Chương 17
Chuyển thể: Gray
- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. -
//
Hạ Tuấn Lâm đưa Tống Á Hiên vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ, sau khi ngồi chồm hổm ở cổng trường.
Món cháo trứng và thịt nạc được bảo quản hiển nhiên không thể đáp ứng được nhu cầu của những người không muốn mua, Tống Á Hiên cầm lên chọn đi chọn lại, bưng hai thùng oden lớn ngồi xuống bên cửa sổ.
Hạ Tuấn Lâm kém ăn, nên trong cốc giấy nhỏ chỉ có một bó tảo bẹ ngọt và không cay cùng hai chùm bi đủ loại.
“Nhìn kìa Hiên Hiên.” Hạ Tuấn Lâm cắn một miếng tảo bẹ, cầm menu gọi món nhìn ngoài cửa sổ, Tống Á Hiên nhìn theo tầm mắt, đó là một cậu bé mang một chiếc cặp sách lớn.
“Hồi nhỏ thích tự đi học vì cạnh trường có nhiều sạp nhỏ, đồ bán ngon, bố mẹ đón về không cho ăn vì mất vệ sinh.”
Cậu bé đi ngang qua ô cửa kính đang cầm trên tay miếng thịt thăn xiên que, cúi xuống ăn rất vui vẻ.
Hạ Tuấn Lâm đợi cho đến khi mọi người đi hết rồi mới quay lại, chọc một viên chả cá từ xô của Tống Á Hiên, đưa vào miệng, "Vì vậy, khi còn bé, tớ thích đi học, mua bánh nhỏ trên đường đến trường, xiên que chiên trên đường sau giờ học. "
“Nghĩ đến những điều này, có vẻ như sự thèm ăn của tớ cũng được cải thiện một chút.”
Tống Á Hiên kể lại rằng anh đã dành 95% thời gian học tiểu học với Lưu Diệu Văn, và 5% khả năng bị thiếu tiết là do Lưu Diệu Văn ngủ quên nên không đến lớp.
Có một câu nói rất đúng, trường học là tụ điểm ăn uống, lúc còn nhỏ không có tiền, chẳng qua là cống hiến vào cho trạm xe hết rồi.
Tống Á Hiên từ nhỏ đã tham ăn, một khi bị viên bạch tuộc nhỏ hấp dẫn, nuốt một ngụm nước bọt đầy mặt mày, nằm ở trước quầy hàng, không chịu đi.
Lưu Diệu Văn gom tiền của hai người họ mua cho anh. Họ đi bộ một giờ trước khi về nhà vào ngày lái xe thường lệ 20 phút.
Thời gian trôi qua quá lâu, Tống Á Hiên chỉ nhớ hương vị của những viên bạch tuộc nhỏ không ngon như anh mong đợi, nhưng hoàng hôn trên đường về nhà thật sự rất đẹp.
“Hiên Hiên, cậu bị gì mà cười ngu ngơ như thế? ”Hạ Tuấn Lâm quơ quơ tay trước mắt Tống Á Hiên, kéo suy nghĩ lại.
"Không có gì đâu, tớ nghĩ đến những viên bạch tuộc nhỏ bên cạnh trường học. Chúng rất ngon."
"Hiên Hiên, tớ nói sau khi cậu tốt nghiệp, nếu muốn mở quán ăn nhanh, cậu cứ mở đối diện cổng chính của trường học. Việc kinh doanh nhất định sẽ tốt."
Hạ Tuấn Lâm nhìn ra ngoài qua tấm kính với góc nhìn nhất định, rõ ràng một góc nhìn không hạn chế, nhưng dường như Hạ Tuấn Lâm đang suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch một cách nghiêm túc.
"Ơ, nếu chúng ta nhìn thấy một ông già ngã xuống đường, chúng ta có nên giúp đỡ hay không?"
“Lương tâm không cho phép chúng ta bỏ mặc, nên nhất định phải giúp đỡ.”.
“Hiên Hiên, nhìn cô gái đó chân còn gầy hơn của cậu. Cậu có nghe nói trên mạng không? Đây là dáng vẻ yêu thích của các anh chàng. Yêu thích cái quái ấy. Nhìn cô ta mỏng manh tờ giấy tớ sợ rằng cả đánh nhau cũng không được. Sợ rằng đánh gãy chân. "
“Hiên Hiên, cậu nói..."
"Hạ nhi, cậu thích Nghiêm Hạo Tường phải không? "
Tống Á Hiên cắt ngang những lời vô nghĩa của Hạ Tuấn Lâm. Nội dung cuộc chuyện không có ý định dần trở nên phi logic. Đây hoàn toàn không phải tính cách của Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm mỉm cười lại chỉ vào một vật xa xa người cửa sổ, nhưng ánh mắt của cậu không tập trung vào nó.
Nó giống như tìm cái gì đó để chen ngang tránh đi sự ngượng ngùng, chỉ có thể dùng những chủ đề để bàn luận xôn xao không dứt để che đậy sự lo lắng, bất lực.
Hạ Tuấn Lâm, người đang bị khoá chặt, giống như một quả bóng căng phồng đâm vào một cây kim mỏng. Nhưng chuyện của cậu "đập" vào mắt anh. Đuôi mắt đã nhếch lên trong giây cuối cùng rũ xuống, khóe mắt cậu miệng càng như rơi từ trên không xuống, ủ rũ.
"Cậu ấy không thích tảo bẹ."
Hạ Tuấn Lâm cúi đầu xuống, trên bàn còn lại hai miếng tảo bẹ, Nghiêm Hạo Tường rất không thích ăn món này, đến nỗi buộc phải thử mấy lần nhưng không thể nuốt trôi được.
Nghiêm Hạo Tường vừa mới đưa tay cầm lấy tảo bẹ lần đầu tiên muốn thử thích hương vị, sau đó chạy nhanh trở về phòng ngủ lớn tiếng nói với Hạ Tuấn Lâm, "Thứ này ăn xem ra cũng không tệ lắm."
Nhưng có lẽ đã thất bại, món này không ngon chút nào, nó thậm chí còn hơi cay đắng hơn ngày hôm nay.
Tình bạn ba năm nói không dài cũng không ngắn, cũng đủ để hiểu một người, Tống Á Hiên biết rằng dù Hạ Tuấn Lâm có hướng ngoại đến đâu, thì cuối cùng cậu vẫn là người hướng nội trong xương.
Hạ Tuấn Lâm đôi khi thích yên tĩnh một mình, cho dù đang ngẩn ngơ xem phim, cậu cố gắng phá vỡ những cảm xúc tồi tệ đang chất chứa, chôn chặt trong lòng, sau đó đối mặt với mọi người với nụ cười trên môi.
"Cậu ấy có người thích rồi ... Tớ nên làm gì.." Hạ Tuấn Lâm bày tỏ tâm sự ra trong lòng không chút lảng tránh.
Cậu cảm thấy như một phức tạp của những mâu thuẫn, chán ghét với những cảm xúc của chính mình sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối cho người khác, nhưng cậu cũng háo hức hy vọng rằng có một nơi để cậu có thể trút bỏ, đặt tất cả những ý tưởng phi thực tế cùng một lúc.
Dù có buồn đến mấy, một ngày mới toanh sẽ đến sau đêm nay.
“Hạ Tuấn Lâm, cậu đúng là đồ ngốc!” Tống Á Hiên tức giận liền nhét ba viên cá vào miệng, hai má phồng lên như con cá nóc nổ tung vì tức giận.
"Nghiêm Hạo Tường từ đầu đến cuối đã thừa nhận rằng cậu ta có bạn gái chưa?"
"Cái gì đêm đó cậu ta nói với người khác là có đối tượng, không có nhắc tới nam nữ gì hết?"
"Người bình thường sẽ không lưu ảnh của nhau khi yêu?"
"Cậu không hiểu trong album ảnh của Nghiêm Hạo Tường chứa nhiều ảnh của ai nhất à?"
Hết câu này tới câu khác, dồn dập vào đầu Hạ Tuấn Lâm, cậu không thể hiểu tại sao Hiên Hiên, người thường dịu dàng, hay nói chuyện đùa giỡn, lại trở nên cáu kỉnh như vậy.
Quên đi động tác nhai một cách bàng hoàng, cậu chỉ nhìn chằm chằm và giữ nguyên tư thế.
“Hạ Tuấn Lâm, cậu bình thường thông minh lắm sao nay lại ngu ngốc như Lưu Diệu Văn thế?” Lưu Diệu Văn đang ở xa trong phòng ngủ hắt hơi, khoe với Nghiêm Hạo Tường rằng có người đang nghĩ đến cậu.
Sau khi Tống Á Hiên gặm củ cải trắng, cũng không thấy phản ứng ngược lại, anh lấy điện thoại di động ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm, "Nhìn album ảnh của tớ."
Mặc dù không hiểu ý tứ, nhưng Hạ Tuấn Lâm như robot, vẫn ngoan ngoãn nhận điện thoại, nhập mật khẩu, bàn phím khóa mật khẩu run lên hai lần, báo hiệu có lỗi.
Thói quen được khắc sân một cách tinh vi, giống như khi Hạ Tuấn Lâm nhận được điện thoại, cậu sẽ luôn nhập mật khẩu mà coi đó là đương nhiên, nhưng điện thoại không phải của Hạ Tuấn Lâm, mật khẩu đương nhiên là sai.
Nhấc mắt lên nhìn Tống Á Hiên, đối phương sau trợn to hai mắt căm hận sắt thép.
"Hiểu chưa?"
Hạ Tuấn Lâm chợt nhận ra rằng với cùng một thao tác, tại sao không thể mở điện thoại của Tống Á Hiên mà lại có thể mở khóa Nghiêm Hạo Tường một cách dễ dàng?
Mật khẩu của Hạ Tuấn Lâm rất đơn giản, ngày sinh của cậu làm mật khẩu mà người quen sẽ đoán ra ngay khi cậu nói, nhưng do thói quen mỗi khi cầm điện thoại Nghiêm Hạo Tường mở khoá một cách đơn giản bằng cách nhập ngày sinh của chính bản thân vào. Cậu cứ nghĩ đó lad đương nhiên và không mảy may nghĩ đến có gì đó bất thường.
Tình yêu thầm khô héo cho đến khi nửa người chuẩn bị rơi xuống đất bỗng nhiên được truyền thêm sức sống, Tống Á Hiên cảm nhận rõ ràng đôi mắt lim dim của Hạ Tuấn Lâm đã lấy lại được ánh sáng.
"Tớ đề nghị cậu trở về càng sớm càng tốt, nếu không bó hoa hồng sẽ bị Lưu Diệu Văn đem ngâm chân trước khi giao cho chủ nhân của nó."
//
- TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro