Chương 27
Chuyển ngữ: Gray
//
Người yêu cũ ai đã thay đổi quyết định? Người đương nhiệm trong bóng tối? Ghen tị muốn khiêu khích lại người mới của bạn?
"Người phụ nữ quan trọng nhất ..." Hạ Tuấn Lâm cúi đầu thì thầm câu này nhiều lần, vẻ mặt ảm đạm.
Hạ Tuấn Lâm thật sự không muốn quan tâm người này, nhưng người phụ nữ trước mặt anh to như túi xách, khuyên tai và nhẫn đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mấy món nhỏ thôi cũng hơn nhiều so với tiền công của người bình thường.
Chủ nghĩa tư bản thực sự đáng ghen tị, đáng ghét, đau mắt.
Chiếc kính râm to màu đen chắn cửa sổ tâm hồn, khuôn mặt dưa lê tinh xảo nhỏ nhắn, ban đầu son môi màu đậu nhạt dịu dàng cùng với quai hàm hơi nhếch lên lộ ra một chút sắc bén.
Hạ Tuấn Lâm rất khó chịu với cuộc công kích hơi công khai này.
Tuổi mới lớn tâm lý nổi loạn rất mạnh, Hạ Tuấn Lâm nhấp một ngụm nước sủi tăm hương dừa, giả vờ như chợt nhận ra: "Dì là dì đó sao? Trông dì trẻ quá!"
Tống Á Hiên đã cố gắng hết sức để kiềm chế nét mặt để khiến anh không thể bật cười, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Đinh Trình Hâm và Mã Giai Kỳ đang nấp sau chiếc điện thoại của mình với vẻ rất thích thú, ghi lại những cảnh sống nổi tiếng sắp diễn ra.
Hạ Tuấn Lâm tiếp tục lảm nhảm bất kể khóe miệng người phụ nữ đang co giật: "Nghiêm Hạo Tường thường kể cho tôi nghe về mẹ của cậu ấy. Cậu ấy mô tả là một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể chịu đựng một mình và là một người vợ, người mẹ tốt, dịu dàng khi ở nhà, nhưng tôi thực sự không ngờ dì lại chăm sóc da tốt thế. Quá tốt luôn nha, tôi thấy không thua cô gái tuổi đôi mươi nào cả. "
Mỗi lời nói như đâm vào tim, mỗi câu nói chọc thủng ống phổi.
Quen biết Hạ Tuấn Lâm nhiều năm như vậy, chưa từng thấy miệng độc mồm độc miệng như thế, Tống Á Hiên không thể không đóng dấu cho cậu ta một cái 'không được phép xúc phạm tôi'.
Tình hình ngày càng căng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này, Tống Á Hiên móc ống tay áo, bí mật kéo Lưu Diệu Văn về phía mình, "Mau vào toilet nắm đầu Nghiêm Hạo Tường ra cho anh! Chỗ này gần như sắp cháy thành đống đổ nát còn cậu ta vẫn còn tâm trạng thả nước sao?! "
Lưu Diệu Văn lập tức đồng ý nhìn hai con sư tử đội lớp mèo con ở giữa bàn nhưng lại không có thì giờ nhớ tới chàng thiếu niên 300 tệ Nghiêm Hạo Tường, Tống Á Hiên anh làm người tốt giúp một tay tìm cậu ta về cho hai người.
“Sao chị lại ở đây?” Nam nhân vật chính xuất hiện muộn đang đứng im ở giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống có chút ngột ngạt, nhưng người phụ nữ hiển nhiên không quan tâm.
Kính râm được kéo xuống, đôi mắt ẩn hiện trong bóng tối chớp chớp nhìn Hạ Tuấn Lâm, người phụ nữ đã tạo ra bầu không khí căng thẳng trong giây cuối cùng khiến Nghiêm Hạo Tường nổ tung.
"Nghiêm Hạo Tường, chú đã tìm được bảo bối nhỏ nha! Chị mày yêu cậu bé dễ thương này quá đi!"
“Nhìn mềm mềm dễ bắt nạt, nhưng không ngờ tính tình cứng nhắc như vậy!” Nghiêm Hạo Tường vỗ vỗ tay của người phụ nữ đang muốn nhéo mặt Hạ Tuấn Lâm, “Chị, chị đủ rồi...”
"chị gái??!!"
Hạ Tuấn Lâm muốn giải thích cho bản thân huhu cậu cũng muốn chị Nghiêm Hạo Tường hiểu lầm cậu hung dữ hay vô phép đâu.
Chị gái nhiệt tình phi thường không để ý đến Nghiêm Hạo Tường, cô ấy đi đến kế bên Hạ Tuấn Lâm, "Em trai nhỏ, chị đã muốn gặp em từ lâu rồi, Nghiêm Hạo Tường kiên quyết không chịu, sợ chị doạ em sợ.
"Tên đó hồi tháng hai đã muốn tỏ tình với em nhưng mặc nhìn đẹp vậy thôi chứ ngu ngốc lắm, đến cả hoa gì cũng không biết mua, lãng mạn gì đó cũng không hiểu nhưng không sao còn cho chị đây này." , Tôi sẽ nghi ngờ rằng anh ấy đã đưa nó cho hóa đơn điện thoại. "
"Ngoài ra, chị đã xem bức ảnh trên diễn đàn của em. Đôi chân dài 1m2 lận, thật dài nha. Kỹ thuật chụp lén cũng không thực sự có thể bóp chân em."
Hạ Tuấn Lâm được nịnh nọt thu mình lại trong góc, Nghiêm Hạo Tường vuốt trán, vươn tay muốn kéo người thân của mình đi ra, nhưng Tống Á Hiên đã ra tiếng ngăn cản.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chị gái của Nghiêm Hạo Tường, nhưng vẫn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, Tống Á Hiên cố gắng lục tìm trong bộ não ký ức, một lúc lâu sau, anh vỗ vào đùi Lưu Diệu Văn cùng tiếng kêu lên đau đớn.
"Lưu Diệu Văn, em nghĩ chị gái của Nghiêm Hạo Tường có quen mặt không?"
Lưu Diệu Văn nhìn những dấu bàn tay đỏ nổi lên từ đùi dưới chiếc quần rách, trả lời một cách máy móc, "Cô ấy trông giống như Nghiêm Hạo Tường khi đội tóc giả, bởi thế sao nhìn không quen được."
Tống Á Hiên vội vàng phất tay một cái, gõ đầu Lưu Diệu Văn một cái, "Thử nghĩ lại đi, có phải ngày ngày lo yêu đương mù quáng, chỉ biết nghĩ về anh mà không để ý trời đất gì hết!"
Nghĩ tới nghĩ luôn thật sự không có gì đáng nhớ.
Có lẽ vì đôi mắt quá nóng bỏng, cô đang không ngừng nói chuyện phiếm với Hạ Tuấn Lâm liền dừng chuyện đang nói lại, quay đầu bắt trông bối rối khiến hai người không kịp né tránh.
“Hả? Em không phải cậu bé bị tên kia lừa gạt trong rạp chiếu phim sao?"
Tống Á Hiên vừa chuẩn bị nhấc mông chuồn đi nhưng Lưu Diệu Văn nhanh tay hơn đã bắt lấy ngón tay út của anh, kéo anh trở lại chỗ ngồi.
“Chị bịa chuyện gì vậy?"
Cũng để chống lại sự vu oan của em trai, chị Nghiêm đã lấy ra một bộ quần áo da báo đặc biệt, trang điểm để mọi người không nhận ra khi cả nhóm đang đi trên đường, tìm kiếm bức ảnh chụp màn hình bộ phim dính phải cảnh Tống Á Hiên đang đẩy tay Phương Hoài ra.
Thật sự khi đó cô trang điểm rất đậm đi xem phim lại vô tình gặp phải hai người con trai ở ghế trên đang lôi kéo nhau, nhìn kĩ mới biết người đẩy là Tống Á Hiên mà Nghiêm Hạo Tường đã cho cô xem ảnh, hơn thế Tống Á Hiên còn nhắc tới Lưu Diệu Văn, theo kinh nghiệm tình trường cô biết Tống Á Hiên yêu thầm Lưu Diệu Văn nên mới từ chối chàng trai kia.
Yêu thầm lúc nào cũng đau, yêu thầm mà lại không nói lại vừa đau mà vừa dại khờ.
Nhưng nhìn hai người nắm tay trước mặt, chị gái Nghiêm không có ý định xen vào việc nhà của người khác, chỉ thay đổi vẻ mặt gợi đòn, sờ đầu Tống Á Hiên rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn.
"Uống rượu thôi, buổi tối nên về nhà sớm."
"Vì Tống Á Hiên lựa chọn chờ đợi cũng như yêu cậu một cách ai cũng nhìn thấy, chả ai đơn phương ai lâu dài đâu, sẽ rất mệt mỏi. Nếu thực sự có tình cảm với em ấy, cậu nên trân trọng nó."
"Chưa kể hiện tại hai người đang trong mối quan hệ yêu đương nữa."
Nghiêm Hạo Tường rất ngạc nhiên khi chị gái mình, người luôn làm tổn thương thế giới và miệng không bao giờ nói điều tốt đẹp lại có thể nói một điều đúng đắn như vậy.
Đinh Trình Hâm phát hiện điểm mù, "Lưu Diệu Văn, buổi tối chú không về nhà sau khi uống rượu mà đi nhảy lầu? Không phát hiện ra chú lại điên khùng như thế ! Mẹ chú có biết không?"
Tống Á Hiên nhận thấy tay anh run rẩy sờ vào bụng dưới, tiếng gầm thét của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên vang lên bên tai anh, "Khi nào thì em có con gái?! Em thật sự khiến bụng người ta to lên, có một đàn con tiểu Lưu Lưu không?!"
Mã Gia Kỳ không ngờ rằng chủ nhân cuối cùng của 120 lại là Lưu Diệu Văn.
//
- TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro