dây thép quấn quanh chân Tống Á Hiên ra cho đứa nhỏ đáng thương này, sau đó thu dọn đám người ngã lăn lộn trên đất coi như bánh chưng thịt ném vào cùng một chỗ. Tên tóc vàng nôn nao một hồi mãi bây giờ mới tỉnh táo lại, cằm đã bị dí dao, Mã Gia Kỳ nửa ngồi thấp xuống, ấn dao càng thêm sâu.
“Nói đi, sao lại bắt nạt trẻ con như vậy?”
Tên tóc vàng nuốt nước miếng, lắp bắp mở miệng: “Cậu ta cướp… cướp đàn ông của người khác… Người đó nói phải dạy cho cậu ta một bài học…”
“Thế sao? Cậu ấy cướp ai vậy?”
Mã Gia Kỳ hơi nhướn mày, ung dung nhìn tên tóc vàng, tên tóc vàng liếc nhìn Đinh Trình Hâm đang dùng khăn ăn lau tay phía sau Mã Gia Kỳ, run rẩy nâng nâng cằm về phía Đinh Trình Hâm, không dám nhiều lời.
“Định dạy dỗ thế nào?”
“Không… không định dạy dỗ thế nào hết… chỉ định hù doạ một chút thôi…”
“Hù doạ? Hù doạ còn mang theo cả dao?” Tên tóc vàng khóc không ra nước mắt, nhắm chặt hai mắt không dám ngẩng đầu, từ cổ đến vai cảm nhận được lưỡi dao như có như không lướt qua.
Lăn lộn trong xã hội bao năm nay có gì mà hắn ta chưa từng trải qua, chỉ là hiện giờ như cá nằm trên thớt, ngoài tự than thở xui xẻo ra thì cũng thực sự bó tay chịu trói.
Đinh Trình Hâm nâng Tống Á Hiên từ trên đất dậy, nhìn một bên thái dương tím bầm, vừa định mở miệng, Tống Á Hiên đã nhanh chóng kéo kéo tóc, tự mình vui vẻ nói: “Đinh Ca, sao anh lại tới đây vậy?”
“Anh nhận được điện thoại của em mà.”
Nghe vậy Tống Á Hiên lấy di động ra, chợt nhớ tới lúc ở trong sân bóng rổ hai người trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cho nên người đầu tiên trong lịch sử trò chuyện là Đinh Trình Hâm, vì thế mà lúc bị tên tóc vàng dồn vào góc tường, người anh gọi điện thoại cho là Đinh Trình Hâm.
“À, vậy còn…” Tống Á Hiên nhìn về phía Mã Gia Kỳ, nếu không phải đối phương kịp thời xuất hiện, anh sợ rằng mình đã bị nhào cho thành cái bánh bao dơ rồi.
Đinh Trình Hâm duỗi tay phủi đi bụi bẩn trên vai áo Mã Gia Kỳ, “Sao cậu lại ở đây?”
“Mình ở thấy đứa nhỏ này rẽ vào ngõ nhỏ ở từ cửa đông, sau đó lại thấy mấy người này cũng lén lút đi vào, sợ xảy ra chuyện gì nên mới đi theo xem sao.” Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn về phía Tống Á Hiên, thấy một bên thái dương bị thương, “Không sao chứ, tôi đưa cậu tới bệnh viện xử lý một chút.”
Tống Á Hiên lắc đầu, nhìn về phía Mã Gia Kỳ, trong mắt nhiều một phần khâm phục cùng một phần ngưỡng mộ, thấy hai người đều nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, Tống Á Hiên gãi gãi đầu ngượng ngừng mở miệng: “Không đau ạ, về em dán băng urgo vào là được ý mà.”
Tự mình ngã lăn đùng ra thành thế này, nói ra thì đúng là quá mất mặt.
“Mã Ca Đinh Ca may là có hai anh, nếu không thì em nhất định…”
“Tống Á Hiên!” Tiếng gọi nôn nóng truyền đến từ đầu hẻm, mấy người đồng loạt quay lại, Tống Á Hiên còn chưa trả lời thì Lưu Diệu Văn đã chạy tới dừng lại trước mặt anh.
Lưu Diệu Văn gắt gao nắm lấy cánh tay Tống Á Hiên, lo lắng đánh giá tình hình của anh lúc này, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt, không khỏi khiến Tống Á Hiên kêu đau một tiếng.
Nửa trận sau bắt đầu không lâu, Lưu Diệu Văn đang hừng hực khí thế chuẩn bị đốt phá tuyến phòng thủ của đối phương thì đột nhiên có một nam sinh chạy vọt vào sân giữ chặt lấy cậu nói Đinh Trình Hâm nhờ mình tới chuyển lời, mau chạy tới hẻm nhỏ ở cửa đông, Tống Á Hiên gặp chuyện rồi.
Lưu Diệu Văn không kịp chứng thực đã chạy như bay ra ngoài, chuyện có liên quan tới Tống Á Hiên, Đinh Trình Hâm hẳn là sẽ không nói giỡn, huống hồ còn là người ngoài trường xuống tay, tuyệt đối không phải thứ gì tốt đẹp.
Từ nhỏ đến lớn, nếu như có thể dựa vào mồm miệng để giải quyết sự việc, Tống Á Hiên nhất định sẽ không động thủ, thậm chí giẫm một con gián còn có thể co rúm suốt nửa ngày, sức chiến đấu luôn luôn giữ vững ở 0, gặp phải chuyện xui xẻo như vậy chín phần mười là anh chống đỡ không nổi.
Một giây nhìn thấy Tống Á Hiên bình an lành lặn, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng thở phào một hơn, nhưng cái trán xước xát chảy máu kia thì vẫn làm đáy mắt cậu đỏ lên, Lưu Diệu Văn xoay người nhìn về phía mấy người đang bị trói lại kia, không cần phân trần làm rõ lập tức đi tới đạp lên ngực tên tóc vàng một cái.
Tên tóc vàng mới hồi phục lại được một chút còn chưa kịp thở đã nhận lấy một đạp này, Lưu Diệu Văn còn dùng hết sức bình sinh để bày tỏ sự tức giận, tên tóc vàng cảm giác như xương lồng ngực của mình gãy vụn, ho đến kinh thiên động địa, mà trên áo xuất hiện một dấu giày size 42 rõ rõ ràng ràng.
“Thôi được rồi.” Tống Á Hiên vội vàng giữ chặt lấy Lưu Diệu Văn còn chưa nguôi giận, “Anh không sao mà, em đừng nóng giận.”
Lưu Diệu Văn gật đầu với Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm ý bảo Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên về phòng y tế xử lý vết thương, hai người họ ở lại xử lý đám lưu manh này.
Nhìn theo bóng hai người rời khỏi hẻm nhỏ, Mã Gia Kỳ chắp tay nhìn Đinh Trình Hâm đang có ý đồ trốn tránh ánh mắt của mình, cười nhẹ một tiếng, “Tên tóc vàng nói chặn Tống Á Hiên lại là bởi vì đứa nhỏ ấy cướp đàn ông của người khác, mà người đó quá rõ ràng là cậu rồi, vậy còn người kia là ai vậy? Chà chà tình sửa của Đinh Thạc Sĩ phong phú quá đi.”
Đinh Trình Hâm chép miệng không dám nói tiếp, “Thì… thì… việc này của Tống Á Hiên mình có thể giải thích, lúc ấy thuận miệng nói vậy thôi, mang phiền toái tới cho em ấy mình cũng đâu có nghĩ tới đâu mà…”
Đinh Trình Hâm nắm tay áo hoodie vò vò, ánh mắt như có như không ngó ngó nhìn Mã Gia Kỳ, “Có điều thật may vì có cậu ở đây! Bằng không xảy ra chuyện gì thì đúng là mình tạo nghiệt lớn!” Nói xong còn bám lấy khuỷu tay Mã Gia Kỳ lắc lắc lư lư một chút.
“Chiêu này mình miễn nhiễm rồi, lần nào cũng phải cố vuốt mông ngựa (nịnh bợ) mới chịu.” Mã Gia Kỳ híp mắt nhìn Đinh Trình Hâm pha trò, không khỏi buồn cười.
“Đây sao có thể gọi là vuốt mông ngựa chứ!” Đinh Trình Hâm giảo hoạt cười cười, dùng sức vỗ lên mông Mã Gia Kỳ một cái, âm thanh vang dội, “Đây là lời khen dành cho cậu, không nghĩ tới bạn trai đi làm tộc áo quần chỉnh tề ngồi văn phòng chỉ tay năm ngón nhà mình lúc đánh nhau lại đẹp trai như vậy nha ~”
“…”
-
Trên đường tới phòng y tế, Tống Á Hiên quơ chân múa tay kể cho Lưu Diệu Văn nghe cảnh một chọi bốn của Mã Gia Kỳ.
“Mã Ca đẹp trai cực luôn, anh ấy kéo một cái như này, vặn cái bẹp ra sau, tay tên kia răng rắc một tiếng không động đậy nổi luôn!”
“Còn có một lúc mà anh ấy nhảy lên xong xoay 360 độ lấy đà xông phi một phá, rồi luôn, tên lưu manh lãnh trọn kia không biến thành ngớ ngẩn thì não cũng tổn thương là chuyện bình thường.”
“À đấy xong còn Đinh Ca nữa! Lúc dí dao kề cổ người ta trời ơi ảnh trông như sát thủ chính hiệu luôn! Như kiểu trong phim mà ban ngày thì là thiên sứ áo trắng trị bệnh cứu người, buổi tối thì là ác ma hút máu người! Đẹp trai đỉnh luôn!”
“Tống Á Hiên!” Lưu Diệu Văn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không thể nói là hiền lành, “Vì sao anh lại không gọi cho em?”
Cách đó không lâu mấy vụ gọi xe gặp chuyện xuất hiện nơi nơi khắp các mặt báo, Lưu Diệu Văn đã đặt sẵn số liên lạc khẩn cấp trong điện thoại Tống Á Hiên là mình, dặn đi dạn lại nếu như gặp chuyện gì nhất định phải gọi cho cậu ngay.
Vì thế Tống Á Hiên còn cười nhạo cậu buồn lo vô cớ, nào có ai sẽ động thủ với nam tử hán 1m82 như anh chứ.
Giờ thì hay rồi, không may gặp chuyện, người đầu tiên Tống Á Hiên liên hệ là Đinh Trình Hâm, giải quyết lưu manh là Mã Gia Kỳ, mà người cùng Tống Á Hiên sớm chiều ở chung từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên là Lưu Diệu Văn cậu đây, ấy thế mà lại là người thứ ba xuất hiện.
Thậm chí, nếu không phải là Đinh Trình Hâm nhờ người chuyển lời, giờ này cậu vẫn còn đang mải mê chơi bóng.
Nhưng đồng thời Lưu Diệu Văn lại cảm thấy may mắn vì anh không gọi cho mình, lúc ấy di động để ở trong tủ đồ, gọi điện không ai bắt máy đối với Tống Á Hiên trong trường hợp đó mà nói là càng thêm tuyệt vọng.
Mà nếu như Tống Á Hiên khẩn cấp gọi cho mình không có kết quả, Mã Gia Kỳ không phát hiện ra sự bất thường nên không đi thương, Đinh Trình Hâm không kịp thời xuất hiện, dù là yếu tố nào thì cũng không biết Tống Á Hiên sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì nữa, nhìn người với năng lực tự vệ bằng 0 trước mặt mình lúc này, trong lòng Lưu Diệu Văn thực sự lo lắng đến nói không nên lời.
Nhìn sắc mặt trầm xuống của Lưu Diệu Văn lúc này, Tống Á Hiên biết cậu đang giận cái gì.
Lúc anh nghĩ tới việc gọi điện, người đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là Lưu Diệu Văn, mà khi đám lưu manh bị hạ gục anh cũng đã tưởng rằng là Lưu Diệu Văn tới, thế nhưng lúc tên lưu manh dùng dao đánh lén bản thân lại theo bản năng cảm thấy may mắn vì người tới không phải Lưu Diệu Văn.
Quá nguy hiểm, sẽ bị thương.
Tống Á Hiên tiến về phía trước ba bước, quay người lại, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn tay Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn bị động tác đầy tính ám chỉ này kéo trở về hiện thực, nâng mắc nhìn Tống Á Hiên bĩu mỗi, chỉ chỉ một bên thái dương xanh tím, còn ẩn ẩn máu, đáng thương vô cùng nói: “Văn Ca… Chỗ này đau quá…”
Một tiếng “Văn Ca” này phạm quy quá rồi…
_____
Chap 8
//
“Cô gái kia tên là Phương Nhã Tình, sinh viên năm 4 chuyên ngành y, không sai chứ?”
Đinh Trình Hâm ngồi vào ghế phụ chiếc xe Benzo của Mã Gia Kỳ, nghe vậy sửng sốt, “Sao cậu lại biết…”
“Suốt ngày rình rập ở cửa nhà bạn trai mình mà còn muốn mình không biết?”
Đinh Trình Hâm tự biết bản thân đuối lý, bĩu môi không đáp lại.
Theo dõi thì theo dõi, quấy rầy thì quấy rầy. Đinh Trình Hâm đều cố gắng nhịn bởi vốn đã không muốn làm căng, dù sao đối phương tốt xấu gì cũng là đàn em, bình thường ở khoa cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, giờ làm to chuyện thì cũng xấu hổ.
Nhưng buổi chiều mới vừa nói láo với đối phương rằng Tống Á Hiên là bạn trai của mình, đảo mắt đứa nhỏ này đã bị người ngoài theo dõi, Đinh Trình Hâm tự biết chuyện này không thể không liên quan tới cô gái này.
“Khoảng thời gian này bảo Tống Á Hiên cẩn thận một chút, cố gắng đừng đi ra ngoài một mình.” Mã Gia Kỳ dặn dò, kiểu trả thù vì tình mù quáng này khó mà óc thể khuyên can, càng khó có thể bảo toàn rằng sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa.
Một lần có thể trùng hợp gặp được, hai lần thì chưa chắc đã có thể may mắn như vậy.
Đinh Trình Hâm gật đầu gửi tin nhắn cho Tống Á Hiên, ngồi trên xe nhìn màn hình di động không khỏi có chút choáng váng, mở cửa sổ xe, cảm nhận được gió nhẹ lùa vào, cùng không khí bó hẹp ngột ngào bị lùa ra mới khiến cho Đinh Trình Hâm thấy đỡ hơn.
Đưa mắt nhìn khung cảnh xe chạy như bay ngoài lùi lại phía sau kia, cây vẫn là cây, đường vẫn là đường, nhưng có chút xa lạ.
“Đi đâu vậy?”
“Nhà mình.”
“?”
Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt hoang mang của Đinh Trình Hâm, không khỏi lắc đầu. Người này ở phương diện học thuật có bao nhiêu thiên phú bao nhiêu tài năng, thì cuộc sống sinh hoạt bình thường lại ngốc nghếch bấy nhiêu.
“Nếu cậu không muốn buổi tối vừa mơ mắt đã phát hiện có người đứng ở đầu giường nhìn cậu, thì ngoan ngoãn nghe lời đi, đương nhiên mình không bắt buộc, nếu cậu khăng khăng không đi, bây giờ quay đầu xe trở về ký túc xá vẫn kịp.”
Mã Gia Kỳ nhịp nhịp gõ lên tay lái, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng thư thái, giọng nói cũng vận đạm phong khinh vô cùng.
Đinh Trình Hâm nghĩ đến mấy đêm liên tiếp bị gọi điện quấy rầy cùng với cảm giác ớn lạnh sau lưng mỗi lần trên đường về nhà, cuối cùng nổi da một trận nằm ngã lên lưng ghế.
Tới nhà Mã Gia Kỳ cũng không có gì không tốt, có ăn có uống có người thương, có người nấu cơm có người giặt quần áo có người ru ngủ, khuyết điểm duy nhất là bị quản.
-
Từ phòng y tế đi ra, đã là lần thứ ba Tống Á Hiên dùng màn hình di động để soi gương, mặt vẫn đẹp như vậy, chỉ là vết thương trên thái dương lại bị băng gạc quấn thành vòng thành vòng trên trán, vốn đã rõ nay càng thêm rõ hơn.
Rõ ràng chỉ cần dùng hai cái băng urgo dán lên là xong, Lưu Diệu Văn lại nằng nặc đòi thầy giáo phải quấn hai tầng băng gạc cho anh mới chịu.
Giò thì hay rồi, trước khi chưa băng bó nhiều lắm thì coi như phá tướng mà thôi, chỉnh chỉnh lại kiểu tóc còn có thể che đi, nay hai tầng băng gạc vòng quanh vòng vòng, ai nhìn cũng thấy là cấp bậc huỷ dung.
Tống Á Hiên lẩm bấm tốt nhất là đừng có gặp được người quen, bởi vì anh thực sự không biết giải thích là tự mình ngã thành như vậy hay bị người đánh thành như vậy nữa, dù là phương án nào thì nghe cũng thật low.
“Tống Á Hiên Nhi, em thấy hay là anh tới bệnh viện chụp CT não bộ đi, chẳng may ngã hỏng não thì làm sao bây giờ…”
Lưu Diệu Văn vừa đọc hướng dẫn sử dụng thuốc, vừa ôn tồn nói, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tống Á Hiên đánh, “Em còn nói nữa! Em còn nói nữa! Nếu không phải do em ở đó chỉ đạo thì anh sẽ bị quấn thành như thế này sao? Em mới ngã hỏng não thì có!”
“Nhưng anh kêu đau mà!”
Tống Á Hiên một chân đá Lưu Diệu Văn vào phòng ký túc xá, Hạ Tuấn Lâm còn đang ở ban công phơi quần áo nhìn thấy Tống Á Hiên tức giận đi vào bèn không khỏi ngạc nhiên, quần áo cũng bị ném ngược trở lại chậu, vội vàng chạy tới trước mặt bạn.
“Hiên Hiên của tớ lớn như vậy rồi mà bị ai đánh thành ra thế này?!”
Hạ Tuấn Lâm hơi khó hiểu nâng mặt Tống Á Hiên lên nghiên cứu, “Sao lại quấn thành thế này? Phá tướng à? Có nghiêm trọng không? Đã tiêm chưa? Có sợ để lại sẹo không? Nếu có sẹo thì sợ là khó coi lắm nha!”
“Không phá tướng, không nghiêm trọng, không phải tiêm, cũng sẽ không để lại sẹo.” Tống Á Hiên gỡ bàn tay của Hạ Tuấn Lâm xuống, sau đó hơi nhìn đi chỗ khác nói, “Đây không phải là bị người khác đánh… Là do tớ tự ngã…”
Nghĩ lại dáng vẻ mình anh dũng tung nắm đấm trước mặt tên tóc vàng sau đó cũng anh dũng ngã xuống đất, Tống Á Hiên không khỏi cảm thấy thẹn vô cùng.
“Tự cậu ngã?” Hạ Tuấn Lâm không them che giấu ánh mắt đánh giá qua lại của mình, xoay Tống Á Hiên xoay tới xoay lui xác nhận chỉ có thương tích trên đầu mới châm chước mở miệng: “Hiên Hiên à… Cảnh này trên phim tớ xem nhiều rồi, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, không cần phải lấy cớ trước mặt tớ đâu mà…”
“Lấy cớ gì cơ…”
Hạ Tuấn Lâm kéo Tống Á Hiên qua, lấy hai chân làm tâm xoay 360 độ, “Chỉ bị thương ở đầu… So với tự ngã, chẳng bằng cậu nói là đầu bị cửa kẹp còn hơn.”
Đúng là Hạ Tuấn Lâm, đã không nói thì thôi, nói ra đúng là khiến người ta muốn đấm ngực.
“Á Hiên không sao chứ?” Nghiêm Hạo Tường cầm bóng rổ cùng quần áo mở cửa phòng ký túc, lúc nghe nói Tống Á Hiên gặp chuyện vốn đã định đi cùng, ai ngờ Lưu Diệu Văn nóng vội chạy nhanh như chớp quay đi quay lại đã chẳng thấy bóng dáng đâu, di động cũng không buồn lấy.
Nghiêm Hạo Tường đuổi theo vài bước cuối cùng vẫn không kịp, lại không có tâm tư tiếp tục thi đấu, đành phải thu dọn đồ đạc của hai người xách về.
“Trong túi cậu có gì vậy?” Hạ Tuấn Lâm tinh mắt, balo Nghiêm Hạo Tường dùng để đựng quần áo và đồ dùng nay lộ qua góc hộp quà màu hồng, mãnh nam trong truyền thuyết như Nghiêm Hạo Tường đây cùng với màu sắc này thực sự không được hợp cho lắm.
Nghiêm Hạo Tường nghe vậy lấy hộp quà ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm, socola Blondel vị truffle, cậu ăn không?”
“Ăn!”
Tục ngữ nói rất đúng, lấy thực làm đạo, mỹ vị đưa đến tận miệng rồi hà cớ gì lại từ chối.
Hạ Tuấn Lâm vui vẻ nhận lấy socola, bên ngoài hộp quà chọn hình hoa in chìm trên nền hồng phấn, đến nỗi có hàm nghĩ ám chỉ sự ngọt ngào lãng mạn như thế nào cũng thực sự vượt quá phạm vi học thức của Hạ Tuấn Lâm.
“Cậu mua?”
“Quản lý ký túc xá nói có người gửi cho bác ấy nói đưa cho mình, khi nãy mình đi ngang qua thì bác ấy nhét vào balo.”
Lời còn chưa nói xong, từ trong hộp rơi ra một chiếc thiệp nhỏ hình trái tim.
Không khí ngừng lại một giây, Hạ Tuấn Lâm cúi xuống nhạt lên tấm thiệp có hơi thoảng hương thơm kia, một lời khó nói hết nhìn hộp socola được tỉ mỉ gói ghém trong tay mình, đậy lại nắp hộp, đưa trả lại Nghiêm Hạo Tường.
“Cậu không ăn à?”
“Đắng.”
“Nhưng cậu đã ăn đâu, sao đã biết là đắng?”
“Mình sợ giảm thọ!”
Hạ Tuấn Lâm bỏ lại Nghiêm Hạo Tường còn đang không hiểu chuyện gì, chạy về ban công phơi quần áo tiếp, cái ót tức giận bị gió thổi cho tóc bay bay, Tống Á Hiên yên lặng chọc chọc Lưu Diệu Văn đang ngồi trên giường mình.
Tống Á Hiên bĩu môi — Tình huống gì vậy?
Lưu Diệu Văn nhướn mày — Sao mà em biết được!
Tống Á Hiên vò đầu — Hạ Nhi đang giận đấy à?
Lưu Diệu Văn nhún vai — Em không biết mà!
Tống Á Hiên nghiêng đầu — Bầu không khí có hơi quái quái…
Lưu Diệu Văn gật đầu — Quá là ái muội…
(Đoạn chữ nghiêng là 2 bé đang nói thầm với nhau)
- TBC.
//
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro